Trong phòng khách sạn, Bùi Ý nói chuyện điện thoại với Bạc Việt Minh, Hướng Nam Sinh và những người khác xong, sau đó quay người nói với Lê Vu An: "Lê Viên, cuộc thi buổi chiều chúng cứ đến theo lẽ thường thôi."
"Cứ đến theo lẽ thường?"
Lê Vu An tin vào trò chơi nhà mình và sức phán đoán của bạn tốt, người duy y không tin chính là Kha Minh, cái loại vừa ăn cướp vừa la làng này.
"Bùi Ý, Kha Minh rõ ràng là cố ý, thiết lập của 《 Mạt Sát Dị Thú 》ngày càng giống với chúng ta, bọn họ đã chiếm lợi thế được buổi chiếu buổi sáng,《 Mạt Vụ 》 của chúng ta chiếu vào buổi chiều, chỉ sợ sẽ bị gã trả đũa."
Lê Vu An ban đầu nghĩ rằng sau khoảng thời gian rèn luyện này, đã đủ thành thục, ổn trọng cũng đủ mạnh mẽ, nhưng phải đến khi gặp đối thủ từng chế nhạo và nhục nhã y trong quá khứ, y mới hiểu được——
Chính y vẫn như cũ thừa nhận có được sau lại mất đi, đặc biệt là sự nghiệp phải tốn rất nhiều công sức mới khởi sắc.
Bùi Ý vừa rồi thấy thần kinh căng chặt của bạn tốt, "ép" y ngồi trên ghế sô pha, chủ động đưa điếu thuốc trên bàn qua.
"Lê Viên, hút một điếu không? Sau lại nghe tôi nói."
"..."
Bọn họ sống trên tầng hút thuốc, trong phòng cũng có cửa sổ, thỉnh thoảng hút nửa điếu thuốc cũng không có chuyện gì.
Lê Vu An nhìn điếu thuốc trong tay, lắc đầu: "Không được."
Thứ nhất, y không muốn khiến bạn tốt cảm thấy khó chịu vì nghẹt thở, thứ hai nghĩ đến mục tiêu bỏ thuốc lá mà y đã đặt ra trước Tết Nguyên đán.
Y tự rót cho mình một cốc nước lạnh: "Tôi không sao, cậu có ý kiến gì cứ trực tiếp nói với tôi."
Bùi Ý ngồi xuống đối diện y, hỏi lại: "Lê Viên, cậu đã xem qua phần giải thích thiết lập của 《 Mạt Sát Dị Thú 》, đây lại là phần trung tâm 《 Mạt Vụ 》của chúng ta, vậy tôi hỏi cậu ——"
"Hai trò chơi này, bối cảnh ai cao ai thấp? Thiết lập nhân vật ai mạnh hơn ai yếu hơn? Ai khắc họa NPC thắng hay thua?"
Lê Vu An tất nhiên biết: "Đương nhiên là 《 Mạt Vụ 》của chúng ta!"
Không phải y đang nói quá, mà trò chơi của bọn họ thật sự đang trên một bậc.
Về bối cảnh của trò chơi, hai bên từ khi cạnh tranh đã phân thắng bại, với tư cách là nhà thiết kế của 《 Mạt Vụ 》cậu đã sáng tạo thế giới càng thêm rộng lớn, khổng lồ.
Mặt khác, tác phẩm chắp vá 《 Mạt Sát Dị Thú 》vẫn mang bóng dáng của nhiều bộ phim nước ngoài.
Về thiết lập nhân vật trong game, 《 Mạt Dát Dị Thú 》 có bốn nhân vật là con người và một "con sói biến dị", trong khi 《 Mạt Vụ 》có sáu nhân vật là con người và một "tang thi".
Nhìn qua bản trước sao chép cũng tương tự, nhưng xét về thời gian chuẩn bị và các thuộc tính liên quan, 《 Mạt Vụ 》chắc chắn chi tiết hơn, phong phú hơn cũng càng phù hợp với đội hơn.
Về khắc họa cuối cùng của NPC, đó chính là sở thích của mỗi người
Bùi Ý nói từ góc độ của mình: "Theo ý kiến của tôi, việc Kha Minh buộc phải tăng số lượng nhân vật trò chơi trong 《 Mạt Sát Dị Thú 》từ một lên năm thực sự không cần thiết."
Muốn quá nhiều, ngược lại sẽ phá hủy tính độc đáo của trò chơi.
"Lê Viên, cậu có nhớ thiết lập ban đầu của bọn họ không?"
Lê Vu An không phải nhà thiết kế chuyên nghiệp, tạm thời không hiểu nửa câu nói của bạn tốt, nhưng đối với 《 Dị Thú 》 lúc trước, y vẫn còn nhớ rõ ——
Bởi vì vận hành thí nghiệm kháng gen không đúng cách đã khiến một số lượng lớn sinh vật biến dị trốn thoát, ảnh hưởng đến con người trong thời gian ngắn, mang đến nguy hại đến toàn cầu.
"Nhân vật chính của trò chơi" hiện là người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi tổn thương do dị thú gây ra, thậm chí có thể khiến những dị thú vì máu của hắn mà cúi đầu xưng thần.
"Cậu nghĩ mà xem, trong một trò chơi mà thế giới đã biến dị đến mức không còn con người bình thường nào, 'sự độc đáo' của nhân vật chính trong trò chơi chính là chìa khóa để thu hút người chơi."
Loại cô độc đi tìm và giải mã chính vận mệnh của mình đó mới là điểm thu hút chính của trò chơi này.
Tất nhiên, nếu trò chơi được nâng cấp hoặc có phó bản khác thì việc nhân vật mới lại lên sân cũng chưa chắc không thể.
Nhưng 《 Mạt Sát Dị Thú 》 của Kha Minh đã phá hủy hoàn toàn điểm thú vị nhất từ lúc đầu.
Duy nhất không thể là duy nhất được nữa.
Thiết lập ban đầu của 《 Mạt Vụ 》là vẫn còn rất nhiều con người sống sót, điểm nổi bật của trò chơi từ bắt đầu "mất trí nhớ", trên đường gặp gỡ "được những người bạn đồng hành" và sau đó cùng nhau vén màn " bí mật" được ẩn giấu đằng sau.
Nếu 《 Mạt Vụ 1.0》chỉ giới hạn trong các trận chiến chơi đơn, thì phiên bản 《 Mạt Vụ 2.0》lại nhắm đến các trận chiến cùng đồng đội nhiều người chơi.
Với tư cách là người tổng hợp kế hoạch chính của trò chơi, Bùi Ý hiển nhiên hiểu rõ ưu thế trò chơi của mình hơn "thợ chắp vá" Kha Minh.
"Đối phương sao chép làm hai thiết lập trò chơi giống nhau, nhưng từ ' dị ' này mới là từ mấu chốt cho thấy chúng ta trội hơn với bọn họ."
"Lê Viên, chúng ta không cần sửa lại thiết lập, chúng ta chỉ cần thêm một trang 'sáng tạo ' vào cuối PPT là được."
"Sáng tạo?"
"Ừm, tôi vừa hỏi anh Hướng, chúng ta cần cải tiến mức độ tự do trong điểm kỹ năng của trò chơi, để người chơi có thể tùy chỉnh phạm vi tấn công, khoảng cách và thậm chí cả đường tấn công nhỏ."
Nếu người chơi không cần tùy chỉnh cũng có thể làm theo các cài đặt ban đầu.
Đương nhiên, các thay đổi kỹ năng được tùy chỉnh tuỳ theo phạm vi khu vực.
Ánh mắt Lê Vu An lộ ra kinh ngạc: "Điều này có thể sao? Hình như chuyện này sẽ tăng thêm phụ tải trò chơi đấy?"
Bùi Ý nói đúng sự thật: "Sẽ tăng thêm một chút, nhưng G.M sẵn sàng tăng cường đầu tư để giải quyết các vấn đề về kỹ thuật và máy chủ, chúng ta cứ việc đi làm là được."
Thần kinh căng chặt của Lê Vu An cuối cùng cũng thả lỏng, một lần nữa lại có hứng thú đùa giỡn: "Cậu tìm vị kia nhà cậu sao? Đây có tính là cửa sau không?"
"Tên hỗn trướng Kha Minh kia được đi cửa sau từ ban tổ chức, tôi có cái gì không thể đi?"
Bùi Ý đúng lý hợp tình, cũng tôn trọng quy tắc trò chơi: "Hơn nữa, tôi đi cửa sau lại không ảnh hưởng đến thành tích của người khác."
"Nếu tiểu Lê tổng vẫn cảm thấy không phù hợp, vậy cậu có thể gọi một vị lãnh đạo khác của G.M thử xem? Hai người nha, từ từ đi cửa chính."
"..."
Lê Vu An nghe thấy Bùi Ý lén nhắc đến "Yến Sầm", như nhớ ra điều gì, ho khan một tiếng: "Cậu nói cái gì cơ?"
Bùi Ý nhìn vào mắt y, cười cười không nói gì.
Lê Vu An buông điếu thuốc trên tay xuống, đứng dậy: "Cậu không phải muốn thêm nội dung vào PPT à? Tôi đi lấy máy tính, cậu nói tôi sửa, chúng ta nhanh lên."
"Được."
Bùi Ý chuyển biến tốt liền thu, cuối cùng bổ sung thêm: "Lê Vu An, đừng lo lắng, trò chơi của chúng ta ít nhất có thể lọt vào top năm."
Mặc dù giống Kha Minh như nhận định, các ứng cử viên yêu thích để giành giải thưởng tập trung vào phiên buổi sáng, thì áp lực "chọn năm trên mười" trong phiên buổi chiều đương nhiên sẽ giảm bớt.
Hơn nữa, trò chơi của bọn họ không bao giờ là một miếng vải chắp vá——
Không thể béo lên chỉ bằng một cú cắn, không thể lên trời bằng một cú đá, mọi thứ phải được thực hiện từng bước một.
Dù kết quả trong mắt người khác có chắc chắn đến đâu, thì vẫn có một phần vạn khả năng bị thay đổi, mà bọn họ phải chuẩn bị đầy đủ cho cơ hội đó!
Lê Vu An hoàn toàn thoát khỏi lửa giận, bình tĩnh tự tin nói: "Ừm, tôi biết."
Dù kết quả có được xác định hay không, chỉ cần có thể lọt vào top 5, một chuyến lần này của bọn họ sẽ không uổng phí.
Huống chi, chiêu cuối cùng đối phó Kha Minh vẫn để ở cuối cùng!
...
Đúng như Bùi Ý mong đợi.
Sau hai ngày, ban tổ chức cuộc thi lựa chọn, 《 Mạt Vụ 》 của bọn họ vẫn lọt vào top 5, trừ cái này ra ——
Tinh Vân Thú Du 《 Tuần Tích 》, Thiền Minh studio 《 Mạt Sát Dị Thú 》, trò chơi Mộc Phong 《 Thương Hải Quan 》, cực du giải trí 《 Thương Thần Trăm Tiến Một 》 cũng lọt vào danh sách.
Chẳng bao lâu nữa, đã đến ngày cuối cùng của cuộc thi, công bố các trò chơi đoạt giải.
Chỗ ngồi của Bùi Ý và Lê Vu An được chuyển từ hàng thứ năm sang hàng thứ ba, còn bị sắp xếp ngồi ở bên trái Kha Minh.
Ánh mắt hai bên nhìn nhau rồi nhanh chóng rời đi.
Bùi Ý không muốn bạn tốt bị ảnh hưởng bởi thứ như Kha Minh, chủ động ngồi cạnh người sau, nhường chỗ bên trong cho Lê Vu An.
Quả nhiên, hai người vừa ngồi xuống, Kha Minh đã cố ý cười nói: "Không ngờ sau khi vào chung kết, chúng ta vẫn có thể gặp nhau?"
Bùi Ý lười để ý đến Kha Minh không có việc gì tự nhiên gây chuyện, dứt khoát làm lơ.
"..."
Kha Minh giật mình, nhưng vẻ mặt đắc chí vẫn còn đó: "Đáng tiếc, các cậu chỉ có thể cùng tôi chạy đến đây."
Rốt cuộc, hai trò chơi mạt thế làm sao có thể lọt vào danh sách trong ba trò chơi đứng đầu?
Vì vị trí này đã bị chiếm trước bởi 《 Mạt Sát Dị Thú 》của hắn ta, vậy nên số phận chú định Lê Vu An và những người khác chỉ có thể ngồi trên khán đài với tư cách là kẻ thua cuộc xem hắn ta lên sân khấu nhận giải.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Kha Minh càng lộ ra đắc thắng: "Tôi nghe nói, các cậu tuỳ chỉnh thiết lập công kích của trò chơi? Chủ ý này quả thật không tồi."
"..."
Bùi Ý nghe thấy vậy, đầu quả tim ngưng tụ thành mảnh lạnh lẽo: "Kha tổng, dù ý tưởng đó tốt hay xấu, đó cũng không phải là ý tưởng anh nghĩ ra."
Kha Minh thấy cậu cuối cùng cũng có phản ứng, đưa ra một lý do cao ngạo: "Chúng ta là đồng nghiệp, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."
Là ai nghĩ ra, có quan trọng không?
Có phải sáng tạo độc nhất vô nhị hay không, điều đó không quan trọng?
Chỉ cần 《 Mạt Sát Dị Thú 》 của bọn họ được phát hành trước 《 Mạt Vụ 》, bắt được "sự khác biệt về thời gian" đến lúc đó sẽ biết ai sao chép ai?
Bùi Ý hiểu mọi chuyện trong mắt Kha Minh, chán ghét càng trở nên mạnh liệt hơn.
Kha Minh xem ở trong mắt, trong lòng cảm thấy —— thà có phản ứng còn hơn là không phản ứng. Đối phương càng tức giận, càng quan tâm, thì thể xác và tinh thần của hắn ta càng vui vẻ.
Kha Minh một lần nữa đánh giá khuôn mặt Bùi Ý, bám riết không tha hỏi: "Will lão sư, hai ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu không?"
Trên thực tế, hắn ta đã nhờ trợ lý riêng điều tra danh tính thực sự của Will, nhưng trong một thời gian vẫn không có tin tức gì.
Kha Minh hoàn hồn, bổ sung một câu: "Tôi nhìn cậu thực sự rất quen."
Bùi Ý không ngồi dịch ra một bên được, vì thế cậu quay mặt đi, bủn xỉn không muốn cho hắn một ánh mắt dư thừa.
Ngay sau đó, thông báo trao giải vang lên trên sân khấu——
"Chúc mừng, Tinh Vân Thú Du, trò chơi truy tìm tội phạm 《 Tuần Tích 》 đã lọt vào danh sách top ba trong cuộc thi thiết kế trò chơi gốc lần thứ 8!"
Khán giả vỗ tay rầm rộ, trò chơi《 Tuần Tích 》đã giành chiến thắng đúng như mong đợi.
Với tư cách là người đại diện, Cố Tiệm Thâm bình tĩnh đứng dậy lên sân khấu, trước khi lên sân khấu không quên nhìn thoáng Bùi Ý, ánh mắt lộ rõ chân thành cảm ơn đối với nhà thiết kế.
Bùi Ý cười đáp lại: "Chúc mừng."
Cố Tiệm Thâm thấp giọng nói: "Will lão sư, hy vọng lát nữa có thể gặp lại cậu trên sân khấu."
Âm thanh tuy không lớn nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe rõ.
Kha Minh nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hắn ta hiện lên một tia giễu cợt——
Theo ý kiến của hắn ta, 《 Tuần Tích 》 của Tinh Vân Thú Du là một khoản đầu tư tốt, được hỗ trợ bởi một công ty trò chơi lớn như "Vi Dịch"!
Với tư cách là một trong những nhà đầu tư đứng sau cuộc thi, nói không chừng, 《 Tuần Tích 》 đã định sẵn là được lấy giải, cùng với 《 Mạt Sát Dị Thú 》 bọn họn tám lạng nửa cân!
Ba trong số năm giải thưởng được trao cạnh nhau, không bao lâu, giọng nói của MC trao giải lại vang lên từ trên sân khấu——
"Chúc mừng, studio Thiền Minh, trò chơi sinh tồn tận thế《 Mạt Sát Dị Thú 》đã lọt vào danh sách top ba trong cuộc thi thiết kế trò chơi lần thứ 8!"
Vào lúc danh sách người chiến thắng được công bố, ngoại trừ Bùi Ý và Lê Vu An đã sớm đoán trước, tiếng nói của những người khác trong khán phòng dần dần lớn hơn ——
"Sao có thể được vậy? Tôi còn tưởng phải là 《 Thương Hải Quan 》 của Đặng Lão Sư cơ."
"Đây cũng là một trò chơi mạt thế, nhưng dù sao thì 《 Mạt Vụ 》vẫn hay hơn 《 Dị Thú 》."
"Tôi cũng cảm thấy thiết lập của 《 Dị Thú 》 giống với một số bộ phim ở nước ngoài, muốn lọt vào top 5 sẽ phải vất vả lắm, sao đoạt được giải hay vậy?"
"Tôi cũng cảm thấy trò chơi này không có gì thú vị, ban tổ chức có mở cửa sau không thế?"
"Sao có thể? Vậy uy tín không phải sẽ bị mất sao?"
"..."
Kha Minh không thèm để ý những lời nghị luận từ phía sau, đứng dậy chỉnh lại bộ vest, tư thế cao ngạo như kẻ chiến thắng.
Theo hắn ta, chỉ có kẻ thất bại mới có thể ở sau lưng nghị luận thị phi.
Kha Minh trả thù bằng cách phớt lờ Bùi Ý và Lê Vu An ở bên trái, nhìn Đặng Mộc Phong ở bên phải, nói câu y hệt Cố Tiệm Thâm vừa nói.
"Đặng lão sư, lát nữa gặp lại trên sân khấu, trực giác của tôi rất luôn chính xác."
Đối mặt với lời khẳng định của hắn ta, Đặng Mộc Phong lễ độ mỉm cười nói: "Cảm ơn, chúc mừng cậu."
《 Thương Thần Trăm Tiến Một 》 là một trò chơi cạnh tranh, tuy rằng ở chế độ thi đua, nhưng trên thị trường cũng có những sản phẩm tương tự có thể được thay thế.
Lần này, người phụ trách trò chơi của bọn họ vô cùng vui mừng khi lọt vào top năm, thậm chí còn không nghĩ tới việc lọt vào top ba.
Suy cho cùng, việc có được danh hiệu top 5 đủ để bọn họ thu hút được lượng nhiệt cao.
Bây giờ chỉ có thể chọn một trong hai trò chơi cùng loại lọt vào danh sách, vậy trò chơi duy nhất còn lại có thể giành được giải thưởng là 《 Thương Hải Quan 》 một trò chơi theo phong cách cổ phong cũng có khả năng chiến thắng cao?
Lê Vu An nhìn dáng vẻ Kha Minh đắc chí lên sân khấu, mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng để thua nhưng y vẫn cảm thấy thất vọng và mất mát khó tả——
Cuộc thi thiết kế trò chơi?
Năm nay ban tổ chức lại mặc kệ cho một trò chơi đạo văn, sao chép, lọt vào danh sách ư? Điều này có thực sự công bằng cho người đi dự thi khác?
Quả nhiên đi tới đâu cũng không chạy thoát được thao túng của tư bản?
Lê Vu An nhìn bạn tốt, thấp giọng thở dài: "Bỗng nhiên hối hận vì đã xúi giục cậu tham gia cuộc thi này."
"Sao có thể coi là xúi giục được? Không phải chúng ta đã bàn bạc xong mới quyết định đến sao?"
Bùi Ý đè nén mất mát trong lòng, an ủi bạn tốt: "Lê Viên, đừng từ bỏ sự nghiệp của chúng ta cho đến giây cuối cùng."
Lê Vu An cười than một tiếng: "Ừ, tôi hiểu rồi."
Y cảm thấy may mắn vì đã không từ chối lời mời hợp tác của Bùi Ý, những lời nói và hành động của đối phương đã giúp y rất nhiều cũng thay đổi y rất nhiều.
Đúng vậy.
Mặc dù kết quả của cuộc thi này đã được xác định, nhưng bọn họ vẫn phải đợi cho đến khi người chiến thắng cuối cùng được công bố.
Bên kia, Kha Minh tràn đầy tự tin bước lên sân khấu, đứng cạnh Cố Tiệm Thâm: "Cố tiên sinh, rất vui được gặp anh."
Ánh mắt Cố Tiệm Thâm nhìn hắn ta cực kỳ lạnh nhạt, hiển nhiên cũng không ngờ tới kết quả này.
Anh vốn tưởng rằng nếu Will 《 Mạt Vụ 》 có thể đoạt giải, vậy tiếp theo quảng bá hai trò chơi có thể lợi dụng danh nghĩa "Song hoàng trứng thưởng" để thực hiện một đợt liên hợp quảng bá.
Nhưng tại sao 《 Mạt Sát Dị Thú 》lại vượt qua 《 Mạt Vụ 》 để giành giải được? Cho dù đánh giá từ góc độ nào thì cũng không nên như vậy!
Cố Tiệm Thâm càng nghĩ càng cảm thấy vô lý, ánh mắt anh vô thức nhìn về phía hàng ghế thứ ba, trong đầu mơ hồ có một suy đoán.
Kha Minh nhìn thấy sự lạnh nhạt của những bên cạnh, trong mắt tràn đầy khinh thường——
Quả nhiên có công ty lớn chống lưng, tự cho mình vượt trội hơn người khác? Nhưng lại thay studio YWY bất bình thì có ích lợi gì đâu?
Kết cục đã định!
Có chút người chú định chỉ có thể ngồi ở dưới sân khấu mắt trông mong mà nhìn, mà không xứng cùng hắn ta sóng vai.
Thời điểm ý niệm này thành hình, người trao giải đứng chéo phía trước đã báo cáo danh sách cuối cùng!
"—— chúc mừng, studio YWY, trò chơi sinh tồn ngày tận thế《 Mạt Vụ 》đã lọt vào danh sách top ba trong cuộc thi thiết kế trò chơi lần thứ 8!"
Âm thanh có khí phách xuyên qua microphone truyền tới mỗi một góc ở đây, cũng đột nhiên biến thành một cái tát thẳng vào mặt Kha Minh
"..."
Sắc mặt Kha Minh đột nhiên thay đổi, hắn ta không thể tin được nhìn chằm chằm vào danh sách trong tay MC!
Sao có thể như thế được?
Trò chơi của bọn họ là độc nhất!
Ban tổ chức, không đánh giá, không xem xét đến sự tương đồng ở khía cạnh này sao?
Sau khi âm thanh công bố giải thưởng vừa qua, khán giả lại một lần nữa vỗ tay tán thưởng, rõ ràng còn nhiệt tình hơn cả khi 《 Mạt Sát Dị Thú 》giành được giải thưởng.
"..."
Lê Vu An suýt nữa nghi ngờ mình nghe nhầm, vội vàng nhìn Bùi Ý bên cạnh, kinh ngạc đến mức quên mất lời ban đầu của bạn tốt, gọi thẳng tên.
"Bùi, Bùi Ý? Là studio của chúng ta sao?"
Bùi Ý kìm nén cảm xúc dao động trong lòng, mỉm cười đáp lại: "Ừm, cậu không nghe nhầm đâu."
Kết quả này thật bất ngờ, bởi vì bọn họ với 《 Mạt Sát Dị Thú 》 xác thật cùng thể loại trò chơi.
Kết quả này lại hợp tình hợp lý, bởi vì 《 Mạt Vụ 》 của bọn họ có đủ điều kiện để giành giải ngay từ đầu.
Bùi Ý nhìn bạn tốt vẫn còn đang ngơ ngác vì kinh ngạc, chủ động đứng dậy: "Tôi lên đây."
Bùi Ý đi ngang qua Đặng Mộc Phong ngồi ở hàng thứ ba bên ngoài, nụ cười của đối phương có chút miễn cưỡng, hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ không thể chiếm được vị trí cuối cùng.
Bùi Ý thong dong bước lên sân khấu, cùng Cố Tiệm Thâm, Kha Minh cùng nhau hoàn thành lễ trao giải.
Năm phút sau, ba người chuẩn bị quay trở lại ghế dưới sự chỉ dẫn của nhân viên.
"Từ từ!"
Kha Minh vừa tránh khỏi tầm mắt của những người có liên quan, Kha Minh nhịn không được kêu to dừng lại.
Hắn ta nhanh chóng đi vòng đến trước mặt Bùi Ý, hỏi: "Trách không được cậu tự tin như vậy, hoá ra các cậu đi cửa sau?"
Bằng không làm sao có thể đoạt được giải?
Cố Tiệm Thâm nghe thấy lời này, lập tức nhíu mày ngăn lại: "Kha tổng, ăn nói cẩn thận! Lời này của anh không tôn trọng Will lão sư!"
"Không sao."
Bùi Ý và Cố Tiệm Thâm nhìn nhau, trong lời nói của bọn họ có ẩn ý: "Có vài người có mắt đen, cho nên nhìn cái gì cũng đều bẩn thỉu."
Chính mình cũng dựa vào quan hệ đi cửa sau, lại hoài nghi tất cả mọi người đều có cửa sau.
Bùi Ý khẽ nhướng mày, không hề sợ hãi bước về phía trước: "Nếu Kha tổng hoài nghi kết quả, không bằng ba người chúng ta cùng nhau nộp đơn xin xem xét lại?"
"Tôi cũng nghĩ thật đáng tiếc khi tác phẩm 《 Thương Hải Quan 》của Đặng lão sư không đoạt giải."
"Tôi cũng không thành vấn đề."
Cố Tiệm Thâm tự tin mười phần, mặc dù Tinh Vân Thú Du dựa vào công ty lớn để chống đỡ, nhưng bọn họ chưa bao giờ làm ra thủ đoạn đê hèn như vậy!
Bùi Ý bình tĩnh chế giễu: "Người dựa vào thực lực sẽ không có vấn đề gì, Kha tổng, anh nói có đúng không?"
"..."
Kha Minh nghe thấy Bùi Ý khiêu khích trắng trợn, đắc ý ban đầu của hắn ta đã tiêu tan không sót cái gì, thay vào đó lại tức giận đến xanh mặt!
Hắn ta biết nếu tiếp tục nói ở đây sẽ thu hút nhiều sự chú ý, nghẹn lời vài giây, cũng chỉ có thể cậy mạnh ném ra một câu.
"Cứ chờ mà xem!"
Chỉ cần 《 Mạt Sát Dị Thú 》 ra mắt trước, chiếm lĩnh thị trường, hắn ta muốn xem 《 Mạt Vụ 》có thể nổi tiếng đến mức nào?
Bùi Ý nhìn chằm chằm dáng vẻ hắn ta xoay người rời đi, cách lớp khẩu trang không thể nghe thấy tiếng cười lạnh.
Cậu chỉ cần đợi đối phương ra mắt trò chơi, sau đó một lưới bắt hết!
Cố Tiệm Thâm đứng bên cạnh hiểu rõ, thấp giọng hỏi: "Will, studio của cậu và Kha tổng rất ghét nhau sao?"
"Đúng vậy, không phải một ngày hai ngày."
Bùi Ý tháo khẩu trang ngột ngạt ra, nói đại khái: "Hình thú của bọn họ ngay từ đầu đã đạo văn các tác phẩm trước đây của giám đốc mỹ thuật bên chúng tôi."
"Tên lần này đã được thay đổi, nhưng trên thực tế thiết lập thuộc tính của nhóm nhân vật chính vẫn là sao chép nội dung của 《 Mạt Vụ 》."
Cố Tiệm Thâm hồi tưởng lại: "Quả nhiên có rất nhiều điểm giống nhau, có cái gì cần tôi giúp không?"
"Tạm thời không cần thiết, sau này nếu cần tổ trưởng Cố giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không khách khí." Bùi Ý thả lời dứt khoát, cũng có kế hoạch của chính mình ——
Cậu muốn làm Kha Minh tưởng rằng mình đã nếm được thành quả thắng lợi, cuối cùng lại thua thất bại thảm hại, ngã đến tan xương nát thịt!
"Được."
Cố Tiệm Thâm liếc nhìn đồng hồ rồi nói: "Hôm nay cậu có rảnh không? Như tôi đã nói trước đó, cậu và Lê tổng cùng nhau đến, coi như một bữa tiệc chúc mừng chúng ta đều lọt vào danh sách, giành được giải thưởng."
Bùi Ý gật đầu: "Có thể, nhưng chỉ có thể là buổi trưa, chúng tôi dự định buổi chiều sẽ trở về Đế Kinh."
Cố Tiệm Thâm sửng sốt: " Sao lại vội vàng quay về như vậy?"
Bùi Ý còn chưa kịp giải thích thì điện thoại trong túi rung lên, là cuộc gọi của Bạc Việt Minh.
Nụ cười nơi khóe miệng Bùi Ý bất giác mở rộng: "Xin lỗi, tổ trưởng Cố, tôi sẽ nghe điện thoại."
"Vui lòng."
"Cứ tự nhiên."
Cố Tiệm Thâm rất đúng mực mà nhường không gian cho cậu đi, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Bùi Ý nhanh chóng nhận điện thoại: "Nhị ca."
Giọng nói của Bạc Việt Minh truyền đến: "Tiểu Ý tổng, chúc mừng em."
"Tin tức của em sao truyền nhanh vậy?" Bùi Ý biết hắn chúc mừng là vì cái gì.
Trong âm điệu cuối cùng của cậu mang theo đắc ý: "Nhị ca, em rất lợi hại phải không? Nói cho anh biết, không chỉ 《 Mạt Vụ 》, mà 《 Tuần Tích 》cũng là do em sáng tác!"
"Có cái gì có thể giấu được anh?" Bạc Việt Minh cảm thấy vui thay cho người yêu, nhưng cũng không ngăn được nhớ nhung: "Khi nào em về?"
Bùi Ý sớm đã có kế hoạch quay về: "Bạc đổng, anh muốn em bao giờ trở về?"
Bạc Việt Minh đáp: "Càng nhanh càng tốt."
Bùi Ý mỉm cười đáp lại: "Vậy tối hôm nay, em và Lê Vu An ngày hôm qua đã đặt chuyến bay lúc 3h30 chiều."
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là thứ Sáu ngày mai sẽ quay lại, nhưng sau khi bàn bạc vào tối qua, nhất trí quyết định về sớm trước một ngày, như vậy ngày mai còn có thể trở lại studio tiếp tục giám sát hạng mục.
Bùi Ý liếc nhìn thời gian trên điện thoại, không tự chủ được mà bắt đầu đếm ngược trong lòng.
Ánh mắt cậu đảo quanh hai lần, thừa dịp không có người ở bên cạnh, lén lút trêu chọc hắn qua điện thoại: "Chồng à, tối nay anh đến đón em nha? Em nhớ anh lắm."
Bạc Việt Minh bị lời nói của cậu chọc đến đầu quả tim, nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên, tiểu tiên sinh, anh cũng nhớ em."