Dù tên tội phạm có xảo quyệt đến đâu cũng không thể chạy trốn khỏi cảnh sát Lý Quý rốt cuộc vẫn phải thừa nhận chính mình làm tất cả, hơn nữa vạch trần kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc là Bạc Quan Thành.
Không những vậy, tài xế xe tải tông vào hắn còn thú nhận đã nhận mình được số tiền rất lớn, thậm chí cả bản ghi âm cuộc gọi giao dịch lúc đó cũng bị moi ra.
Bạc Quan Thành cuối cùng từ một đại thiếu gia Bạc thị mỗi người đều hâm mộ, có khả năng trở thành người thừa kế duy nhất của tập đoàn Bạc thị, bây giờ lại trở thành tù nhân bị mọi người đàm tiếu trào phúng.
Lòng người không đủ để rắn nuốt voi.
Suy cho cùng, vẫn cần phải chịu trách nhiệm về những điều sai trái mình đã làm.
Điều đáng ngạc nhiên duy nhất là Bạc Quan Thành không hề kiện Bạc Việt Minh về tội cố ý gây thương tích——
Là lương tâm bộc phát? Hay dứt khoát từ bỏ giãy giụa?
Không ai biết câu trả lời sâu trong nội tâm gã, chỉ biết rằng khi cảnh sát tới cửa, gã không hề vùng vẫy, cũng không dùng hết sức chống cự mà cứ như vậy đi vào đồn cảnh sát.
Còn về việc xét xử và kết án tiếp theo, phải để đến năm sau mới có kết quả.
Tết Nguyên Đán năm nay và Tết Âm Lịch rất gần nhau, cách nhau chưa đầy một tháng.
《 Mạt Vụ 》 ra mắt cách đây không lâu, đã ổn định được một số nhóm người chơi nhất định, hơn nữa vẫn đang có xu hướng tăng lên.
Sự phát triển tổng thể nằm trong dự đoán của Bùi Ý, cũng giúp YWY có thời gian chuẩn bị phiên bản 《 Mạt Vụ 2.0》.
Thừa dịp năm mới đang đến gần, Bùi Ý và Lê Vu An dẫn studio chuyển đến địa chỉ công ty mới. Nhìn thấy sự phát triển tốt đẹp của 《 Mạt Vụ 》, hai người thừa dịp chính thức nghỉ tết ——
Thương lượng phát thêm bao lì xì thưởng cho nhân viên, điều này ngay lập tức mang lại cho bọn họ danh tiếng "sếp tốt".
Tuy nhiên, dù studio game có nghỉ Tết thì cũng phải có người trấn thủ.
Cũng may Hướng Nam Sinh ở Đế Kinh, nhà anh ấy còn gần với địa chỉ studio mới, nên đã chủ động gánh vác người trấn thủ mới ra lò này.
Ngoài mức thưởng gấp đôi theo luật định cho anh ấy trong dịp Tết, Bùi Ý và Lê Vu An còn hẹn nếu có việc, bọn họ với tư cách là người phụ trách sẽ có mặt tuỳ lúc.
Một đám người vui mừng mà xách đồ ra về.
Bùi Ý nhìn đại sảnh lập tức trống rỗng, bất đắc dĩ mỉm cười, đi về phía phòng làm việc của bạn tốt: "Lê Viên, còn bận sao?"
"Không bận, G.M bên kia đã gửi email, công ty họ sẽ họp tổng kết cuối năm vào chiều mai, là một trong những dự án đầu tư của họ, chúng ta phải cử người đến đó."
Loại chuyện này đương nhiên rơi vào tay Lê Vu An người điều hành, y hiện đang sắp xếp các tài liệu và báo cáo cần thiết cho cuộc họp.
"Vất vả rồi." Bùi Ý chân thành nói, dò hỏi: "Tối mai cậu có rảnh không?"
"Có, buổi chiều họp xong sẽ không có việc gì." Lê Vu An gật đầu: "Sao vậy?"
Bùi Ý nghiêng đầu phát đưa ra lời mời: "Tới nhà tôi ăn tất niên?"
Lê Vu An sửng sốt: "Nhà họ Bạc sao?"
Bùi Ý lắc đầu: "Không phải, ý tôi là, nhà mẹ tôi, đến lúc đó còn có chị tôi, anh tôi nữa, rồi có thêm một người là Bạc Việt Minh."
"..."
Lê Vu An ngẩn ra.
Bùi Ý biết rằng bạn tốt hiểu được sức nặng của lời mời này, nên cũng không ép buộc y: "Lê Vu An, mặc dù chúng ta ít nhiều có quan hệ với nhà họ Bùi, nhưng đã sớm thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình đó từ lâu rồi."
"Nếu muốn, chúng ta có thể trở thành bạn bè cũng có thể là người nhà. Lời mời này không chỉ có tôi, cũng là ý tứ của người nhà tôi."
"Tin tôi đi, bọn họ đều là người tốt, tốt như tôi nè."(。•̀ᴗ-)✧
Lời mời của Bùi Ý chỉ có sự chân thành, không có ép buộc, khiến Lê Vu An phải suy nghĩ kỹ——
Sau khi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với An Dương bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện, Lê Vu An rời khỏi ngôi nhà nơi mình đã lớn lên, lựa chọn thuê một căn nhà để sống một mình.
Tất cả những thiếu gia y quen biết hầu như không còn nữa, chỉ có một số ít người bạn mà y kết bạn kể từ khi bắt đầu đi làm là có thể thân thiết, số lượng bạn bè chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Không ai biết, y cũng sợ cô đơn, y cũng muốn có một gia đình.
Lời mời ăn bữa tối của Bùi Ý này, trực tiếp đánh thẳng vào trong tâm Lê Vu An.
"Nếu..." Lê Vu An lấy hết can đảm, treo lên một tia mong chờ nho nhỏ: "Nếu mọi người không chê tôi phiền toái, vậy đêm mai tôi đến nhà cậu cọ cơm?"
Bùi Ý cười nói: "Đương nhiên, xíu nữa tôi gửi địa chỉ cho?"
Lê Vu An gật đầu.
Nói xong chính sự Bùi Ý nhìn thời gian hiện lên màn hình, đuôi mắt toát ra vui vẻ:" Tôi đi trước đây, có người ở bãi đỗ xe chờ tôi."
"..."
Lê Vu An thay đổi thái độ một phút trước, vui đùa ném cẩu lương vừa rắc của cậu ra ngoài: " Cút lẹ cút lẹ, tôi không muốn nhìn thấy cậu lảng vảng trước mặt tôi."
... ngôn tình hay
Chạng vạng ngày hôm sau, Bạc Việt Minh đậu xe ở bãi đậu xe dưới chân một khu dân cư kiểu cũ, nhìn về phía người yêu bên cạnh.
"Tới rồi."
"Ừm."
Bùi Ý nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn lên trên: " Em thấy khói bay ra từ cửa sổ, chắc hẳn mẹ em đã bắt đầu nấu ăn rồi."
Bạc Việt Minh đè xuống sự căng thẳng trong lòng, nói: "Anh đi lấy đồ trong cốp ra."
Bùi Ý buồn cười: " Được."
Vốn dĩ hai người chỉ muốn có một đêm giao thừa đơn giản, nhưng Bạc lão phu nhân nghe được chuyện này ở bàn ăn tối hôm qua, bà đã đích thân dành cả buổi sáng để sắp xếp rất nhiều thứ cho Bạc Việt Minh mang đến nhà mẹ cậu.
Bùi Ý cố thuyết phục bà không cần làm nhiều như vậy đâu, nhưng Bạc lão phu nhân nhắc mãi một câu "Người trẻ tuổi không hiểu chuyện", sau đó bà khăng khăng nhét những thứ bà đã chuẩn bị chất đầy cốp xe——
Loay hoay một hồi cũng đã xong, Bạc Việt Minh lại sinh ra một loại cảm giác lo lắng "lần đầu gặp phụ huynh".
Bùi Ý đi theo xuống xe: "Nhị ca, để em giúp anh lấy đồ."
Bạc Việt Minh chỉ đưa cho cậu hộp bánh nhẹ hều, thừa dịp nhàn rỗi dò hỏi: "Mèo con, quần áo hôm nay của anh có phù hợp không?"
Bùi Ý chắc hẳn phải vậy mà trả lời: "Thích hợp chứ, tại sao lại không thích hợp?"
Mãi đến khi ngước mắt nhìn thấy ánh mắt Bạc Việt Minh, cậu mới nhận ra: "Nhị ca, anh đang căng thẳng sao?"
"..."
Bạc Việt Minh giải thích câu trả lời bằng sự im lặng.
Bùi Ý cố gắng kìm lại khóe miệng đang nhếch lên, một giây, hai giây, cuối cùng không nhịn được cười mà ngã vào trong ngực hắn.
Bạc Việt Minh bất đắc dĩ nói: "Em cười cái gì?"
Bùi Ý ý cười không giảm: "Nhị ca, lúc trước chẳng phải anh từng gặp qua mẹ và chị của em sao? Tại sao vẫn còn căng thẳng?"
Khi làm việc đối mặt với những dự án đấu thầu trị giá hàng trăm triệu, đối phương thậm chí còn không chớp mắt vài cái.
Bạc Việt Minh hôn nhẹ lên tóc người yêu: "Không giống nhau, đây lần đầu tiên anh chính thức ra mắt mẹ với chị em sau khi chúng ta ở bên nhau."
Lần trước bị hai cực phẩm thân thích kia gây âm ĩ, xác thật đó không tính là một buổi gặp mặt, hơn nữa, lúc đó liên hôn của bọn họ mới bắt đầu, tình cảm còn chưa phát triển.
So sánh trước và sau, ý nghĩa của chuyến đi này quả thực rất đặc thù.
Bùi Ý tiến lại gần, hôn lên đôi môi hơi lạnh của Bạc Việt Minh, cười nói: "Nhị ca, đừng khẩn trương, anh đã quên hôm nay có chính sự phải làm hả?"
Cậu dự định sẽ thành thật với Thư Uyển và Bùi Nguyện, mình đã trở lại thành "người bình thường".
Dù sao cậu cũng không phải là " Bùi Ý" trước kia, cũng không thể để mẹ con hai người vẫn luôn sống lo lắng cho " cậu".
"Được, chúng ta đều không căng thẳng." Bạc Việt Minh đáp lại, hôn nhẹ lên chóp mũi của người yêu: "Đi lên đi, đứng lâu ở ngoài cẩn thận bị cảm."
"Vâng."
...
Hai người xách túi lớn nhỏ đi lên tầng bốn, vừa lúc Bùi Nguyện mở cửa thì nghe thấy tiếng bước chân.
Cô thấy em trai mình và Bạc Việt Minh, vui sướng trộn lẫn kinh ngạc: "Tiểu Ý, còn có Bạc tổng nữa, hai người sao lại mang theo nhiều đồ vậy?"
Vừa dứt lời, bóng dáng Tần Dĩ Thuấn cũng xuất hiện ở cửa, anh ta đến sớm để giúp đỡ.
Tần Dĩ Thuấn nhìn thấy chồng đồ đạc mà hai người đang bê ở ngoài nhà, tự nhiên mà đặt công lao trên người em trai mình: "Ăn tết thăm người thân, mang nhiều bánh kẹo quà cáp là chuyện bình thường, không thể để Tiểu Ý của chúng ta tự lo liệu được."
Nói xong, sợ Bùi Ý xách đồ mệt, nên bước ra khỏi nhà, lấy đồ từ trong tay đối phương.
Về phần Bạc Việt Minh bên cạnh bê đồ nặng, anh ta căn bản mặc kệ.
"..."
Bạc Việt Minh đã quen thuộc với thuộc tính "bảo vệ em trai" của Tần Dĩ Thuấn, yên lặng chịu đựng thử thách của anh vợ.
Bùi Nguyện thấy vậy, chủ động tiến lên giúp đỡ: "Bạc tổng, hai người tới ăn cơm là được, mấy thứ này cũng quá nhiều rồi."
Bạc Việt Minh cũng không để cho một cô gái tự mình xách đồ, chỉ trả lời đơn giản: "Không nhiều lắm, đại ca nói đúng nên là như vậy."
"..."
Đồ vật trong tay Tần Dĩ Thuấn không cầm chắc, lộp bộp rơi xuống đất, xoay người không thể tưởng tượng được mà nhìn Bạc Việt Minh đột nhiên sửa lời.
Đại ca?
Ai quan hệ gì với cậu?(┛◉Д◉)┛彡┻━┻
Bạc Việt Minh đối diện với tầm mắt tìm tòi nghiên cứu của Tần Dĩ Thuấn, ra vẻ quen thuộc gật đầu, hắn đã sớm nghĩ thông suốt ——
Bất kể Bùi Ý có phải là "thiếu gia nhà họ Bùi" ban đầu hay không, nhưng đối với người trong nhà đều rất nghiêm túc.
Một khi đã như vậy, là người yêu hắn đương nhiên không thể làm ngược lại, có nhiều thêm nhiều anh vợ cũng không có vấn đề gì.
Bùi Ý nhìn thấy luồng khí vi diệu dâng trào giữa hai người, tức khắc mừng rỡ đáp: "Vâng, đại ca nói rất đúng!"
Lúc này, người giật mình chuyển qua Bùi Nguyện: "Tiểu Ý?"
Từ khi nào mồm miệng của em trai lại trở nên rõ ràng như vậy?
Cùng lúc đó, Thư Uyển nghe thấy tiếng động, từ trong bếp đi ra, trong tay cầm một cái thìa: "Tiểu Nguyện, là em con và Bạc tổng đến sao?"
Bùi Ý không dấu vết mà hít sâu một hơi, bước vào nhà, đoạt câu trả lời của Bùi Nguyện: "Mẹ, là con, con đã trở về."
"..."
Thư Uyển chợt dừng lại, không thể tin được mà tới gần Bùi Ý.
Thư Uyển tùy tay đặt đồ xuống mặt đất, chạy nhanh đến: "Tiểu Ý, con..con đây là..."
Bùi Ý nhớ tới Bạc Việt Minh và Tần Dĩ Thuấn đã biết chuyện sau lưng mình, dứt khoát không che đậy nữa mà nói: "Mẹ, chị, con có chuyện muốn nói riêng với hai người, có được không?"
—— loảng xoảng!
Chiếc thìa trong tay Thư Uyển rơi xuống đất, nhưng bà cũng không có ý định cúi xuống nhặt lên. Bà co quắp bất an xoa tay hai lần vào tạp dề, vừa lo lắng vừa mong chờ.
"... Được, được! Chúng ta, chúng ta vào nhà nói!"
Bùi Nguyện cũng nhận ra những thay đổi bình thường của Bùi Ý, cố nén kích động trong lòng trả lời: "Đúng! Vào nhà lại nói!"
...
Ba người mang theo cảm xúc khác nhau, đi vào phòng ngủ nhỏ.
Cánh cửa đóng nhẹ lại.
Ở lại trong phòng khách là Bạc Việt Minh và Tần Dĩ Thuấn mắt to trừng mắt nhỏ, người sau nhặt chiếc thìa rơi trên sàn lên, mở miệng nói trước: "Đặt quà cáp sang một bên, vừa lúc tôi cũng có vài việc muốn hỏi cậu."
Bạc Việt Minh có lẽ đã đoán được ý định của Tần Dĩ Thuấn khẽ gật đầu. Hai người mỗi người chiếm một bên ghế sofa ngồi xuống.
Tần Dĩ Thuấn đi thẳng vào vấn đề: "Cậu còn nhớ lúc Tiểu Ý suýt bị Tôn Nghiệp Long làm chuyện đồi bại, tôi đã nói gì với cậu không?"
"Nhớ rõ, nếu tình huống tương tự xảy ra một lần nữa, anh sẽ đưa Bùi Ý từ nhà họ Bạc trở về." Bạc Việt Minh không trốn tránh, miệng nhận sai: "Tôi đã không bảo vệ tốt Bùi Ý, cho nên mới dẫn tới em ấy bị bắt cóc."
"Bạc Việt Minh, không phải là tôi muốn trách cậu, hay không thích cậu."
Tần Dĩ Thuấn nhớ lại cảnh tượng nguy hiểm khi lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Ý bị đám người Lý Quý vây quanh, mặt mày tràn ngập không hài lòng.
"Mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Bạc đều chướng khí mù mịt, cho dù không còn đại phòng, ai có thể bảo đảm trong tương lai nhị phòng sẽ không gây chuyện thị phi?"
Giọng điệu của anh ta rất nghiêm cũng rất lạnh: "Cho dù Tiểu Ý có năng lực tự bảo vệ mình, nhưng điều đó không có nghĩa những người đó sẽ không một lần lại một lần mà tìm em ấy gây rắc rối!"
"Nếu cậu trị không được cái đám gây rắc rối kia, thì đừng dễ dàng nói một câu, cậu có thể bảo vệ Tiểu Ý!"
Tần Dĩ Thuấn xuất thân là quân nhân hai chữ "Bảo vệ" chưa bao giờ treo trên miệng bọn họ nói suông!
"..."
Đối mặt với Tần Dĩ Thuấn lạnh giọng chất vấn, Bạc Việt Minh không có chút nào bất mãn: " Đúng, vấn đề nằm ở tôi."
Nếu Bùi Ý không nhanh trí, nếu như Tần Dĩ Thuấn không tới kịp, nói không chừng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng!
Tần Dĩ Thuấn nhìn thấy thái độ nhận lỗi của Bạc Việt Minh, điểm đến thì dừng: "Bạc Việt Minh, sở dĩ tôi cố nén chưa đưa Tiểu Ý ra khỏi nhà họ Bạc, chính là vì em ấy thích cậu."
Ngày hôm đó, Bùi Ý vừa thoát khỏi nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên của cậu không phải là chữa trị vết thương mà là chạy đến tổng bộ tập đoàn để tìm Bạc Việt Minh.
Từ đó trở đi, thân là người Tần Dĩ Thuấn hoàn toàn hiểu được ——em trai nhà mình có thể đã rơi vào trong tay Bạc Việt Minh từ lâu rồi!
Bùi Ý là một cá nhân độc lập, có tình cảm và lựa chọn của riêng mình, nếu cậu đã chọn ở bên Bạc Việt Minh, người ngoài như anh ta không có tư cách đi qua hỏi, hay can thiệp.
Tần Dĩ Thuấn không có ý định hạ thấp hay xem nhẹ Bùi Ý, chỉ là đứng dưới góc độ huynh trưởng, anh ta hy vọng đối phương sống một cuộc sống hạnh phúc.
"..."
"..."
Trầm mặc lan tràn giữa hai người.
Qua một hồi, Tần Dĩ Thuấn mới thở dài, nghiêm túc lại mang theo khẩn cầu: "Bạc Việt Minh, chuyện này không thể tiếp diễn, cậu hiểu không?"
"Hiểu!"
Bạc Việt Minh đã nhiều lần tự trách xác nhận: "Sẽ không có lần sau, tuyệt đối không."
Tần Nhất Thuận không nói thêm nữa, đứng dậy cầm thìa trở lại phòng bếp.
...
Bên kia, trong căn phòng được trang trí ấm áp, là phòng ngủ được Thư Uyển và Bùi Nguyện đặc biệt dành riêng cho Bùi Ý.
Dù hai mẹ con có chuyển đi đâu, hay Bùi Ý có về sống hay không, thói quen đã duy trì nhiều năm vẫn luôn kéo dài.
Bùi Ý nhìn mẹ con hai người vẻ mặt kích động nhưng không dám tùy tiện đặt câu hỏi, đầu quả tim nảy lên cảm giác chua xót.
"Mẹ, chị không cần phải nhìn con như vậy, như hai người nghĩ——" Cậu hơi dừng lại, mà giải thích tình huống ' thật giả trộn lẫn ': "Từ sau khi tiến vào nhà họ Bạc, tình huống của con đã dần được cải thiện và bình phục."
"..."
Nước mắt Thư Uyển từng giọt từng giọt rơi xuống.
Bùi Nguyện vội vàng đưa khăn giấy cho bà, miễn cưỡng nhịn xuống muốn khóc: "Tiểu Ý, em thực sự đã không sao nữa rồi?"
"Đúng vậy."
Bùi Ý cũng lấy khăn giấy ra đưa cho Bùi Nguyện, treo trên môi nụ cười ngoan ngoãn: "Không sao cả, hai người nhìn em hiện tại không phải có thể cùng hai người nói chuyện bình thường sao?" Hai mắt Thư Uyển đỏ lên, dưới đáy lòng tích lũy áp lực và thống khổ nhiều năm rốt cuộc cũng bùng nổ, bụm mặt khóc rống lên.
Bùi Ý vừa sinh ra đã bị Bùi lão gia tử mạnh mẽ mang đi, số lần mẹ con hai người gặp nhau mỗi năm chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, khi đó Thư Uyển nghĩ ——
Tuy rằng cốt nhục chia lìa, nhưng ít nhất ông bà nội của con trai bà cũng thực sự quan tâm đến thằng bé, có đủ cơm ăn áo mặc, bà chỉ cần kiếm tiền để con gái sống một cuộc sống hạnh phúc là được.
Sau đó, khi biết tin Bùi Ý rơi xuống nước, trái tim Thư Uyển như vỡ làm đôi.
Bà không ngừng muốn đột nhập vào nhà họ Bùi, để làm bạn và chăm sóc đứa con bé nhỏ của mình, nhưng bà luôn bị chặn ngoài cổng, không được vào.
Khi đó vẫn chỉ có Bùi lão phu nhân mới giúp đỡ, nghĩ cách tạo cơ hội cho hai mẹ con, chị em gặp nhau.
Trong những lần gặp gỡ ngắn ngủi đầu tiên, Thư Uyển luôn cảm thấy con trai út của mình không hề "ngu dại" mà chỉ phản ứng chậm hơn một chút.
Vì thế, một người không hiểu y học, đã tra xét rất nhiều tư liệu, cả trong sách và trên mạng đều nói loại tình huống này sẽ có khả năng chuyển biến tốt đẹp.
"Khả năng" này trở thành niềm hy vọng duy nhất trong lòng bà, thậm chí bà còn đăng ký tham gia một lớp học liên quan về vật lý trị liệu.
Đáng tiếc sau khi Bùi lão phu nhân qua đời, số lần bà và Bùi Ý gặp nhau càng ngày càng ít.
Năm này qua năm khác, bệnh tình của đối phương vẫn không có tiến triển gì.
Ở bên người bà Bùi Nguyện từ nhỏ hiểu chuyện, thậm chí còn hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra trong tương lai, cô sẽ giúp đỡ và chăm sóc em trai mình nhiều nhất có thể.
Nhưng trong lòng Thư Uyển biết, con gái nên có cuộc sống của riêng mình, chăm sóc đứa con ngu dại chưa bao giờ là nghĩa vụ của con bé.
Sau này, Thư Uyển nhìn tuổi tác của mình ngày càng tăng, để sau này không trở thành gánh nặng cho con gái, và để sau này còn có cơ hội chăm sóc con trai——
Không nói với con gái, Thư Uyển đã tự mình làm hai công việc, ngay cả ngày duy nhất có thể nghỉ ngơi là cuối tuần, thì bà vẫn tìm cách mua một số bộ phận thủ công với hy vọng tiết kiệm được nhiều tiền hơn.
Thư Uyển vốn tưởng rằng bà sẽ phải chịu đựng cuộc sống như thế này ngày qua ngày, cho đến khi ánh sáng trong lòng hoàn toàn biến mất, đời này có lẽ sẽ trôi qua như vậy.
Nhưng đến giờ khắc này, Bùi Ý khỏe mạnh vô ưu vô lo mà đứng trước mặt bà, nói "Không sao cả".
Tảng đá tích tụ trong lòng bà biến thành bột phấn, ánh sáng bị ngăn cản cuối cùng một lần nữa chiếu sáng cuộc sống vốn tối tăm kể từ khi chồng bà qua đời.
Thư Uyển biết tính cách mình yếu đuối, không phải là một người mẹ tốt, nhưng từ đầu tới cuối bà luôn tin rằng——
Cả hai đứa con đều khỏe mạnh là món quà và phần thưởng lớn nhất mà ông trời để lại cho mình! Hơn nữa bà cam nguyện vì hai đứa nhỏ hy sinh tất cả!
"Mẹ, đừng khóc, em trai không có việc gì hẳn chúng ta phải vui vẻ mới đúng." Bùi Nguyện khuyên, nhưng chính mình lại khóc nức nở.
Bùi Ý nhìn mẹ con hai người khóc sưng cả mắt, chủ động ôm hai người làm chỗ dựa: "Mẹ, chị, mọi chuyện đã qua rồi."
"Về sau con thay ba ba, gánh vác chăm sóc hai người."
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Bùi Ý giờ đây không chỉ muốn gánh trách nhiệm với "nguyên chủ" mà còn chân thành muốn bắt lấy sự ấm áp và nghĩa vụ mà tình cảm gia đình mang lại.
"Hai người phải tin con, được không?"
"Được, đương nhiên được."
Bùi Ý cho hai người một chút thời gian, sau đó mới lại nhỏ giọng nói tiếp: "Mẹ, chị, kỳ thật con và Bạc Việt Minh đã không phải là quan hệ liên hôn mặt ngoài nữa."
"Con thích anh ấy, anh ấy cũng thích con." Cậu tạm dừng hai giây, khuôn mặt hơi nóng dính lên một tia vi diệu: "Bọn con là nghiêm túc, cho nên..."
Bùi Nguyện nín khóc mỉm cười: "Cho nên cái gì?"
"Cho nên hai người đừng một lần gọi ' Bạc tổng ' hai lần gọi ' Bạc tổng ', hai người cứ coi anh ấy thành nửa kia của con mà đối đãi, hai người càng khách sáo, càng không giống người một nhà."
Bùi Ý nhớ tới Bạc Việt Minh về điểm này cũng có không ít căng thẳng, mang theo ý cười chọc thủng màn ngăn: " Nhìn mặt ngoài anh ấy trấn định thong dong vậy thôi, nhưng cũng sợ hai người không hài lòng anh ấy."
Nếu là tuổi tác, Bạc Việt Minh so với Bùi Nguyện còn nhỏ hơn mấy tháng.
Bùi Nguyện nghe ra ý của em trai trong tối ngoài sáng che chở người yêu, giành trước đồng ý: "Ừm, chờ lát nữa chị và mẹ sẽ sửa."
Nói xong liền nhìn về phía Thư Uyển, chờ đợi bà đáp lại.
Thư Uyển từ cảm xúc đại bi đại hỉ thoát ra, mỉm cười gật đầu ——
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, nửa kia là nam hay nữ đều không quan trọng, quan trọng là có thể nắm tay bình an cả đời.
...
Thư Uyển chính thức dỡ xuống gánh nặng trong lòng, nháy mắt nhớ đến xương sườn còn đang hầm trong nồi.
Đêm nay trong nhà có nhiều người, phải chuẩn bị thật tốt!
Cửa phòng một lần nữa mở ra.
Thư Uyển nhìn Bạc Việt Minh và Tần Dĩ Thuấn ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, chung quy vẫn cùng người sau quen thuộc hơn một ít: "Dĩ Thuấn, cháu cùng..."
Bà nhớ tới lời dặn của con trai, có chút mới lạ sửa lời: "Cháu cùng Việt Minh sao cứ ngồi không như vậy? Vào phòng bếp lấy nước ra uống đi?"
"..."
Tần Dĩ Thuấn im lặng, còn Bạc Việt Minh thì ngẩn ra.
Bùi Ý mỉm cười tới gần, trước sau như một mà ngồi giữa hai người: "Em ra rồi nè!"
Thư Uyển lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, không phải nói Tiểu Lê cũng tới sao?"
Khoảng thời gian trước nhà họ Bùi xảy ra chuyện, Thư Uyển được Tần Dĩ Thuấn tóm tắt lại cũng biết được đại khái, không khỏi cảm thán thế sự vô thường, tạo hóa trêu ngươi.
Lê Vu An đêm nay cũng muốn tới trong nhà ăn cơm, là Bùi Ý mượn lời nói Tần Dĩ Thuấn nói cho hai người.
Bùi Ý nhìn thoáng qua thời gian: "Đã 6 giờ rồi sao, để em gọi hỏi cậu ấy."
Vừa nói xong, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.
"Hẳn là Lê Viên tới rồi, để em đi mở cửa."
Bùi Ý suy đoán đứng dậy, vừa mở cửa liền choáng váng ——
Người tới quả thật là Lê Vu An, chẳng qua bên cạnh y còn đi theo một người đang kìm nén thở dốc Yến Sầm.
Ánh mắt Bùi Ý tò mò đảo qua đảo lại giữa hai người: "Vu An, hai người đây là sao vậy?"
Yến Sầm hít thở đều trở lại rồi nói tiếp: "Chân phải của tiểu Lê Tổng bị thương, khá nặng đấy, nhưng em ấy cứ muốn đến đây, nên tôi tiện đường chở em ấy sang đây luôn."
Bùi Ý nhìn thoáng xuống chân y, mới phát chân phải Lê Vu An có dấu vết băng bó: "Chuyện gì xảy ra thế này?"
Dưới đáy mắt Lê Vu An che giấu một tia không được tự nhiên, nhỏ giọng biện giải: "Tôi đứng trên cầu thang mà không vững nên bị ngã trẹo chân."
Y nhớ tới lời mời ăn bữa tối của Bùi Ý, không muốn bởi vì chân mình bị thương mà từ bỏ, cho nên cậy mạnh chạy tới đây.
Đáng tiếc chân y bị thương không lái được xe, đành phải căng da đầu tiếp nhận " tiện đường " của Yến Sầm.
Đơn giản vài câu nói chuyện phiếm, người trong nhà đều đi ra tới cạnh cửa.
Thư Uyển mang theo tò mò: "Tiểu Ý à, Tiểu Lê đến rồi sao? Sao còn không vào nhà đi?"
"Mẹ, chị, giới thiệu cho hai người một chút ——" Bùi Ý nghiêng người dựa vào cạnh cửa, đơn giản giới thiệu, "Vị này chính là Lê Vu An."
Khi nói chuyện, Bạc Việt Minh trong phòng cùng Yến Sầm ở ngoài phòng nhìn nhau một cái.
Lê Vu An từ trước đến nay đối với người ngoài đều làm khuôn mặt lạnh, đây là lần đầu tiên tới chơi cũng không có kinh nghiệm gì đáng nói: "Cháu chào dì, em chào chị, hôm nay là lần đầu gặp mặt."
"Đây là một chút tấm lòng của cháu." Hai bên tai y đỏ lên, đưa quà cầm trong tay qua.
Hôm qua sau khi tan làm, y đi mua một bộ mỹ phẩm dưỡng da chiết xuất nấm tuyết và một bộ màu vẽ nhập khẩu từ nước ngoài.
Bùi Nguyện rất thích diện mạo của Lê Vu An, đối phương tặng bộ màu vẽ cũng đã lấy được hảo cảm từ cô: "Cảm ơn Tiểu Lê, em chu đáo quá, hôm nay mọi người đem quà đến chất đầy cả nhà luôn rồi."
Nói xong cô lại nhìn về phía Yến Sầm với vẻ ngoài không kém phần anh tuấn: "Tiểu Ý à còn đây là ai?"
Bùi Ý trầm ngâm nhìn bạn tốt một cái, cong môi nói bóng nói gió: "Người Vu An dẫn đến thì cứ để Vu An giới thiệu đi."
"..."
Lê Vu An làm sao không nhận ra Bùi Ý đang trêu chọc mình, tức khắc muốn xoay người chạy trốn, đáng tiếc với cái chân băng bó này thì chạy kiểu gì, y chỉ có thể để cả người mình dần dần nóng lên.
Yến Sầm khẽ đẩy kính, hào phóng tự giới thiệu: "Chào dì, Bùi tiểu thư, cháu là Yến Sầm."
"Cháu cùng Việt Minh là bạn bè quen biết đã nhiều năm, trước đây cũng từng gặp qua Tần tổng cùng Bùi Ý rồi, hôm nay Tiểu Lê Tổng bị thương ở chân, đi lại khó khăn, cho nên cháu mới đưa em ấy lên đây."
"Cậu đã cõng thằng bé đi lên sao?" Bùi Nguyện nhận ra vài manh mối: "Hèn chi mùa đông rồi còn ra mồ hôi."
Thư Uyển nhìn chung quanh một vòng, xuất phát từ lễ nghĩa mời Yến Sầm: "Nếu mấy đứa đều quen biết, vậy thì Yến tiên sinh cũng đừng vội đi, vào trong ngồi xuống uống cốc trà nhé?"
"..."
Lời mời vừa ra khỏi miệng, Lê Vu An tức khắc muốn nói lại thôi.
Đã sớm nhìn ra manh mối Bùi Ý và Bạc Việt Minh nhìn nhau, mịt mờ cười cười, chuẩn bị xem kịch vui của cặp đôi này.
Tần Dĩ Thuấn không nói một lời mà đánh giá Lê Vu An, cùng với Yến Sầm đứng ở phía sau, ánh mắt lúc trước đen sẵn bây giờ lại đen thêm một tầng.
Không biết tại sao, anh ta nhìn hai người này luôn có một loại cảm giác không thể nói giống như đã từng thấy qua, không đợi nghĩ ra nguyên nhân ——
Yến Sầm ở cửa cười ôn hòa mà tiếp lời: "Cảm ơn dì, vậy cháu xin làm phiền mọi người."