“Sau đó cô ấy bắn Trì Phỉ Phỉ?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
“Đúng vậy. Thật ra hành động của cô gái đó có rất nhiều sơ hở, với kỹ năng bắn súng của Tiểu Đường thì hoàn toàn chỉ cần bắn một phát là trúng ngay. Nhưng không ngờ Tiểu Đường lại lãng phí rất nhiều cơ hội, cuối cùng khi nhắm bắn vào đầu hung thủ lại bắn trật.”
“Sau đó thì sao? Hung thủ có giết con tin không?”
“Không, cô ta rất lạnh lùng bắn một phát vào tai con tin để uy hiếp bọn tôi rút lui, sau đó cô ta mang theo con tin chạy trốn mất dạng. Bốn ngày sau, có người phát hiện con tin hôn mê bất tỉnh nằm ở vùng ngoại ô thành phố, còn cô gái đó đã chạy trốn mất tăm mất tích.”
“Có phải Lục Tiểu Đường bị xử phạt vì vụ án này không?” Mộ Dung Vũ Xuyên hỏi.
Đường Kiện gật đầu. “Mặc dù không có chứng cứ chứng minh cô ấy cố ý để cho hung thủ bỏ trốn, nhưng ai có mặt ở đó cũng nhìn ra được cô ấy không đành lòng giết chết cô gái kia. Tôi hiểu rõ cô ấy, thật ra cô ấy rất mềm lòng, sợ nhất là thấy người khác khóc. Tôi đoán là lúc đó cô ấy đã cảm thấy vụ án này có nội tình khác, nên lúc tra án vẫn luôn cương quyết muốn điều tra tường tận mọi tình tiết trong vụ án, thậm chí đến mức đập bàn nói chuyện với lãnh đạo, cộng thêm việc đã thất trách trong lúc giằng co với hung thủ nên mới bị giáng chức…” Đường Kiện nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Mộ Dung Vũ Xuyên nói: “Tôi đã xem qua báo cáo điều tra của vụ án này, nội dung ghi trong đó rất mơ hồ lấp lửng, cũng không hề nêu ra động cơ gây án của cô gái đó — rốt cuộc vì cái gì mà cô ta lại phải ra tay sát hại…”
Đường Kiện nhẹ giọng than. “Như tôi vừa nói đấy, mấu chốt của vấn đề là ở chỗ ba nạn nhân. Lý Mặc là Tổng giám đốc một doanh nghiệp lớn, hai người còn lại, một người là Phó giám đốc đài truyền hình tỉnh, một người là đạo diễn hành nghề lâu năm rất có danh tiếng trong ngành. Hơn nữa… cậu xem báo cáo khám nghiệm tử thi rồi chứ?”
“Xem rồi.”
“Dựa theo tình hình thi thể của cả ba nạn nhân, rất dễ khiến người ta nghĩ đến trước khi chết bọn họ đã làm ra những hành vi đồi bại nào đó. Vụ án lại còn vừa hay phát sinh lúc cuộc thi Con đường tơ lụa chuẩn bị lên sóng, hung thủ là một trong các thí sinh. Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, chỉ cần điều tra minh bạch rõ ràng vụ án này thì ắt hẳn sẽ mang lại điều tiếng vô cùng khó nghe. Thành phố S mấy năm nay vẫn luôn ra sức xây dựng hình ảnh thành phố văn minh nề nếp, nếu tai tiếng này mà xuất hiện thì cậu có thể tưởng tượng được sẽ gây ra hậu quả lớn đến mức nào.”
Mộ Dung Vũ Xuyên không có đáp lời anh ta.
Đường Kiện hoài nghi hỏi: “Các cậu đến đây không phải là muốn điều tra lại vụ án đó chứ?”
Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh đưa mắt nhìn nhau không nói.
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên rơi vào im lặng.
[Xem các chương mới nhất tại Truyenngontinh(.)com]
Trong lúc Mộ Dung Vũ Xuyên đưa tay gãi đầu, Đường Kiện cất tiếng hỏi: “Vậy tại sao các cậu lại cho rằng vụ án giết người hàng loạt ở thành phố C và vụ án phát sinh hai năm trước ở thành phố S có liên quan đến nhau?”
“Hung thủ nhét vào hậu môn của nạn nhân thứ hai một viên đạn đã qua sử dụng, mà viên đạn đó là của Lục Tiểu Đường…” Mộ Dung Vũ Xuyên nói.
“Cậu chắc chứ?” Đường Kiện hỏi lại.
“Trên viên đạn có vết khắc hình chữ thập, tất cả những viên đạn của Lục Tiểu Đường đều có vết khắc như vậy.”
“Việc này tôi có biết, mỗi chữ thập trên đó đều do chính tay cô ấy khắc lên.” Đường Kiện gật đầu. “Nếu vậy, Tiểu Đường cho rằng viên đạn này chính là viên đạn cô ấy đã bắn vào Trì Phỉ Phỉ sao?”
“Tôi đã hỏi chuyên gia vũ khí.” Mộ Dung Vũ Xuyên giải thích. “Theo mức độ biến dạng của đầu đạn mà suy ra, viên đạn đã bị bắn vào cơ thể người hoặc động vật.”
Đường Kiện yên tĩnh lắng nghe phân tích của hắn.
“Nhưng bây giờ Tiểu Đường lại không biết đã đi đâu, tôi không tìm được cậu ấy. Tôi cũng chẳng rõ có phải Tiểu Đường cũng nghĩ như tôi không. Hung thủ luôn để lại dấu ấn hình chữ thập ở cả hai vụ giết người, nạn nhân thứ nhất bị hắn rạch một hình chữ thập ở giữa ngực, nạn nhân thứ hai bị hắn đóng đinh lên thập tự giá. Trước đây chúng tôi cho rằng hung thủ làm vậy là vì hắn tôn thờ Cơ đốc giáo nên mới cố ý để lại dấu hiệu đó như một loại nghi thức. Nhưng khi phát hiện ra viên đạn của Lục Tiểu Đường tôi lại cảm thấy rất hoang mang, chữ thập khắc trên thân viên đạn có liên quan gì đến chữ thập hung thủ để lại tại hai hiện trường không? Bây giờ tôi rất muốn xác nhận lại việc này…”
Đường Kiện nhìn Mộ Dung Vũ Xuyên thật kỹ rồi đột ngột nói: “Thì ra cậu cũng nghi ngờ chuyện này…”
Mộ Dung Vũ Xuyên lập tức rùng mình. “Anh nói gì?”
“Thật ra khi vụ án phát sinh ở thành phố các cậu, tôi đã bắt đầu chú ý đến nó.”
“Thật sao? Có nguyên nhân gì không?”
“Hai năm trước khi đang điều tra Trì Phỉ Phỉ, tôi đã vô tình phát hiện một việc. Cậu chờ một chút, để tôi lấy thứ này cho cậu xem…”
Đường Kiện bước về phía bàn làm việc, mở ngăn kéo rồi lấy ra một xấp văn kiện nằm dưới đáy tủ. Anh ta rút ra một tấm ảnh đưa cho Mộ Dung Vũ Xuyên và Tào Thanh xem.
-------------------