"..."
Bóng dáng đó chỉ lóe lên trong một giây trước khi biến mất ở góc tường, bị bức tường che khuất không còn thấy tăm hơi.
Lê Vu An tiến về phía trước hai ba bước, mới phát hiện bạn tốt không đi theo mình: "Will, cậu đang nhìn gì thế?"
"Không có gì, có lẽ là tôi nhìn lầm?"
Bùi Ý đi theo, không giấu giếm: "Lê Viên, tôi hình như mới vừa thấy Kha Minh, cậu biết gã có đến tham gia cuộc thi này không?"
"Kha Minh?"
Lê Vu An nghe được cái tên đã lâu không nghe này, giữa mày vô thức hiện lên một lạnh lùng: "Không rõ lắm, kể từ khi bắt đầu làm việc, tôi đã không để ý tới gã và động thái của studio của gã rồi."
Bọn họ đã không gặp Kha Minh kể từ vòng cạnh tranh đầu tư cuối cùng ở G.M. Ngay cả Hướng Nam Sinh từng làm việc với hắn ta, sau khi từ chức xong mới được mời đến studio YWY làm việc.
"Tôi nghe nói lần trước 《 Tìm Kiếm Thế Giới 》 xuất hiện bug, khiến Kha Minh Studio tổn thất rất nhiều tiền."
"Ngoài việc anh Hướng bị 'ép' từ chức, ngay cả những đối tác khác mà bọn họ tìm kiếm để đầu tư vào《 Dị Thú 》 cũng đã bỏ trốn."
Lê Vu An kể hết những gì mình biết về chuyện này, nhưng cũng giữ lại một tia cảnh giác: "Hay là tôi gọi điện cho anh Hướng, nhờ anh ấy giúp hỏi thăm tình hình nhé?"
Bùi Ý lắc đầu: "Quên đi, đừng làm phiền anh ấy vào lúc muộn thế này, muộn nhất ngày mai là có thể biết tình hình."
Lê Vu An dừng suy nghĩ, nói: "Tạm thời gác chuyện đó sang một bên đi, dù gã có đến hay không, chúng ta vẫn phải dựa vào chính mình."
Lần này không phải cuộc thi "chọn một trong hai" mà là cuộc thi "chọn ba trong hai mươi". Với tư cách là nhà chế tác tham gia, bọn họ còn có áp lực lớn hơn, đồng thời ban tổ chức cũng sẽ theo đuổi sự công bằng.
Dù sao cuộc thi thiết kế trò chơi này đã được tổ chức lần thứ tám, mà ở vị trí đầu tiên trong danh sách chính là hai từ "nguyên bản"——
Nếu Kha Minh vẫn cầm《 Dị Thú 》lúc trước để lừa người, phỏng chừng sẽ không lấy được thứ hạng nào cả.
Bùi Ý cũng có ý nghĩ tương tự, vỗ nhẹ vai bạn tốt: "Chúng ta đi ăn khuya đi, tôi ngửi thấy mùi thơm tỏa từ nhà ăn rồi."
Lê Vu An mỉm cười đáp lại: "Được."
...
Đêm đầu tiên ở Hải thị, Bùi Ý vẫn chưa thể ngủ nhanh được.
May mắn thay, áo khoác cậu mang theo có mùi hương quen thuộc của người yêu, sau khi chìm vào giấc ngủ trong một môi trường xa lạ, cậu cảm thấy dễ chịu hơn bình thường.
Đồng hồ báo thức reo đúng tám giờ.
Bùi Ý bị cưỡng chế đánh thức, theo bản năng lẩm bẩm: "Nhị ca, tắt đồng hồ hộ em với."
Ngay khi cậu nói những lời này, nửa tỉnh nửa mơ, cậu mới nhận ra hoàn cảnh hiện tại của mình——
Ở đây không phải nhà họ Bạc, Bạc Việt Minh cũng không ở bên cạnh cậu.
"..."
Trong lòng Bùi Ý cảm thấy mất mát khó tả, cậu mò mẫm tắt chuông báo thức, buộc mình phải ngồi dậy.
Vỗ vỗ khuôn mặt ngái ngủ của mình, gọi bạn tốt đang ngủ trong chăn ở giường bên cạnh dậy: " Lê Viên, tám giờ rồi, dậy đi."
"Gì vậy......"
Lê Vu An rúc trong ổ chăn lên tiếng đáp lại, lại im lặng, hiển nhiên cũng khó rời giường.
Lễ khai mạc cuộc thi diễn ra vào lúc 9 giờ, nghe nói sẽ có phóng viên truyền thông và phát sóng trực tiếp, bọn họ với tư cách là đại diện của YWY Studio, lần đầu tiên không thể đến muộn.
Bùi Ý nhớ kỹ chính sự, xoay xuống giường nói: "Tôi đi rửa mặt trước, Lê Viên cậu cũng dậy đi."
Lê Vu An từ trong chăn lộ ra nửa cái đầu, vẫn chưa tỉnh táo: "Ừm."
...
Chờ đến khi Bùi Ý rửa mặt xong đi ra, Lê Vu An đã rời khỏi giường.
Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung.
Lê Vu An nhìn thấy bạn tốt đã thu thập thỏa đáng, trong ánh mắt buồn ngủ hiện lên một tia kính nể: "Ở nhà không phải bình thường cậu đều nằm trên giường sao? Sao có thể dò dậy ngay được hay vậy?"
Bùi Ý nghĩ đến việc mình ở nhà "không tay không chân" như nào, nhướng mày khoác lác: "Đúng vậy, tôi rất lợi hại?"
"Lợi hại."
Lê Vu An hữu khí vô lực gật đầu, nhưng cũng không chậm trễ việc chính: "Cho tôi mười lăm phút, tôi quen dậy sớm tắm rửa, thuận tiện xử lý một chút tóc."
"Được."
Bùi Ý cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua thời gian: "Khi nào đến lúc đó tôi sẽ gọi cậu, thời gian ăn sáng cũng vừa lúc."
Đợi cho đến khi cửa phòng tắm một lần nữa khóa lại.
Bùi Ý nhàn rỗi không có việc gì lại ngã trở lại giường. Đầu ngón tay chạm vào áo khoác trên giường, cậu nhìn không được quay đầu lại vùi đầu vào trong áo khoác——
Gỗ mun nhạt hòa quyện với một chút bạc hà, là mùi hương thuộc về riêng cậu và Bạc Việt Minh.
"Không biết nhị ca đã dậy chưa?"
Bùi Ý mới vừa hàm hồ nói ra những lời này, âm thanh rung của điện thoại vang lên, cậu ngay lập tức nhận ra mở WeChat để xem——
Quả nhiên là Bạc Việt Minh gửi tin tới: "Mèo con, đã rời giường chưa?"
Bùi Ý nghĩ đến bạn tốt trong phòng tắm, dứt khoát gọi video rồi trốn vào phòng thay đồ.
Chưa đầy ba giây ấn nút gọi, đầu bên kia đã được kết nối.
Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh trên màn hình, khóe môi cong lên: "Nhị ca, buổi sáng tốt lành."
Bạc Việt Minh hiếm thấy người yêu dậy sớm, bật cười: "Buổi sáng tốt lành, có vẻ hôm nay em không ngủ nướng nhỉ?"
"Chín giờ là bắt đầu rồi, không có anh ở bên cạnh, em cũng không dám ngủ nướng."
Âm cuối Bùi Ý mang theo một chút làm nũng, một giọng điệu nhỏ mà chỉ có Bạc Việt Minh mới biết.
Bạc Việt Minh lại hỏi: "Hôm nay có kế hoạch gì chưa?"
"Buổi sáng là lễ khai mạc, hình như còn có buổi phát sóng trực tiếp, buổi chiều mới là đại hội giao lưu."
Bùi Ý chậm rì rì nói ra lịch trình của mình, sau đó đặt điện thoại lên tủ——
"Nhị ca, giúp em chọn đi, hôm nay mặc bộ nào thích hợp hơn?"
Vừa nói cậu vừa cầm lấy hai bộ quần áo lên.
Bạc Việt Minh cười nói: "Em bao nhiêu tuổi rồi? Quần áo đều phải anh chọn sao?"
Bùi Ý không phục: "Cái này gọi là —— mặc dù ở đất khách cũng phải tham gia vào cuộc sống của nhau, anh hiểu không?"
Khi lần đầu tiên xác nhận tình cảm của mình, muốn theo đuổi Bạc Việt Minh, cậu đã đọc rất nhiều lời khuyên về bí kíp các cặp đôi, trong đó có một số lời khuyên rất buồn cười, nhưng lời khuyên này rất có đạo lý.
Bạc Việt Minh bị cậu thuyết phục, phối hợp chọn một bộ: "Bộ có áo khoác màu be kia đi, lát nữa anh sẽ tìm một bộ có màu tương tự để mặc."
Bùi Ý nghe được nửa câu sau, tức khắc bật cười: "Được."
...
Cuộc gọi video ngắn mà ngọt ngào thú vị.
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Ý nhanh chóng mặc quần áo nhưng vẫn đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Cậu và Lê Vu An ra ngoài đúng giờ, dự định sẽ ăn sáng vào phút cuối cùng.
—— leng keng!
Cửa thang máy theo tiếng mà mở.
Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, một tiếng chào quen thuộc vang lên: "Huh, đây không phải Tiểu Lê tổng sao? Đã lâu không gặp."
Gần bốn năm tháng không gặp, gương mặt Kha Minh vẫn cau có như vậy.
"..."
Một tia chán ghét hiện lên vẻ mặt của Bùi Ý ẩn dưới mũ lưỡi trai, không khỏi nhìn bạn tốt đối diện.
Đối với những người cũng thuộc giới chế tác trò chơi, lý do duy nhất khiến hắn ta có thể xuất hiện ở đây —— Kha Minh thực sự đã mang theo một dự án để tham gia cuộc thi thiết kế trò chơi!
Ánh mắt của Kha Minh lại dừng trên người Bùi Ý được trang bị đầy đủ vũ khí, trong lúc nhất thời không thể nhận ra ai với ai: "Người này là?"
Lê Vu An dứt khoát tiến lên một bước để chặn ánh mắt soi mói của Kha Minh: "Kha Minh, đã lâu rồi mới gặp lại anh, không ngờ lại gặp lại anh ở chỗ này."
"Không biết trong khoảng thời gian này, Kha tổng đã tự mình nghiên cứu ra trò chơi gì rồi?"
Bùi Ý nghe thấy " trò chơi " trong miệng Lê Vu An, khoé miệng cong lên ẩn dưới lớp khẩu trang.
Tiếp xúc hợp tác lâu đến mức cậu gần như quên mất thuộc tính miệng độc của bạn tốt. Lần này khi đối mặt với Kha Minh, cảm giác quen thuộc đó lại quay trở về rồi.
"..."
Kha Minh làm sao có thể không nghe ra Lê Vu An âm dương quái khí?
Lúc trước cạnh tranh ở G.M, 《 dị thú 》do Du Minh Studio sản xuất đã bị Lâu Ương tố cáo đạo văn ngay tại chỗ, không chỉ đánh mất đầu tư, còn làm hắn ta cực kỳ mất mặt.
Kha Minh kìm nén tức giận, giả vờ nghe không hiểu: "Tiểu Lê tổng nói đùa, tôi may mắn được lọt vào danh sách cuộc thi này, vậy nên đương nhiên sẽ phải có tác phẩm, tôi nghĩ công ty của các cậu còn đang làm trò chơi 《 Mạt Vụ 》 thì phải? "
Còn chưa kịp nghe thấy âm thanh, Kha Minh đã giả vờ nói sai: "Chết thật, xin lỗi nha, tôi nghe nói cách đây không lâu gia đình tiểu Lê tổng xảy ra chuyện?"
"Bây giờ trò chơi Lê Minh không còn là công ty của cậu nữa? Vậy thì W Studio sẽ là loại gì nhỉ?"
Bùi Ý nhìn thấy vẻ mặt mỉa mai của Kha Minh, ánh mắt lạnh lùng.
Lê Vu An hỏi: "Kha tổng, anh muốn nói cái gì?"
"Tôi không muốn nói gì, chỉ là muốn cổ vũ một chút cho tiểu Lê tổng thôi." Kha Minh tiến đến vỗ vỗ bả vai Lê Vu An: "Tôi tin chắc rằng dù studio có nhỏ đến đâu, dưới sự dẫn dắt của cậu nhất định sẽ phát triển thành công ty lớn."
Bùi Ý tràn ra một tiếng cười lạnh.
Sự chú ý của Kha Minh dời qua, hắn ta nhìn thấy đôi mắt của Bùi Ý ẩn dưới mũ lưỡi trai, luôn có một cảm giác quen thuộc khó tả.
Trong khoảnh khắc, đôi mắt ôn nhuận trở nên lạnh lùng hơn——
"Từ studio biến thành công ty lớn." Âm thanh Bùi Ý hơi trầm xuống, cố tình hỏi: " Du Minh Studio đã thành lập được bao nhiêu năm rồi? Tại sao vẫn chưa phát triển thành một công ty lớn dưới sự dẫn dắt của anh vậy?"
"..."
Bùi Ý bắt chước giọng điệu vừa rồi của hắn ta: "Chết thật, xin lỗi nha, hẳn là Kha tổng tự cổ vũ mình chưa đủ chăng?"
Lê Vu An cong môi châm chọc: "Kha tổng làm gì có thời gian tự cổ vũ chính mình? Chuyên môn nghiên cứu tác phẩm của người khác, chăm chỉ học tập đi."
Hai người nhìn nhau tôi một câu cậu một câu, những lời lẽ giễu cợt truyền vào tai Kha Minh.
Sắc mặt Kha Minh xanh mét, trong lòng dâng lên một cảm giác bị coi thường khó tả.
Lê Vu An lười tiếp tục nói những lời vô nghĩa với hắn ta: "Kha tổng, xin lỗi bây giờ chính tôi không tiếp được, lưu lại bản lĩnh thực sự để thể hiện chúng trong cuộc thi đi."
Bùi Ý đồng ý với lý lẽ của bạn tốt, ném Kha Minh ở lại, đi về phía nhà ăn.
"..."
Kha Minh nhìn bóng lưng hai người, buồn bực chửi: "Mẹ kiếp, khoe khoang cái đéo gì?"
Cho dù trò chơi Lê Minh bây giờ có yếu kém đến đâu, nếu quay trở lại hơn mười năm trước, vẫn có thể được coi là một công ty sản xuất hàng đầu trong ngành công nghiệp trò chơi ở Trung Quốc, vẫn có thể chống đỡ được dựa trên thành tích trong quá khứ.
Bây giờ Lê Vu An còn lại cái gì?
Làm thế nào mà một studio trò chơi ít tên tuổi vẫn nghĩ rằng mình có một công ty lớn chống lưng?
Trước mắt bọn họ chỉ biết hiện tại mình chưa nổi tiếng nên muốn dựa vào cuộc thi này để giành lấy danh hiệu cho studio của mình sao? Đúng là ngu xuẩn!
Trợ lý im lặng phía sau tiến lên, mặt không biểu cảm nhắc nhở: "Kha tổng, chỉ còn mười lăm phút nữa là đến giờ khai mạc, anh có muốn lên bây giờ không?"
Kha Minh nhìn trợ lý được tổng bộ phái tới hỗ trợ, trong lòng yên tâm nói: "Ừ."
Dù G.M có mạnh đến đâu, rốt cuộc nó cũng chỉ là một công ty nằm ngoài vòng tròn. Làm sao có thể so sánh được với chỗ dựa mà hắn ta đã tìm được bây giờ? Đó mới thực sự là vòng tròn tư bản!
Cứ chờ mà xem!
Ở cuộc thi lần này hắn ta sẽ lấy lại tất cả những tủi nhục mà mình đã phải chịu khi thất bại trong lần cạnh tranh lúc trước!
...
Trong nhà ăn buffet 24h.
Bùi Ý và Lê Vu An chỉ chọn vài đồ ăn đơn giản, lựa chọn ngồi ở góc cạnh cửa sổ.
Lê Vu An uống một ngụm sữa đậu nành, thấp giọng hỏi: "Will, cậu có cảm thấy Kha Minh..."
Bùi Ý cắn một miếng trứng luộc, nói: "Rất đê tiện."
"Tôi không rõ nhân phẩm của gã." Lê Vu An cười, cố gắng tìm cách thể hiện thích hợp: "Tôi cảm thấy vừa rồi gã nói chuyện với chúng ta, chắc hẳn rất tự tin mình vượt trội hơn người khác?"
Cái gì mà studio nhỏ? Cái gì mà công ty lớn?
Bùi Ý nuốt trứng luộc, đoán bằng trực giác: "Chắc hẳn gã đã kéo được một khoản đầu tư hoặc đối tác rất tốt cho studio, ít nhất sức ảnh hưởng của đối phương trong giới cao hơn nhị ca và G.M, thậm chí ——"
Lê Vu An bị cậu kéo suy nghĩ: "Thậm chí cái gì?"
"Rất có thể sẽ là một đại lão trong ngành, hoặc là đoàn đội trò chơi đứng đầu hiện nay." Bùi Ý nói ra suy nghĩ của mình: "Cậu nghĩ sao?"
Lê Vu An nhớ tới giọng điệu mỉa mai trong lời nói của Kha Minh: "Tôi cảm thấy chúng ta cần tìm một người nào đó để tìm hiểu rõ ràng, kha Minh chắc chắn không phải là một người tốt đẹp gì."
Người có tâm hại mình không thể không phòng.
Oan gia ngõ hẹp lại một lần nữa gặp nhau, ai mà biết đối phương lần này lại muốn làm gì? Chuẩn bị sẵn sàng không bao giờ là chuyện xấu.
Bùi Ý đồng ý gật đầu.
Lê Vu An lấy điện thoại ra: "Vậy có phải hỏi anh Hướng không?"
"Có thể hỏi một chút, nhưng chỉ có anh Hướng thôi là chưa đủ."
Dù sao đối phương cũng đã rời khỏi Du Minh studio một thời gian.
Bùi Ý nhét nửa quả trứng luộc còn lại vào miệng, lấy điện thoại ra, nhanh chóng tìm tài khoản WeChat của Lâm Chúng, gõ ra một dòng chữ——
"Lâm Chúng, anh có ở đó không?"
"Nếu có thời gian, hãy tìm người giúp tôi kiểm
Kha Minh và studio của anh ta, càng chi tiết càng tốt."
Nhân mạch của Bạc thị luôn luôn rộng, ngoài việc tìm sự cộng hưởng từ Kha Minh với Hướng Nam Sinh, cậu còn phải dựa vào thế lực bên ngoài để tìm hiểu.
Lâm Chúng gửi tin nhắn đến rất nhanh——
"Được, tiểu tiên sinh!"
"Chờ lát nữa đến tập đoàn tôi sẽ sắp xếp cho người đi làm, chậm nhất là trước năm giờ hôm nay tôi sẽ cho cậu câu trả lời."
Bùi Ý hoàn thành nhiệm vụ được giao, liếc nhìn thời gian phía trên màn hình, chỉ còn lại ba phút cuối cùng.
"Lê Viên, ăn no chưa? Sắp đến giờ rồi phải đi thôi."
Lê Vu An cũng gửi tin nhắn cho Hướng Nam Sinh, uống hết nửa cốc sữa đậu nành còn lại: "Rồi, đi thôi."
...
Lễ khai mạc dự kiến sẽ được tổ chức tại hội trường sân khấu trên tầng mười bảy.
Khi Bùi Ý và Lê Vu An đi đến, nhân viên phụ trách làm thủ tục lập tức chào đón hai người: "Xin chào hai vị, xin hỏi hai vị là Lê tiên sinh và Will tiên sinh sao?
"Đúng vậy." Lê Vu An chủ động lên tiếng: " Xin lỗi, có phải chúng tôi là người đến muộn nhất không?"
Nhân viên nhanh chóng giải thích rồi dẫn bọn họ đến khu vực làm thủ tục: "Không có, không có, hai vị đến vừa kịp lúc, còn có những người khác vẫn chưa đến."
Cả hai theo hướng dẫn của nhân viên nhanh chóng hoàn tất thủ tục.
Bùi Ý lưu loát xoay người, lại không cẩn thận đụng phải bả vai người khác.
"Cẩn thận."
Đối phương rất lịch sự nắm lấy cánh tay cậu, sau đó lại lễ phép buông ra: "Xin lỗi, tôi vội quá, không kịp dừng lại."
"Không sao."
Bùi Ý nhẹ nhàng trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua:
Đối phương mặc bộ vest màu lam nhìn qua hào hoa phong nhã.
Sau khi hai người gật đầu với nhau, tai nạn nhỏ ngoài ý muốn cũng kết thúc.
Bùi Ý và Lê Vu An đã tìm được vị trí của mình dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, bọn họ ở giữa hàng thứ năm, nhìn tổng thể cũng không tồi.
Lê Vu An nhìn hàng ghế trên và dưới sân khấu, cùng với các phóng viên truyền thông ngồi hai bên, thấp giọng cảm thán với bạn tốt: "Có vẻ như ban tổ chức thực sự rất coi trọng cuộc thi này."
Chỉ riêng lễ khai mạc đã tiêu tốn rất nhiều nhân lực và tài lực như vây.
Bùi Ý hạ giọng trả lời: "Cậu thử ngẫm lại đi, chỉ cần một lần có thể tìm trúng nhà chế tác, ban tổ chức đều có thể kiếm lại được tiền."
Nếu tiếp xúc với cường độ cao ánh sáng của mỗi cuộc thi luôn luôn đi kèm với một số điều kiện trao đổi tương đương nhất định.
Ba dự án trò chơi lọt vào danh sách sẽ ký thỏa thuận quảng cáo với ban tổ chức, nói cách khác ——
Nhà chế tác cần bàn giao 30% bản quyền quảng cáo sau khi game ra mắt được một năm.
Bằng cách này, lợi ích của cả hai bên sẽ gắn liền với nhau.
Làn sóng khai mạc bước đầu khởi đầu là cho hấp thụ ánh sáng, thoạt nhìn ban tổ chức là đang may váy cưới cho người khác, nâng cao sự mong đợi của những người chơi trước màn ảnh, thực chất, ban tổ chức đang tính đến lợi ích lâu dài.
Bùi Ý thuận miệng hỏi: "Có thấy Kha Minh không?"
Lê Vu An nhỏ giọng kề sát tai nói với cậu: "Người thứ tư từ trái sang, hàng thứ ba."
Bùi Ý nhìn theo hướng bạn tốt chỉ, đúng lúc này, nhân viên dẫn người đàn ông mặc vest màu lam mà cậu đã nhìn thấy ở bên ngoài đi vào, anh ta ngồi ở chính giữa hàng thứ ba.
Trong mắt Bùi Ý hiện lên một tia nghiền ngẫm: "Lê Viên, cậu thử nói xem sắp xếp vị trí như này có gì đặc biệt không?"
Lê Vu An lắc đầu: "Cái này tôi không rõ lắm, ban tổ chức hẳn là đặt món chính lên đĩa đầu tiên đi*."
* Người quan trọng sẽ được vào chính giữa, hoặc lên đầu.
Vừa dứt lời, ánh đèn khắp nơi hoàn toàn được bật sáng.
Lễ khai mạc cuộc thi thiết kế trò chơi lần thứ 8 chính thức bắt đầu, toàn bộ quá trình không hề phức tạp——
Đầu tiên chúng ta hãy nhớ lại những tác phẩm đã tổ chức lần thứ bảy năm trước, kế tiếp là những tác phẩm đoạt giải cuối cùng và tình hình hiện tại của trò chơi.
Tiếp theo, chúng tôi sẽ lần lượt giới thiệu các công ty/studio của 20 nhà chế tác đã lọt vào danh sách, cũng như đãi ngộ và hỗ trợ cho những người chiến thắng năm nay sau khi đoạt giải.
"—— Tinh Vân Thú Du, 《 Tuần Tích 》."
Mắt Bùi Ý nghe thấy cái tên studio quen thuộc, mắt hơi nheo lại.
Một bên Lê Vu An cũng phản ứng lại: "Will, hình như công ty này lúc trước mua thiết kế trò chơi của cậu phải không?"
Đuôi mắt Bùi Ý hiện lên một ý cười: "Thảo nào bán lâu như vậy mà vẫn chưa ra mắt? Hoá ra là chờ làn sóng này."
Mặc dù tên của trò chơi đã được thay đổi một chút, nhưng theo mặt chữ, hẳn là trò chơi "truy tìm dấu vết tại hiện trường vụ án" do cậu thiết kế.
Lê Vu An trêu ghẹo: "Will lão sư, cậu nghĩ 《 Mạt Vụ 》 có thể đánh bại được 《 Tuần Tích 》 không?"
Bùi Ý nói lại: "Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tại sao không thể cùng nhau giành giải?"
"Tự tin như vậy? Không sợ bị người đồng hành nghe lén sao?"
"Không sao đâu, cậu hỏi trước đi."
Hai người thấp giọng trò chuyện vài câu, sau đó lại nghe người dẫn chương trình giới thiệu trên sân khấu——
"Studio Thiền Minh, 《 Mạt Sát Dị Thú 》."
Lê Vu An nghe thấy những lời này, cau mày: "Sửa tên studio?"
Bùi Ý nói tiếp: "Trò chơi kia chắc hẳn liên quan đến 《 Dị Thú 》, cũng đã thay đổi ít nhiều."
Lê Vu An muốn nói lại thôi.
Bùi Ý nhìn ra nghi hoặc của bạn tốt, dùng ánh mắt ra hiệu cho y tạm thời đừng nóng nảy.
Sẽ sớm đến lượt người dẫn chương trình giới thiệu studio của bọn họ, nếu có thắc mắc, phải đợi đến khi lễ khai mạc kết thúc.
...
Lễ khai mạc kết thúc.
Bùi Ý và bạn tốt trở lại phòng khách sạn, vừa lấy điện thoại ra đã thấy.
Bạc Việt Minh cách đây nửa giờ đã gửi cho cậu ảnh chụp màn hình buổi phát sóng trực tiếp: "Xem lâu như vậy, giới thiệu studio của em chỉ có hai ba giây."
Bùi Ý tháo khẩu trang ngột ngạt ra, cười tiếp tục gõ chữ: "Bạc đổng, làm việc không chuyên tâm nha? Lễ khai mạc nhàm chán như vậy anh xem làm gì?"
Tin nhắn được gửi đi không lâu, Bạc Việt Minh đã gọi video tới.
Bùi Ý trả lời cuộc gọi: "Nhị ca, sao anh vẫn gọi cho em? Hôm nay thật sự không bận sao?"
"Đã là giờ nghỉ trưa rồi, không phải em nhờ Lâm Chúng giúp tìm kiếm thông tin sao?"
Bạc Việt Minh đưa mắt về phía màn hình, sau đó ôm máy tính vừa đi vừa nói chuyện, đi đến khu vực nghỉ ngơi trong văn phòng.
Thân ảnh Lâm Chúng lập tức xuất hiện trong video: "Tiểu tiên sinh, đã tìm được một số thông tin cơ bản, Bạc đổng sợ cậu sốt ruột, trước tiên tôi sẽ nói ngắn gọn lại cho cậu hiểu, tiếp theo tôi sẽ cung cấp thêm thông tin khác."
Bùi Ý nhớ đến việc chính, gọi Lê Vu An đi qua: "Lê Vu An, đến đây nghe tin tức về Du Minh."
Lê Vu An đến gần, tiết lộ: "Anh Hướng nói với tôi Du Minh Studio có một đối tác đầu tư mới, khoảng thời gian trước mới vừa đổi tên."
" 《 Mạt Dát Dị Thú 》 mà chúng ta nghe cách đây không lâu chính là trò chơi bọn họ sắp phát hành trước đó."
Bùi Ý đặt tay lên bàn, nói thẳng: "Lâm Chúng, anh tra được cái gì rồi?"
Lâm Chúng trong màn hình nhìn thoáng qua Bạc Việt Minh, hắn đồng ý mới thuật lại: "Tiểu tiên sinh, Lê tổng, hai người hẳn là biết hai công ty sản xuất đứng đầu trong nước."
"Đương nhiên."
Trò chơi Vi Dịch và khoa học kỹ thuật Tân Á, hai nhà chiếm hơn một nửa toàn bộ thị trường Trung Quốc.
Đặc biệt trong 5 năm qua, nhiều trò chơi khác nhau của hai công ty đã cạnh tranh với nhau.
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Bùi Ý: "Cái gì? Kha Minh kéo được tài trợ từ hai nhà sao?"
"Cũng không hoàn toàn là vậy."
Lâm Chúng không đánh đố: "Vừa nãy tôi kiểm tra một chút về studio Du Minh, cũng chính là studio Thiền Minh hiện tại ——"
Cổ đông đầu tiên là Kha Minh, cổ đông thứ hai được đổi thành Du Sướng.
"Du Sướng?"
Bùi Ý nghe thấy cái tên xa lạ này, nhìn về phía bạn tốt.
Lê Vu An cũng lắc đầu: "Bình thường, ít nhiều tôi cũng đã nghe qua mấy người trong giới, nhưng cái tên này xa lạ với tôi."
"Tên của cổ đông này có thể xa lạ, nhưng nghe cấp dưới của Kha Minh nói qua."Lâm Chúng theo manh mối đã tìm ra: "Du Sướng có một công ty trò chơi tên là Nam Thiền."
"..."
Lê Vu An lập tức hiểu ra: "Là công ty con khoa học kỹ thuật Tân Á?"
Lâm Chúng gật đầu: "Đúng vậy."
Nam Thiền sáng tạo tập trung vào những trò chơi nhỏ là chủ, trong hai năm đầu tiên luôn không được ổn định, gần như toàn bộ chi phí phát triển đầu tư vào đều ném đá trên sông.
Sau đó, Du Sướng hướng về đầu tư hơn nữa còn tiếp quản một studio, mỗi trò chơi đều thành chủ đề nóng cho người chơi.
Đương nhiên, bởi vì bọn họ dựa lưng vào khoa học kỹ thuật Tấn Á, thông qua chỗ dựa để có quảng cáo miễn phí, nên bọn họ hầu như luôn có thể kiếm được lợi nhuận khổng lồ trong thời gian ngắn.
Bùi Ý có không có ấn tượng gì về công ty "Nam Thiền": "Tôi nhớ các trò chơi của bọn họ đều sao chép các trò chơi nhỏ khác?"
"Chậc, căn bản chính là giống nhau như đúc, bọn họ chuyên về các trò chơi nhỏ ở nước ngoài." Lê Vu An mắt lộ ra sắc bén ——
Thay đổi biểu tượng và NPC, thay đổi giao diện trò chơi, sửa lại một chút nhạc nền, là có thể trở thành trò chơi hoàn toàn mới.
Một khi từ "sao chép" và các từ khác bị vạch trần, nó sẽ trực tiếp bị đá ra khỏi kệ.
Có vẻ như việc tẩy chay của cư dân mạng đã thành công, nhưng này cũng không có ích gì?
(Có làm nhưng không đáng kể)
Mức độ phổ biến ngắn hạn cũng đủ để nhà chế tác của bọn họ kiếm đủ tiền, sau hai ba tháng, lại có thể quay trở lại với các trò chơi nhỏ khác.
Về phần nhà sản xuất "Nam Thiền" ẩn mình sau màn, thứ nhất cư dân mạng theo trào lưu chơi game hiếm khi nhớ đến, thứ hai dưới sự bảo vệ của khoa học kỹ thuật Tấn Á, đến bây giờ vẫn rất ổn định.
Tuy nhiên, sau một thời gian dài làm trò chơi nhỏ, có lẽ muốn nâng cấp mở ra một con đường mới hướng tới trò chơi trên điện thoại.
"Một người có nguyên mẫu trò chơi nhưng thiếu đầu tư, một người không thiếu tiền nhưng thiếu bản thiết kế trò chơi."
Lê Vu An đại khái đoán được nguyên nhân hợp tác giữa hai bên: "Tôi đoán là bọn họ vừa ý cả hai bên, về phương diện đó."
Vừa í?
Bùi Ý nhớ lại hành vi đạo văn ghê tởm ban đầu của 《 Dị Thú 》 nói thẳng: "Không phải người một nhà quả nhiên không bước vào được cửa cổng."
Này thì tính là cái gì?
Cùng một giuộc, cá mè một lứa!