Đế Kinh vào cuối tháng 5, nhiệt độ cuối cùng cũng có dấu hiệu tăng trở lại.
Buổi tối mở cửa sổ gió lùa vào cũng không còn lạnh buốt nữa, nhiệt độ cực kỳ dễ chịu.
Bùi Ý cẩn thận kiểm tra hợp đồng điện tử do Cố Tiệm Thâm gửi đến, lại chuyển tiếp danh sách cho bạn tốt.
"Lê Viên, cậu xác nhận lại một chút chi tiết. Nếu không có vấn đề gì, quá trình ký kết sẽ nhanh hơn."
Lê Vu An ở bên kia màn hình biểu thị "ok", chủ động hỏi: "Cậu đã nói chuyện đó với vị kia nhà cậu người nhà chưa?"
Đôi mắt của Bùi Ý hơi chớp động: "Vẫn chưa,
tối nay đang định nói."
Lê Vu An dường như hiểu được bạn tốt đang do dự, hỏi lại: "Hay là đến lúc đó tôi qua đấy giúp cậu nhé?"
Bùi Ý cong môi chế nhạo: "Không cần đâu, tôi không muốn Yến tổng gây rắc rối cho tôi, anh ta sao có thể để cậu đi được?"
Lê Vu An gửi một chuỗi dấu ba chấm, có lẽ vì xấu hổ.
Bùi Ý nhìn vào thời gian ở góc dưới bên phải: "Việc này giao cho cậu là thích hợp nhất, cậu đừng thay tôi nhọc lòng, ngày mai gặp ở studio rồi nói tiếp, tôi off trước đây."
Dòng tin nhắn này vừa được gửi đi, thì tiếng gõ cửa vang lên.
Bùi Ý rời mắt: "Vào đi."
Bạc Việt Minh đẩy cửa bước vào, theo sau là Tham Trường ngày càng mũm mĩm: "Xong việc rồi sao?"
Kể từ khi Bùi Ý chuyển đến phòng ngủ chính, căn phòng nhỏ ban đầu đã trở thành nơi làm việc tại nhà của cậu.
Bùi Ý thấy Bạc Việt Minh đã tắm rửa xong thay quần áo ở nhà, cậu đứng dậy hoạt động vài lần, đưa ra lời mời: "Nhị ca, uống rượu không? Đi lên tầng thượng nhé?"
Bạc Việt Minh đang có ý này, cũng thuận theo ý nghĩ của cậu: "Được, tối nay em muốn uống loại rượu gì?"
Bùi Ý lại gần nắm tay hắn: "Anh đi cùng em chọn đi."
"Được."
...
Năm phút sau, cửa sân thượng một lần nữa mở ra.
Cách đây một thời gian, Bạc Việt Minh theo ý muốn của mình, nhờ chú Khải giúp sắp xếp lại sân thượng đã bị bỏ quên nhiều năm——
Giờ đây, sân thượng đã có cửa sổ kính có thể thu vào hoàn toàn tự động, đồng thời trên mặt đất có lều và đệm mềm siêu lớn để nghỉ qua đêm.
Bùi Ý dựa vào đệm mềm siêu rộng rãi, ngửa đầu nhìn lên màn đêm vẫn chỉ còn một chút ánh sáng.
Cậu hít một hơi thật sâu: "Nhị ca, ở đây mọi thứ đều tốt, ngoại trừ việc không có nhiều ngôi sao, vẫn là núi Yến Sơn tốt hơn."
Bạc Việt Minh kiên nhẫn dỗ dành cậu: "Chờ một chút, tháng sáu bắt đầu nóng hơn, chúng ta hẳn là có thể nhìn thấy nhiều sao, hay là một đoạn thời gian nữa anh đưa em đến núi Yến Sơn nhé?"
Bùi Ý cười khẽ, có chút khao khát.
Bạc Việt Minh đưa chai champange đã khui ra: "Rượu hôm nay anh chọn hơi nồng, nhiều nhất em chỉ uống được một ly này."
Bùi Ý nhìn ly rượu có chút éc, nhấn mạnh: "Đây không phải là lúc mới bắt đầu uống sao? Tửu lượng bây giờ của em đã tiến bộ rồi."
Bạc Việt Minh bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh cậu, chủ động sờ ly rượu trong tay hắn: "Như này là đủ rồi, anh sợ em uống nhiều sẽ đau đầu."
Bùi Ý không tin uống hết nửa ly, sau khi rượu mạnh xuống bụng, lá lách và dạ dày của cậu dần nóng lên.
Bạc Việt Minh cau mày nói: "Uống từ từ."
Bùi Ý nương theo men say đang dần ngóc lên, mở ra thứ ẩn giấu trong lòng mình: "Nhị ca, kỳ thực em có chuyện muốn nói với anh."
Bạc Việt Minh nghe được sự do dự trong lời nói của cậu, nhìn qua: "Cái gì?"
Bùi Ý suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sau vòng thử nghiệm nội bộ đầu tiên của 《 Mạt Vụ 》, em đã đạt được dự án hợp tác với tổng bộ Vi Dịch ở Hải Thị, đây là một trò chơi điện ảnh thể loại tâm linh thần quái."
YWY Studio phụ trách về kịch bản thiết lập, Vi Dịch bên kia phụ trách quay và chỉnh sửa tổng thể, còn việc hoạt động quảng bá tiếp theo dựa theo từng người có kinh nghiệm đi phụ trách.
Bùi Ý đem đại khái nội dung hợp tác nói một lần: "...Lợi nhuận cuối cùng sẽ dựa trên 4:6 giá trị đầu tư."
Vì sự nghiệp của người yêu gắn liền với " trò chơi", cho nên Bạc Việt Minh khi nhàn rỗi cũng tìm hiểu qua về ngành này.
Hắn vừa nghe liền hiểu trong đó có bao nhiêu lợi hại: "Một công ty trò chơi lớn như Vi Dịch, nguyện ý phân như này với em sao?"
Nói đến đây, Bùi Ý vẫn có chút kiêu ngạo: "Em bằng bản lĩnh thương lượng được, chẳng phải rất lợi hại sao?"
Từ 1:2 đến bây giờ nói hợp lại 4:6 phần, sự nỗ lực hết mình của Bùi Ý là không thể thiếu.
Bạc Việt Minh từ tâm khích lệ: "Lợi hại."
Bùi Ý cầm ly rượu sát lại gần: "Anh biết đấy, YWY hiện tại chỉ là một studio trò chơi, nếu muốn nâng lên một tầm cao mới, ngoài 《 Mạt Vụ 》trên tay để có được chỗ đứng, còn cần những con đường khác."
Hợp tác với một công ty lớn như "Vi Dịch" là cách dễ nhất để tăng độ nổi tiếng. Chỉ cần tác phẩm do cả hai bên tạo ra đủ xuất sắc, Bùi Ý, với tư cách là người sáng tạo chính cho kịch bản trò chơi, có thể mang theo YWY tiến thêm một bước nữa!
Bạc Việt Minh khẽ gật đầu: "Ý em là kịch bản đã được trau chuốt và chuẩn bị sẵn rồi? Bây giờ sắp bước vào giai đoạn quay rồi hả?"
Cậu chưa bao giờ đề cập đến khái niệm "trò chơi điện ảnh", nhưng từ mặt chữ hắn có thể hiểu sơ bộ.
Bùi Ý trả lời: "Được chia thành hai phần, ý tưởng trò chơi và kịch bản của phần đầu tiên đã được hoàn thiện, nguyên mẫu của phần thứ hai cũng có sẵn, nhưng vẫn cần một hoặc hai tháng để hoàn thiện hết."
Kể từ khi Bùi Ý có ý muốn làm một "trò chơi điện ảnh", cậu bắt đầu thử nghiệm bối cảnh câu chuyện trong trò chơi vào khoảng thời gian rảnh rỗi, còn hoàn thiện một bản phác thảo cốt truyện trò chơi.
Cơ hội luôn dành cho những người có sự chuẩn bị, sau khi hợp tác được với Cố Tiệm Thâm và Vi Dịch vào cuối tháng 3——
Cốt truyện trò chơi của bước đầu đã được xác nhận, đội ngũ sản xuất tại Vi Dịch cũng đã tìm được diễn viên phù hợp theo bối cảnh nhân vật trong trò chơi.
Rất ít người đề cập đến loại thị trường này, đương nhiên sẽ càng thanh thúy, nắm bắt càng nhanh càng tốt.
Bạc Việt Minh chưa bao giờ nghi ngờ năng lực và hiệu xuất của người yêu, thuận miệng hỏi: "Ừm, định quay ở đâu?"
Bùi Ý nhất thời nghẹn lại: "Hải Thị."
Bạc Việt Minh lần nữa tìm ra manh mối, chậm rãi hỏi: "Mèo con, xem ra em còn có chuyện chưa muốn nói rõ ràng với anh?"
"..."
Bùi Ý đặt lại ly rượu lên bàn cà phê bên cạnh, cúi người lại gần: " Nhị ca, em muốn thương lượng với anh một chuyện, vì trò chơi điện ảnh này nên em phải đi Hải Thị công tác một thời gian——"
Bạc Việt Minh nghe được câu trả lời này, giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Em đi bao lâu? Khi nào quay về?"
Yết hầu Bùi Ý hơi lăn: "Em đang nghĩ đến việc ngày mốt đặt vé máy bay, nếu mọi việc suôn sẻ, chắc khoảng một tháng rưỡi nữa em sẽ quay về."
Bạc Việt Minh nhìn thấy người yêu cẩn thận nói, lông mày vô cớ nhíu lại.
Bùi Ý nhận ra cảm xúc bên ngoài của hắn, lập tức giải thích: "Nhị ca, nghe em nói, dự án hợp tác này nhất định phải có người từ YWY giám sát."
Trò chơi 《Mạt Vụ》đã hoàn thành ba vòng thử nghiệm, số lượng đặt trước đã vượt quá một 1 vạn. Trò chơi cũng đã thành công giành được quyền phát hành bên ngoài.
Trò chơi sẽ chính thức ra mắt vào ngày 1 tháng 6, những thứ đã chuẩn bị hiện tại, không có vấn đề gì lớn.
Lâu Ương và Hướng Nam Sinh có thể đảm đương mọi việc sau khi trò chơi được phát hành, chưa kể Lê Vu An cũng phải phụ trách phần bên ngoài.
Nhưng dự án trò chơi điện ảnh sắp tới thì khác——
"Em là người viết kịch bản, chuyện này giao cho đám người Lê Viên, cũng không bằng chính em rõ ràng."
"Hơn nữa em muốn tận dụng cơ hội này để phát triển nhân mạch ở Hải Thị dưới danh nghĩa hợp tác với Vi Dịch.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ánh Trăng Xanh
2. Cánh Đồng Hoang Vu
3. Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê
4. Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
=====================================
Bạc Việt Minh nhìn thấy Bùi Ý nhiệt tình khuyên nhủ mình, bàn tay đang cầm ly rượu vô thức siết chặt, hắn vẫn im lặng không trả lời.
Bùi Ý thấy vậy, chỉ nghĩ hắn không đồng ý: "Nhị ca, em hứa khi xong việc sẽ quay lại, hơn nữa chúng ta vẫn có thể nói chuyện trên WeChat và gọi điện hàng ngày?"
Bạc Việt Minh nghe thấy giọng điệu ngày càng yếu ớt của người yêu, có loại buồn bực không thể nói, hắn rũ mắt nhìn ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch ly champange.
Ý định ở trong lòng càng cháy kịch liệt.
Bạc Việt Minh chịu đựng sự chán nản không thể khuất phục này, gật đầu đáp lại: "Được, anh hiểu rồi, không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi."
"..."
Bùi Ý nghe thấy trái tim co rút lại, lanh lẹ giữ chặt Bạc Việt Minh: "Nhị ca, chờ một chút!"
Cậu dùng tay chân dán vào trong lòng người yêu, có chút vội vàng: "Anh tức giận sao?"
Bạc Việt Minh lỡ lời phủ nhận: "Không có."
Bùi Ý tuy rằng không tin lời này, trong nháy mắt lại có chút bối rối: "Anh đừng tức giận, vậy...vậy em không đi nữa! Được không?"
Bạc Việt Minh nhìn người trong ngực vì quá bất an mà đồng tử run rẩy, lòng đầy phức tạp không có chỗ để phát tiết.
Hắn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn hỏi: "Bùi Ý, theo ý của em, anh là cái gì?"
Bàn tay Bùi Ý đặt trên cánh tay hắn lại hơi siết chặt, khi nói chuyện giữa hai người, cậu rất ít khi lộ ra vẻ bối rối: "Hả?"
Bạc Việt Minh đi thẳng vào vấn đề hỏi cậu: "Anh là loại bạn trai suốt ngày chẳng biết phân biệt thị phi, chỉ biết ghen tuông giận dữ? Hay anh là loại bạn trai chỉ muốn suốt ngày buộc em ở bên cạnh, không muốn em đi, không ngừng cản trở sự nghiệp của em?"
Bùi Ý lắc đầu: "Nhị ca, em không có ý đó."
Bạc Việt Minh nói ra điều hắn quan tâm nhất: "Từ lúc em và Vi Dịch đạt thành hợp tác, chú định em phải đi công tác ở Hải Thị, nhưng em lại giấu anh!"
Từ ba tháng giấu tới hiện tại, thậm chí cả thời gian đặt vé máy bay cũng đã được xác định, mới nghĩ đến việc giải thích chuyện này với hắn!
Này có nghĩa là gì? Còn không phải không tin tưởng hắn sao?!
"Em có phải cảm thấy chỉ cần anh biết chuyện này, anh nhất định sẽ không đồng ý cho em đi Hải Thị không?"
Bạc Việt Minh áp chế ấm ức và thất vọng trong lòng xuống, âm thanh nói chuyện có chút run rẩy: "Anh đã nói anh sẽ ủng hộ mọi quyết định của em, kết quả ——"
"Em lại cho rằng anh sẽ ngăn cản sự nghiệp của em? Có đúng không?"
"..."
Bùi Ý ngẩn ngơ.
Cậu không ngờ Bạc Việt Minh lại có suy nghĩ như vậy.
Bạc Việt Minh nhìn cậu, hiếm khi có chút nghi hoặc: "Mèo con, tình cảm của anh không đủ để hòa hợp với nhịp điệu cảm xúc của em sao? Hay là em từ đầu đến cuối đều chưa thực sự tiếp nhận anh?"
"Không phải!"
Bùi Ý lần đầu tiên nghe Bạc Việt Minh nói chuyện với giọng điệu như vậy, bất an trong lòng lập tức dâng lên mấy phần: "Không phải như vậy, em chưa bao giờ nghĩ tới như vậy!"
Bạc Việt Minh như có như không mà hôn đầu cậu: "Vậy em nghĩ thế nào? Em nhất định phải nói cho anh biết."
Bùi Ý dựa vào vai hắn, cố gắng chải vuốt suy nghĩ của mình: "Em thừa nhận trước đây em có chút do dự, nên không vội nói cho anh biết, nhưng em từ đầu đến cuối chưa bao giờ nghĩ anh sẽ phản đối."
"Bạc Việt Minh, em biết rõ hơn ai hết, anh sẽ ủng hộ sự nghiệp và quyết định của em."
"Anh là nửa kia của em, sao em có thể không chấp nhận anh?" Giọng Bùi Ý nghẹn ngào nức nở: "Nếu em còn cố tình bài xích anh, vậy tại sao lúc trước em phải thổ lộ với anh, cùng anh đột phá tầng này quan hệ?"
Cậu nhớ lại những lời thất vọng mà Bạc Việt Minh vừa nói, cảm thấy đau lòng và ấm ức: "...Là vì em làm chưa tốt nên anh mới nghĩ về em như vậy phải không?"
Bạc Việt Minh nghe Bùi Ý tự trách, duỗi tay xoa sau gáy cậu, xin lỗi: "Là anh nhất thời nóng vội nói sai, ngoan, đừng khóc."
Bùi Ý ngẩng đầu lại nhìn hắn, hốc mắt có chút hồng: "Em chỉ là có chút sợ nơi xa lạ."
So với sợ Bạc Việt Minh không đồng ý, điều thực sự khiến Bùi Ý do dự hơn chính là cuộc sống giữa hai người ở hai nơi khác nhau.
"Kể từ khi xác nhận hợp tác, không phải là em không muốn tìm người khác thay em đi Hải Thị, chỉ là em chưa tìm được người thích hợp."
Bạc Việt Minh ấn nhẹ một chút vào đuôi mắt cậu: "Vậy em sợ cái gì?"
"Còn có thể sợ cái gì?" Bùi Ý nhịn không được nghiêng đầu cọ nhẹ vào lòng bàn tay người yêu, nghĩ đến cái gì liền nói đó ——
"Sợ vừa đến nơi sẽ bận công việc không có thời gian xem điện thoại, hơi có vô ý sẽ xem nhẹ anh."
"Cũng sợ buổi tối ngủ trong một căn phòng xa lạ, không có anh ôm em ngủ sẽ mất ngủ suốt đêm."
"Càng sợ chúng ta ở hai nơi xảy ra chuyện, chịu ấm ức, nhưng lại sợ lo lắng cho nhau mà cố tình không nói."
"Em thấy mọi người trên mạng nói rằng yêu xa là nguyên nhân dễ gây ra vấn đề nhất."
Bùi Ý nghĩ đến chuyện đó, rầu rĩ không vui: "Em bắt đầu sự nghiệp là muốn danh chính ngôn thuận cùng anh sóng vai, không phải vì cãi nhau chia tay với anh."
Bạc Việt Minh nghe được giọng điệu đột nhiên đáng yêu của cậu, cảm thấy bất lực: "Em đang nghĩ gì vậy? Tại sao em lại cho rằng sau này chúng ta sẽ cãi nhau rồi chia tay?"
Bùi Ý nhìn thấy người trước mặt bật cười, càng lẩm bẩm nói: "Nếu có sự nghiệp mà mất đi tình yêu thì thà không đi còn hơn, dù sao em đang trấn giữ một phần địa bàn ở Đế Kinh, nên không chết đói được."
Bạc Việt Minh hỏi lại, "Chỉ trấn giữ ở Đế Kinh? Em không muốn YWY Studio đi lên một bậc thang nữa sao?"
Bùi Ý gật đầu, lại lắc đầu.
Kể từ khi xuyên sách cậu xác nhận mình sẽ trở lại con đường làm "trò chơi", Bùi Ý muốn để lại dấu ấn riêng của mình tại Đế Kinh, Hải Thị, thậm chí cả khắp cả nước!
Từ đầu đến cuối, tham vọng vẫn còn đó!
Vì vậy, sau khi nhận được lời mời hợp tác của Cố Tiệm Thâm, Bùi Ý sẽ rất bốc đồng và táo bạo trong việc đàm phán hợp tác.
Bạc Việt Minh sớm đã thoát khỏi trạng thái cảm xúc không thích hợp vừa rồi, nghiêm túc nhìn người yêu: "Anh luôn biết em có khát vọng nghề nghiệp của riêng mình, em cũng rất rõ ràng về mọi thứ mình muốn."
"Em muốn dựa vào chính mình cùng anh sóng vai, không muốn anh và Bạc Thị giúp đỡ quá nhiều, càng không muốn vì anh mà em bị phân tâm đúng không?"
Bùi Ý gật đầu, cậu biết rõ hơn ai hết——
Nếu ngay từ đầu cậu nói thẳng với hắn: "Phải đến Hải Thị làm việc, nhưng vì sợ yêu xa cộng thêm không thích ở nơi đất khách", Bạc Việt Minh tám chín mười phần sẽ sắp xếp công việc, bỏ lại tập đoàn để đi cùng cậu.
YWY hiện tại không thể không có Bùi Ý quản lý, giống như tập đoàn Bạc Thị hiện tại không thể không có Bạc Việt Minh.
Bùi Ý quay lại: "Em có sự nghiệp của em, anh cũng có trách nhiệm của anh, em không muốn hai chúng ta vì một chuyện của người kia mà để công việc của mình ở lại."
Bạc Việt Minh đoán cậu sẽ trả lời như vậy, giọng điệu càng dịu dàng, trong lòng cũng kiên định hơn.
"Bùi Ý, em muốn làm gì, muốn đi đâu đều có thể, nhưng em đừng lo việc ở một nơi khác sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."
"Anh và em sẽ sống bên nhau mãi mãi! Những gì anh nói 'một ngày, một tháng và một năm' tính bằng cả một đời, em có hiểu không?
Bùi Ý làm sao có thể không hiểu ý của người yêu, ý cười tràn ngập.
Cả đời?
Không biết từ khi nào từ này không còn là ý nghĩa xa xôi, giống như chỉ cần cậu kiên định đi theo, Bạc Việt Minh nhất định sẽ mang cậu đi đến cùng.
Bùi Ý như mèo con mà dính chặt vào người hắn: "Nhị ca, em xin lỗi."
"Việc đi Hải Thị là em không kịp thời thông báo, là em làm không tốt, nhưng anh đừng nghi ngờ, đối với em anh rất quan trọng, đặc biệt quan trọng."
Bạc Việt Minh mỉm cười hôn cậu: "Vừa rồi là anh sốt ruột, không nên nói lung tung."
Bùi Ý cười hừ: "Vậy em cùng tha thứ cho anh, chúng ta quên chuyện khó chịu kia đi, được không?"
"Được."
Gió trên sân thượng ngày càng thổi mạnh hơn.
Tuy trời không lạnh nhưng Bạc Việt Minh vẫn lo lắng Bùi Ý sẽ bị cảm lạnh, hắn theo thói quen bế người yêu đi lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
"Tiểu tiên sinh, mặc dù anh không phản đối em đi Hải Thị, nhưng anh vẫn có chuyện muốn nói với em."
"Ah?"
Bạc Việt Minh đặt cậu xuống giường, hôn cậu giải thích: "Bình thường đi làm hoặc đi xã giao còn có thể, nhưng cũng không thể cùng người khác thân cận quá, anh có thể đột ngột kiểm tra bất cứ lúc nào."
Bùi Ý ngửa đầu hôn lên: "Đã biết, chua."
...
Hai ngày sau, sân bay trung tâm Đế Kinh.
Kiều Đông ký gửi vali xong, chạy trở về: "Anh Ý, Lê tổng, chúng ta sắp đến giờ vào rồi."
Bùi Ý lấy lại giấy tờ tùy thân từ tay Kiều Đông, nói: "Được, cậu đi quả cổng an ninh trước đi."
Kiều Đông nghe thấy câu này, dưới chân có khói bay lên, chạy rất nhanh.
Lê Vu An và Bùi Ý nhìn nhau, cầm lấy ba lô của mình: "Đi thôi."
Yến Sầm đứng cạnh y, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn đuôi tóc của người yêu, nhỏ giọng nói: "Đến Hải Thị nhớ báo bình an cho anh, buổi tối chúng ta gọi video?"
Bùi Ý ở một bên xem đến buồn nôn, vội vàng kéo bạn tốt đến bên cạnh mình: "Tôi đã nói rồi! Lê Viên chỉ đi với tôi ba bốn ngày, chờ ký hợp đồng xong sẽ quay lại, anh lo lắng cái gì?"
Yến Sầm nhìn Bạc Việt Minh: "Chỉ có tớ lo lắng thôi sao?"
Bạc Việt Minh không theo bạn tốt mở miệng nói, trước sau như một nhìn về phía người yêu nhà mình: "Đi qua cổng an ninh đi, có cần gì thì gọi cho anh."
Mọi điều cần nói đều đã được nói ở nhà, tình cảm của bọn họ có thể chịu được loại thử thách này.
Bùi Ý hiểu anh vẫn chưa dặn dò Lê Vu An, cậu liền lôi kéo y đi đến cổng an ninh.
Yến Sầm nhìn bóng dáng người yêu biến mất qua cổng an ninh, nói đùa thở dài: "Vị kia nhà cậu đã đến Hải Thị rồi mà còn bắt cóc bé yêu nhà tớ."
Thật vất vả vừa lừa được y về sống chung, kết quả mới ba ngày đã chạy tới Hải Thị.
Bạc Việt Minh quay người đi về phía bãi đỗ xe: "Cậu thấy tớ có vui không?"
Nếu không phải Bạc thị tạm thời còn chưa ổn định, tạm thời còn chưa sắp xếp được mọi việc, hắn cũng muốn đi theo người yêu đến Hải Thị rồi.
Yến Sầm khẽ đẩy kính, quàng quai vai hắn: "Đi thôi, tối nay chúng ta đi uống một ly?"
"Được."
Bạc Việt Minh đè xuống luyến tiếc với người yêu, tận lực không cho cảm xúc lộ ra ngoài.
...
Hai người sóng vai nhau đi đến hầm bãi đậu xe, điện thoại Bạc Việt Minh lại truyền đến tiếng chuông tin nhắn.
——Đã đến phòng chờ rồi, em nhớ anh! [ meo meo hôn hôn.JPG]
Bạc Việt Minh nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, khóe môi đột nhiên nhếch lên.
Yến Sầm không nhìn trộm tin nhắn riêng tư của bạn tốt, chỉ tò mò hỏi: "Sao cậu lại cười?"
Trên người Bạc Việt Minh sương mù của sự chia ly đã giảm bớt, một chút cũng không có ý khoe khoang: "Không có gì, chỉ là vị kia nhà tớ nói muốn tớ."