Tại sảnh văn phòng tầng 18, vẻ mặt của trợ lý Cao Bằng Phong thay đổi ngay khi cửa thang máy đóng lại.
"Cao lão sư, nhìn người phụ trách YWY Studio này cũng quá trẻ đi?" Trợ lý khó hiểu thì thầm: "Vi Dịch chúng ta tốt xấu gì cũng là công ty trò chơi đứng đầu, vậy tại sao phải giao kịch bản trò chơi cho studio khác?"
Nụ cười trên môi Cao Bằng Phong rơi xuống, bình tĩnh nói: "Cậu thì biết cái gì? Cậu ta là ông chủ YWY, khoảng thời gian trước dựa vào 《 Mạt Vụ 》 thanh danh vang dội, sau lưng lại còn có chỗ dựa."
Vừa nói, ông vừa nhìn màn hình ở sảnh rồi nói: "Tôi ra hành lang hút thuốc."
Trợ lý xem mặt đoán ý, bước theo đuổi kịp: "Cao lão sư, ông nói chỗ dựa là ý gì?"
Hai người đến gần lối thoát hiểm, giọng điệu của Cao Bằng Phong trở nên thoải mái hơn: "Tôi không có ý gì cả, lúc trước cậu không thấy tin nóng tiết lộ về 'kim chủ' của Bùi Ý sao?"
Ngay cả khi dư luận đảo ngược lại, mọi áp lực đều dồn lên nhà sản xuất như Thiền Minh Studio và trò chơi Nam Thiền. Ngay cả người dẫn đầu Kha Minh cũng bị cư dân mạng công kích, nhưng hầu như mọi người đều bỏ qua một chuyện——
Bùi Ý và vị "kim chủ đằng sau màn" kia dường như đã biến mất trên Internet, không cả tra được.
Nếu không có ai đứng sau chuyện này thì ai sẽ tin?
Trợ lý là một người thông minh, lập tức hiểu ra: "Cao lão sư, Bùi Ý này lớn lên sạch sẽ, hoá ra là người..."
"Xuỵt!"
Cao Bằng Phong "Tsk" một tiếng, cố ý giấu chủ đề, chỉ kể một nửa.
Trợ lý não bổ, càng nghĩ, vẻ mặt càng kỳ quái.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Cao Bằng Phong, anh ta vừa nịnh nọt vừa chân thành nói: "Cao lão sư, tôi chỉ thấy không cam lòng thay cho ông, ông hành nghề bao lâu? Cậu ta hành nghề bao lâu?"
"Mặc dù trước đó 《 Mạt Vụ 》có đà phát triển tốt, 《 Tuần Tích 》bán cho công ty con cũng rất xuất sắc, nhưng Bùi Ý không phải có kim chủ sao? Không chừng cậu ta ở phía sau tìm người viết giùm cho mình ấy!"
"Kịch bản trò chơi mà ông viết lúc trước tốt đến mức nào? Tại sao ban lãnh đạo cấp cao của công ty lại chọn hợp tác với một người ngoài cuộc như cậu ta, không thể để chúng ta tự mình tạo ra kết quả, lấy lợi ích?"
Lời nói của trợ lý tựa như đang nịnh nọt, chọc trúng vào chỗ đau nhất sâu trong lòng Cao Bằng Phong.
Với tư cách là người lập kế hoạch của 《 Mười Bảy Ngày 》, Cao Bằng Phong đã mất mười lăm năm để đạt được vị trí hiện tại, trong đó có bao nhiêu chua xót, thất bại nhiều hay ít, chỉ có mình ông biết.
Mắt thấy 《 Mười Bảy Ngày 》dưới tay mình đã trở thành một trong những dự án hàng đầu của Vi Dịch, ông có thể được các nhân viên khác gọi là "Cao lão sư" và "Cao tổng" khi bước vào tổng bộ——
Cao Bằng Phong cho rằng cuối cùng mình đã vượt qua được rất nhiều người, cảm thấy tự hào.
Ông vốn nghĩ nếu Vi Dịch muốn mở rộng sang một lĩnh vực mới là " trò chơi điện ảnh" thì dù thế nào đi nữa cũng phải ưu tiên cho nhân viên nhà mình!
Suy cho cùng nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Với ý tưởng này trong đầu, Cao Bằng Phong bàn giao kịch bản trò chơi do mình thiết kế, tự tin tràn đầy mà chờ đợi một cuộc hẹn với ban lãnh đạo cấp cao.
Kết quả chờ mãi chờ mãi, chỉ chờ được kết quả này——
Để ông làm trợ thủ cho Bùi Ý? Nếu chuyện này lan ra ngoài, thì ai rốt cuộc mới là người đang cọ danh khí của ai!
Cao Bằng Phong áp chế bất bình trong lòng, vẫn giả vờ hào phóng trả lời: "Tiểu Lâm, đây là cậu không hiểu chuyện, đương nhiên, ban lãnh đạo cấp cao của công ty khi đưa ra quyết định này, đều có cân nhắc riêng."
Người khác có lẽ không biết, nhưng Cao Bằng Phong biết rõ ——
Ban lãnh đạo cấp cao của công ty yêu cầu ông theo dõi dự án mới, chính là để theo dõi nhất cử nhất động của Bùi Ý.
Nếu sau này đối phương mắc sai sót hoặc vượt quá hạng mục, ông có thể tận dụng cơ hội để kiểm soát hạng mục.
"Những nhân viên cũ như tôi giống như những viên gạch, di chuyển đến bất cứ nơi nào nếu có yêu cầu."
Làm sao một chàng trai trẻ như Bùi Ý, mới hai mươi tuổi, cũng chỉ ở mặt ngoài khoa chân múa tay, làm sao có thể khống chế được đại cục?
Vừa gặp nhau tối qua, chẳng phải vẫn lần lượt gọi "Cao lão sư" sao?
Cố Tiệm Thâm ngăn cản ông thì có ích lợi gì? Khi dự án kết thúc, ông nhất định sẽ kế thừa tên tuổi của Bùi Ý, và trở thành giám đốc kế hoạch của trò chơi điện ảnh này!
Cao Bằng Phong nghĩ như vậy, tâm trạng buồn bực của ông mới giảm được một chút, ông chạm vào túi nhưng chỉ lấy ra một hộp thuốc lá rỗng.
Trợ lý sáng suốt nói: "Cao lão sư, tôi đi mua cho ông."
Anh ta nhanh chóng quay người lại, nhưng vừa bước tới cửa, tươi cười trên mặt chuyển thành kinh ngạc: "Ý...Ý tổng."
Cao Bằng Phong nghe thấy trợ lý hoảng sợ không thể giải thích, lập tức nghiêng người nhìn sang——
Bùi Ý không biết khi nào đã trở lại tầng 18, cậu vẫn đang đứng trước cánh cửa hé mở của lối thoát hiểm!
"..."
Ánh mắt của Cao Bằng Phong cứng lại một giây, trong lòng ông hiện lên vô số xấu hổ và nghi hoặc.
Không phải nói nên lên tầng ký hợp đồng bổ sung với quản lý cấp cao sao? Tại sao lại quay trở lại? Lúc nào quay lại? Nghe lén được bao nhiêu rồi?
"Tại sao lão sư Cao lão sư lại kinh ngạc vậy?"
Bùi Ý đầu tiên phá vỡ bầu không khí đình trệ trong lối đi, như muốn giải thích: "Lê tổng bên chúng tôi toàn quyền phụ trách ký hợp đồng với công ty của ông, tôi đến đó cũng chẳng có ích gì."
"Ông không hút thuốc lá sao?"
Bùi Ý ước lượng bao thuốc trong tay, thản nhiên nói: "Tôi tưởng tầng 18 không có người nên định lén lút hút một điếu ở lối thoát hiểm, nhưng không ngờ..."
Ba chữ cuối nhẹ nhàng bâng quơ, khiến trái tim của Cao Bằng Phong và trợ lý của ông đập thình thịch.
Bùi Ý nhìn thấy biểu cảm của bọn họ, mỉm cười vô hại, "Không ngờ rằng, anh và Cao lão sư lại ở cùng nhau?"
Cậu chậm rãi bước lại gần, lấy ra một điếu thuốc thon dài trong hộp thuốc, đặc biệt thành thạo mà gõ gõ điếu thuốc vào hộp, lúc này mới kẹp ở miệng rồi dùng bật lửa châm lên.
Một loạt động tác nước chảy mây trôi, nhìn như là tay hút thuốc già đời, hoàn toàn không phù hợp với hình ảnh bên ngoài của cậu.
Bùi Ý từ trong hộp thuốc lá lấy ra một điếu thuốc đưa cho Cao Bằng Phong, cậu nhướng mày nói: "Cao lão sư, ông có muốn hút không? Vừa lúc tôi muốn tìm ông nói chuyện hai ba câu."
Cao Bằng Phong phát hiện mình không nhìn ra được vui mừng và giận dữ của Bùi Ý, trong lòng có quỷ, ông không giám tiếp cận: "Không được, cơn ho của tôi hai ngày nay chưa khỏi, nên tôi phải kiềm chế."
"Thật không?"
Ngón tay thon dài của Bùi Ý kẹp lấy điếu thuốc, như có như không mà phun ra một làn khói mỏng, rồi liếc nhìn trợ lý.
Cậu không hung không giận, nhưng dưới làn khói mang một khí thế không thể khiêu chiến.
"..."
Trợ lý đột nhiên nhận ra khí chất của Bùi Ý ẩn dưới vẻ ngoài trẻ trung của cậu, yết hầu lo lắng mà lăn xuống: "Cao...Cao lão sư?"
Cao Bằng Phong cũng nhìn qua: "Anh đi mua thuốc cho tôi trước đi."
Trợ lý nhận được sự đồng ý, vừa rồi nói bậy rất nhiều nên nhanh chóng đi ra ngoài, dáng vẻ đi đều lộ ra một chút chột dạ.
Lối thoát hiểm mở ra rồi 'cạch' một tiếng, mới tính là hoàn toàn đóng lại.
Cao Bằng Phong không biết Bùi Ý định đánh chủ ý gì, miễn cưỡng làm ra thái độ dễ dãi: "Không ngờ Ý tổng cũng hút thuốc? Nhìn không giống."
Bùi Ý lại hút một hơi, nhẹ nhàng trả lời: "Trong ngành của chúng tôi, có bao nhiêu người không biết hút thuốc?"
Nhà thiết kế trò chơi là một trong những loại công việc đòi hỏi trí óc cao nhất, viết sáng tạo lâu dài với cường độ cao có thể khiến con người tích tụ nhiều cảm xúc, hút thuốc có thể khiến đầu óc con người trở nên trống rỗng.
Trước đây Bùi Ý khi mệt mỏi thường sẽ hút một hoặc hai điếu, nhưng cậu không nghiện thuốc lá, nhiều lần không dựa vào việc hút thuốc để giải tỏa mệt mỏi, mà cậu thích dùng đồ ngọt để làm dịu hơn.
Từ sau khi xuyên sách, đối mặt với Bạc Việt Minh không có thói quen xấu, Bùi Ý cũng không bao giờ chạm vào.
Cũng chính hôm nay cậu cần tìm lý do để quay lại, nên đã mượn bạn tốt thuốc lá và bật lửa.
Bùi Ý rắc rắc đầu lọc thuốc lá vào thùng rác ở hành lang, thản nhiên hỏi: "Cao lão sư, ông đối với tôi có phải có ý kiến gì không?"
Cao Bằng Phong đã đoán được Bùi Ý sẽ nói vậy, thề thốt phủ nhận: "Làm sao có thể chứ?"
Đối mặt với lời nói dối của ông, Bùi Ý hừ cười: "Ông có ý kiến gì cũng không sao, tôi tới đây để nói với ông bài câu thôi——"
"Tôi là ông chủ kiêm nhà thiết kế trò chơi của YWY studio, cùng người đạt được sự hợp tác với tôi là Vi Dịch, không phải ông Cao Bằng Phong."
"..."
Cao Bằng Phong sửng sốt, khóe miệng chậm rãi trùng xuống.
Mặc dù ông đã đại khái đoán được tính cách của Bùi Ý từ sự đảo ngược dư luận cách không lâu, nhưng không dự đoán được khi tiếp xúc, lực sát thương của đối phương chỉ tăng chứ không giảm.
"10 năm không có tiếng tăm gì, sau 5 năm cuối cùng trở thành phó kế hoạch của trò chơi 《 Mười Bảy Ngày 》, sau đó đảm nhận vị trí trưởng kế hoạch khi người trước bị bệnh."
Bùi Ý liệt kê ngắn gọn những thành tích trong quá khứ của Cao Bằng Phong, sau đó hỏi thẳng vào vấn đề: "Cao lão sư đã làm việc trong ngành lâu hơn tôi, nhưng thành tích của ông không cao hơn tôi, phải không?"
Cao Bằng Phong mặt đỏ bừng: "Cậu!"
Bùi Ý lại phun ra một vòng khói, không dao động.
Dù sao Cao Bằng Phong vốn đã không thích cậu, vậy tại sao khi nói chuyện hà tất gì phải làm khó chính mình, lại muốn theo ý đối phương?
Bùi Ý cảnh cáo một cách không khách khí: "Hợp tác là hợp tác, phân công phải rõ ràng, có chút tâm tư cũng đừng phơi ra."
Vô luận là bản thân Cao Bằng Phong hay một số lãnh đạo cấp cao của Vi Dịch, Bùi Ý đều sẽ không để cho bọn họ nhặt được cơ hội.
Nếu cậu nỗ lực xứng đáng, cậu sẽ nhận lại những lợi ích mà minh xứng đáng nhận được!
Cao Bằng Phong bất mãn: "Ý tổng, cậu còn trẻ, lòng dạ này vẫn nên thu liễm thì tốt hơn."
Bùi Ý đang lo không có cơ hội vạch trần: "Tôi lại có lòng dạ, chỗ nào so được với Cao lão sư làm một việc trước mặt, sau lưng làm một việc khác?"
"Nếu như ông không hài lòng, có thể đi tới tìm ban lãnh đạo cấp cao Vi Dịch, đừng nghĩ đến cùng tôi gây rắc rối, bất quá, về sau chúng ta hẳn là không có cơ hội hợp tác."
Cao Bằng Phong không ngờ lại bị một thanh niên như Bùi Ý gài bẫy, giọng nói run rẩy: "Ý cậu là như thế nào?"
Bùi Ý dúi tàn thuốc đang cháy trên mép thùng rác, ném vào, mỉa mai nói: "Tôi hy vọng Cao tổng sẽ tiếp tục tỏa sáng với trò chơi 《 Mười Bảy Ngày 》, hạng mục trò chơi của tôi không thể làm hài lòng ông, trò chơi này cũng không chứa nổi một đại mo phật như ông."
Cao Bằng Phong nhíu mày: "Nghe Ý tổng nói lời này, là đang định 'sa thải' tôi sao?"
Những năm gần đây, do sự nổi tiếng của 《 Mười Bảy Ngày 》, ông đã quen với việc thuận buồm xuôi gió. Các nhà sản xuất trò chơi cùng lứa tuổi với Bùi Ý mà ông từng tiếp xúc trước đây, khi gặp ông đều phải lễ phép gọi một câu "Cao lão sư".
Hiện tại lại khen ngược?
Ông hạ mình làm việc cho Bùi Ý, nhưng đối phương lại không cảm kích?
Cao Bằng Phong kìm nén cơn giận, giả mù sa mưa mà nhắc nhở: "Ý tổng có phải quên mất? Hạng mục này là sự hợp tác giữa hai bên, tôi càng không phải là nhân viên YWY studio!"
Cậu cho rằng cậu là ai?
Chỉ với một studio nhỏ như YWY, sao dám làm chủ một công ty lớn như Vi Dịch.
Bùi Ý bình tĩnh mỉm cười đáp lại: "Ừ, đã biết, đi trước một bước."
"..."
Cao Bằng Phong chỉ cảm thấy một đấm của mình đấm vào bông, nghẹn khuất càng lớn hơn.
Ánh mắt dư thừa cũng không chịu cho ông một cái, Bùi Ý đi dọc theo cầu thang của lối thoát hiểm đi lên trên.
Đi đến nửa đường, cậu lại lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua ——
Cách đây không lâu, điện thoại trong túi rung lên, Bùi Ý lấy ra thì thấy đúng là tin nhắn của Bạc Việt Minh.
"Kiều Đông nói em hút thuốc lá? Em đang làm gì vậy?"
"..."
Bùi Ý không ngờ mình sẽ bị trợ lý "phản bội", tư thái cao cao tại thượng của cậu tức khắc mềm xuống.
Biết rõ Bạc Việt Minh ở Đế Kinh không thể nhìn thấy hoặc ngửi thấy, Bùi Ý vẫn giấu thuốc lá và bật lửa, rũ bỏ mùi khói có thể còn sót lại trên cơ thể.
Sau đó cậu trả lời: "Nhị ca, em đang bận, tối sẽ nói chuyện với anh, yêu anh ~"
...
Tầng 23, phòng họp nhỏ.
Tổng giám đốc hạng mục Ninh Tịnh, hỏi lần thứ ba: "Lê tổng, năm ngày trước chúng tôi có gửi một bản ký thỏa thuận nội dung cho YWY xem qua, studio của anh thấy vẫn còn vấn đề gì sao?"
Vừa nói cô vừa liếc nhìn Cố Tiệm Thâm bên cạnh.
Vốn dĩ, việc ký kết thỏa thuận bổ sung là một quá trình đơn giản, không ngờ Lê Vu An lại nói muốn kiểm tra lại, lại nhấn mạnh một số chi tiết——
Thường xuyên qua lại, có chút muốn kéo thời gian.
Cố Tiệm Thâm phát giác ra mấu chốt, thử hỏi: "Lê tổng, Ý tổng đâu rồi?"
Vừa dứt lời thì bên ngoài phòng họp có tiếng gõ cửa.
Sau khi nhận được câu trả lời, Bùi Ý mới đẩy cửa bước vào, mang theo lễ phép xin lỗi: "Xin lỗi, vừa rồi tôi có chút việc."
Cố Tiệm Thâm thay thế trả lời: "Không sao, Ý tổng mau vào đi."
Bùi Ý ngồi xuống bên cạnh bạn tốt: "Thế nào?"
Tâm Lê Vu An hạ xuống: "Thỏa thuận bổ sung phù hợp với bản điện tử mà bọn họ gửi qua, chi tiết cũng không có vấn đề."
Ninh Tịnh nhân cơ hội hỏi: "Chúng ta có thể ký hợp đồng được chưa?"
Đôi mắt Bùi Ý hơi chớp động, nói thẳng: "Tôi có một điều kiện bổ sung, mời Ninh tổng nghe một chút."
"..."
Ninh Tịnh và Cố Tiệm Thâm nhìn nhau, hơi gật đầu: " Ý tổng, cứ nói đừng ngại."
Thần sắc Bùi Ý thoải mái: "Theo thỏa thuận hợp tác trước đó, YWY chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về dự án này từ thiết kế trò chơi đến kịch bản phim, đúng không?"
Cố Tiệm Thâm gật đầu: "Đúng vậy."
"Trong trường hợp này, tôi không cần sự giúp đỡ của Cao Bằng Phong lão sư bên công ty hai người."
"Xin hãy tin tưởng chúng tôi, tôi và YWY Studio có năng lực hoàn thành công việc này, hơn nữa nội dung quay phim sẽ được công ty của hai người theo dõi."
Bùi Ý biết cách nói chuyện tùy theo tình huống, cậu không dùng giọng điệu ra lệnh mà nhấn mạnh tỏ vẻ: "Chữ ký của trò chơi điện ảnh sau khi ra mắt sẽ chỉ có thể được ký bởi studio chúng tôi."
Trong mắt Lê Vu An xẹt qua ý cười, y đoán Bùi Ý sẽ là vì chuyện này ——
Thái độ của bạn tốt đối với công việc luôn rõ ràng, cậu sẽ vì YWY studio nắm bắt mọi cơ hội hấp thụ ánh sáng và lợi ích.
Cho dù hợp tác với một công ty trò chơi lớn như Vi Dịch, cậu cũng sẽ không để đối phương cố ý hay vô tình chiếm được tiện nghi trong hợp đồng!
Ánh mắt Ninh Tịnh dừng lại, nhưng cô vẫn muốn tranh thủ: "Ý tổng, Cao lão sư là một nhà thiết kế trò chơi xuất sắc, ông ấy..."
Bùi Ý chậm rì rì dựa lưng vào chiếc ghế văn phòng mềm mại, nhìn chằm chằm Ninh Tịnh: "Ninh tổng, chắc hẳn cô đã hiểu ý của tôi rồi chứ."
Một câu ngắn gọn thực sự đã bộc lộ một chút khí chất của một người khống chế.
Ngay lúc Ninh Tịnh tưởng rằng Bùi Ý muốn dùng lời nói gây áp lực, cậu lại khéo léo thay đổi giọng điệu: "Tôi không phủ nhận Cao lão sư có những trò chơi đình đám xuất sắc, nhưng trò chơi điện ảnh mà chúng ta hợp tác lần này là một trò chơi hoàn toàn mới——"
"Vạn nhất nếu làm không tốt, sẽ dễ dàng ảnh hưởng đến danh tiếng của Cao lão sư và công ty của hai người."
"Nếu YWY chúng tôi phụ trách sáng tạo ra kịch bản trò chơi, vậy đương nhiên chúng tôi phải gánh vác áp lực này, không thể ký hợp đồng rồi phủi tay bỏ đi? Cái này không tử tế chút nào."
Về phần "không tử tế chút nào" này, đang ám chỉ ai thì mọi người có mặt đều biết rõ.
Ninh Tĩnh siết chặt cây bút, im lặng suy nghĩ.
Cô đã gặp nhiều người phụ trách dự án, nhưng cô chưa bao giờ gặp ai như Bùi Ý——
Tuổi còn trẻ đã tràn ngập tự tin cùng thực lực, có thể thương lượng rõ ràng mà không mất đi cảm giác trầm ổn, quả thực để người không có biện pháp tìm lý do tiến thêm một bước.
Ánh mắt Bùi Ý hơi lóe lên, tiến thêm một bước giải thích: "Ninh tổng, YWY xác thật đã yêu cầu Vi Dịch cho con đường hấp thụ ánh sáng, nhưng cũng sớm đã hứa hẹn qua, chúng tôi sẵn sàng gánh chịu mọi rủi ro sau khi thất bại."
"Công ty phải cử người vào, nếu hai bên xuất hiện bất đồng thì đến lúc đó trách nhiệm thuộc về ai?"
"Tôi càng hy vọng hai bên chúng ta hợp tác lâu dài, cùng có lợi nhuận, cô nghĩ sao?"
Ninh Tịnh không dấu vết mà thở dài, trong lòng loáng thoáng bị thuyết phục, so với hợp tác ngắn hạn, lợi ích lâu dài mới là mê người nhất ——
《 Mạt Vụ 》 của YWY Studio rõ ràng đang có xu hướng trở thành một trò chơi ăn khách, tiền đồ trước mắt đều sáng lạng!
Chỉ cần lần hợp tác này vui vẻ, sau này khi đối phương tiếp tục tung ra 《 Mạt Vụ 3.0》, Vi Dịch sẽ có thêm một cơ hội đầu tư và hợp tác hơn khoa học kỹ thuật Tấn Á!
...
Vào hai giờ miều, phòng họp tạm thời chật kín nhân viên được điều đến từ các phòng ban khác nhau của Vi Dịch.
Cao Bằng Phong mang theo trợ lý đẩy cửa vào, nhìn xung quanh một vòng rồi ngồi hàng ghế đầu của phòng họp như một lẽ đương nhiên.
Trợ lý không tìm được bóng dáng Bùi Ý, thấp thỏm thì thầm: "Cao lão sư, chúng ta xác định muốn tiếp tục tham gia hạng mục này sao?"
Sau khi thoát khỏi lối thoái hiểm vào buổi sáng, anh ta không trực tiếp rời đi mà trốn ở bên ngoài, nghe lén toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Cao Bằng Phong và Bùi Ý.
Cao Bằng Phong nghĩ đến chuyện xảy ra lúc sáng lại tức giận, ông nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu lo lắng cái gì? Với trình độ của tôi, cậu còn sợ lãnh đạo cấp cao của công ty không cho tôi tham gia à?"
Nếu không phải Bùi Ý và YWY đột nhiên tham gia hợp tác, lúc này ông hẳn là đã tiếp quản buổi thử nghiệm đầu tiên của trò chơi điện ảnh!
Hơn nữa, Bùi Ý không phải là giám đốc điều hành cấp cao của Vi Dịch, vậy ai có quyền quyết định ông ở hay đi?
Những lời nói trong lối thoát hiểm buổi sáng đó, chỉ là người trẻ tuổi sĩ diện, chỗ nào có thể dễ dàng đổi ông ra khỏi tổ hạng mục!
Cứ chờ xem!
Nếu có thể ở lại tổ dự án, sớm muộn gì ông cũng sẽ nắm lại quyền về tay mình!
Cao Bằng Phong nghĩ tới đây, kiên quyết đứng lên: "Được rồi, yên lặng đi!"
Ông tính đánh đòn phủ đầu để củng cố địa vị của mình trong tổ dự án: "Mọi người trong công ty chúng ta đều ở đây phải không? Vậy tôi sẽ..."
Ông còn chưa kịp nói xong lời mở đầu, Bùi Ý và những người khác đã mở cửa bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Kỹ năng diễn xuất của Bùi Ý lại lần nữa online: "Ô, sao Cao lão sư vẫn ở đây vậy? Tôi nhớ buổi sáng tôi đã thông báo cho ông rồi mà?"
Đường cong khóe miệng của Cao Bằng Phong trượt xuống, lại cố gắng giữ vững: "Ý tổng, là muốn thông báo cái gì?"
Bùi Ý bình tĩnh ngồi xuống ghế chủ vị bên cạnh, lại nhìn Cố Tiện Thâm đang đi theo vào: "Cố tổng, truyền lại quyết định của ban lãnh đạo công ty anh cho mọi người ở đây biết đi."
Sự chú ý của mọi người trong phòng họp đều bị câu nói này hấp dẫn, ánh mắt của họ vô thức hướng về phía Cố Tiện Thâm và Cao Bằng Phong.
Nghe nói tân quan có ba đống lửa phải đốt khi nhậm chức, nhưng Bùi Ý rõ ràng là có ý định dùng tay người khác đốt đống lửa này.
Cố Tiệm Thâm biết phong cách làm việc của Bùi Ý, cũng tin tưởng vào khả năng của cậu: "Cao lão sư, hạng mục trò chơi lần này sẽ do Ý tổng toàn quyền phụ trách, ý của Ninh tổng bên kia là 《 Mười Bảy Ngày 》sẽ sớm có phần mới, vẫn cần ông vất vả về trấn cửa ải."
"..."
Sau khi nghe được những lời rất có đạo lý này, trên thực tế Cao Bằng Phòng đã bị tát thật mạnh vào mặt trước mặt mọi người. Nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, trong lòng dâng lên một nỗi nhục nhã khó tả.
Chỗ nào vất vả mà bảo ông trở về trấn cửa ải?
Căn bản ông đã bị loại khỏi dự án trước mặt nhiều nhân viên!
Bùi Ý cho Kiều Đông một ánh mắt.
Chỉ trong hai hoặc ba tháng đào tạo, trợ lý Kiều Đông đã cải thiện thị lực của mình rất nhiều, cậu ấy hiểu ý lên tiếng: "Cao lão sư, chúng tôi bên này phải mở cuộc họp, phiền ngài tránh ra bên ngoài một chút?"
"..."
Tránh ra bên ngoài?
Đây là lệnh đuổi khách!
Cao Bằng Phong nghĩ đến quyết tâm của mình trước cuộc họp, trong lúc nhất thời không thể đứng dậy hay ngồi xuống!
Đáng tiếc, dù có bất đắc dĩ đến đâu cũng chỉ có thể cứng ngắc rời khỏi phòng họp!