"Bắt được người rồi? Lão phu nhân và những người khác có sao không?"
Biết được việc này chú Khải khẩn trương không thôi, lo lắng đến mức làm đổ một ít trà nóng lên tay.
Giọng điệu của Bạc Việt Minh khá bình tĩnh: "Chú Khải, ông yên tâm, bà nội tôi vẫn ổn, dì Tống cũng vậy."
Hắn biết được chuyện cụ thể từ Tần Dĩ Thuấn——
Bảo vệ xung quanh biệt thự đã được thay thế từ lâu bởi nhân viên của công ty STS, trong khoảng thời gian này, việc kiểm soát ra vào biệt thự rất nghiêm ngặt.
Khoảng tám giờ tối nay, một người với khuôn mặt xa lạ đột nhiên xuất hiện. Đối phương khẳng định vào cuối tháng, công quán sẽ tiến hành kiểm tra thường xuyên mạch điện trong mỗi biệt thự để tránh những nguy cơ tiềm ẩn.
Là một trong những cư dân lâu năm của biệt thự này, dì Tống xác nhận việc kiểm tra này quả thực đã được thực hiện từ hai tháng trước, nhưng người trước mắt này tương đối xa lạ.
Cùng lúc đó, người phụ trách bảo vệ của STS cũng đã cùng công quán kiểm tra chứng thật - chỉ sau khi xác nhận đối phương là nhân viên bảo trì được thuê mới cho phép đối phương vào.
Khi "nhân viên bảo trì" kiểm tra các thiết bị điện khác nhau, luôn có nhân viên bảo vệ đặc biệt giám sát, sau khi kiểm tra toàn bộ thiết bị trong nhà, đối phương nói muốn kiểm tra đồng hồ điện chính bên ngoài nhà.
Trùng hợp lúc này, Tần Dĩ Thuấn cũng tới.
Từ khi Bạc Việt Minh giao phó nhiệm vụ này cho STS, đối phương vì em trai mình càng quan tâm nhiều hơn, bất cứ khi nào anh rảnh rỗi sẽ đích thân đến giám sát tình hình.
Sau khi Tần Dĩ Thuấn nhìn thấy người công nhân bảo trì xa lạ, anh không khỏi nhìn kỹ hơn, dò hỏi vài câu, không phải ai cũng có thể chịu được khí chất sắc bén của người đã từng trải qua trong quân đội——
"Nhân viên bảo trì" lắp bắp khi nói chuyện với Tần Dĩ Thuấn, trong mắt anh ta hiện lên sự hoảng loạn.
Tần Dĩ Thuấn nhận thấy có điều gì đó không ổn, sau đó anh tìm thấy một camera mini từ khe rỗng trên tay cầm dụng cụ của đối phương.
"Tần Dĩ Thuấn nói rằng loại camera mini này trên thị trường chợ đen có giá rất cao. Nó hoạt động dựa trên kết nối không dây và có thể hoạt động được khoảng nửa tháng khi được sạc đầy."
"Chắc do đèn trong nhà quá sáng và nhân viên bảo vệ theo dõi quá chặt nên "nhân viên bảo trì" không dám lấy ra nên quyết định lắp vào cửa sổ. Từ chỗ cửa sổ có thể nhìn được toàn cảnh căn biệt thự."
Người được STS cử đến là để bảo vệ và trị liệu, nếu Tần Dĩ Thuấn không đến kịp thời, camera mini tinh vi như vậy sẽ khó bị phát hiện.
Cũng may Tần Dĩ Thuấn tới kịp lúc, đáng tiếc duy nhất chính là——
Tuy rằng ý đồ của nhân viên bảo trì đã được nhìn thấu, nhưng đối phương không chịu thừa nhận, hơn nữa còn chưa "lắp đặt kịp thời" nên dù có đưa đến đồn cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.
Vì vậy, Tần Dĩ Thuấn đã đích thân gọi điện cho Bạc Việt Minh để hỏi ý kiến.
Bùi Ý đã biết được tình hình qua điện thoại, để giữ vững tính cách, cố ý ngơ ngác rầu rĩ không nói lời nào.
Chú Khải và Lâm Chúng vừa biết được tình hình cụ thể, hai người nhìn nhau với vẻ mặt khác nhau.
Chú Khải đưa tách trà ấm cho Bạc Việt Minh, lòng vẫn còn sợ hãi: "Cũng may Tần Tổng có ở đó, nhưng ai lại bỏ ra nhiều công sức như vậy chỉ để lắp một camera mini? Đại phòng bên kia sao?"
"Đúng vậy, Bạc tổng, người đứng sau muốn đi lòng vòng như vậy để làm cái gì?"
Bùi Ý cúi đầu cắn một miếng lê, trong lòng thầm nghĩ, điều này chẳng phải là hiển nhiên sao?
Bất kể ai đứng sau việc này, bọn họ cũng chỉ muốn theo dõi tình trạng thể chất của Bạc lão phu nhân!
Phải biết rằng "bệnh" của Bạc lão phu nhân đến đột ngột, lúc bà khỏe mạnh cũng không lập "di chúc", nếu cuối cùng bà "qua đời" thì việc phân chia sẽ dựa trên nguyên tắc thừa kế thông thường -
Tài sản của tập đoàn Bạc thị và thậm chí cả nhà họ Bạc đều thuộc về Bạc lão gia tử và các con của ông, cụ thể là đại phòng Bạc Lập Huy, nhị phòng Bạc Lập Hồng.
Trong khoảng thời gian này Bạc lão phu nhân "Hôn mê bất tỉnh", với tư cách là chồng, Bạc lão gia tử có quyền tiếp nhận, quản lý mọi việc.
Nếu một ngày nào đó Bạc lão phu nhân khỏi bệnh thì sao? Khi đó bà hoàn toàn có thể đưa ra quyết định và kiểm soát tài sản, quyền lực mà mình sở hữu!
Bùi Ý nhớ rõ trong nguyên tác từng đề cập——
Giai đoạn sau, Bạc Việt Minh hắc hoá muốn cướp đi mọi thứ, nhưng bởi vì không hợp tình cũng không hợp pháp, nên bị mọi người chỉ trích và phản đối, điều này cũng cho thấy hắc đặc biệt có " dã tâm".
"Bà nội sau khi xảy ra chuyện liền lâm vào hôn mê. Khi đó, bác sĩ nói nếu bà không tỉnh lại trong vòng ba tháng, thì bà sẽ thường rơi vào trạng thái thực vật cho đến khi từ bỏ việc điều trị và qua đời."
Bạc Việt Minh chậm rãi mở miệng, giải thích nguyên nhân: "Tôi sợ bà gặp nạn là do người nào đó gây ra, nên đã lén chuyển bà đến Minh Khê công quán chăm sóc mà không báo cho nhà họ Bạc biết."
Về vấn đề này, Bạc Việt Minh đã bị mọi người trong nhà họ Bạc chỉ trích nặng nề.
Lâm Chúng phản ứng lại: "Bạc tổng, ý anh là sở dĩ người đứng sau không có động thái gì, là vì họ đang chờ ngày Bạc lão phu nhân không thể chống đỡ được nữa?"
Nhưng hiện tại, không chỉ ba tháng trôi qua, bệnh tình của Bạc lão phu nhân vẫn không xấu đi, mà còn đang trong quá trình hồi phục, tuy hồi phục không nhanh nhưng không phải là không thể hoàn toàn tỉnh lại.
Suy nghĩ sâu hơn——
Điều gì sẽ xảy ra nếu căn bệnh của Bạc lão phu nhân thực sự có liên quan đến đại phòng? lỡ như sau khi tỉnh lại bà càng ngày càng thiên vị Bạc Việt Minh thì sao? Cho nên người ở phía sau màn lúc này mới luống cuống!
"Có người muốn nghe tin xấu từ miệng tôi, nhưng đáng tiếc là bọn họ không bao giờ chờ được, nếu có tật giật mình, vậy khó tránh khỏi sẽ nóng vội, huống chi ——"
Chú Khải nhịn không được hỏi: "Huống chi cái gì?"
Bạc Việt Minh uống một ngụm trà, giảm bớt men say tối nay khi uống champange: "Tôi bắt được dự án đấu thầu Ôn Thành."
Lâm Chúng bừng tỉnh, chợt vỗ đùi: "Tôi biết rồi! Họ sợ Bạc tổng mang theo dự án ' giết ' trở về!"
Khi Bạc lão gia tử yêu cầu Bạc Việt Minh chuyển tất cả các dự án mà hắn đang xử lý cho Bạc Quan Thành, lại không cho hắn tiếp tục giữ chức tổng giám đốc tập đoàn, ông ta luôn lấy " mắt tật" làm cái cớ!
Dù cho bản chất của dự án Ôn Thành được đưa ra, cũng là muốn đuổi Bạc Việt Minh ra khỏi Đế Kinh.
Nhưng ai có thể ngờ được?
"Mù" Bạc Việt Minh ở Ôn thành, Thuận Thiên và Du thị là hai đại đầu long tranh giành, đột phá vòng vây bắt được hạng mục này!
Điều đó có nghĩa là gì? Chứng tỏ hắn vẫn có năng lực!
Bạc Việt Minh quay trở lại với một dự án trị giá ít nhất 1,2 tỷ, chỉ cần hắn muốn thì không có cổ đông cấp cao nào phản đối.
Bùi Ý hiểu rõ nguyên nhân liền cắn một miếng lê, trong lòng đắc ý nhưng không quên trào phúng——
Bạc lão gia tử chỉ là một kẻ có mắt không tròng! Ông ta muốn tính kế Bạc Việt Minh, kết quả Bạc Việt Minh càng đánh lại càng hăng!
Không hổ là đại vai ác mà cậu vẫn luôn coi trọng!
Âm thanh Bùi Ý cắn miếng lê to đến mức Bạc Việt Minh bị phân tán sự chú ý.
"Bùi Ý? Ăn gì vậy?"
"Nhị ca!"
Bùi Ý thích nhất những người đàn ông dấn thân vào sự nghiệp, giờ đây khi nhìn Bạc Việt Minh, cậu có cảm giác như đối phương đang tỏa sáng.
Trong lòng cậu nhịn không được kích động, cầm chiếc nĩa nhỏ sạch sẽ bên cạnh lên, xiên một miếng lê đẹp nhất rồi đưa tới bên miệng Bạc Việt Minh.
"Ngọt lắm! A——"
Bạc Việt Minh không chút do dự, cắn một miếng: "Ừ, rất ngọt."
Bùi Ý cười đến sung sướng, nhưng cậu không nghĩ gì nhiều hơn, dù sao lê ngọt ăn rất ngon.
Lâm Chúng và chú Khải nhìn thấy hai người thân mật, nhất thời cảm thấy bớt căng thẳng hơn: "Nhị thiếu gia, nếu lão phu nhân bên kia tạm thời không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chúng ta vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, bàn giao xong tất cả rồi trở về Đế Kinh?"
Bạc Việt Minh lắc đầu: "Không được, chúng ta phải nhanh chóng trở về."
Kẻo thời gian trôi qua, mọi người trong nhà họ Bạc sẽ nghĩ ra lý do khác để tiếp tục áp chế hắn.
Bạc Việt Minh suy nghĩ một chút: "Lâm Chúng, giúp tôi liên lạc với chị Chung Dịch. Tối mai tôi mời chị ấy một bữa cơm, bàn bạc một chút."
Nếu muốn quay trở lại vị trí trung tâm của Tập đoàn Bạc thị, các cổ đông khác phải đứng ra "kiểm tra " Bạc lão gia tử.
Chung Dịch đã làm việc cho tập đoàn Bạc thị hơn mười năm, có năng lực, mối quan hệ và cảm tình, việc đối phương bí mật liên lạc với các cổ đông, phân tích tình hình và thuyết phục mọi người ủng hộ Bạc Việt Minh là điều hoàn hảo.
Bạc Việt Minh hồi tưởng lại những thứ xảy ra trong nửa năm qua, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lâm Chúng, ngày mốt mua vé về Đế Kinh!"
Đã nửa năm trôi qua, hắn cũng nên trở về giết chết những con người cao ngạo kia!
Bùi Ý nghe hiểu quá mức tận hứng, giành trước cao giọng phối hợp: "Vâng!"
"..."
Ánh mắt của mọi người không tự giác chếch đi: "Sao tối nay tiểu tiên sinh vui vẻ thế?"
Bùi Ý chột dạ cắn nĩa: "Trở về tìm Tham Trường chơi!"
Trong lòng Bạc Việt Minh biết rõ, đổi chủ đề: "Muộn rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi. Nhân tiện, Lâm Chúng, ngày mai nhớ gọi Lão Trường và Kiều Đông trước."
Lão Trương là người Ôn Thành, đương nhiên sẽ không theo bọn họ về Đế Kinh, tiền lương trước tiên phải thanh toán trước.
Sau khi Trần Thuận cùng Phan Thành Công bị cảnh sát giam giữ, Kiều Đông tình nguyện đại diện cho gia đình người quá cố, phối hợp với các luật sư do Tập đoàn Du Thị thuê để thực hiện các cuộc khởi tố tiếp theo, y đã không quay lại trong nhiều ngày.
Lâm Chúng đáp: "Được."
- -
Đảo mắt, đã đến lúc phải trở về Đế Kinh.
Bùi Ý nhìn vào "ngôi nhà" mà cậu đã sống trong hai ba tháng, trong lòng cảm thấy có chút vi diệu——
Giống như từ nhỏ cậu không thể sống ở một chỗ, khi trưởng thành vẫn thích dùng phòng làm việc của studio làm nơi ở tạm.
Đoán chừng lần này cậu trở lại Đế Kinh, thời gian cậu có thể ở nhà họ Bạc sẽ bị hạn chế.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Bùi Ý tưởng đó là chú Khải, nhưng khi quay lại thì nhận ra đó là Kiều Đông, lớp thạch cao trên chân đã được gỡ bỏ hoàn toàn, tuy nói gân và xương bị thương, nhưng lúc này miễn cưỡng có thể đi lại tự nhiên.
"Tiểu tiên sinh."
Khuôn mặt nhợt nhạt thường ngày của Kiều Đông cuối cùng cũng có chút hồng hào, y đứng ở cửa phòng, cúi đầu thật sâu trước mặt Bùi Ý với vạn phần cảm kích: "Cảm ơn cậu."
Nghe nói Bạc Việt Minh, Bùi Ý và những người khác hôm nay sẽ rời đi nên Kiều Đông đã đến đây để tiễn họ, trước khi lên tầng, y đã bày tỏ lòng biết ơn với Bạc Việt Minh và những người khác.
Kiều Đông biết, nếu không gặp được quý nhân, y sẽ tuyệt vọng đến mức chính mình cũng sẽ không làm được gì chứ đừng nói đến "trả thù".
Bùi Ý hiểu được ý nghĩa của lời cảm ơn của y, bước lại gần thấp giọng hỏi: "Kiều Đông, sau này cậu định làm gì?"
"..."
Kiều Đông phát ngốc khi nghe câu hỏi hoàn chỉnh của Bùi Ý: "Ở lại Ôn Thành, khi vụ án của Trần Thuận và Phan Thành Công chính thức kết thúc, tôi sẽ tìm việc làm."
"Chi phí điều trị trong thời gian này đều do Bạc tổng chi trả, sau này tôi nhất định sẽ tìm cách kiếm tiền trả lại cho anh ta!"
Có lẽ vì vơi bớt hận thù nên Kiều Đông bớt u ám và hướng ngoại hơn: "Trước đây tôi đã nói chuyện với anh Lâm khi chúng tôi còn ở cùng nhau. Cả hai chúng tôi đều học chuyên ngành quản lý tài nguyên ở trường đại học."
Mặc dù học vấn và năng lực của Kiều Đông không bằng Lâm Chúng nhưng y vẫn sẵn sàng học tập, tiếp tục làm việc chăm chỉ——
Nếu một ngày nào đó y có thể giống như Lâm Chúng, tìm được một ông chủ ưu tú làm việc bên cạnh, học tập, thì cuộc sống trong của y hẳn là cũng vẫn là có hy vọng đi?
Bùi Ý hiếm khi nghe thấy Kiều Đông nói nhiều lời như vậy, cậu nhìn thấy khao khát và ánh sáng trong mắt đối phương, trong đầu cậu khẽ động: "Kiều Đông."
"Hả?"
Kiều Đông luôn cảm thấy hôm nay Bùi Ý có chút khác thường, quá mức bình thường.
Đang lúc y đang suy nghĩ, Bùi Ý chủ động khoác vai y, thì thầm vào tai y mấy câu——
Kiều Đông hai mắt dần dần mở to, khảo khát trong mắt biến thành kinh hãi.
Đơn giản thì thầm xong, Kiều Đông không thể tin nhìn Bùi Ý trước mặt, nhìn cậu từ đầu đến chân.
"Tiểu...tiểu tiên sinh, cậu..."
"Suỵt!"
Bùi Ý nhẹ giọng ngăn cản, lại vỗ vỗ vai y: "Đi thôi."
Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, bọn họ có thể gặp lại nhau với một thân phận khác.
- -
Máy bay đến Đế Kinh đúng giờ vào lúc sáu giờ chiều.
Bùi Ý bước ra khỏi lối đón khách ở sân bay, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa——
Tần Dĩ Thuấn mặc một chiếc áo gió mỏng dài tay, giữa hai lông mày có vẻ nghiêm túc khó tả, bốn chữ "Người sống chớ gần" hiện xung quanh người anh.
Nhưng với hình tượng nghiêm túc như vậy, lại mang theo một chiếc túi đựng mèo trước mặt, Tham Trường mũm mĩm ngoan ngoãn "nằm yên" trước mặt, đôi mắt tròn xoe đang quan sát mọi thứ xung quanh.
Sự kết hợp giữa một người một mèo, lại mang theo cảm giác dễ thương đến lạ.
Đã lâu lắm rồi cậu mới được nhìn thấy thú cưng yêu quý của mình, Bùi Ý vừa nhìn thấy nhóc đã chạy ngay tới chỗ meo meo nhà mình, bóng dáng nhìn liền phá lệ khoan thai.
"..."
Bạc Việt Minh nhìn Bùi Ý bên cạnh mình đã chạy đi, dấm chua đã lâu không thấy lại bay lên.
Mang theo Tham Trường đến đón?
Quả thực là thủ đoạn để hấp dẫn sự chú ý của nhóc mèo con.
Bùi Ý hoàn toàn không biết đến nội tâm đầy dấm chua của Bạc Việt Minh, nhanh chóng chạy đến trước mặt Tần Dĩ Thuấn, mà không giấu nổi sự kích động trong mắt: "Tham Trường, em nhớ anh sao?"
"Meo! Meo~wu~"
Tham Trường nhanh chóng nhận ra Bùi Ý, bàn chân của mèo con đột nhiên bắt đầu cào túi một cách phấn khích.
"..."
Lời chào của Tần Dĩ Thuấn nghẹn lại trong cổ họng.
Anh không ngờ rằng khi em trai mình tới, cư nhiên sẽ chào đón mèo con trước, điều đáng ngạc nhiên nhất là Tham Trường lại hiểu kêu meo meo để đáp lại cậu.
Tần Dĩ Thuấn thấy vậy, bất đắc dĩ lại sủng nịch mà đem Tham Trường đưa cho Bùi Ý: "Mèo đen nhỏ trả lại em, em xem anh nuôi nó như thế nào?"
Bùi Ý phát hiên Tham Trường béo lên không ít, ngẩng đầu khen ngợi: "Anh lợi hại nhất!"
Vừa dứt lời, Bạc Việt Minh từ phía sau đi tới bất thình lình nói: "Tần tổng."
Tần Dĩ Thuấn được em trai khen ngợi, trong lòng cảm thấy đắc ý, hiếm khi có giọng điệu tốt với Bạc Việt Minh: "Nhị thiếu gia, đã lâu không gặp, chúng ta không thể dừng ở đây lâu được, vào trong xe nói chuyện."
Bạc Việt Minh tạm thời trở lại, để tạo bất ngờ "hiếm có" cho nhà họ Bạc, hắn đã cố tình không nhờ Lão Phó đến đón hắn ở sân bay.
Hơn nữa Tần Dĩ Thuấn còn tìm được một số manh mối mới, cho nên người đón hắn trở thành đối phương.
"Hôm nay tôi lái xe bảy chỗ, không gian rất rộng rãi." Tần Dĩ Thuấn mở cốp xe, ra hiệu cho Lâm Chúng và chú Khải sắp vali vào cốp, lại nói: "Tiểu Ý, ngồi phía trước đi."
"Tôi và Bùi Ý ngồi phía sau." Bạc Việt Minh bước lên trước một bước, từ chối, đưa ra lý do thoả đáng: "Tham Trường đã lâu không gặp Bùi Ý, cho nên một người và một mèo ngồi ghế phó lái không an toàn."
Tần Dĩ Thuấn cau mày, muốn nói cái gì khác——
Kết quả, Bùi Ý nhanh chóng ngồi ở hàng ghế sau, ôm Tham Trường vào lòng, không quên dành chỗ cho Bạc Việt Minh, vừa ngoan vừa ngọt: "Nhị ca, chỗ này."
Khóe miệng Bạc Việt Minh cuối cùng cũng nhếch lên, không quên nói: "Nếu Tần tổng cảm thấy mệt, anh có thể nhờ trợ lý của tôi lái xe cho."
"..."
Sắc mặt Tần Dĩ Thuấn lạnh tanh.
Cũng không biết sao lại thế này, càng nhìn Bạc Việt Minh lại càng "Không vừa mắt"!
Tần Dĩ Thuấn không tin tưởng người khác lái xe, chỉ để Lâm Chúng ngồi ở hàng ghế đầu, lái xe hướng về nội thành Đế Kinh.
Khung cảnh hai bên cầu nhanh chóng lướt qua cửa kính ô tô.
Tần Dĩ Thuấn không lãng phí thời gian, trực tiếp đề cập đến chuyện này: "Đúng rồi, tôi bên kia đã kiểm tra cụ thể hơn."
"Người đàn ông đó tên là Vĩnh Cường, anh ta 36 tuổi, là kỹ thuật viên của dây điện Hoa Kinh, anh ta đã làm việc ở công ty này được 10 năm."
Bùi Ý ngồi ở hàng ghế sau, nghe thấy câu này, động tác vuốt ve mèo của cậu chợt dừng lại.
Một nhân viên kỳ cựu 10 năm?
Anh ta đã thu được bao nhiêu lợi ích khi bỏ bê công việc đứng đắn của mình, sẵn sàng làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy cho những người đứng sau có dã tâm?
Bạc Việt Minh hỏi: "Tần tổng, anh còn phát hiện được gì nữa không?"
Tần Dĩ Thuấn nói thêm: "Nửa tháng trước, Vĩnh Cường giành được một đơn hàng lớn hơn trăm vạn cho Hoa Kinh. Theo quy định liên quan của công ty đó, anh ta có thể nhận được rất nhiều tiền hoa hồng."
Bạc Việt Minh nghe ra trong đó vi diệu: "Một nhân viên kỹ thuật đảm nhận công việc của nhân viên bán hàng?"
Chỉ sợ không phải đảm nhận, mà là cố ý bàn giao lại.
"Bạc tổng, cậu có biết bên đặt hàng đó là ai không?"
"Ai?"
"Thành Hưng Đức."
"..."
Khi Bùi Ý nghe thấy cái tên hoàn toàn xa lạ này, trong con ngươi cậu hiện lên một tia nghi ngờ.
Cũng may Lâm Chúng ngồi ở hàng ghế đầu chú ý tới, quay đầu hỏi: "Sao cái tên này tôi nghe quen quen? Là họ hàng của lão phu nhân à?"
Chú Khải nói rõ hơn về mối quan hệ với thế hệ trước, khẳng định: "Lão gia tử tên thật là Thành Ngưỡng Sơn, là con trai thứ ba trong gia đình. Ông ta vốn là một phần tử trí thức, những năm đầu, ông ta dựa vào khả năng trở thành giảng viên đại học, cho nên lúc này mới có thể được xưng một câu tiên sinh."
Sau khi gả cho lão phu nhân, nhà họ Thành bên kia được hưởng rất nhiều lợi ích.
"Tôi nhớ rằng Bạc lão gia tử có một người cháu trai đang điều hành một nhà máy, những năm này anh ta làm những đơn đặt hàng nhỏ, kiếm cũng được không ít tiền người đó tên Thành Hưng Đức thì phải."
Bạc Việt Minh nghe được lời này, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Loanh quanh một vòng cuối cùng cũng liên quan đến Bạc lão gia tử, ai sẽ dùng "Camera giám sát" để xác nhận tình trạng thể chất của vợ mình cơ chứ?
Điều này không giải thích được vấn đề sao?
Tần Dĩ Thuấn điểm đến thì dừng, đổi chủ đề: "Bạc tổng, dì tôi biết tối nay Tiểu Ý sẽ về, nên đã nấu một bàn đồ ăn lớn cho mọi người..."
Giọng nói của Bạc Việt Minh trở nên lạnh hơn, nhưng cũng không hướng tới người ngồi trong xe: "Tần tổng, phiền anh mang Bùi Ý đi ăn tối, tôi muốn quay về xử lý một số việc."
"Đợi lát nữa chúng tôi bắt taxi, phiền anh dừng lại một chút."
Bùi Ý cảm nhận được người bên cạnh không giống bình thường: "Nhị ca?"
"Không có việc gì."
Bạc Việt Minh nhìn như sờ đầu Tham Trường, kỳ thực lại khẽ chạm vào mu bàn tay của Bùi Ý: "Hai người họ nhất định đều nhớ em, ăn xong rồi về sớm."
"Hơn nữa biệt thự đã hai ba tháng chưa được dọn dẹp, có lẽ người làm đã lười biếng, khi chú Khải dọn dẹp xong, buổi tối trở về có thể trực tiếp đi ngủ."
"..."
Bùi Ý biết Bạc Việt Minh quyết tâm, khả năng có thể gây ầm ĩ ở nhà họ Bạc, hơn nữa cậu và mẹ con Thư Uyển, Tần Dĩ Thuấn đã lâu không gặp nhau——
Bùi Ý do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe theo sự sắp xếp của Bạc Việt Minh.
...
Trước mười giờ tối, Bùi Ý trở lại trang viên nhà họ Bạc sau một thời gian dài vắng bóng dưới sự hộ tống của Tần Dĩ Thuấn.
Vốn Thư Uyển và Bùi Nguyện muốn giữ cậu ở lại qua đêm, nhưng Bùi Ý vẫn mơ hồ nghĩ đến Bạc Việt Minh, do dự hồi lâu, cậu quyết định trở về nhìn xem.
Biệt thự độc lập còn sáng đèn.
Chú Khải đang ở tầng một nhìn thấy Bùi Ý, ông vội vàng đứng dậy nghênh đón: "Tiểu tiên sinh, cậu về rồi? Nếu mệt thì về phòng nghỉ ngơi, tôi đã thu dọn đồ đạc rồi."
Bùi Ý nhìn xung quanh một vòng rồi nhìn về phía tầng hai đang sáng đèn: "Nhị ca?"
"Nhị thiếu gia đang uống rượu một mình trên tầng." Chú Khải ít khi thở dài.
Buổi tối khi về đến nhà, đại phòng, nhị phòng và Bạc lão gia tử đều tụ tập ở nhà chính dùng bữa tối, vì Bạc Việt Minh đột ngột trở về nên mọi người trong nhà họ Bạc ít nhiều đều ngạc nhiên.
Theo kế hoạch ban đầu, Bạc Việt Minh đã trực tiếp sử dụng "Dự án Ôn Thành" làm bước đệm để chứng tỏ rằng hắn muốn quay trở lại Tập đoàn Bạc thị.
Nhưng làm sao Bạc lão gia tử có thể bằng lòng để hắn quay trở lại? Tùy tiện nói vài câu liền muốn tạm thời dùng một lý do thoái thác để gạt đi.
Có lẽ đã gián tiếp xác nhận "căn bệnh" của Bạc lão phu nhân có liên quan đến Bạc lão gia tử. Tối nay Bạc Việt Minh thay đổi từ vẻ trầm ổn thu liễm thường ngày của mình, mỗi câu nói đều tiến tới, không muốn chuyển chủ đề.
Trong cơn tức giận, Bạc lão gia tử bắt đầu nói về thân phận của mình, bầu không khí trở nên có phần căng thẳng.
Sau đó, Bạc Việt Minh trở lại biệt thự nơi hắn ở, tắm rửa một lát và bắt đầu uống rượu.
Chú Khải biết trong lòng hắn có áp lực, có buồn khổ nhưng lại không dám khuyên nhiều.
"..."
Bùi Ý về nhà muộn không biết chi tiết quá trình xảy ra chuyện, nhưng khi mở cửa tầng hai, cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc——
Bạc Việt Minh ngồi tựa lưng vào ghế sofa, trước mặt đặt hai chai rượu rỗng trên bàn trà, trong tay chỉ còn lại một phần ba chai rượu whisky nồng độ cao.
Uống như vậy, dạ dày có thể chịu được ư?
Bùi Ý cau mày, đi tới gần thử thăm dò ngồi xuống: "Nhị ca."
Bạc Việt Minh cầm cổ chai lắc lắc, ánh mắt phản ứng chậm chạm, đồng tử màu xanh tràn đầy men say hơi nước, có chút mất tập trung nhìn chằm chằm người trước mặt.
Bùi Ý chưa bao giờ biết được tửu lượng thực sự của Bạc Việt Minh, càng không xác định được hắn giờ phút này men say đã tích lũy nhiều hay ít, nhưng cậu biết rõ ——
Loại rượu whisky mạnh như vậy, người bình thường uống một chai sẽ khó có thể tỉnh táo hoàn toàn, hơn nữa Bạc Việt Minh bắt đầu uống rượu với tâm trạng u ám, chắc chắn sẽ không còn tỉnh táo nữa.
Bùi Ý cố gắng giật lấy chai rượu trong tay Bạc Việt Minh: "Nhị ca, đừng uống nữa."
Bạc Việt Minh để cho cậu cầm lấy, lập tức lấy lòng bàn tay che miệng bình: "Em...uống không được, nồng độ rượu này quá cao, uống vào sẽ đau đầu."
"..."
Bùi Ý vừa bất đắc dĩ vừa ấm lòng.
Chính mình say thành cái dạng gì? Sao lại còn biết quản cậu?
Bùi Ý thấp giọng đáp lại, cầm lấy chai rượu đi: "Nhị ca, là bọn họ không tốt, anh đừng buồn."
Cậu xác nhận Bạc Việt Minh rất say nên nói nhanh hơn bình thường, cũng không cố tình nói lắp.
Bạc Việt Minh ngã xuống ghế sô pha, ôm mặt, phát ra một tiếng thở dài bất lực từ sau đầu ngón tay: "Em nói xem, bọn họ sao có thể hạ thủ được? Bà nội... bà nội là người tốt như vậy..."
Những năm qua, bà chưa bao giờ thẹn với bất cứ ai trong nhà, tại sao khi bà sắp về hưu lại gặp phải những thủ đoạn bẩn thỉu như thế này?
Suy đoán ban đầu ngày hôm nay đã trở thành hiện thực, Bạc Việt Minh cảm thấy có lỗi với bà nội đã chăm sóc hắn từ khi còn nhỏ, càng đối với Bạc lão gia tử và đám người đó hận thấu xương!
"Tôi đoán, có phải vì tôi mà bà nội bị bọn họ ghi hận không? Nhưng tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành thứ gì với bọn họ, không ai tin tôi cả."
Sở dĩ Bạc Việt Minh và Yến Sầm cùng mở công ty là vì hắn nghĩ rằng một khi bạc lão phu nhân nghỉ hưu, hắn có thể hoàn toàn rút khỏi tập đoàn Bạc Thị.
Nhưng vì cái gì?
Bạc lão phu nhân lại bị người nhiều năm bên gối hại thành như vậy, hắn còn bị đại phòng hãm hại đến mức gần như hủy hoại tiền đồ tương lai của mình!
Du Kỳ Niên nói đúng, nếu hắn không có đủ thực lực để bảo vệ những người quan trọng xung quanh của hắn, thì tất cả những gì "nhượng bộ" và "không cần thiết" sẽ trở thành lưỡi dao hại chính mình.
Liệu một ngày nào đó Bùi Ý có trở thành con bài để người khác uy hiếp hắn?
"Tôi biết thân phận của tôi không thể tranh, nhưng hiện tại cũng không thể không tranh."
Hắn có thể chịu đựng sự chế giễu của người khác, nhưng hắn không thể chịu đựng được sau này có người làm tổn thương Bạc lão phu nhân hoặc làm tổn thương Bùi Ý!
Bạc Việt Minh vẫn như cũ không quan tâm quá nhiều quyền lực và địa vị, nhưng ít nhất hắn cũng phải có năng lực và địa vị để bảo vệ tốt Bùi Ý, dù thế nào đi nữa hắn cũng phải cầm cự cho đến ngày Bạc lão phu nhân tỉnh dậy hoặc là chân tướng lộ ra.
"..."
Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh chưa bao giờ ủ rũ, u ám và bất đắc dĩ, cảm thấy một tia đau lòng.
Cậu vươn tay nắm lấy cổ tay Bạc Việt Minh, ngón tay cái cọ nhẹ vào lòng bàn tay: "Em tin anh."
Cậu tin Bạc Việt Minh đối với thân thế của chính mình bất đắc dĩ, cậu tin vào lòng hiếu thuận của Bạc Việt Minh đối với Bạc lão phu nhân, cậu tin Bạc Việt Minh bất đắc dĩ mà làm vậy.
Bạc Việt Minh cảm nhận được trên cổ tay ấm áp, hơi cụp mắt xuống: "Tin tôi sao?"
"Tin."
Bùi Ý nhớ lại mấy chiêu an ủi mình đã học khi còn nhỏ, đưa tay còn lại xoa đầu Bạc Việt Minh, dỗ dành: "Nhị ca ngoan."
"Khò khè khò khè mao mao, không tức giận không phiền não, tất cả đều bay hết đi ~"
Bạc Việt Minh đợi một lát, sau đó dựa vào vai Bùi Ý cười nói: "Được."
"Trở về phòng ngủ thôi, ở đây lâu không tốt."
Thời tiết bây giờ đã trở lạnh, Bạc Việt Minh uống rượu ngủ trên sô pha, sáng mai tỉnh dậy nhất định sẽ bị cảm lạnh.
Bùi Ý tốn chút công sức đỡ Bạc Việt Minh trở lại phòng ngủ chính, đặt hắn lên giường lớn.
Cậu mệt mỏi thở hổn hển mấy hơi, lại cầm chăn lên định đắp cho đối phương, nhưng trước khi cậu kịp hành động——
Bạc Việt Minh đưa tay ra, kéo cậu lên giường, ôm cậu vào lòng ngực.
"..."
Đối mặt với cái ôm đột ngột, Bùi Ý sững sờ hai ba giây, giãy giụa muốn chạy ra ngoài.
Bạc Việt Minh cảm giác được cậu phản kháng, mang theo men say hai mắt hơi mở, theo thói quen đưa tay đặt lên sau gáy cậu, lẩm bẩm nói: "Mèo con ngoan nào."
Cổ Bùi Ý nhạy cảm co rúm lại, luồng khí nóng phả vào tai khiến tim cậu lỡ một nhịp.
Gọi...gọi mình là gì cơ? Mình nghe nhầm sao?
Bùi Ý không xác định nhìn lên——
Chắc là men say trong người đã bắt đầu phát huy tác dụng, Bạc Việt Minh say sưa ôm lấy cậu, nặng nề mà ôm cậu hoài không bỏ, so với bình tĩnh trầm ổn, vô hình trung sinh ra một loại cảm giác "Thân mật dính người".
Bùi Ý không thể thoát ra được, liền túm lấy góc áo hắn rầm rì: "Bạc Việt Minh, sao anh cũng dính người vậy?"
Trong nguyên tác chưa từng đề cập đến đối phương sẽ có mặt như vậy, thật sự là mới lạ thú vị.
Bạc Việt Minh tựa hồ nghe được âm thanh phun tào này, vùi đầu vào vai và cổ cậu cọ cọ, nói một câu hắn chưa bao giờ nói: "Chỉ muốn dính lấy em thôi."
"..."
Nghe vậy, Bùi Ý buông tay nắm góc áo ra, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp mà ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra.
Cậu rúc vào trong ngực Bạc Việt Minh, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không thể phản bác——
Anh không thể dính lấy tôi đâu, sau này tôi cũng phải đi thôi.