Giả Ngốc Cùng Vai Ác Mù Kết Hôn

Chương 55



Trong phòng.

Một xe đẩy rượu đắt tiền được đẩy vào.

Trần Tiêu ngồi bên cạnh, biết "Vân Điên" bên trong là nơi như thế nào, không khỏi nhắc nhở Bạc Quan Thành: "Thành tổng, chuyện của Lâm Na đã xong rồi, chúng ta vẫn nên đi chỗ khác uống rượu thôi?"

Vừa dứt lời, cánh cửa phòng lại một lần nữa được mở ra.

Chị Thu lại bước vào, theo sau là hai cô gái trẻ xinh đẹp, mỉm cười nói: "Thành tổng, hiếm khi anh đến Vân Điên của chúng tôi, một mình uống rượu giải sầu thì có ích gì?"

Chị Thu đến gần Bạc Quan Thành, thấp giọng ý bảo: "Tôi có mang theo hai người đi cùng, để hai người bọn họ bồi anh giải sầu?"

"Chị Thu, chị cho rằng đồ bẩn thỉu nào cũng có thể ở bên cạnh tôi giải sầu được sao? Lúc trước nhờ chị tìm người lạ làm việc, chị làm như thế nào?"

Văn nhã ôn hoà ngày thường mà gã thể hiện với người khác đều là ngụy trang, chỉ trong những trường hợp như vậy, Bạc Quan thành mới thể hiện tính cách chân thật ác liệt thanh cao của bản thân.

Bạc Quan Thành tự mình uống hai ngụm nước đá, nói chuyện không liên nhẫn: "Bảo bọn họ cút."

Chị Thu rất quen với tính tình của một thiếu gia giàu có như Bạc Quan Thành, trên mặt vẫn nở nụ cười như cữ: "Thành Tổng, không phải tôi vừa đưa người đến bồi tội cho anh sao?"

Cô ta thấp giọng thì thầm: "Đây là những sinh viên đại học mà tôi tuyển dụng, nếu không phải vì hoàn cảnh ép buộc, cũng sẽ không ra ngoài kiếm sống, rất nghe lời và sạch sẽ."

Mấy chữ cuối cùng được nhấn mạnh vô cùng rõ ràng.

"..."

Bạc Quan Thành nhìn hai cô gái trẻ đang đứng ở cửa, quả thực diện mạo rất xuất sắc, gã vốn chưa bao giờ thích đi hái hoa ngắt cổ ở bên ngoài, nên có một tia xúc động hiếm thấy: "Được, ở lại đi."

Trần Tiêu ở bên cạnh thấy tình huống không ổn liền nhanh chóng nói: "Thành tổng, anh say rồi, tốt nhất tôi vẫn nên đưa anh về càng sớm càng tốt."

Chị Thu nghe thấy những lời gây mất hứng này, lập tức nhìn sang nói: "Trần tiên sinh, là trợ lý, có phải anh quan tâm quá mức không?"

Thật vất vả mới giữ lại được Bạc Quan Thành, thái tử của tập đoàn Bạc thị, chỉ cần dùng chút " tâm", cô ta còn sợ gã không đưa tiền vào?

Chị Thu nghĩ tới đây, nói chuyện mang lên một tia tự tin cường ngạnh: "Vân Điên của chúng tôi chẳng lẽ là nơi ăn thịt người sao? nhìn toàn bộ Đế Kinh, còn có nơi nào tốt hơn nơi này để uống rượu giải tỏa mệt mỏi không?"

Sắc mặt Trần Tiêu hơi thay đổi, sau đó anh nghe thấy ông chủ của mình ra lệnh trục khách: "Được rồi, Trần Tiêu cậu về trước đi, để tài xế ở lại là được."

Bạc Quan Thành tựa hồ cảm thấy nước đá vị quá nhạt, dứt khoát nói: "Hai người ngồi lại đây, thay tôi khui rượu."

Ngồi ở vị trí tổng giám đốc của một tập đoàn, nói không có áp lực là giả.

Đúng là đã lâu rồi gã không được nghỉ ngơi, vui vẻ một đêm cũng không có gì ghê gớm.

Chị Thu mỉm cười đứng dậy, lén lút trao đổi ánh mắt với hai cô gái trẻ, rồi nhìn Trần Tiêu đang đứng ở một bên: " Trần tiên sinh, anh định ở lại đây phá hỏng nhã hứng của Thành tổng? hay anh cũng muốn, để tôi sắp xếp một phòng cho anh?"

Người bình thường không tiền không thế sẽ không vào được những nơi như Vân Điên, chi phí cho một đêm ít nhất cũng phải sáu con số, Trần Tiêu chỉ là trợ lý làm việc cho Bạc Quan Thành, đương nhiên sẽ không được chị Thu xem trọng.

Trần Tiêu nghe thấy giọng điệu chê bai của đối phương, đứng dậy rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Chưa đầy nửa giờ.

Bạc Quan Thành một trái một phải ôm hai cô gái trẻ, từ lối đi đặc biệt đến chỗ thang máy.

Câu lạc bộ Vân Điên sở dĩ được những người giàu săn đón, là vì nó cung cấp dịch vụ tốt, các phòng ở tầng dưới dùng để giải trí thông thường, nhưng mỗi khi liên quan đến cung cấp một số dịch vụ đặc biệt——

Khách nhân và các quý cô có thể đi qua thang máy VIP, đến thẳng dãy phòng khách sạn để trải qua một đêm xuân tiêu.

Về phần phí sẽ được chuyển từ thẻ của khách sang thẻ của nhân viên "phục vụ" tương ứng trong thời gian sớm nhất.

Cửa phòng vừa đóng lại, thân thể mềm mại liền dựa sát vào nhau.

Bạc Quan Thành không thể nói rõ chuyện gì đang xảy ra hôm nay là như thế nào, gã chỉ cảm thấy ham muốn của mình dâng lên khi uống rượu, trong đầu mơ hồ chỉ muốn lăn giường.

Khi đang tận tình cưỡi ngựa rong ruổi nhân gian, một tiếng gõ cửa cực kỳ nặng nề đột nhiên vang lên từ bên ngoài!

Tiếng bước chân hỗn độn nhanh chóng từ xa truyền đến, một cô gái bên cạnh hét lên, cô cầm lấy chiếc chăn gần đó, che mình lại.

Bạc Quan Thành theo bản năng quay lại xem xét tình hình——

Khoảnh khắc đồng phục của cảnh sát xuất hiện trong tầm mắt gã, gã chỉ cảm thấy máu dồn lên não, rồi lại nháy mắt rút đi, chỉ để lại hai chữ tái nhợt và trống rỗng:

Xong rồi!

...

Điện thoại lại rung lên.

Bức ảnh độ nét cao chụp Bạc Quan Thành bị đưa lên xe cảnh sát, đã được gửi tới một cách chuẩn xác.

Bùi Ý tò mò mở bức ảnh ra để xác nhận, trong lòng kinh ngạc nói: "Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Bạc thị lại bị bắt vì tội môi giới mại dâm, nếu tin tức này lan ra, e rằng sẽ gây chấn không nhỏ trong giới đi? "

Có tiền có thể sai sử được cả ma quỷ.

Bạc Quan Thành có thể bỏ tiền ra mua được chị Thu và Lâm Na, vậy Bạc Việt Minh cũng có thể bỏ tiền ra mua được những phục vụ khác ở "Vân Điên", đây là cách tối nay cậu lấy được số phòng của Bạc Quan Thành.

Bạc Việt Minh nhìn tin tức người phục vụ gửi đến, trong mắt tràn đầy chán ghét——

Một chơi hai.

Hắn ngày thường đúng là coi thường Bạc Quan Thành.

Lâm Na trước tiên cho thuốc vào rượu whisky trong phòng riêng, trừ khi Bạc Quan Thành uống hết một chai rượu, nếu chỉ một ly rượu thôi cũng có tác dụng nhưng không đến mức mất kiểm soát.

Nói đến cùng, vẫn là Bạc Quan Thành không đủ giữ mình trong sạch, mua dây tự buộc mình.

Lâm Chúng trở về dò hỏi: "Bạc tổng, chúng ta có nên liên hệ với giới truyền thông để đưa chuyện này lên Internet không?"

Bạc Việt Minh lắc đầu: "Tạm thời không vội."

Lâm Chúng khó hiểu: "Sao vậy?"

Bùi Ý nhìn thoáng qua Bạc Việt Minh, hiểu suy nghĩ trong lòng đối phương: "Nhị ca khác với một kẻ cặn bã như Bạc Quan Thành."

"Lâm Chúng, tôi hỏi anh, nếu Bạc Quan Thành bị vạch trần chỉ trong một đêm, ngoại trừ khiến mặt mũi anh ta quét rác, thì sẽ có ảnh hưởng gì?"

Lâm Chúng hiểu: "Đó đương nhiên là tập đoàn Bạc Thị chúng tôi."

Bùi Ý lại nói: "Đúng, vì Bạc thị là công ty niêm yết, nếu tổng giám đốc gặp phải scandal như vậy, liệu có ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn không?"

Bạc Quan Thành giăng bẫy để gài bẫy Bạc Việt Minh, gã có lẽ không thể tính đến tổn thất thanh danh trong thời gian ngắn của tập đoàn, nhưng Bạc Việt Minh có nhận thức đúng sai có cái nhìn về toàn cục——

Hắn hiểu địa vị hiện tại của Bạc thị có được là nhờ sự chăm chỉ của Bạc lão phu nhân và các nhân viên cấp cao đổi lấy, không nên bị bất luận kẻ nào giày xéo!

Lâm Chúng phản ứng lại: "Bạc tổng, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?"

Loanh quanh một vòng lớn như vậy, cuối cùng cũng xử lý được Bạc Quan Thành, không có khả năng cái gì đều làm không được?

Trong lòng Bạc Việt Minh có chủ ý của mình: "Tin tức tạm thời sẽ không bị lộ ra ngoài, nhưng không có nghĩa chúng ta không thể đá hắn ra khỏi tập đoàn, chỉ là nếu chuyện này giao cho chúng ta tự mình xử lý thì, sẽ quá rõ ràng."

Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, một khi Bạc Quan Thành mất đi vị trí "tổng giám đốc" thì người được hưởng lợi nhiều nhất chính là bản thân Bạc Việt Minh.

Lâm Chúng cảm thấy hai ngày nay mình quá vội nên sinh ra hồ đồ, không theo kịp ý nghĩ của ông chủ nhà mình: "Vậy nên tìm ai làm?"

Lời vừa dứt, Bùi Ý chưa từng ở trong tập đoàn mở miệng: "Bạc Kiều."

Nghe nói, khi Bạc Việt Minh ở Ôn thành, Bạc Kiều mới vừa tiến vào tập đoàn, thường không hài lòng với vị trí của Bạc Quan Thành, bây giờ bước tiếp theo tuỳ thuộc vào cô ấy ——

Hợp tình hợp lý và thích hợp.

Bạc Việt Minh mỉm cười nhìn nhóc mèo con thông minh nhà mình, gật đầu dặn dò: "Lâm Chúng, đưa những bức ảnh này cho tam tiểu thư, nếu Bạc Kiều đủ thông minh, con bé hẳn phải biết phải làm gì."

"Vâng."

Ánh mắt Lâm Chúng quét qua khuôn mặt của Bạc Việt Minh và Bùi Ý, không thể không phục ——

Tuyệt nha!

Bạc tổng và tiểu tiên sinh hợp lực cùng nhau tạo ra tám trăm chiêu*, ai gặp phải sẽ xui xẻo đó!

...

Đảo mắt lại trôi qua một ngày, hoàng hôn tán lên cửa sổ.

Bùi Ý đang ở trong phòng ngủ nhỏ, vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến trên 《 Mạt Vụ 1.0》, cậu chưa kịp thở một hơi thì cửa sổ trò chuyện riêng tư vang lên.

Tin nhắn từ Lê Vu An gửi tới: "Will, thấy hot search trên weibo chưa?"

Bùi Ý khó hiểu: "Cái gì cơ?"

Đối phương tựa hồ đã đoán được câu trả lời của cậu, lập tức gửi ảnh chụp cùng với một đường link: "Nhìn đi, Will đại thần có trong danh sách."

Bùi Ý nhấp vào liên kết do Lê Vu An gửi, cẩn thận xem một lần mới hiểu được chuyện là như thế nào——

Ba ngày trước, có một bài viết nổi danh trên chuyên mục trò chơi của một diễn đàn xếp hạng nổi tiếng.

Nội dung của bài đăng là về đánh giá và bình chọn công khai các trò chơi mới trong hai năm qua, mà ở sản phẩm bình chọn của các trò chơi độc lập trong nước——

Thể loại hồi hộp 《 Nhạc Linh 》, thể loại chữa lành 《 Vân Chi Cảnh 》 đã được mọi người đề cập đến không ít, thậm chí còn được chọn vào top 5 của danh sách!

Trong các lần đề cử tiếp theo, blogger không quên ghi lại tên của các công ty sản xuất từng trò chơi và các ​​giá cấu sư đứng phía sau.

Không mất nhiều thời gian, bài viết tổng kết này đã được một người có tích V đăng lại trên weibo, số liệu thống kê về lượt, bình luận và lượt thích đều khá tốt.

Chẳng bao lâu, một số người hâm mộ trò chơi đã phát hiện ra điều gì đó trong bài viết tổng kết của hai trò chơi《 Nhạc Linh 》và 《 Vân Chi Cảnh 》, hóa ra được sản xuất cùng một nhà thiết thiết kế trò chơi!

Không chỉ có như thế, một số cư dân mạng còn bình luận thêm: "Ôi vãi! Thảo nào tôi cảm thấy tên của nhà thiết kế này trông quen quen, có ai để ý đến trò chơi 《 tìm tung 》 mà Tinh Vân Thú Du đã điên cuồng làm nóng trong hai ngày qua không? Hình như cũng là nhà thiết kế này đó!"

Ở đâu có người, ở đó có sông hồ, ở đâu có sông hồ, ở đó có người theo.

Bài viết tổng kết này đang được tìm kiếm trên diễn đàn trò chơi trên Weibo, bởi vì bút danh trò chơi 'will' của Bùi Ý xuất hiện trong các bình luận, ngoài ý muốn nhận được rất nhiều sự chú ý.

Ngoài ra còn có những người hâm mộ trò chơi lần theo manh mối, tìm thấy tài khoản weibo và Du Đồ của Bùi Ý, ấn vào để theo dõi cậu, lần lượt gọi tên "Will đại thần".

Tính đến thời điểm hiện tại, tài khoản weibo "Vua Uống Rượu Will" của Bùi Ý đã có gần 6.000 fan.

Với tư cách là sân nhà của các trò chơi Trung Quốc, số lượng fans của cậu trên "diễn đàn Du Đồ" ngày càng tăng lên.

Bùi Ý mở lại giao diện trò chuyện riêng tư với Lê Vu An: "Thảo nào hai ngày nay lại có nhiều người chú ý đến tôi đến vậy? Hóa ra là do hot search."

Trong ba bốn ngày qua, Bùi Ý đầu tiên cùng Bạc Việt Minh " lưu luyến " cả một đêm, sau đó lại "chạy trốn" thất bại, cuối cùng trở thành " nhân dân quần chúng chính nghĩa."

Sinh hoạt đã trải qua quá nhiều chuyện, khó tránh khỏi sẽ có sơ hở trong công việc.

Đinh.

Tin nhắn của Lê Vu An lại hiện lên trên màn hình trò chuyện riêng tư.

"Will, hiếm khu có được làn sóng chú ý đến chúng ta, tôi đã nhờ chị Ương đẩy nhanh tốc làm poster cho 《 Mạt Vụ 1.0》? Anh có thể đăng lên tài khoản của mình được không?"

Lê Vu An là người phụ trách trung tâm cũng là người điều hành thị trường tương lai của 《 Mạt Vụ 》.

"Mặc dù bây giờ còn hơi sớm để hoạt động, nhưng chúng ta không nên lãng phí thời gian quảng bá?"

"Có thể."

Bùi Ý hoàn toàn phối hợp với công việc của bạn tốt, nhưng trong lòng còn có cân nhắc khác——

《 Mạt Vụ 》 khởi động không chỉ có thể lợi dụng đợt gió đông này mà còn có thể nhân cơ hội bán đấu giá thiết lập trò chơi khác?

Kiếm tiền sao!

Phải nắm bắt mọi cơ hội?

Cuộc trò chuyện công việc ngắn ngủi kết thúc, tiếng gõ cửa vang lên.

Bùi Ý tưởng là chú Khải tới giờ lên gọi ăn cơm, tắt máy tính mở cửa, mới phát hiện người đứng ở cửa chính là Bạc Việt Minh: "Nhị ca?"

Bạc Việt Minh tầm mắt như có như không mà nhìn thoáng qua máy tính: "Bận xong rồi sao?"

Bùi Ý rầm rì: "Không bận."

Tuy rằng "giả ngu" đã bại lộ, nhưng cậu vẫn muốn tạm thời che đi sự nghiệp của mình, nếu sau này vẫn phải chạy trốn thì sao?

Bạc Việt Minh không dò hỏi tới cùng, chỉ hỏi: "Có muốn theo tôi về chủ trạch xem kịch vui không?"

Ngay khi câu nói phát ra, lòng hiếu kì của nhóc mèo con ngay lập tức bị khơi dậy.

"Muốn!"

Đôi mắt của Bùi Ý hơi sáng lên, rất có hứng thú mà hỏi: "Là chuyện dơ bẩn của Bạc Quan Thành bị Bạc Kiều tố giác sao?"

Bạc Việt Minh không trực tiếp trả lời, mà là duỗi tay ý bảo: "Đi đến chủ trạch rồi biết, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

"..."

Bùi Ý rũ mắt, nhìn bàn tay duỗi ra trước mắt, có chút mất tự nhiên mà lẩm bẩm: "Này còn chưa rời khỏi biệt thự mà?"

Tuy rằng miệng nói "không vui" nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn đặt tay mình vào lòng bàn tay Bạc Việt Minh.

Một lạnh một nóng chạm nhau, nảy sinh một cảm giác lưu luyến tê dại chỉ hai người mới hiểu.

Bùi Ý mơ hồ nhớ lại hô hấp cùng nhịp tim kề sát đêm đó, vô cớ hoảng hốt: "Nhị ca."

"Sao vạy?"

Bạc Việt Minh nhanh chóng nắm chặt tay nhóc mèo con nhà mình: "Đi thôi."

Rõ ràng chỉ có thể đợi ở nhà chính, nhờ chú Khải gửi tin nhắn cho Bùi Ý đến, nhưng Bạc Việt Minh nhất quyết muốn tự mình quay trở về một chuyến, chờ đến chính là giờ khắc này.

Có lẽ là nhìn ra Bùi Ý hoảng loạn khi nắm tay hắn, Bạc Việt Minh chủ động kể lại chuyện hôm nay ở tập đoàn để chuyển hướng sự chú ý của cậu——

Phải biết rằng, đối với một tập đoàn lớn như Bạc thị, toàn thể cổ đông không thể nói triệu tập là có thể triệu tập.

Sau khi Bạc Kiều lấy được bức ảnh, cô lập tức giả làm Bạc lão gia tử, "mời" những cổ đông cấp cao đến tổng bộ tập đoàn vào ngày hôm nay.

Bùi Ý kinh ngạc: "Làm trước báo sau sao*? Vậy lão gia tử không tức giận hả?"

(*)Tiền trảm hậu tấu ( 先砍 后揭): Thời xưa, tiền trảm hậu tấu là chém người trước, tâu lên vua sau (một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến), thường dùng để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.

Bạc Việt Minh cũng có chút bội phục cách làm việc thẳng thắn của Bạc Kiều, tiếp tục nói: "Con bé trực tiếp rửa những bức ảnh mà chúng ta đưa cho con bé, đưa chúng trước mặt mọi người, nói thẳng Bạc Quan Thành đã bị bắt đêm qua vì loại chuyện này."

Vẻ mặt của Bạc lão gia tử và Bạc Lập Huy thay đổi ngay tại chỗ.

Một là bởi vì tin tức đến quá đột ngột, hai là bởi vì ông nhìn ra Bạc Kiều đang cố ý làm khó dễ.

Bạc Lập Huy đã vội vã đến đồn cảnh sát ngay khi chuyện xảy ra tối qua, nhưng Bạc Quan Thành vẫn đang điều tra và xác minh, trong thời gian ngắn sẽ không thể ra ngoài.

Dựa theo các quy định của Luật pháp, trong tình huống giống như của Bạc Quan Thành, gã sẽ bị giam giữ ít nhất năm ngày, nhiều nhất là mười đến mười lăm ngày.

Bạc thị từ trước đến nay cây to đón gió, Bạc Quan Thành làm tổng giám đốc tập đoàn, nếu vụ bê bối như vậy bị truyền thông vạch trần sẽ gián tiếp ảnh hưởng đến danh tiếng và lợi ích của tập đoàn.

"Lão gia tử vốn định giải vây cho Bạc Quan Thành, nhưng những cổ đông cấp cao coi trọng lợi ích hơn người lại căn bản không nghe."

Việc đấu đá nội bộ của Bạc thị không liên quan gì đến cổ đông, nhưng việc Bạc Quan Thành làm bây giờ có thể ảnh hưởng đến danh tiếng và lợi ích của tập đoàn nên bọn họ không thể ngồi yên.

Chuyện của Bạc Quan Thành có thể lớn có thể nhỏ.

Có thể sau khi bị giam giữ sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Cũng có thể tin tức này được truyền thông tung ra vào buổi chiều đã làm lan rộng dư luận, ảnh hưởng đến hình tượng của Tập đoàn Bạc thị.

"Thay vì treo một quả bom hẹn giờ trên đầu, còn không bằng tạm đình chỉ chức vụ tổng giám đốc của hắn, ít nhất bằng cách này, ngay cả khi tin tức tiêu cực nổ ra, đó sẽ là vấn đề cá nhân của Bạc Quan Thành."

Bạc Việt Minh đem nguyên câu nói của cổ đông nói cho Bùi Ý nghe.

Bùi Ý cười khẽ: "Quả nhiên công ty càng lớn, cáo già càng nhiều, vậy còn kết luận cuối cùng thì sao?"

"Kết quả của cuộc thảo luận sơ bộ là vị trí 'tổng giám đốc' của Bạc Quan Thành đã bị đình chỉ." Bạc Việt Minh dừng một chút: "Ban đầu, Cao tổng và vài vị cổ đông muốn tôi tiếp quản dự án trong tay Bạc Quan Thành, nhưng tôi từ chối."

"Từ chối? Vì sao?"

Bạc Việt Minh tiếp tục nói: "Tôi đề nghị, hoặc là đi ra bên ngoài đào người thay thế vị trí của Bạc Quan Thành, hoặc tìm người trong tập đoàn thay cho hắn."

Bùi Ý có chút kinh ngạc trước quyết định của Bạc Việt Minh quyết định, cậu còn tưởng rằng đối phương sẽ trở về tập đoàn Bạc thị tận dụng khả năng mà ôm quyền, để chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp trong tương lai.

Bùi Ý nghe câu đề nghị bổ sung này, sự nghi ngờ trong lòng đã được giải đáp——

Thời gian giam giữ Bạc Quan Thành nhiều nhất sẽ không quá nửa tháng.

Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù Bạc Việt Minh có muốn tiếp quản cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận, trái lại sẽ kéo càng kéo thù hận về phía mình, lọt vào mắt đại phòng sẽ càng thêm ghen ghét.

Bạc Việt Minh thẳng thắn nói: "Trước khi bà nội hoàn toàn bình phục, tôi muốn nắm trong tay toàn bộ tập đoàn, nhưng trước mắt đây không phải là thời điểm tốt, còn không bằng thuận nước đẩy thuyền để cho bọn họ chọn."

Bùi Ý thông minh nói tiếp: "Vậy là anh đẩy Bạc Kiều lên?"

Bạc Việt Minh gật đầu: "Thảo luận nửa ngày, chúng tôi tạm thời cho con bé danh hiệu 'Phó tổng giám đốc'."

Kết quả, chuyện này phát triển thành cuộc tranh giành quyền lực giữa đại phòng và nhị phòng.

Suy cho cùng, nếu Bạc Việt Minh tiếp quản dự án của Bạc Quan Thành, trở thành tổng giám đốc duy nhất của tập đoàn, Bạc Kiều cũng có thể sinh ra tâm lý đối địch với hắn.

Bạc Việt Minh nói rất rõ ràng: "Mối quan hệ của tôi và Bạc Kiều không thân thiết, điều con bé thực sự hướng đến chính là gia đình của mình, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, tôi thà có một đồng minh để chia sẻ trận chiến tranh đoạt với đại phòng sắp tới, còn hơn là một mình gây thù chuốc oán."

Bùi Ý nghe được Bạc Việt Minh phân tích hồi lâu, vô thức lắc lắc bàn tay đang được nắm, trong lòng xẹt qua một tia kiêu ngạo và đắc ý——

Không hổ là phản diện mà cậu coi trọng, ánh mắt suy xét khác xa so với người bình thường.

Bạc Việt Minh cảm nhận được Bùi Ý vùi vẻ, khóe miệng nhếch lên.

Trong lúc hai người nói chuyện, vừa lúc đã đến gần nhà chính.

Bạc Việt Minh nheo mắt nói: "Chúng ta sắp đến nơi rồi."

Bùi Ý lãnh ý: "Ừm."

Cậu thả chậm bước chân, đi sát lại bên cạnh Bạc Việt Minh, lại khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn rụt rè ngày trước.

Chú Khải đi theo phía sau, cảm nhận được sự thay đổi khí chất của hai người, lắc đầu cười cười——

Một nhị thiếu gia thực lực lợi hại, bây giờ lại thêm một tiểu tiên sinh, nhìn toàn bộ Bạc thị và thân thích bên nhà ngoại, ai có thể là đối thủ của bọn họ?

Bạc Việt Minh và Bùi Ý mới tới gần cửa nhà chính, liền nghe thấy nhà ăn truyền đến một tiếng giận dữ của Bạc lão gia tử: "Bạc Kiều, trong mắt mày rốt cuộc còn có coi tao là ông nội nữa hay không!"

"Mày không thương lượng trước với tao, còn dám đưa những cổ đông đó ra để trấn áp tao? Ah? Nhị phòng đây là muốn leo lên đầu lên cổ tao ngồi có phải hay không?"

"Tao nói cho mày biết, mày đừng tưởng mày là con gái, mà tao không dám lấy gia pháp dạy chỗ mày!"

Tiết Mẫn sốt ruột muốn bảo vệ con gái, lập tức đứng chắn trước mặt Bạc Kiều, có chút gấp gáp phản bác: "Ba, cho dù Kiều Kiều có không đúng, thì ý định ban đầu của con bé cũng là vì tập đoàn! Vốn dĩ chính là Bạc Quan Thành không thể kiềm chính mình, nên mới...."

Bạc Lập Huy trầm giọng ngắt lời: "Em dâu, cô nói ai không thể kiềm chế?"

Bùi Ý vừa vào nghe thấy lời qua tiếng lại của mọi người trong nhà chính, lập tức có hứng thú ăn dưa, ngo ngoe rục rịch mà hận không thể trực tiếp hò reo cổ vũ——

Đánh đi! Đánh đi!

Xé rách mặt nạ của bọn họ! Xé rách mặt mặt nạ của bọn họ!

Đại phòng nhị phòng chuyên môn nhắm vào Bạc Việt Minh tính nợ, chỉ có xé xác lẫn nhau mới đủ hả giận!

Bạc Việt Minh ăn ý cảm nhận được sự hưng phấn của Bùi Ý "sợ trong nhà chính không loạn", bất đắc dĩ lại sủng nịch mà thấp giọng: "Mèo con ngoan chút."

"..."

Hả?!

Bùi Ý bị này âm thanh sủng nịch này làm cho bối rối, thoáng chốc ánh mắt cũng không biết liếc đi nơi nào.

Giây tiếp theo, một giọng nói giận dữ truyền thẳng về phía bọn họ ——

"Bạc Việt Minh! Mày còn dám tới đây? Tao đang định muốn đi tìm mày đây!" Bạc Lập Huy sải bước đi tới, đối với Bạc Việt Minh lời nói tức giận như thác nước đổ ập xuống: "Mày nói, chuyện này có phải mày làm hay không?"

"Là mày và Bạc Kiều? Hay là hai anh em bọn mày liên thủ đối phó Quan Thành!"

Tuần trước, con trai ông ta thì thầm với ông ta trong văn phòng về kế hoạch, về cơ bản là dùng vụ bê bối sắc tình để hạ bệ Bạc Việt Minh, kéo hắn xuống ngựa!

Hiện tại kết quả đâu?

Người xảy ra chuyện là Bạc Quan Thành!

Người bị buộc phải mất chức tổng giám đốc vẫn là Bạc Quan Thành!

Trên đời này nào có thể trùng hợp như vậy? Bạc Lập Huy tưởng tượng liền cảm thấy không thích hợp.

Người con trai đáng tin cậy duy nhất buộc phải ở lại đồn cảnh sát, vợ gọi điện tìm kiếm mối liên hệ, cuối cùng chỉ nhận được câu nói này——

Bạc Quan Thành tuy là lần đầu phạm tội nhưng cũng không thể ngăn cản gã vui vẻ!

Hai cô gái ở cùng gã đêm đó, bởi vì sợ quá nên khai hết tất cả ra!

Bằng chứng vô cùng cùng xác thật, có chỗ nào nói quá? thực sự nghĩ rằng luật pháp chỉ là một vật trang trí à?

Bạc Việt Minh giả vờ không hiểu: "Bác, bác nói gì vậy cháu nghe không hiểu? Chính anh họ không thể kiềm chế được, chẳng lẽ là cháu ép anh ấy làm như vậy sao?"

Bạc Lập Huy tức giận nói: "Mày!"

Bạc lão gia tử phát giác sự khác thường trong đó, ngữ khí mang theo không hài lòng: "Việt Minh, đừng ở trước mặt trưởng bối bọn tao miệng lưỡi trơn tru!"

"Ông nội, bác, nói đến đây cháu cũng phải cảm ơn mọi người."

Bạc Việt Minh đột nhiên nói ra lời này, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bạc Lập Huy đứng ở trước mặt hắn: "Mày có ý gì?"

"Nửa năm trước, mọi người đều để ý tới chuyện hôn nhân đại sự của cháu, ngược lại không để ý đến tuổi tác của anh họ."

Bùi Ý nhanh chóng hiểu ý của Bạc Việt Minh, mang tai lập tức đỏ bừng.

"Hiện tại cháu có người chung chăn gối, nhưng anh họ còn chưa thành gia."

Bạc Việt Minh nắm chặt tay Bùi Ý, như thể hắn đã lấy được báu vật nào đó, trong lời nói vừa có khoe khoang vừa có trào phúng——

"Anh ấy ngẫu nhiên làm ra chuyện đó, đương nhiên sẽ ở bên ngoài lưu tình khắp nơi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv