Một cuộc gọi video đột nhiên xuất hiện trên WeChat, là Bạc Việt Minh gọi tới.
Bùi Ý không ngọn nguồn mà hoảng hốt, sợ hình ảnh chật vật của mình sẽ khiến người yêu lo lắng.
Cậu nhanh chóng dùng khăn giấy ướt nhẹp lau mặt, đem mái tóc rối bù vuốt lại một chút, lại vén chiếc áo khoác ngoài cùng lên, rồi ấn kết nối——
Khoảnh khắc màn hình được kết nối, khuôn mặt Bạc Việt Minh xuất hiện trên màn hình.
Rõ ràng sáng nay mới thấy mặt nhau, nhưng ngắn ngủi mấy giờ thì đã xảy ra chuyện, không phải là chuyện mà ai cũng có thể dễ dàng chịu được.
Sau khi Bùi Ý nhìn thấy Bạc Việt Minh, dũng khí mà cậu vừa đối mặt với bọn bắt cóc cách đây không lâu đã sụp đổ ngay lập tức, trong lòng lại dâng lên một loại ấm ức chua xót: "Nhị ca."
"Bùi Ý."
Hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời dừng lại.
Bạc Việt Minh không hề chớp mắt nhìn cậu qua màn hình, lo lắng trong mắt không hề giảm: "Sao kết nối video lâu như vậy? Có phải em bị thương rồi không?"
"Không có, vẫn ổn, chỉ hơi lạnh thôi."
Bùi Ý nói tình huống của mình rất nhẹ nhàng, tạm thời không muốn để Bạc Việt Minh ở đại hội cổ đông phân tâm.
Cậu liếc nhìn người ngồi bên cạnh, sắc mặt Tần Dĩ Thuấn càng ngày càng đen, để sát vào siêu siêu nhỏ giọng nói: "Nhị ca, anh trai em đang tức giận, suỵt."
"..."
Đột nhiên bị lấy cớ để " hù người", sắc mặt Tần Dĩ Thuấn không khỏi đen thêm——
Tên Bạc Việt Minh rốt cuộc có cái gì tốt? Mê hoặc em trai nhà mình thành cái bộ dáng cam tâm tình nguyện này?
Cũng thấy Bùi Ý thích, nên anh mới mắt một mắt mở một con mắt cho qua, kết quả em trai nhà mình hai lần ba lần vướng vào phân tranh của nhà họ Bạc, lần nào cũng khiến cho lòng người run sợ!
Mới thoát khỏi tình huống nguy hiểm còn chưa đến năm phút, lập tức làm trò ngay trước mặt anh, tất cả chỉ có thể là Bạc Việt Minh?!
"..."
Con gái gả chồng như bát nước đổ đi giống như cải trắng có chân không thể bắt lại được!
Tần Dĩ Thuấn nghĩ đến câu nói vui đùa mà anh từng nghe trong quân đội, liền đưa mắt ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt làm ngơ.
Sốt ruột!
Giờ phút này, "Sốt ruột" Bùi Ý vẫn còn đắm chìm trong đoạn video, không để lộ vết thương trên người: "Nhị ca, đại hội cổ đông kết thúc rồi sao?"
"Chưa kết thúc, lúc nhận được tin nhắn, anh chạy ra ngoài luôn."
Bạc Việt Minh nhìn thoáng qua cánh cửa phòng họp lớn, giải thích: "Sắp đến chương trình quan trọng nhất rồi."
Bùi Ý lo lắng nói: "Vậy anh mau trở về, sao còn ở đây nói chuyện phiếm với em?"
Bạc Việt Minh nghe được giọng điệu bình thường của cậu, chỉ nói: "Chỉ nghe giọng thôi cũng không đủ, gặp em rồi anh mới yên tâm, bây giờ anh chuẩn bị quay về."
Bùi Ý gật đầu: "Được, đừng quên chính sự em đã nói với anh."
Bạc Việt Minh nghe giọng nói 'Vâng' từ đầu bên kia điện thoại, xương sườn thành tấm chắn, lòng tự tin lại lần nữa khôi phục: "Biết chứ, hôm nay trong số bọn họ không ai có thể cười rời đi."
"Ừm, đi đi, em chờ anh kết thúc."
Bùi Ý cảm thấy mỹ mãn mà cúp điện thoại, đảo mắt mới phát hiện vẻ mặt anh trai nhà mình sắp đen thành than rồi.
"..."
Bùi Ý đột nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, khóe miệng cong lên thêm một chút, mang theo một chút cố gắng lấy lòng.
"Anh?"
"Đừng gọi anh, cầm điện thoại của anh gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho người khác. Mà chỉ nghĩ đến Bạc Việt Minh, em có nghĩ anh của em cũng lo lắng cho em không?"
Tần Dĩ Thuấn một hơi không thể đi lên, hạ còn không xuống, còn có chút ghen tị.
Bùi Ý nghĩ đến xưng hô đặc biệt trong tin nhắn thoại cậu gửi cho Bạc Việt Minh, đôi mắt nhỏ dính chút chột dạ.
"Khụ." Cậu một bên không dấu vết mà xóa thanh voice WeChat, một bên tiếp tục lấy lòng: "Anh, em thật sự biết sai rồi."
"Hừ!"
Tần Dĩ Thuấn nhìn cánh tay sưng đỏ đang chảy máu của cậu, nhíu mày: "Cái này mà kêu ổn à?"
"Những vết thương trên cổ tay và mắt cá chân rất dễ giải thích, vậy vết thương trên cánh tay là từ đâu ra? Bọn họ kéo em trên đường xi măng hả?"
"Không phải."
Bùi Ý nhớ tới mình vừa mạo hiểm nhảy khỏi một tòa nhà nếu không cẩn thận sẽ dễ dàng xuống chầu ông bà, ánh mắt chuyển sang chỗ khác: "Là chạy chân trần bị ngã."
Xác thật là ngã đúng một cái, chẳng qua không phải ngã trên mặt đất mà là rơi từ nơi cao xuống.
Tần Dĩ Thuấn luôn cảm thấy vết thương này không đơn giản như vậy, anh đang định hỏi thì có người gõ cửa xe——
Cấp dưới đưa cho anh một đôi giày và tất mới mua tạm thời: "Tần tổng, đây là đồ sếp muốn."
"Ngoài ra, chúng tôi đã bàn giao ba bọn bắt cóc và công cụ gây án cho cảnh sát. Khả năng sẽ cần Bùi tiên sinh phối hợp lấy lời khai."
Bùi Ý nhân cơ hội nói sang chuyện khác: "Được, làm phiền các anh rồi."
"Không phiền."
Cấp dưới đến điểm thì dừng, xoay người rời đi.
Bùi Ý nhân cơ hội cầm giày và tất lên, có chút khoa trương chuyển chủ đề: "Ai da, mang vào nhanh thôi, chân em đều lạnh đến tê hết cả rồi, anh, anh lái xe đi, em còn muốn chạy đến Bạc thị hít drama."
Tần Dĩ Thuấn vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Em nhất định phải đi sao?"
Bùi Ý gật đầu khẳng định, một tia âm u tràn ra khóe mắt đỏ ngầu.
"Tên đầu sỏ của vụ bắt cóc này vẫn còn ở tổng bộ, em không nuốt trôi vụ này, anh, lát nữa anh thay em dạy cho bọn họ một bài học?"
Tần Dĩ Thuấn từ trước tới nay không có biện pháp đối chất với Bùi Ý, chưa kể nửa lời sau của cậu thực sự chọc trúng nội tâm anh.
"Anh~"
Âm cuối Bùi Ý kéo đến thật dài: "Đi thôi, chốc nữa tới Bạc thị, anh có thể bôi thuốc cho em được không?"
Tần Dĩ Thuấn thở dài: "Thắt dây an toàn vào."
Bùi Ý cười đáp ứng: "Vâng!"
...
Cánh cửa phòng họp một lần nữa mở ra.
Sau khi thu thập tốt cảm xúc, Bạc Việt Minh trước ánh mắt của mọi người vững bước trở lại vị trí của mình, thong dong khống chế: "Xin lỗi, phía trước có chút việc tư chậm trễ mọi người, hiện tại đã nói đến đâu rồi?"
Bạc Quan Thành ngồi ở hàng ghế sau nheo mắt lại, có loại cảm giác nói không lên lời——
Sao lại về rồi?
Không phải là không ngồi yên được chạy đi tìm Bùi Ý sao? Trạng thái so với vừa rồi lại thoải mái hơn trước?
Có cổ đông nhịn không được nổi tò mò hỏi: "Bạc tổng, mắt của cậu đã là lành rồi sao?"
Bạc Việt Minh tháo kính dẫn đường vướng víu ra, đặt nhẹ lên mặt bàn: "Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn các vị cổ đông quan tâm."
Đôi mắt xanh đậm đó lần nữa lấy lại được ánh sáng, thậm chí còn lạnh lùng hơn trước một phần.
Bạc Việt Minh nhìn quanh các cổ đông lớn nhỏ, hơi dừng lại trước mặt Bạc Quan Thành: " Với tư cách là 'tổng giám đốc' duy nhất của Tập đoàn Bạc thị, trong tương lại tôi sẽ dẫn dắt tập đoàn lên một bậc thang mới."
Hai chữ "duy nhất" được nhấn mạnh, Bạc Quan Thành nghe được lại nghiến răng nghiến lợi.
"Năm mới cũng mời tất cả cổ đông, cùng với——" Bạc Việt Minh nhắm ngay Thành Ngưỡng Sơn và Bạc Lập Huy, đơn giản ngắn gọn "Lão tiên sinh, chủ tịch, xin duy trì nhiều hơn."
Bước tiếp theo là quyết định biểu quyết " tăng chức hoặc bãi bỏ các vị trí cấp cao". Đòn đánh phủ đầu cho thấy rõ hắn có thể lấy được phiếu bầu của cổ đông trước khi bắt đầu——
Phải biết rằng, Bạc Việt Minh trong khoảng thời gian bị mù đã có thể giành được dự án Ôn Thành, mà hiện tại hắn ở trước mặt mọi người làm như vậy, chứng tỏ hắn đã khôi phục thị lực, chẳng phải là càng có nhiều hiệu suất hạng mục sao?
Thời buổi này, ai lại phản đối một tổng giám đốc có thể lãnh đạo và kiếm tiền?
Quả nhiên, có cổ đông lập tức vui vẻ đáp: "Đó là đương nhiên, giao hạng mục của công ty vào tay Bạc tổng sẽ khiến chúng tôi yên tâm hơn rất nhiều!"
"Đúng vậy đúng vậy."
Bạc Lập Huy nghe thấy không ít cổ đông đáp ứng, theo bản năng mà nhìn về phía Thành Ngưỡng Sơn, có chút nôn nóng.
Nhưng việc đã đến nước này, ông ta vẫn dùng quải trượng dùng sức gõ xuống, bắt đầu "vở kịch" mà ông ta đã lên kế hoạch trước đó——
"Tôi, Thành Ngưỡng Sơn, không đồng ý Bạc Việt Minh tiếp tục nhậm chức 'Tổng giám đốc tập đoàn Bạc thị'!"
Lời này vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Bạc Kiều là người đầu tiên lên tiếng: "Dựa vào cái gì?"
Thành Ngưỡng Sơn đứng thẳng người, thuật lại: "Dựa vào cái gì? Chính nó cũng rõ!"
Có cổ đông hướng về đại phòng giúp đỡ mở miệng: "Nghe giọng của lão tiên sinh, Bạc tổng đã là làm ra chuyện gì có hại cho tập đoàn ư?"
Bạc Việt Minh cầm cốc nước lên, bên ngoài không chút nào hoảng hốt.
Thành Ngưỡng Sơn sớm biết rằng hắn không phải đèn cạn dầu, lấy ra lý do thoái thác đã chuẩn bị tốt ngay từ đầu: "Các vị, vốn dĩ chuyện gia đình không nên nói ra ngoài, nhưng tên hỗn trướng này đã phạm quá nhiều sai lầm!"
"Thành mỗ vô lực không thể dạy tốt nó, nhưng vì tương lai của tập đoàn Bạc thị, chỉ có thể "Đại nghĩa diệt thân" bãi bỏ chức vị của nó, khẩn cầu các vị cùng giúp một chút!"
Lời mở đầu được chuẩn bị kỹ lưỡng đã nâng sự chú ý trong phòng họp lên mức cao nhất, nhìn như đang lưu lại chút cảm tình cho Bạc Việt Minh, trên thực tế lại đẩy hắn về đầu ngọn sóng.
Bạc Kiều không hiểu trong hồ lô bán thuốc gì, lại cảm thấy lo lắng cho Bạc Việt Minh——
Trải qua vài tháng làm việc cùng nhau, cô thực sự tán thành năng lực của đối phương, cũng thực sự chấp nhận đối phương là anh em cùng ba khác mẹ của mình.
Bạc Kiều tới gần Bạc Việt Minh phía bên phải, thấp giọng dò hỏi: "Anh, lời của lão tiên sinh là có ý gì?"
Khóe miệng Bạc Việt Minh hiện lên cười lạnh như có như không, không cố tình che giấu giọng nói: "Nếu mọi người đều ở đây, vậy mời Thành lão tiên sinh giải thích rõ ràng trước mặt mọi người đi."
Một tiếng "Thành lão tiên sinh" mang theo khiêu khích không rõ, càng khiến bầu không khí trong phòng họp càng thêm căng thẳng.
Vẻ mặt Thành Ngưỡng Sơn hơi cứng ngắc, gõ mạnh quải trượng như muốn che đậy điều gì đó: "Cho đến bây giờ mày còn không biết hối cải sao?"
"Mày lợi dụng chức tổng giám đốc và sự tin tưởng của bà nội với mày, lén lút tham ô công khoản của tập đoàn? Số tiền thành lập G.M đó từ đâu mà ra? Trong lòng mày không rõ sao?"
"Sau khi bà nội mày phát hiện ra vào đầu năm nay, vốn dĩ bà ấy muốn đóng cửa giáo dục mày, kết quả mày liền quên hết công dưỡng dục, đẩy ngã bà ấy xuống đất, dẫn tới hôn mê!"
Mọi người có mặt nghe thấy lời này lộ ra vẻ mặt khiến sợ.
Cái gì?
Tai nạn của chủ tịch Bạc là do Bạc Việt Minh gây ra?
Bạc Kiều là người đầu tiên phủ nhận: "Sao có thể? Ai mà không biết anh trai tôi là đứa trẻ do chính bà nội nuôi dưỡng? Anh ấy sao có thể làm tổn thương bà nội được!"
Các cổ đông nhớ tới vụ việc đã từng xảy ra, hơi hơi gật đầu.
"Sao lại không có khả năng!"
Bạc Quan Thành từ hàng sau đứng dậy, đi từ phía sau ra đằng trước, tiếp tục cung cấp "bằng chứng phạm tội" của Bạc Việt Minh——. ngôn tình sủng
"Lão phu nhân hôn mê không bao lâu, Bạc Việt Minh sau lưng chúng tôi chuyển bà nội sang nơi khác! Mỗi khi hỏi liền bị nó lấy đủ các loại lý do cản trở về!"
"Nó rõ ràng sợ lão phu nhân tỉnh lại sẽ vạch trần hành vi ác độc của nó, cho nên mới đi trước một bước bịt miệng!"
"Người đang làm trời đang xem, bà nội xảy ra chuyện sau không bao lâu, nó cũng ngoài ý muốn tai nạn xe rồi bị mù, lúc này mới tạm thời ngăn chặn lòng dạ muông thú của nó!"
Bạc Lập Huy hát đệm phối hợp: "Các vị, không phải tôi thiên vị con trai mình. Có một chuyện tôi muốn làm rõ một chút ——"
"Quan Thành tuyệt đối không phải một đứa trầm mê nữ sắc, thằng bé là bị người hạ thuốc, lúc trước đi kiểm tra đã phát hiện ra, đã đưa cho cảnh sát lập án."
Lời này tất nhiên là giả.
"Sở dĩ tôi nhịn không nói là vì kết quả điều tra vẫn chưa được đầy đủ, chỉ có thể để thằng bé nhận hết trào phúng và ấm ức."
Ánh mắt của Bạc Lập Huy thỉnh thoảng liếc về phía Bạc Việt Minh, chỉ hướng đặc biệt rõ ràng.
Các cổ đông nói: "Chủ tịch, ông nói chuyện cũng phải để lại chút mặt mũi."
"Lúc trước Quan Thành xảy ra chuyện, vị trí
tổng giám đốc và phó tổng giám đốc đều trở thành hai anh em của nhị phòng, đôi mắt cũng đã sớm lành, trên đời sao lại có chuyện vừa khéo như vậy?"
"Ở đây có bí mật gì? Tất cả cổ đông có mặt đều không phải kẻ ngốc, mọi người đều có thể nhìn ra!"
Âm thầm tham ô công khoản còn tổn thương lão phu nhân, kết quả một sớm một chiều tai nạn xe bị mù, ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn?
Chờ đến khi mắt chuyển biến tốt đẹp, liền liên hợp với nhị phòng, bãi bỏ Bạc Quan Thành khỏi vị trí tổng giám đốc!
Vậy bước tiếp theo thì sao? Có phải mục tiêu là vị trí "Chủ tịch" và toàn bộ tập đoàn Bạc thị không?
Có rất nhiều tiếng nghị luận trong phòng họp.
Bạc Việt Minh cảm nhận được ánh mắt của mọi người, có người lo lắng, có người khó hiểu, có người nghi ngờ, trong lòng lạnh lẽo nổi lên bốn phía——
Có thể nhìn ra được cái gì?
Di hoa tiếp mộc*, vu oan giá họa, lại muốn mượn cơ hội làm rõ sao?
*Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.
Rõ ràng là Thành Ngưỡng Sơn muốn chiếm đoạt con dấu tư nhân, tham ô công quỹ, lại làm Bạc lão phu nhân bị thương, hiện tại lại đổ hết toàn bộ tội danh lên đầu hắn?
Hắn kiếm tiền, tiết kiệm trong thời gian học đại học, sau khi tốt nghiệp cùng bạn tốt thành lập G.M, bây giờ lại trở thành một phần của cái kịch bản chết bầm này?
Vụ tai nạn ô tô do Bạc Quan Thành gây ra, Bạc Quan Thành động thủ hạ thuốc với hắn trước, bây giờ lại trở thành một vụ tai nạn ngoài ý muốn!
Vậy ba người mấy người vô tội sao? Rõ ràng là cá mè một lứa!
Ác liệt! Buồn cười! Vô sỉ!
Bạc Kiều vẫn không tin lý do của đại phòng, thấp giọng thúc giục: "Anh, anh giải thích một chút đi?"
Bạc Việt Minh vuốt ve đồng hồ, vẻ mặt bình tĩnh không người ngoài nào có thể nhìn thấu: "Bằng chứng đâu? Sẽ không chỉ bằng vào câu bố trí của mấy người mà muốn định tội tôi đi?"
Thành Ngưỡng Sơn đã sớm đoán được hắn sẽ hỏi câu này, tiếp tục đắn đo: "Bố trí? Hành động của mày còn cần phải bọn tao tới bố trí sao?"
"Đã muốn làm rõ, vậy thì từ nguồn làm rõ đi! Để bà nội tôi tới giúp tôi làm rõ!"
Thành Ngưỡng Sơn kích động đến đứng lên, vừa tức giận, cũng vừa đau khổ: "Đã hơn nửa năm, sống hay chết, mày có cho bọn tao gặp bà ấy không? Mày..."
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói ông ta lại còn thêm nghẹn ngào.
Có cổ đông hỏi: "Lão tiên sinh làm sao vậy?"
Bạc Quan Thành lập tức làm bộ làm tịch: " Ông nội, khoảng thời gian trước mới xuất viện, không thể vui buồn quá mức."
"Tôi nghe nói, nếu xuất huyết não kéo dài hơn nửa năm mà không chuyển biến tốt, thì có nghĩa là..."
Một cổ đông không xác định mà mở miệng, nói được uyển chuyển: "Nếu theo tính cách của Bạc lão phu nhân, nếu không có việc gì thì đã sớm về lâu rồi, sao có thể một chút động tĩnh còn không có?"
"Đúng vậy, Bạc tổng ngăn cản người nhà gặp lão phu nhân, này là có ý gì?"
"Còn có thể có bao nhiêu ý? Nếu lão phu nhân tỉnh lại, đầu sỏ gây tội không thể giấu được. Nếu lão phu nhân không còn nữa, vậy dựa theo quy định luật thừa kế, Bạc Việt Minh còn có thể lấy được cái gì?"
"Nào có cháu trai nào ngăn cản cả nhà không cho gặp bà nội? Làm gì có đạo lý này! Tôi nhìn cậu ta là đang rắp tâm hại người!"
Ba bốn cổ đông ủng hộ đại phòng lần lượt lên tiếng, còn có người giành trước bày tỏ ý kiến ——
"Tôi đồng ý lão tiên sinh nói, chúng ta không thể để Bạc Việt Minh ở lại trong tập đoàn, ai biết sau lưng cậu ta sẽ làm ra cái gì!"
Hiện tại nhìn là đang giúp đỡ tập đoàn kiếm tiền, đó là bởi vì hắn muốn chiếm được cảm tình của mọi người, ai biết về sau hắn hoàn toàn tiếp quản sẽ làm ra chuyện gì?
Miệng đời xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt.
Bạc Việt Minh rũ mắt xuống nhưng cố tình không lên tiếng.
Thành Ngưỡng Sơn giấu đi tia sáng trong mắt, Bạc Lập Huy và Bạc Quan Thành còn lại trao đổi ánh mắt.
Phe đối lập hiện tại có thiên hướng thay đổi, tiếp theo chỉ cần có một cuộc biểu quyết, bọn họ sẽ bổ sung thêm những cổ đông ủng hộ đại phòng, cộng với những cổ đông nhỏ mà bọn họ đã mua chuộc bằng lợi ích trước đó——
Cho dù có người khác đứng về Bạc Việt Minh, vậy dựa theo tỷ lệ giá trị cổ phần, hôm nay đối phương cũng chỉ có thể rời khỏi tập đoàn!
Bạc Lập Huy nghĩ như vậy, âm thầm lại cho cổ đông một ánh mắt.
Người sau hiểu ý, tung ra đòn cuối cùng: "Đúng vậy! Nếu lão phu nhân không có ở đây, hiện tại lão tiên sinh và chủ tịch Bạc đang nắm quyền, vậy thì..."
——cạch!
Cánh cửa phòng họp được người mở ra một cách lưu loát.
Một giọng nói chậm rãi mà hữu lực tựa như cơn gió cuối đông đầu xuân, phá vỡ tất cả mọi dơ bẩn xấu xa: "Ai nói tôi không có ở đây?"
Bạc Phái Chi ngồi trên xe lăn, khoác một chiếc khăn dày, người giúp bà đẩy xe lăn chính là trợ lý tiền nhiệm Chung Dịch.
Không chỉ có vậy, phía sau hai người còn có sáu vệ sĩ cao to khỏe mạnh mặc đồ đen.
Chỉ đứng đó thôi, cũng đủ hù người!
"..."
Phòng họp vốn dĩ ồn ào lập tức chuyển sang chế độ im lặng.
Vẻ mặt của mọi người thay đổi liên tục, vô cùng đặc sắc.
Chỉ có Bạc Việt Minh vẫn duy trì bình tĩnh, hắn chủ động đi qua, thấp nói: "Bà nội."
Bạc Phái Chi khẽ gật đầu: "Ừm, cháu vất vả rồi."
Tuy bà vẫn còn gầy yếu, nhưng khí sắc của bà so với lúc mới tỉnh dậy đã tốt hơn rất nhiều.
Bạc Việt Minh trao đổi ánh mắt với Chung Dịch đang đẩy xe lăn, đối phương là hắn đặc biệt mời người từ Hải thị về trợ giúp: "Chị Chung, để em làm."
Một số cổ đông nhịn không được nói: "C-chuyện gì vậy? Lão chủ tịch, ngài không phải bị bệnh sao?"
Bọn họ vừa mới thảo luận sôi nổi như vậy, thậm chí còn cam chịu Bạc lão phu nhân đã "không còn sống nữa".
Kết quả là trong chớp mắt, đối phương đã êm đẹp xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Các vị, tạm thời đừng nóng vội."
Bạc Phái Chi nhẹ nhàng giơ tay, thoáng chốc dừng lại mọi cuộc thảo luận.
Chân chính để mọi người tin phục không phải dựa vào lời nói mạnh mẽ mà là sự điềm tĩnh được rèn luyện sau bao năm thăng trầm.
"Phái Chi, bà..."
Thành Ngưỡng Sơn nhìn vợ bỗng nhiên xuất hiện trong phòng họp, trong lòng không khỏi kinh ngạc, thậm chí còn dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.
Ông ta từ ghế chủ vị đứng lên, nhưng hai chân nặng như rót chì, nửa bước cũng khó cử động.
Hai ba con Bạc Lập Huy và Bạc Quan Thành nhìn nhau, vốn ánh mắt kiên định cũng vỡ ra một cái khe.
Tầm mắt Bạc Phái Chi nhìn chằm chằm ba người, nói: "Tiểu Dịch, đỡ ta lên, xe lăn này ta không ngồi nổi."
Từ trong xương cốt bà là người tính cách cường ngạnh*, có thể đứng thì sẽ không chịu yếu thế ngồi xuống.
*Không chịu khuất phục.
Chung Dịch bất đắc dĩ, nhưng vẫn lựa chọn làm theo.
Dưới sự hỗ trợ của y, Bạc Phái Chi bước đến trước mặt Thành Ngưỡng Sơn, dưới ánh mắt nhìn như yên tĩnh lại lộ ra một tia vô tình.
"Vị trí này ngồi thoải mái không?"
Đối mặt với vợ không mặn không nhạt đặt câu hỏi, đáy lòng Thành Ngưỡng Sơn dâng lên một tia chột dạ, tay nắm chặt quải trượng không tự chủ được mà dùng sức.
Ông ta còn chưa kịp nói mấy chữ, má trái không kịp đề phòng đột nhiên đau xót!
——bốp!
Trước mắt nhiều người, Bạc Phái Chi hung hăng tát lên mặt Thành Ngưỡng Sơn một cái.
"..."
Thành Ngưỡng Sơn trợn mắt kinh ngạc, hai người kết hôn nhiều năm, Bạc Phái Chi lại là một người phụ nữ mạnh mẽ dù bên ngoài có chuyện gì xảy ra, bà vẫn sẽ cho ông ta chút mặt mũi!
Ngay cả khi cãi nhau gay gắt nhất, nhất là chuyện ngoài ý muốn ngày đó, đối phương cũng không chưa bao giờ tát ông ta.
Đây vẫn là lần đầu tiên!
Bạc Lập Huy đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ nói: "Mẹ!"
——bốp!
Bàn tay Bạc Phái Chi giáng thẳng vào mặt Bạc Lập Huy, chỉ trích một cách gay gắt: "Thằng hỗn trướng, mày có quyền lên tiếng sao?"
Bạc Lập Huy cảm nhận được gò má truyền đến nóng rát, lập tức hoảng sợ im lặng.
Bạc Phái Chi nhìn về phía Bạc Quan Thành muốn nói lại thôi, hỏi: "Sao? Mày cũng có chuyện muốn nói?"
Nhìn thấy tình thế thay đổi Bạc Quan Thành lập tức sửa lại câu nói: "Không, không có, bà nội, bà trước hết đừng tức giận, có phải bà hiểu lầm gì rồi không?"
"Hiểu lầm?"
Bạc Phái Chi sao có thể nhìn không ra suy nghĩ nhỏ của gã, không chút khách khí mà cũng thưởng cho gã một cái tát, bốp!
"Mày lên kết hoạch tạo ra vụ tai nạn khiến Việt Minh xảy ra chuyện, lại muốn hạ thuốc nó, cuối cùng khiến bản thân rơi vào đống bùn, cũng là hiểu lầm?"
"..."
Hết bàn tay này đến bàn tay khác, câu hỏi này đến câu hỏi khác!
Các cổ đông hai mặt nhìn nhau, cảm thấy chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng như vậy——
Thành Ngưỡng Sơn, Bạc Lập Huy, Bạc Quan Thành đều bị Bạc lão phu nhân hung hăng tát vào mặt, ngược lại Bạc Việt Minh vẫn an an ổn ổn mà đứng đó.
Rõ ràng là đảo ngược lại!
Suy cho cùng, theo tác phong của Bạc lão phu nhân mấy chục năm qua, ai đúng ai sai trong lần tranh đấu này, có kết quả rất rõ ràng.
Giữ mặt mũi mấy chục năm giờ phút này đã bị ném sạch, Thành Ngưỡng Sơn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tức giận nhìn thẳng: " Bạc Phái Chi, ý của bà là gì? Tốt xấu gì chúng ta cũng là vợ chồng mấy chục năm!"
"Vợ chồng?"
Bạc Phái Chi không màng một tia tình cảm, vạch trần: "Lúc trước ông tham ô tài vụ của Bạc thị và con dấu riêng của tôi, để cho đám họ hàng không biết xấu hổ kia dùng!"
"Sau khi tôi biết chuyện, ông thẹn quá hoá giận đánh tôi ngã xuống đất, ông có bao giờ coi chúng ta là vợ chồng không?"
"Nếu không phải Việt Minh ý thức được chuyện không thích hợp, nhanh chóng chuyển tôi đến viện khác, thì chỉ sợ tôi đã sớm bị thiêu thành tro rồi, cũng chưa tư cách đứng ở chỗ này!"
Hai câu đơn giản và rõ ràng đủ làm mọi người sốc nặng ——
Nói nửa ngày, hóa ra người lợi dụng quyền lực để trục lợi chính là Thành Ngưỡng Sơn? Hại lão chủ tịch thiếu chút nữa không dậy nổi cũng là Thành Ngưỡng Sơn?
"Thành Ngưỡng Sơn, mấy năm nay tôi mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua những hành vi của ông, kết quả ông không chút hối cải, còn làm trầm trọng thêm!"
"Tôi hỏi ông, năm đó ở rể không phải chính ông nguyện ý sao?"
"Mấy năm nay trang viên Bạc thị cho ông chỗ ở, người làm sắp xếp cho ông, tiền bạc với ông chưa bao giờ thiếu, thay đổi vì người khác ăn cơm mềm vài chục năm, hiện tại đã tốt cho ông lắm rồi ——"
Bạc Phái Chi như cũ vẫn cường ngạnh, dù đã già nhưng lời nói của bà mang theo cay nghiệt, hung hăng đánh thẳng vào mặt Thành Ngưỡng Sơn.
"Toàn thân đồ nhu nhược như ông đáng giá bao nhiêu cân? Hơn nữa da mặt dày như ông nếu không có tập đoàn thì có thể trụ nổi mấy năm chi tiêu!"
Thành Ngưỡng Sơn giận đến run cả người, vẻ mặt còn đặc sắc hơn cả bảng màu: "Bà, tôi..."
"Ít nói nhảm! Từ hôm nay cho đến khi chết, chỗ nào đẻ ra ông thì mau cút về đó đi!"
"Chỉ cần tôi Bạc Phái Chi còn sống trên đời một ngày, ông và đám họ hàng nhà họ Thành mấy người sẽ không bao giờ có được một chút lợi ích nào từ nhà họ Bạc!"
Nhà họ Bạc vĩnh viễn là nhà họ Bạc! Bất luận kẻ nào muốn mơ tưởng thì đừng hòng!
Bạc Phái Chi một hơi nói xong câu này, lại nhìn về phía Bạc Việt Minh: "Việt Minh, vào đi cháu."
Bạc Việt Minh gật đầu, gửi tin nhắn cho trợ lý Lâm Chúng.
Thành Ngưỡng Sơn tức giận đến mức lên cơn đau tim, đột nhiên ngã xuống ghế thở hổn hển.
Bạc Lập Huy lo lắng: "Ba! Ba, ba không sao chứ? Xe cứu thương, Quan Thành, mau, gọi xe cứu thương!"
Bạc Phái Chi thờ ơ lạnh nhạt: "Tôi xem ai dám cho nó gọi xe cứu thương!"
Bà đã nhìn thấu bản chất ác độc của Thành Ngưỡng Sơn, toàn thân đối phương đều là đồ đê tiện, sẽ không dễ dàng đổ bệnh như vậy!
Cho dù thực sự ngất xỉu xuống đất, vệ sĩ mà Bạc Việt Minh thuê cho bà đều có thể chạy đến cấp cứu, như vậy đối phương sẽ không chết được!
Chưa đầy một phút, tiếng bước chân lộn xộn lại một lần nữa vang lên.
Trợ lý Lâm Chúng cùng bốn cảnh sát đi vào, người đứng đầu nhìn quanh tìm kiếm mục tiêu: "Thành Ngưỡng Sơn, Bạc Lập Huy đúng không?"
"Chúng tôi nhận được báo án, hai người bị nghi ngờ có liên quan đến tham ô tài sản, trước mắt chúng tôi đã thu được bằng chứng, xin vui lòng hợp tác với chúng tôi để điều tra thêm!"
Lúc này, sắc mặt Bạc Lập Huy từ đỏ chuyển sang xanh: "Cái, cái gì tham ô? Tôi không có!"
Cảnh sát không nghe lời ngụy biện của ông ta. "Có hay không, đi theo chúng tôi một chuyến sẽ biết!"
"..."
Bạc Lập Huy nhìn Thành Ngưỡng Sơn tức giận đến không nói nên lời, lập tức đưa mắt nhìn về phía Bạc Phái Chi: "Mẹ, con biết sai rồi! Cho con một cơ hội làm lại lần nữa đi! Con cái gì cũng chưa làm!"
Bạc Lập Huy ý thức được những gì mình đã làm để giúp đỡ Thành Ngưỡng Sơn trong khoảng thời gian này, càng sợ hãi sau điều tra kết thúc, ông sẽ phải làm bạn với song sắt.
"Mẹ, con là người nhà họ Bạc!"
Bạc Phái chi nhìn đứa con trai lớn đang cố nói vài lời với mình, ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Kể từ lúc mày giúp ông ta hại tao, mày đã không còn là con của tao nữa!"
Sở dĩ ngần ấy năm bà không chịu nhường lại cái ghế chủ tịch, không phải vì ám ảnh bởi quyền lực mà là vì bà đã sớm nhìn ra——
Trong số hai đứa con trai mà bà sinh ra, không có đứa nào có thể giao việc lớn!
Bạc Lập Huy cuồng vọng tự đại, từ trong xương cốt đã tham lam giống ba! Bạc Lập Hồng trời sinh tính phong lưu, mặc dù sau này đã thu liễm, nhưng cũng không có ý định quản lý sự nghiệp của gia tộc.
Bạc Phái Chi đau khổ chống đỡ chính là vì cháu trai, cháu gái có thể có năng lực tiếp quản——
Bạc Quan Thành tính tình ôn hoà khéo đưa đẩy, Bạc Việt Minh tính tình lạnh lùng nghiêm khắc, Bạc Kiều và Bạc Vọng còn nhỏ, tạm thời không làm được.
Nếu hai người đầu tiên có thể dựa theo con đường bồi dưỡng tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau đi, thì bà sẽ sớm cảm thấy yên tâm hơn.
Đáng tiếc, vẫn còn có người chịu ảnh hưởng từ bậc cha chú và tổ tiên mà đi vào con đường sai trái!
Bạc Phái Chi phớt lờ lời giả dối nhận sai của con trai cả, tuỳ ý để cảnh sát đưa ông ta đi cùng với Thành Ngưỡng Sơn sắp ngất xỉu, không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
"..."
Bạc Lập Huy bây giờ mới thực sự hoảng sợ, hối hận đến mức xanh ruột! Rõ ràng những năm này ông sống rất thuận lợi, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?
Hối hận, cũng không thay đổi được kết quả.
Cửa phòng họp một lần nữa khép lại.
Bạc Phái Chi ngồi trở lại ghế chủ vị, cố gắng giữ lấy chút sức lực cuối cùng: "Các vị cổ đông, nếu tôi đã trở lại, đương nhiên tôi sẽ sắp xếp những chức vị còn trống một cách hợp lý."
"Đến lúc đó sẽ gửi email cho mọi người xác nhận, đại hội cổ đông hôm nay chính thức kết thúc? Có ai có dị nghị gì không?"
Bạc Phái Chi đã tiếp quản tập đoàn Bạc thị gần mười lăm năm, là một trong những nhân vật hàng đầu ở Đế Kinh!
Dù vừa mới khỏi bệnh nhưng bà đã sử dụng một bộ thủ đoạn sấm rền gió cuốn, thậm chí "Đại nghĩa diệt thân" mà xử lý chồng con mình——
Dừng ở trong mắt, có ai dám nói một câu "Không"?
Đại hội cổ đông kết thúc trong một trận khôi hài, mặc cho ai đều biết khí thế của đại phòng đã biến mất không còn tăm hơi.
Các cổ đông vốn hướng về Bạc Quan Thành và đám người kia, cũng không dám nói gì trước uy áp của Bạc lão phu nhân.
"..."
Bạc Quan Thành nhìn Bạc lão phu nhân ngồi trên ghế chủ vị, ác ý ấp ủ trong lòng bấy lâu nay hoàn toàn đông cứng lại.
Gã không ngờ Bạc lão phu nhân đã sớm bình phục, mà Bạc Việt Minh lại mời đối phương tới đại hội cổ đông hôm nay!
Nên làm gì bây giờ?
Đã không còn Thành Ngưỡng Sơn làm chỗ dựa, mọi cố gắng trước đây của gã đều trở nên công cốc!
Đang suy nghĩ, khóe mắt Bạc Quan Thành đột nhiên thoáng thấy một bóng người đang nhanh chóng tiếp cận mình.
Bạc Việt Minh vốn đã kìm nén hồi lâu đột nhiên nổi giận, đấm mạnh vào gã, rồi đá gã lăn xuống mặt đất.
"Ah!"
Bạc Quan Thành trong mắt xẹt đầy sao, theo bản năng hét lên đau đớn, nhưng chuyện này còn lâu mới kết thúc——
Trước mặt các cổ đông còn chưa giải tán hoàn toàn, Bạc Việt Minh vốn không thích đánh nhau lại một lần nữa túm lấy cổ áo gã nói: "Bạc Quan Thành, động vào người không nên đụng, anh nên nghĩ đến kết quả rồi chứ nhỉ!"
Khóe mắt như muốn nứt ra, nắm đấm hắn giơ lên dường như tích tụ mười phần lệ khí.
"..."
Bạc Quan Thành cả kinh, trơ mắt nhìn một cú đấm khác giáng xuống mặt mình.
Cư nhiên khiến gã trực tiếp nôn ra máu!
"Cứu, cứu mạng..."
Bạc Quan Thành muốn giãy giụa, nhưng lại không sức phản kháng.
Một đấm lại một đấm hạ xuống.
Vừa rồi Bạc Việt Minh rốt cuộc làm như thế nào mới có thể nhịn xuống hận ý ngập trời cùng nôn nóng, để ngồi ở phòng họp như không có chuyện gì xảy ra?
Hắn thậm chí không dám suy nghĩ sâu, nếu Bùi Ý thật sự đã xảy ra chuyện, hắn có thể giết Bạc Quan Thành ngay tại chỗ hay không!
Mọi người nhìn thấy Bạc Việt Minh ra tay tàn nhẫn, nhất thời có chút hoài nghi——
Chuyện...chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Bạc tổng đột nhiên trở thành cái dạng này? Nếu đánh nữa chắc chắn sẽ đánh chết người đó?!
Vẫn là trợ lý Lâm Chúng chạy tới ngăn cản đầu tiên: "Bạc tổng! Không thể đánh nữa!"
Có rất nhiều cổ đông đang nhìn! Nếu xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, vậy sẽ không xong mất!
Bạc Phái Chi và Chung Dịch đi cùng cũng ý thức được Bạc Việt Minh đang trên đà mất khống chế cảm xúc, một trước một sau mà lên tiếng ngăn lại.
"Việt Minh!"
"Bình tĩnh một chút!"
Nhưng Bạc Việt Minh lại đắm chìm trong lòng hận thù không thể kiềm chế được, nắm đấm lần nữa nhắm ngay huyệt Thái Dương của Bạc Quan Thành.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, ngoài cửa vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng lại hữu lực ——
"Nhị ca."
"..."
Bạc Việt Minh đột nhiên dừng lại, đôi mắt đỏ ngầu chậm nửa nhịp mà xoay người nhìn lại.
Bùi Ý còn bọc trong chiếc áo khoác to rộng không vừa người của Tần Dĩ Thuấn, cố gắng che đậy vết thương nhiều nhất có thể.
Cậu bước nhanh đến chỗ Bạc Việt Minh, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn như mọi lần: "Nhị ca, lại đây bồi em một chút có được không?"
Bạc Việt Minh gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, đột nhiên thở ra một hơi.
Hắn kìm lại cảm giác sắp sụp đổ của mình, giọng nói khàn khàn đến mức gần như khó có thể đáp lại: "Được."
Bùi Ý phớt lờ ánh nhìn của mọi người, nhẹ nhàng nắm tay người yêu đi ra khỏi phòng họp, chỉ để lại căn phòng đầy người đang sửng sốt.
...
Phòng nghỉ không người gần đó.
Bùi Ý khóa cửa lại, xoay người trực tiếp lao thẳng vào lòng ngực Bạc Việt Minh, cậu chịu đựng cơn đau ở cánh tay, cố hết sức duỗi tay cũng xoa xoa gáy người yêu.
"Nhị ca, em ở đây, không sao cả."
"..."
Bạc Việt Minh không thể khống chế thở hổn hển hai tiếng, hung hăng đem người yêu ôm vào trong ngực: "Bùi, Bùi Ý."
Kể từ khi nhận được cuộc gọi từ bọn bắt cóc, tiếng lòng căng chặt đến mức có thể đứt gãy bất cứ lúc nào của hắn, giờ phút này cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng.
Bạc Việt Minh hít sâu một hơi, mang theo nghẹn ngào chưa bao giờ từng có: "...Anh xin lỗi."