Đồng hồ báo thức cạnh giường vang lên không bao lâu, Bạc Việt Minh dễ dàng tỉnh dậy nhanh chóng tắt nó đi.
Hắn nhíu mày bốn năm giây, cố xua đi cơn buồn ngủ, rồi kiểm tra lại thời gian trên điện thoại——
Buổi sáng 8 giờ.
Bạc Việt Minh thở nhẹ một hơi, đem lực chú ý trở lại ổ chăn ấm áp.
Người yêu trước sau như một mà dựa vào lòng ngực hắn, hơn phân nửa khuôn mặt đều vùi trong chăn dày, chỉ lộ ra một chút sợi tóc ngốc, nhìn đáng yêu có một không hai.
"Mèo con."
Bạc Việt Minh vuốt ve sợi tóc người yêu, sủng nịch mang theo ý cười: "Tỉnh tỉnh."
Bùi Ý nửa tỉnh nửa mơ bị đồng hồ báo thức reo lên hiểu sai ý, lập tức quay người đi, lẩm bẩm xin tha: " Đừng mà..."
"Cả người đều phế hết rồi, thật sự chịu không nổi..."
"..."
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ bật cười, một lần nữa tới gần, chọc cậu: "Để anh xem, ở chỗ nào phế rồi?"
Bùi Ý rụt vào trong chăn, càng trốn sâu hơn, lẩm bẩm nói: "Phế rồi phế rồi, anh lợi hại, em không được."
Bạc Việt Minh kéo chăn xuống một chút, hôn lên vành tai đỏ như trái cà chua của cậu: "Ngoan, không trêu em nữa, dậy đi. Chẳng phải em nói hôm nay là ngày đầu tiên đi làm trong năm mới sao? Còn cuộc họp ở studio muốn tổ chức nữa kìa?"
Này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm nửa tháng nghỉ đông, lần đầu tiên làm gián đoạn đồng hồ sinh học của Bạc Việt Minh.
Tuy nhiên, hắn vẫn ghi nhớ lời dặn của người yêu nên tối qua đã đặt đồng hồ báo thức 8 giờ trước khi đi ngủ.
"Họp?"
"Sự nghiệp " ẩn trong xương cốt của Bùi Ý cuối cùng cũng đã khởi động lại, lý trí tụ trở về.
Cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, xác nhận tình huống trước mắt rồi lại chui vào trong ngực Bạc Việt Minh: "Đều tại anh."
Bạc Việt Minh buồn cười: "Ừm?"
Bùi Ý cảm giác được toàn thân đau nhức, nhỏ giọng lên án: "Cả người đều hỏng rồi, anh phải giúp em? Toàn thân trên dưới không có chỗ nào lành lặn cả."
Cậu đêm đó cậy mạnh nói vài lời thách thức, ai ngờ lại bị đối phương tự thử nghiệm mà làm thật.
Những ngày đầu tiên trước Tết, hai người vẫn có thể tiết chế, ban ngày, xuống tầng chơi với mèo, rồi đi tới nhà chính dùng bữa với Bạc lão phu nhân.
Cho đến khi đêm giao thừa và tết âm lịch kết thúc——
Lần đầu tiên Bùi Ý hiểu được hàm nghĩa của sáu chữ " họa từ ở miệng mà ra", nhưng cậu vẫn tiếp tục sa vào được đối phương ấu yếm.
Hàng đêm bị làm đến đầu óc trống rỗng, rầm rì xin tha.
Hiếm khi Bạc Việt Minh không đồng ý với lời nói cải cậu: "Tiểu tiên sinh, không phải hai ngày nay anh cho em thời gian nghỉ ngơi sao?"
Sau một chút ồn ào sáng hôm qua, buổi chiều và buổi tối vẫn đi ngủ bình thường.
Bùi Ý không nghe cũng không thừa nhận: "Dù sao...dù sao cũng không phải em sai."
Bạc Việt Minh tiếp lời: "Được, anh sai."
Mí mắt Bùi Ý rũ xuống, còn không mở mắt được, vừa làm nũng cũng vừa vui đùa: "Bạc tổng, em không muốn làm việc nữa, anh kiếm tiền nuôi em đi."
"Được." Bạc Việt Minh biết là lời nói vui đùa, nhưng vẫn phối hợp đáp lại.
Bùi Ý mừng rỡ hừ một tiếng: "Mấy giờ rồi?"
"8 giờ 10 phút."
Bạc Việt Minh lại vỗ nhẹ hai vai cậu, kiên nhẫn: "Mèo con, thật sự đã đến giờ dậy rồi, hay là muốn anh giúp em gọi điện xin nghỉ? Lý do xin nghỉ là..."
"Không, không xin nghỉ!"
Bùi Ý ngoan cường ngồi dậy bò ra khỏi chăn, thoáng nhìn thấy Tham Trường đang ngủ ngon lành trong ổ mèo, tức khắc trong lòng mất cân bằng mà nằm liệt trên đùi Bạc Việt Minh.
"Nhị ca."
Bạc Việt Minh nhìn thấy dáng vẻ "khó xuống giường" của cậu, vẫn cưng chiều nói: "Anh bế em đi rửa mặt, được không? Chờ lát nữa sẽ tỉnh hơn rất nhiều."
Bùi Ý vội không ngừng gật đầu: "Ừm."
Trước khi xuyên sách, bởi vì thức đêm viết trò chơi nên Bùi Ý rất khó dậy sớm. Tuy nhiên, mỗi khi có công việc nghiêm túc trong ngày, cậu vẫn ép mình rời giường rửa mặt.
Không ngờ sau khi tỏ tình với Bạc Việt Minh được vài tháng, cậu lại trở thành một người lười biếng, không dậy sớm được.
Bùi Ý chuẩn xác quàng qua vai người yêu, chợt nhớ tới một câu trêu chọc mà cậu từng xem trên mạng ——
Sa vào tình yêu được chiều chuộng khiến con người ta không muốn làm gì cả!
Bạc Việt Minh tuyên bố hắn đã phục hồi thị lực, lão Phó lại có nhiều thời gian rảnh, nếu không phải vì lý do nào khác, thì ông chủ nhà mình sẽ đích thân đưa tiểu tiên sinh đi làm.
Xe một lần nữa dừng lại bên ngoài lối vào chính của tòa cao ốc.
"Cảm ơn tài xế Bạc, vất vả rồi."
Bùi Ý cười tháo đai an toàn, thuận miệng hỏi: "Nhị ca, em nghĩ em phải nhanh chóng đi thi lấy bằng lái xe, anh thấy thế nào?"
Nguyên chủ ngu dại ngần ấy năm, cũng không có nhiều " bằng cấp" thông thường, ngay cả bằng cấp cũng được Bùi lão gia tử mua để khỏi bị mất mặt.
Đương nhiên, Bùi Ý không đồng ý với cách làm này, nhưng cũng may kiến thức dự trữ của bản thân vẫn đủ.
Nếu thực sự muốn học những thứ mới, cậu cũng có thể nỗ lực.
Bạc Việt Minh trả lời: "Tùy theo ý muốn của em, nếu thấy phiền phức, không muốn đi thi cũng không sao, em muốn đi đâu anh đưa em đi, nếu không có anh sẽ có lão Phó."
"Được, chờ thêm một khoảng thời gian nữa." Bùi Ý nhìn điện thoại của mình đã là 8 giờ 55: "Em lên trước."
Dù sao thì đây là lần đầu tiên đi làm trong năm nay, không thể đến muộn trước mặt nhiều nhân viên được.
Bạc Việt Minh nhanh chóng giữ chặt tay cậu, cúi người khẽ hôn một cái lên môi: "Đi đi, có chuyện nhớ gọi điện thoại cho anh."
"Vâng."
Bùi Ý xuống xe, nắm chặt thời gian đi vào toà nhà.
Thang máy từ tầng phụ đi lên tầng một, cửa vừa mở ra, Bùi Ý đối diện với ánh mất Lê Vu An ở bên trong.
Sau một thời gian không gặp, trên mặt Lê Vu An nhiều ra một chút thịt, đuôi sói mà y nuôi mấy năm trước cũng đã cắt xén đi một ít, nhưng bím tóc nhỏ nhìn vẫn có chút đáng yêu.
Bùi Ý và bạn tốt nhìn nhau mỉm cười, bước vào: "Tiểu Lê tổng, hôm nay cậu cũng đến sớm ghê?"
Lê Vu An có chút kỳ quái mà che miệng, hàm hồ giải thích: "Bị kẹt xe á."
Bùi Ý hơi nhướng mày, tầm mắt không tự giác mà dừng ở chân phải y: "Khoẻ hơn chưa? Sáng nay cậu tự lái xe à?"
"Nghỉ ngơi nửa tháng, đã khá hơn nhiều rồi."
Lê Vu An chỉ trả lời nửa câu đầu, sau đó nhìn mình trong gương thang máy, cố tình nói sang chuyện khác: "Bùi Ý, cậu có thấy tôi tăng cân không?"
Bùi Ý phối hợp gật đầu: " Ừ, sắc mặt nhiều thịt lên rồi ha, khá tốt."
Lê Vu An nói một nửa giấu một nửa: "Ăn tết, đại ca cứ cách hai ngày lại tới đưa canh hầm cho tôi."
Đặc biệt là canh xương ống và đản hoa thang*, mỗi lần đều là một nồi lớn, y lại không thể vận động, ngắn ngủn nửa tháng đã béo không lên ít.
* "đản hoa thang" 蛋花湯 canh nấu trứng (nổi trên mặt nước như rắc hoa).
Mặt ngoài lời này có vẻ "không thích", nhưng giấu bên trong lại có rất nhiều thân cận.
Bùi Ý trêu ghẹo: "Cái gì? Đại ca chỉ cho mình cậu thôi ư? Chậc! Tôi phải gửi tin nhắn để hỏi anh ấy mới được."
Vừa nói, cậu vừa mở hộp trò chuyện với Tần Dĩ Thuấn, chọc một câu ——
"Anh, anh bất công, chỉ đưa đồ ăn cho mỗi Lê Viên ('A')."
Sau đó gửi trước mặt Lê Vu An.
Lê Vu An cười phun tào: "Ấu trĩ."
Thang máy dừng lại ở tầng studio YWY.
Cả hai ngừng đùa giỡn, một trước một sau bước vào studio.
Hướng Nam Sinh và Lâu Ương đã lâu không gặp, đang kiểm tra tư liệu, người sau thấy hai "ông chủ" trên danh nghĩa đến, cười chào hỏi.
"Cuối cùng cũng đến. Chúc mừng năm mới."
"Chị Ương, anh Hướng, đã lâu không gặp." Bùi Ý chủ động trả lời: "Đặc biệt là anh Hướng, ăn tết vất vả rồi."
Hướng Nam Sinh đeo kính gọng đen vào, trầm ổn bảo: "Không vất vả."
Lê Vu An xác nhận thời gian: "Các bộ phận đều chuẩn bị một chút, nửa giờ nữa chúng ta sẽ họp."
"Được, Tiểu Lê tổng."
Bùi Ý cảm nhận được sự tự tin dần tăng của Lê Vu An, quàng vai đáp lại: "Được, Lê tổng."
Lê Vu An trước mặt mọi người trả lời cậu: "Tiểu Ý tổng, còn thiếu cậu nữa."
Liên tiếp tiếng cười truyền đến, bầu không khí trong studio rất nhẹ nhàng, Lâu Ương và Hướng Nam Sinh nhìn nhau, trong lòng đều ôm một loại ý tưởng ——
So với những studio sản xuất trò chơi có hệ thống phân cấp công việc rõ ràng, ông chủ có tác phong làm việc nghiêm túc, bầu không khí như thế này có thể kích hoạt tích cực của nhân viên một cách tốt nhất.
...
Nửa giờ sau, cuộc họp bắt đầu.
Nội dung họp đầu năm rất rõ ràng. Đầu tiên là tổng kết số liệu trong ngày nghỉ lễ của phiên bản 《 Mạt Vụ 1.0》, sau đó làm rõ nội dung chuẩn bị cho phiên bản 《 Mạt Vụ 2.0》.
Dự kiến ban đầu của bọn họ sẽ ra mắt vào tháng 6, bây giờ chỉ còn bốn tháng nữa.
Tuy nhiên, ngay từ khi studio ra mắt phiên bản 1.0, Bùi Ý và Lâu Ương đã đồng loạt hoàn thiện nhân vật NPC và cốt truyện, xem như 1/3 dự án đã hoàn thành.
"Đề nghị của tôi là tuyển thêm hai đến ba lập trình viên kỹ thuật càng sớm càng tốt để chia sẻ áp lực công việc."
Với tư cách là giám đốc kỹ thuật Hướng Nam Sinh nói thẳng: "Ngoài ra, server của studio chúng ta cần được mở rộng."
So với phiên bản 1.0 trên điện thoại, trải nghiệm tương tác của phiên bản 2.0 sẽ được nâng cao đáng kể, mà theo sau đó quá trình xử lý dữ liệu sẽ trở nên cồng kềnh và phức tạp hơn.
Mở rộng server, bổ sung máy chủ không chỉ là sự chuẩn bị cho phiên bản 2.0 của trò chơi mà còn mở đường cho phiên bản 3.0 trong tương lai.
Khi Hướng Nam Sinh vẫn còn ở Du Minh Studio, trò chơi nổi tiếng nhất của bọn họ là《 tìm kiếm dị thế giới 》đã hoàn toàn bị sập do server quá tải, mới gây ra các vấn đề như mất kết nối trên diện rộng và còn bị lag.
Chính vì cơ hội này mà Hướng Nam Sinh và Kha Minh cãi nhau to một trận, người trước không hy vọng mình sẽ không bao giờ gặp lại đối phương nữa.
Bùi Ý mở cuộc họp luôn có phong thái nghiêm túc: "Hướng tổng, anh yên tâm, hai việc này tôi và Lê tổng sẽ nhanh chóng làm."
Cậu nhìn xung quanh một vòng: "Nếu không có vấn đề gì thì cuộc họp sẽ kết thúc tại đây, mọi người vất vả rồi."
Bất tri bất giác, bọn họ đã mở một cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ.
Lê Vu An nhớ tới một chuyện, bổ sung nói: "Những người khác có thể đi, Lâu tổng và Hướng tổng ở lại một chút."
Chẳng mấy chốc, trong phòng họp chỉ còn lại bốn người bọn họ.
Bùi Ý nhìn bạn tốt bên cạnh: "Lê Viên, sao vậy?"
"Tôi có chuyện muốn bàn với cậu ——"
Lê Vu An kết nối máy tính với màn hình chiếu, mở ra trang web thi đấu mà mình đã lưu từ trước: "Đây, cậu nhìn xem."
Bùi Ý chăm chú nhìn dòng chữ lớn ở đầu trang chủ: "Cuộc thi thiết kế trò chơi?"
Lê Vu An gật đầu, giải thích ý nghĩ của mình: "Chúng ta có nên mang theo 《 Mạt Vụ 2.0》để tham gia cuộc thi không?"
Bùi Ý và Lâu Ương vừa lúc chạm mắt nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy sự mê mang.
Một người là nguyên xuyên sách, một người ở nước ngoài quanh năm, không biết rõ với các sự kiện trò chơi bên Trung Quốc.
Hướng Nam Sinh là người quen thuộc nhất với cuộc thi này trong số bọn họ, chủ động nói: "Cuộc thi thiết kế trò chơi này đã tổ chức
được bảy năm, là giải thưởng trò chơi có giá trị nhất trong giới, có ba vị trí trong mỗi giới."
"Hầu hết tất cả các trò chơi phổ biến nhất trên thị trường đều đã tham gia cuộc thi này và giành được giải thưởng, đồng thời cũng sẽ nhận được quỹ dự án miễn phí dưới dạng hỗ trợ trong tương lai."
Hàm kim lượng cao*, người chơi có độ tín nhiệm cao, phúc lợi sau khi trúng giải cũng tốt.
* Ý chỉ tiền bạc.
Hai năm trước, Hướng Nam Sinh và Kha Minh tham gia vòng tuyển chọn thứ sáu với 《 tìm kiếm dị thế giới 》, chỉ tiếc bọn họ đã thất bại ở vòng cuối cùng.
Dù vậy Kha Minh vẫn cầm danh hiệu "top 5 lọt vào chung kết Cuộc thi thiết kế trò chơi Trung Quốc", triệt để đưa《 tìm kiếm dị thế giới 》ra ngoài.
Có thể thấy, dù không đoạt giải thì việc được lọt vào danh sách đến phút cuối cùng cũng là chuyện tốt.
"Nếu có thể tham gia cuộc thi, giành được giải thưởng, chúng ta sẽ có thêm một chủ đề quảng bá cho hoạt động của dự án 《 Mạt Vụ 》, đây là ý tưởng của Lê Viên sao?"
Lúc này không có người ngoài, bốn người cũng không xưng hô khách sáo.
Lê Vu An gật đầu: "Anh Hướng hướng nói đúng!"
"Dù sao studio của chúng ta cũng mới thành lập, trong ngoài giới cũng chưa nổi tiếng. Dù 《 Mạt Vụ 1.0》có hay đến đâu, hầu hết người chơi sẽ không nhớ được studio của chúng ta."
Vì đây không phải là một trò chơi được hỗ trợ bởi công ty hàng đầu nên bọn họ phải tìm cách tạo ra danh hiệu và thành tích cho riêng mình.
Lê Vu An nhìn chung quanh, cuối cùng đem ánh mắt tỏa sáng nhắm vào bạn tốt: "Trò chơi của chúng ta sau khi lên được quảng bá có thể dần dần được hấp thụ ánh sáng, nhưng đã có cơ hội tạo ra ánh sáng, vậy sao không thử một lần?"
Trong ánh mắt Bùi Ý lóe lên: "Ai nói chúng ta không thử? Không phải tôi vừa phát hiện ra sao? Vì là cuộc thi, hẳn phải có thời hạn và quy trình đăng ký chứ đúng không?"
"Hạn chót là ngày mùng mười âm lịch, hai mươi trò chơi tham gia sẽ được lựa chọn trong vòng một tuần, lời mời tham gia thi đấu sẽ được gửi đến người chế tác."
Địa điểm cuộc thi mỗi năm đều được đặt ở Hải Thị, đầu tiên sẽ có một hội nghị trao đổi, sau đó là cơ chế sàng lọc, và cuối cùng những người chiến thắng sẽ được công bố lên đài nhận giải thưởng, hơn nữa còn được nâng đỡ quảng bá.
Bùi Ý hiểu biết được đại khái, khẳng định: "Vậy thì nhanh chóng đăng ký đi, đến khi lọt vào danh sách, tôi và Lê Vu An sẽ đi một chuyến đến Hải thị."
Lâu Ương cười hỏi: "Cậu có tự tin có thể lọt vào danh sách sao? Không sợ bị loại ở vòng gửi xe hả?"
Đối mặt với trò đùa, trên mặt Bùi Ý tràn đầy tự tin: "Chị Ương, chúng ta đến đây để đoạt giải."
Bọn họ đã nỗ lực lâu như vậy nếu bị loại ở vòng gửi xe thì toàn bộ studio sẽ phải đổi nghề mất.
Điều mà Lâu Ương thưởng thức Bùi Ý nhất chính là sự tự tin của cậu: " Ừm, chúng ta tới giành giải!"
Bùi Ý nghe thấy động tĩnh bên ngoài phòng họp, đột nhiên đổi lời: "Được rồi, trước khi lấy được giải thưởng, chúng ta hãy ăn no trước đã, tôi đói rồi."
Lê Vu An đóng máy tính lại, nhanh chóng nói: "Tôi đồng ý."
...
Thông tin và tài liệu của YWY studio rất đầy đủ, bao gồm cả thiết lập của trò chơi 《 Mạt Vụ 》, nên việc đăng ký rất suôn sẻ.
Trong vòng một tuần, Bùi Ý nhận được tin từ bạn tốt bên kia rằng trò chơi đã thành công lọt vào danh sách. Bạc Việt Minh bên cạnh nói: "Em cười cái gì? Đản hoa thang Tần tổng đưa cho em ngon như vậy sao?"
"Tất nhiên là ngon rồi, anh thử đi——"
Bùi Ý bưng một cái bát nhỏ đến gần, chủ động đút cho người yêu uống một ngụm: "Nhưng em cười không phải vì chuyện này?"
Bạc Việt Minh uống xong canh: " Vậy em cười cái gì?"
Bùi Ý đưa ra lời giải thích ngắn gọn về việc cậu tham gia thi đấu, hơn nữa còn lọt vào vòng chung kết, mới đề cập đến trọng điểm: "Em và Lê Viên hai ngày nữa sẽ đến Hải Thị một chuyến."
Ánh mắt Bạc Việt Minh hơi thay đổi, hỏi kỹ càng tỉ mỉ: "Khi nào đi? Đi mấy ngày?"
"Dạ..."
Bùi Ý nghĩ nghĩ cụ thể ngày: "Chủ nhật xuất phát, thứ sáu tuần sau trở về, đi đi về về có lẽ phải mất năm sáu ngày."
"..."
Bạc Việt Minh nghe được lời này, hơi trầm mặc.
Bùi Ý đặt bát canh xuống, không xác định mà hỏi: "Nhị ca, anh không muốn em đi sao?"
"Không phải, em nguyện ý theo đuổi sự nghiệp, anh đương nhiên ủng hộ." Bạc Việt Minh sợ cậu hiểu lầm, vì thế nghiêm túc giải thích: "Chỉ là lúc này, anh không thể đi cùng em."
Sau khi bị bệnh sức khỏe của Bạc lão phu nhân không còn tốt như trước, đại phòng bị diệt trừ tận gốc, chức chủ tịch tập đoàn Bạc thị tạm thời được giao cho Bạc Việt Minh.
Về phần vị trí tổng giám đốc hoàn toàn được giao cho Bạc Kiều, mà Bạc Vọng mới gia nhập tập đoàn, đã sửa tính tình được nuông chiều của một thiếu gia, bắt đầu từ việc hỗ trợ dự án.
Trong khoảng thời gian này Bạc Việt Minh bận tối mày tối mặt.
Bùi Ý cười khẽ: "Anh có sự nghiệp của anh, em cũng có sự nghiệp của em, không cần anh đi cùng."
Bạc Việt Minh nói ra những gì trong lòng hắn: "Anh sợ em sẽ gặp nguy hiểm."
Những lo lắng đề phòng bất an, hắn thật sự không muốn trải qua lần thứ ba.
"Nhị ca." Bùi Ý bưng hai má Bạc Việt Minh, lặp đi lặp lại từng chữ: "Em là đi tham dự đại hội trò chơi, không phải đi tranh tài tài sản, có chỗ nào dễ dàng xảy ra chuyện như vậy được?"
"Lê Viên toàn bộ hành trình đều ở cạnh em, ban tổ chức cũng áp dụng các biện pháp an ninh."
Bạc Việt Minh rõ ràng biết điểm này, thấp giọng nói: "Ừm."
Bùi Ý thấy người yêu vẫn còn điều cố kỵ, cố ý giơ tay biểu thị: "Nhị ca, sáng trưa tối em đều nhắn tin báo bình an cho anh biết."
"Đây là cần thiết."
Bạc Việt Minh nhẹ nhàng nhéo vành tai Bùi Ý, cùng cậu thương lượng: "Mèo con, anh sẽ nói một chút tình huống với Tần tổng, xin chi nhánh STS ở Hải Thạch phái hai người âm thầm bảo vệ em, được không?"
Bùi Ý vốn muốn nói không cần thiết, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và cầu xin của Bạc Việt Minh, cậu chỉ có thể đồng ý: "Được."
Nói xong, cậu nghiêng người hôn người trước mặt: "Nhị ca, anh yên tâm, em sẽ không sao đâu."
"Ừm."
...
Cuộc thi thiết kế trò chơi đã nhận được chính sách từ các bộ phận liên quan, đã tổ chức lần thứ tám liên tiếp.
Ban tổ chức năm nay đã tăng cường đầu tư, trực tiếp ký hợp đồng mua vé máy bay và chi phí ăn ở khách sạn cho nhiều nhà chế tác khác nhau.
Chuyến bay đến sân bay Hải Thị lúc 8h30 tối.
Bùi Ý một lần nữa đeo khẩu trang đội mũ, cùng bạn tốt cùng nhau đi về hướng lối ra.
Thừa dịp lúc đi dạo này, Bùi Ý nói: "Lê Viên, lần này ở Hải thị, cậu vẫn nên gọi ID game của tôi đi."
"Càng ít người biết tên thật của tôi thì càng tốt."
Lê Vu An cười đáp ứng: "Biết rồi, không phải cậu đã nói với tôi điều này rồi sao? Tôi thậm chí còn điền ID tiếng Anh của cậu khi gửi cho ban tổ chức."
Vòng tròn trò chơi ở Trung Quốc bao hàm tất cả, rất nhiều đại thần trò chơi đã sử dụng nick name để gọi thay cho tên thật của mình. Ban tổ chức cuộc thi không áp đặt nhiều hạn chế trong chuyện này.
Lê Vu An lại hỏi: "Vì sao không muốn lộ tên thật của mình?"
Bùi Ý trả lời: "Không có lý do gì đặc biệt cả. Tôi chỉ quen sử dụng ID " Will" thôi, khả năng mọi người cũng tương đối quen thuộc với cái tên này."
Cho đến nay, các trò chơi do Bùi Ý tạo ra đều điền ID này vào cột sản xuất, trước đó đã có một làn sóng phổ biến nhỏ trên weibo và các diễn đàn trò chơi.
Trong các giao lưu thi dấu giữa người chơi, việc lấy ID sẽ thuận tiện hơn.
Trừ cái này ra, Bùi Ý còn cố tình giữ lại ——
Cậu và Bạc Việt Minh là người yêu của nhau, mà người sau là chủ tịch tạm thời của tập đoàn Bạc thị.
Nếu nói thân phận "hào môn" quá công khai, khả năng sẽ bị người ghen ghét, cũng sẽ lọt vào mắt người có tâm hãm hại.
Nếu đang dốc sức phát triển sự nghiệp, xét về hoàn cảnh gia đình, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.
Ngay khi hai người bước ra khỏi cổng sân bay, bọn họ đã nhìn thấy nhân viên do ban tổ chức cử đến đón hai người đang cầm bảng biểu ngữ, hai bên đơn giản tự giới thiệu một chút, lúc này mới đi về khách sạn năm sao mà bọn họ đã đặt.
Bùi Ý ở trên xe hỏi chính sự: "Tiểu Trần, cho tôi hỏi một chút, danh sách trò chơi và nhà chế tác lọt vào danh sách đã có chưa?"
"Ban tổ chức dự định sẽ chính thức bật mí tại lễ khai mạc vào sáng ngày mai."
Nhân viên công tác Tiểu Trần vừa lái xe vừa trả lời: "Bất quá cũng không cố tình giấu ——"
"Sáng mai là lễ khai mạc, ngoại trừ những người địa phương ở Hải Thị, những nhà chế tác trò chơi từ nơi khác đến cũng đã nhận phòng khách sạn do chúng tôi sắp xếp."
"Will lão sư còn có Lê tổng, nói không chừng lát nữa hai người có thể gặp được một ít người, hoặc cũng có thể làm quen với những đại thần ở trong khách sạn."
"Ừm."
Bùi Ý và Lê Vu An nhìn nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy sự mong đợi.
Như vậy thi đua giao lưu, xếp hạng đứng nhất chính là giao lưu học tập, xếp hạng thứ hai mới là thi đua đoạt giải.
...
Chờ đến khi về khách sạn và nhận phòng thì đã gần mười giờ.
"Hai vị lão sư, từ chỗ này tôi không đi theo hai người lên được, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, nếu có yêu cầu, bất cứ lúc nào có thể gọi cho tôi."
Tiểu Trần dừng lại ở cửa thang máy, lại nhớ tới một chuyện: " Đúng rồi, khách sạn tầng 8 có tiệc buffet 24h, các cậu có thể vào bằng cách báo số phòng."
Lê Vu An gật đầu: "Cảm ơn, vất vả rồi."
...
Phòng đôi trong khách sạn khá rộng rãi sạch sẽ, Bùi Ý đặt vali xuống, mời: "Lê Viên, xuống ăn gì không?"
Dù sao cậu cũng không nhận giường, đêm nay không thể ngủ sớm được.
Lê Vu An cũng cảm thấy đói bụng: "Được."
Hai người nhất trí rồi rời khỏi phòng.
Bùi Ý vừa đi, vừa nhấc điện thoại lên: "Tôi báo bình an cho người nhà."
Lê Vu An giả vờ ghét bỏ: " Đi không nhìn đường cẩn thận điện thoại rơi xuống đất."
Bùi Ý hừ cười, ánh mắt vẫn dán vào điện thoại, đầu ngón tay gõ nhanh——
"Nhị ca, em đã đến khách sạn rồi, mọi chuyện đều thuận lợi. Hiện tại em định đi ăn khuya với Lê Viên ở nhà hàng trong khách sạn."
"Đúng rồi, đây là địa chỉ và phòng của khách sạn, lúc nào anh cũng có thể phái người đến kiểm tra."
Tin nhắn ở đầu bên kia của WeChat đến rất nhanh, nhìn qua chắc hẳn Bạc Việt Minh đang chờ tin nhắn của cậu——
"Đừng ăn quá nhiều, dạ dày sẽ khó chịu. Nếu ngủ không tốt, cứ lấy áo khoác của anh ra dùng."
Bùi Ý thấy nửa câu sau, gương mặt nóng bừng.
Cậu lén lút liếc nhìn bạn tốt, sợ đối phương sẽ bắt được nhược điểm của mình.
Bùi Ý ngủ trên giường xa lạ luôn cảm thấy khó ngủ, nhưng đi công tác chưa đầy một tuần, trực tiếp mang theo vỏ chăn cũng quá khoa trương ——
Vì thế, cậu thừa dịp tối hôm qua khi đang sắp đồ vào vali, lén nhét áo khoác của Bạc Việt Minh vào đó, nghĩ đến việc đặt nó trên gối hoặc dưới chăn khi đi ngủ, cậu đã có thể cảm nhận được cảm giác an ổn và quen thuộc khi vào giấc rồi.
Điện thoại lại rung lên, Bạc Việt Minh ở bên kia màn hình gửi ảnh Tham Trường đang ngủ ngon lành trên giường cậu.
Từ khi hai người ở bên nhau, đêm nào Tham Trường cũng chỉ có thể ngủ trong ổ mèo, đêm nay lại hiếm khi được ngủ trên giường.
"Tiểu tiên sinh, Tham Trường nó rất nhớ em."
Bùi Ý nhìn đoạn tin nhắn vừa gửi tới, hiểu được ý nghĩa ẩn trong đó, trong đáy mắt lộ ra nồng đậm ý cười.
"Vậy anh thay em nói cho Tham Trường, em cũng rất nhớ nhóc ấy."
Leng keng ——
Cửa thang máy theo tiếng mà mở ra.
Lê Vu An đứng ở bên sườn buông điện thoại trước, nhắc nhở: "Tới rồi."
"Ừm."
Bùi Ý đi theo bạn tốt ra khỏi cửa thang máy, đi đến chỗ ngoặt nhìn thấy một bóng người.
Có chút quen mắt.