Giấc Mộng Của Anh Chính Là Em

Chương 23



Nghiêm Vũ Vi nghiêngngười qua, đầu hắn hơi cúi, nhẹ nhàng ma sát trên trán cô.

“Ti Ti, em thích anh không?” Thanh âm của hắn ta thật mê ngươi, như con mèo nhỏđang cào dây thần kinh của cô.

Nhịp tim Lôi Ti Ti như sấm, lại cảm thấy có hơi chua xót: trước kia, đại kháilà thích. Mà bây giờ, hắn có Võ Đình, mà cô...

Trong mắt Lôi Ti Ti hiện ra một tia mê mang: công công, công công... Mỗi khi gọimột lần, tim lại co rút đau đớn theo. Lôi Ti Ti ảm đạm: thích hơn thì thế nào,người ta cũng chỉ xem mình là em gái.

Nghiêm Vũ Vi nhích lại quá gần, Lôi Ti Ti cảm thấy khó chịu. Cô lui về phíasau, lại bị một tay của hắn giữ chặt.

Nghiêm Vũ Vi khép hờ mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ở trên mặt cô. Chỗ bị hắnđụng, nóng như lửa, Nghiêm Vũ Vi thì thầm ở bên tai cô: “Ti Ti, anh thích em.”

Lôi Ti Ti co rúm lại, không tự chủ liếm môi một cái. Hai môi mềm mại càng thêmkiều diễm ướt át, khẽ run từng cái. Mắt Nghiêm Vũ Vi sắc lại, ngón tay trợt quaquả quyết cầm chặt cằm của cô.

Sẽ là mùi vị gì đây?

Nghiêm Vũ Vi vuốt môi của cô, trong mắt có mũi nhọn khẽ run.

“Ti Ti, anh thích em.” Nghiêm Vũ Vi lẩm bẩm, hai mảnh môi mỏng đưa tới...

“Chờ một chút!” Lôi Ti Ti hét lớn.

“Hử?” thanh âm Nghiêm Vũ Vi lười biếng, hà hơi ở trên mặt cô.

Lôi Ti Ti run lên: không biết vì sao, sự thân mật của học trưởng khiến cô cựckỳ không thoải mái >

Nếu như là công công, lại hoàn toàn không sao? Ai bảo sự thân mật của anh ta,chỉ là đối với “em gái”?

“Em chưa có đánh răng!”

Vấn đề vệ sinh, đây là một vấn đề lớn.

“Anh không ngại.” Nghiêm Vũ Vi mỉm cười sâu hơn, lại tiến tới gần hơn chút. LôiTi Ti rơi lệ, nghe không hiểu cô đang cự tuyệt sao?

Lôi Ti Ti bắt đầu vớ vẩn: “Cơm tối em ăn... Ừ, tỏi!”

“Vậy sao? Để cho anh ngửi.”

“A, được.” Lôi Ti Ti vì che lấp, không thể không há mồm ra hà ra từng hơi.

Nghiêm Vũ Vi cười khẽ: tại sao cô càng chậm chạp, anh lại càng khó kháng cựvậy?

Cô như bây giờ, quả thật đáng yêu đến hấp dẫn. Tay Nghiêm Vũ Vi dùng lực, ôm cảLôi Ti Ti vào trong ngực. Hắn nói nhỏ bên tai cô: “Ti Ti, muốn cự tuyệt lại ravẻ mời chào là không tốt.”

Cái gì?

Cô bị sét đánh: chẳng lẽ vừa rồi anh nói là “hôn” mà không phải “ngửi”? Chẳnglẽ mình nói, rất có ám hiệu sao?

Lôi Ti Ti luống cuống, lại nhìn vào mắt Nghiêm Vũ Vi. Trong mắt của anh dần dầnsắc, lóe ánh sáng cô không hiểu. Lôi Ti Ti giống như nghĩ tới điều gì, rồi lạikhông nghĩ ra. Nhưng không khí bây giờ, thật sự rất nguy hiểm >

Nơi này là phòng bệnh...

Nơi này chỉ có hai người bọn họ...

Đêm trăng mờ gió lạnh (thích hợp làm chuyện xấu), là lúc màng màng bị phá?

Lôi Ti Ti sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy lên, nhưng lồng ngực Nghiêm Vũ Vi lạikiên cố như đá, cô nhúc nhích cũng không nhúc nhích! Lôi Ti Ti trợn to hai mắt,trơ mắt nhìn khoảng cách giữa bọn họ, rút ngắn vô hạn: mười cm, tám cm, năm cm,ba cm, một cm...

Lôi Ti Ti liều mạng giãy giụa, Nghiêm Vũ Vi vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt trởnên vô cùng nguy hiểm. Cô gian nan tránh ra.

Hắn hôn vào trên mặt cô, Lôi Ti Ti hung hăng run lên, trong mắt nhất thời trànngập sương mù. Nụ hôn này rốt cuộc lại khiến cô xác định, yêu thích của cô đốivới Nghiêm Vũ Vi, chỉ là ảo giác mà thôi. Loại tiếp xúc thân mật này, khiến LôiTi Ti chỉ tự nhiên cảm thấy được rất ghê tởm, hoàn toàn thể nghiệm không đượcmột chút xíu ngọt ngào.

Nghiêm Vũ Vi không có chút cảm giác nào, nụ hôn thấm ướt in ở trên má cô, bêntai, bên gáy, hắn lặp lại liên miên: “Ti Ti, anh thích em.” Động tác càng ngàycàng dùng sức, càng lúc càng thâm nhập —— mặc dù cặp mắt Lôi Ti Ti đã đỏ bừng.

Trong lúc lơ đãng, tay của anh dò vào cổ áo của cô...

Lôi Ti Ti hoảng hốt, trong đầu nhớ lại lời nói của Lưu Chiêu Chiêu: “Đánh rắnđánh vào đầu, đá nam đá mệnh căn (là cái đó đó).”

Lôi Ti Ti lập tức dừng nước mắt, vũ trụ nhỏ hừng hực thiêu đốt.

Anh bất nhân, đừng trách tôi bất nghĩa!

Lôi Ti Ti cong đầu gối lên, thừa dịp Nghiêm Vũ Vi không chú ý, nhắm ngay mụctiêu hung hăng đụng!

Con ngươi của Nghiêm Vũ Vi đột nhiên trợn to, vẻ mặt giống như bị định dạng,cực kỳ dữ tợn. Lôi Ti Ti nhân cơ hội thoát khỏi ngực của hắn, nhảy xa mấy bước.

Nghiêm Vũ làm vẻ mặt không thể tin: “Ti Ti, em...” Còn chưa nói hết lại rên rỉmột tiếng.

Lôi Ti Ti có chút 囧, hiệu quả quá rõ ràng? Cô vội vã nói xin lỗi: “Họctrưởng, thật xin lỗi thật xin lỗi.”

Đáng tiếc thật xin lỗi nữa người thu hút ánh mắt của em, tuyệt nhiên không cònlà anh.

Không trách được công công luôn bảo cô ngu ngốc —— cô thật là rất ngu ngốc, chotới bây giờ mới dám đối mặt với lòng mình.

Nghiêm Vũ Vi nhắm lại hai mắt, cười vì thất bại “Tại sao anh không thể?”

Bởi vì công công, không nỡ để em khóc.

Lôi Ti Ti hít mũi một cái: “Học trưởng, anh rất tốt. Anh xứng đáng được tốthơn, nhưng không phải là em.”

Cô nói xong, nghiêng đầu chạy ra ngoài.

Gió đêm hơi lạnh, thổi loạn toàn bộ tóc dài của cô. Trong bóng tối có chim kinhhãi bay lên, cánh uỵch uỵch vang dội, mang theo bi thương đặc biệt của ban đêm.Lôi Ti Ti chạy chạy chợt đụng vào trên người một người. Cô bước lui mấy bước,ngẩng đầu, liền ngây ngẩn cả người.

Ngụy Dịch giơ tay lên, lại giơ lên, lại dừng lại bên mặt cô.

Anh không muốn quan tâm tên ngu ngốc này.

Về phần tại sao lại quay lại, Ngụy Dịch cũng không cách nào giải thích. anh thởdài: thật là thua cô.

Ngụy Dịch khẽ lướt qua môi cô, Lôi Ti Ti lập tức xù lông, nhảy tránh. Cô lenlén mấp máy khóe môi, phía trên có nhiệt độ công công lưu lại. Nóng bỏng trànlên hai gò má, mặt của cô nhất thời đỏ ửng: làm sao bây giờ làm sao bây giờ?Tim cô sắp nhảy ra ngoài >

Lôi Ti Ti buồn bực: lúc nào thì trở nên nhiều cảm xúc như vậy?

—— hay là, một khi tình cảm lại thấy ánh mặt trời, sẽ rất khó ngăn trở?

Ngụy Dịch cau mày, thu lại hai quả đấm.

Cô ghét anh như vậy, anh cần gì tự tìm mất mặt?

“Không nên hiểu lầm, em ăn tóc rồi.” Ngụy Dịch nói xong liền đi, lại bị Lôi TiTi ôm lấy từ phía sau.

Ngụy Dịch giật giật, Lôi Ti Ti kêu to: “Không cho phép quay lại.”

Tay vòng ở trên eo, rất nhỏ, ngón tay bất an xoắn chung một chỗ.

Ánh mắt Ngụy Dịch đau thương, bọc lại tay của cô.

Anh dùng giọng nói dịu dàng trước nay chưa có hỏi: “Thế nào?”

Chóp mũi Lôi Ti Ti đau xót, nước mắt lớn chừng hạt đậu chảy ra khỏi hốc mắt.Nước mắt bị vải vóc mềm mại hấp thu, biến thành chấm tròn ảm đạm.

“Công công, em...” Thích anh.

“Hử?”

“Chúng ta về nhà.” chữ thích bị cô nuốt trở vào, thôi, không nói. Nói rồi, cảem gái đều không làm được.

“Được.”

“Anh cõng em.”

Ngụy Dịch cong đầu gối, nâng cô lên, động tác ôn tồn.

Lôi Ti Ti ôm lấy cổ của Ngụy Dịch, cọ nhẹ bên gáy anh —— giống như, bọn họ cùngvào tiểu học, cùng vào trung học cơ sở, rồi cùng vào trung học phổ thông; lạigiống như, có cái gì đảo lộn. Không giống nhau, không giống nhau.

Lôi Ti Ti quan sát Ngụy Dịch: bả vai rộng rãi, đường cong thu hẹp ở thắt lưng,eo hẹp xinh đẹp —— thiếu niên đã từng trẻ trung u mê, trong lúc vô tình, đãtrưởng thành người đàn ông to lớn cao ngạo mạnh mẽ kiên cường.

Mà cô, bị bỏ lại xa xa phía sau. Thật là vô vọng. Vĩnh viễn, chỉ có thể là “emgái” sao? Lôi Ti Ti cả đêm ngủ không ngon, hai mắt quầng thâm rời giường.

Ngụy Dịch đã rỗi rãi ăn điểm tâm.

Trong nội tâm Lôi Ti Ti nhộn nhạo. Mặc dù công công trở lại tìm mình, còn cõngmình, còn ôm mình ngủ một đêm —— nhưng... Lôi Ti Ti liếc Ngụy Dịch một cái, vẻmặt của anh rất nhẹ, nhìn từ xa rất âm hiểm, nhìn gần càng âm hiểm.

Rõ ràng đang tức giận >

Lôi Ti Ti rất uất ức. Công công đánh người, mình còn phải đi khắc phục hậu quả,thiếu chút nữa... Hiến thân, kết quả anh ấy còn bày ra mặt thối cho mình xem.

Lôi Ti Ti đẩy ghế dựa ra ngồi xuống, im lặng không lên tiếng bắt đầu ăn cơm. Ănmột lát, Lôi Ti Ti không chịu nổi. Ánh mắt của công công thật rất cảm giác bịáp bức, cô hoàn toàn ăn không vô T_T

“Công công, anh đừng nhìn em nữa... Mau ăn.”

Khóe miệng Ngụy Dịch giật giật, thu hồi ánh mắt. Anh gọi cô: “Ngu ngốc?”

“À?” Lôi Ti Ti không tự chủ nắm chặt cái muỗng. Không biết vì sao, cô lại rấtkhẩn trương.

Đại khái biểu tình của công công quá nghiêm túc, nghiêm túc đến kinh khủng ——mặc dù, vẫn rất tuấn tú >V

Ngụy Dịch giật giật ngón tay: “Lôi Ti Ti, thật ra thì...” anh muốn nói lạithôi, khiến Lôi Ti Ti sắp phát điên. Công công, anh rốt cuộc muốn nói cái gì aa à?!

Mặc dù nội tâm rất giãy giụa, Lôi Ti Ti lại chỉ cúi đầu húp cháo. Cháo trắngnóng hổi, hun đến cô mở mắt không ra. Cô rất sợ, chẳng lẽ công công phát hiệncô có mưu đồ bất chính với anh rồi? Sớm biết đã không ôm công công rồi, càng sẽkhông cho anh cùng ngủ... Vẻ mặt Lôi Ti Ti khẩn trương: anh, lại muốn cự tuyệtcô sao?

Ngụy Dịch nhìn cô một cái: “Ti Ti thật ra thì có lúc, cách nhìn của chúng tađối với một sự vật, có lẽ sẽ khác biệt một trời một vực với bản chất của nó.Giống anh, ở đại học học IT, bởi vì anh cảm thấy nó rất phù hợp lý tưởng củaanh, rất có tính khiêu chiến và cảm giác mới mẻ. Càng về sau anh lại phát hiệnnó không đủ để thỏa mãn tham vọng của anh, cho nên anh chọn vứt bỏ”

Ngụy Dịch dừng một chút, còn nói: “Thật ra thì tình cảm cũng giống vậy. Chúngta có hảo cảm đối với một người, mức độ đều căn cứ theo sự tưởng tượng về ngườiđó, mà không phải bản thân người đó. Theo suy luận này, kỷ niệm tốt đẹp là vìchúng ta thêm vào quá nhiều hình ảnh. Cho nên, sau khi em chân chính hiểu rõ,em sẽ phát hiện hắn ta so với em nghĩ kém quá nhiều.”

Anh hít sâu một hơi: “Ti Ti, khóc vì loại người này, không đáng giá.”

Cái muỗng trong tay Lôi Ti Ti, từ giữa ngón trỏ và ngón cái rớt xuống, chậm rãivẽ một vòng ở trên mặt bàn, “keng” một tiếng giòn vang.

Thanh âm của cô khó chịu: “Em... Biết.”

“Nhưng có đáng giá hay không, là em quyết định!” Lôi Ti Ti cầm cặp lên, chạy rangoài cũng không quay đầu lại.

Sáu năm rồi, đáp án lấy được, vẫn giống nhau như đúc.

Nhưng vì cái gì, ngay cả quyền được yêu anh của em, anh cũng không cho phép?

Không đáng giá? Ha.

Lôi Ti Ti ngẩng đầu lên, nước mắt theo khóe mắt trợt xuống, chói lọi lấp lánh.

Nếu như bạn nhìn chăm chú vào bầu trời đầy sao, nước mắt sẽ không rớt xuống ——mà bây giờ, nơi nào mới có ánh sao của cô?

Ngụy Dịch cũng không đuổi theo. anh vùi ở trong ghế, tóc mái phủ một cái bóngtrên mặt.

Lời nói của Nghiêm Vũ Vi còn văng vẳng bên tai: “Tôi thích cô ấy, hơn nữa được,cô ấy cũng thích tôi. Vậy anh, rốt cuộc là gì?”

“Anh và Ti Ti có phải ngủ chung hay không, nếu không sao cô ta lại đi theoanh?!”

“Anh tiện, cô ta càng tiện.”

...

Có đáng giá hay không, là cô quyết định? Tên khốn kiếp như vậy, tại sao cô cònphải khăng khăng một mực?!

Tay trái của Ngụy Dịch nắm thành quyền, cười khổ: mình, cũng không phải làkhăng khăng một mực sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv