Trong đại sảnh rộng rãi và sáng sủa.
Nhân viên các bộ phận liên quan phụ trách quá trình đấu thầu đều đã giải tán, chỉ còn lại một số nhà cung cấp còn đang nói chuyện cùng với nhân viên còn sót lại của tổ phụ trách đấu thầu.
Đột nhiên, từ phía cầu thang truyền đến một tiếng quát lớn đầy giận dữ: "Phế vật!"
Lý Lương đang phải đối mặt với "quả bom sắc nổ", hoảng sợ đẩy kính lên: "Trần tổng, xin ngài hãy bình tĩnh trước. Tôi... chúng tôi thực sự không biết chút gì về chuyện này."
"Không biết?"
Trần Thuận liếc nhìn đại sảnh cách đó không xa, cố nén lửa giận: "Hừ, Bạc Việt Minh và Du Kỳ Niên liên thủ đối phó công ty chúng ta, cậu lại dám nói mình không biết?"
"Danh sách đã có từ lâu, cậu không biết phải báo cáo hay sao?"
Năm ngày trước, các bộ phận liên quan đã công bố các công ty chính thức tham gia đấu thầu——
Ngoại trừ Thuận Thiên và Bạc thị vẫn còn trong danh sách, Du thị luôn mạnh mẽ từ trước đến nay đã thực sự "biến mất"!
Thay vào đó được thay thế bởi hai công ty nhỏ ít tên tuổi, có vẻ như hai công ty đó được đưa đến tạm thời để đồng hành cùng.
Khi đối mặt với câu hỏi của giám đốc, Lý Trương khổ sở không nói nên lời: "Trần...Trần tổng, tôi đã gọi cho ngài ngay lúc đó, nhưng ngài lại treo máy."
"Cái gì?"
Ánh mắt Trần Thuận hơi thay đổi, tựa hồ nhớ tới cái gì đó——
Năm ngày trước, ông ta bất ngờ nhận được một danh kiện nặc danh, vừa mở ra, ông ta nhìn thấy bức ảnh con rể mình ôm cô gái trẻ trước cửa một câu lạc bộ, còn hôn ả ta một cách thân mật.
Trần Thuận lậ tức nổi máu điên. Phải biết rằng con gái của ông ta, Trần Tú, năm đầu đã bị Phan Thành Công lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, kiên quyết muốn kết hôn với Phan Thành Công, một kẻ có xuất thân bình thường, dung mạo lại càng tầm thường!
Trần Thuận luôn yêu thương con gái mình, đối với mối quan hệ không môn đăng hộ đối này, ông ta ngay từ đầu đã kịch liệt phản đối, nhưng sau đó phải thừa nhận thất bại và gật đầu cho qua.
Vốn dĩ ông ta cho rằng chỉ cần Phan Thành Công thành thật không gây chuyện, toàn tâm toàn ý hết lòng đối xử tốt với con gái mình, dù sao trong nhà cũng không thiếu tiền, chỉ cần con gái hạnh phúc là được.
Nhưng ai có thể nghĩ tới?
Trước khi kết hôn, Phan Thành Công cố gắng trở thành một người trung thực, nhưng sau khi kết hôn gã cũng dấn thân vào con đường "sai trái".
Không nói cho ba vợ tham tiền của công ty, thậm chí gây ra sự việc liên quan đến mạng người, còn lấy danh nghĩa là "con rể tập đoàn" để trấn áp gia đình nạn nhân!
Nếu không phải Triệu Huy đem chứng cứ tới tận cửa, Trần Thuận thật sự đã bị gã giấu trong bóng tối!
Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, vì con gái đang khó mang thai và đứa cháu chưa chào đời của mình, Trần Thuận chỉ có thể tìm cách giúp Phan Thành Công giải quyết.
Nhưng làm sao ông ta có thể nghĩ đến?
Chỉ mới ba tháng trôi qua, thiết bị an toàn do Phan Thành Công mua lại gặp sự cố, công trường dự án "Thành phố Tân Thành" lại làm mất thêm một sinh mạng nữa!
Tên hỗn trướng đó thậm chí không thèm tìm cách giải quyết vụ này càng sớm càng tốt, mà lại còn có tâm trạng đi ra ngoài chơi sao?
Khi Trần Thuận nhìn thấy những bức ảnh nặc danh này, ông ta không nhịn được nữa, tàn nhẫn chỉ trích Phan Thành Công, nhưng con gái cưng Trần Tú của ông ta lại đột nhiên trở dạ.
Mấy ngày nay, những việc linh tinh đan xen khiến gã ta có phần lơ là việc tập đoàn.
Lý Trương nhìn thấy Trần Thuận trầm mặc hồi lâu, vẻ mặt liên tục thay đổi, vội vàng nhận lỗi: "Xin lỗi, Trần tổng!"
"Là vấn đề của tôi, tôi cho rằng Du Thị cảm thấy chính mình không có cơ hội thắng nên tạm thời rút lui khỏi cuộc đấu thầu, là tôi bất cẩn."
"..."
Rút tạm thời?
Với tính cách của Du Kỳ Niên sẽ tạm thời rút khỏi sao?
Trần Thuận chỉ là không ngờ Du Kỳ Niên lại từ bên ngoài nguyện ý hợp tác với Bạc Việt Minh, còn chủ động từ bỏ liên hợp quyền lãnh đạo đấu thầu!
Vừa rồi trong phiên đấu thầu ban đầu, lợi thế của đối phương rõ ràng cao hơn Thuận Thiên, ngay cả trước vòng đấu thầu tư nhân thứ hai, Trần Thuận đã yêu cầu Lý Trương dẫn đầu tổ dự án để tạm thời câu giờ vài giây trước khi bắt đầu đầu thầu——
Nhưng cũng không thể đảm bảo lợi thế tuyệt đối cho Tập đoàn Thuận Thiên trong cuộc đấu thầu này!
Khi nghĩ tới dự án lớn như vậy có thể sẽ bị Bạc Việt Minh và Du Kỳ Niên cùng nhau tiếp quản, Trần Thuận hận không thể một tay bóp chết nó!
Đáng tiếc, quá trình đấu thầu đã kết thúc, bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi kết quả cuối cùng.
Trần Thận giơ ngón tay ấn vào ngực người phụ trách Lý Trương: "Tôi nói cho cậu biết, nếu dự án này không rơi xuống đầu Thuận Thiên chúng ta, tôi phải cho cậu cuốn gói cút khỏi đây!"
Người phụ trách Lý Trương biết mình đang bị coi thành dê thế tội, kìm nén cơn tức giận nói: " Vâng."
Mãi khi Trần Thuận bước nhanh đi ra hành lang, vẻ tôn trọng trên mặt đột nhiên biến mất, thầm mắng một câu: "Lão già điên!"
...
Trong đại sảnh gần cửa thang máy, Lâm Chúng đang đợi người, đột nhiên chú ý đến bóng dáng của Trần Thuận, anh vội vàng ghé vào tai Bạc Việt Minh, nhỏ giọng nói: "Bạc tổng, Trần Thuận đã về rồi!"
"Anh nhìn mặt ông ta kìa, đen đến độ sắp quẹt được ra tro rồi ấy."
Nửa câu cuối hiển nhiên ẩn chứa một chút vui sướng khi người gặp họa.
Không phải anh khoác lác. Bạc thị đi đầu, Du thị phụ trợ, vì hai bên đã xác nhận hợp tác——
Bọn họ đã dành sự chân thành lớn nhất trong việc tích hợp và sửa đổi các dữ liệu khác nhau, cuộc đấu thầu hôm nay gần như là một chiến thắng, được nghiền áp bằng thắng lợi có thể nhìn thấy bằng mắt thường!. Truyện BJYX
Mặc dù kết quả cuối cùng vẫn chưa được công bố nhưng Lâm Chúng cảm thấy tin tốt đã là ván đóng thuyền.
Bạc Việt Minh tất nhiên hiểu rõ, nhưng vẫn nhắc nhở một câu: "Đừng nói quá nhiều."
"Vâng."
Lâm Chúng vội vàng thu liễm, đợi Trần Thuận đi đến trước cửa thang máy mới bình tĩnh chào hỏi: "Trần tổng."
Bạc Việt Minh giả vờ như không nhìn thấy: "Trần tổng cũng ở đây à?"
Trần Thuận nghẹn uất khi nhìn thấy khuôn mặt của Bạc Việt Minh.
Vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra.
Bạc Việt Minh từ từ bước vào thang máy với sự hỗ trợ của Lâm Chúng, với lời mời có vẻ thân thiện: "Trần tổng, đấu thầu đã kết thúc, ông có xuống cùng chúng tôi không?"
"Vừa lúc hôm nay tôi rảnh rỗi, tâm tình cũng rất tốt. Nếu Trần tổng bằng lòng, tôi có thể mời lại ông một bữa?"
"..."
Tâm tình rất tốt? Mời lại?
Hai câu nói không mặn không nhạt vô tình chạm vào điểm đau của Trần Thuận. Ông ta cố gắng hết sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, vững bước đi vào thang máy.
Cánh cửa sắt nặng nề của thang máy đóng lại.
Trần Thuận nhìn chằm chằm vào Bạc Việt Minh trong gương thang máy, hè cười một tiếng không thể phát hiện: "Bạc tổng, tôi thực sự đã đánh giá thấp cậu."
Bạc Việt Minh biết rõ còn cố hỏi: "Tôi không hiểu ý của Trần tổng?"
" Bạc tổng, người thông minh không nói nhiều lời." Trần Thuận đi thẳng vào vấn đề: "Cậu và Du Kỳ Niên thiết lập mối quan hệ với nhau từ khi nào? Với khả năng cạnh tranh của Du Thị, sao cậu ta có thể đồng ý thối lui để cho gia Bạc thị dẫn đầu?"
Bạc Việt Minh xoa xoa đầu ngón tay: "Nghe nói Thuận Thiên và Du thị vốn là kẻ thù không đội trời chung? Có câu nói xưa mà chắc hẳn Trần tổng đã từng nghe qua rồi?"
Trần Thuận nhíu mày: "Cái gì?"
"Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn."
Bạc Việt Minh tháo kính dẫn đường xuống, con ngươi ẩn dưới tròng kính sâu thẳm lại lạnh băng, hắn nhìn thẳng vào Trần Thuận trong gương cửa thang máy một lúc, như thể hắn đã nhìn thấu tất cả những thứ bẩn thỉu và xấu xa——
"Vừa đe dọa vừa dụ dỗ người phụ trách ban đầu của Bạc Thị, biết được kế hoạch đấu thầu đầu tiên của Bạc thị bằng những phương pháp bất chính."
"Trần tổng, ông làm ra chuyện gì hẳn là chính ông phải nhớ rất rõ nhỉ?"
"..."
Trần Thuận theo bản năng lảng tránh ánh mắt của Bạc Việt Minh. Từ trước đến nay không quen nhìn như thế này, ông ta cảm giác khí tức của đối phương đang áp đảo mình.
Lâm Chúng tùy cơ ứng biến, nói thêm: "Trần tổng, chúng tôi đã tìm ra tung tích của Phùng Chính, đã kiện anh ta vì tội 'tiết lộ bí mật thương mại'!"
"Sau một thời gian, nhân viên tư pháp có liên quan hẳn là sẽ tìm đến Trần tổng đây để hỏi thăm chút chuyện."
Trần Thuận tức giận: "Mày——"
Cùng lúc đó, tiếng thang máy vang lên: "Đã đến tầng một! Chúc ngài ra ngoài an toàn!"
Bạc Việt Minh đeo lại kính dẫn đường, bước ra khỏi thang máy trước với sự "hỗ trợ" của Lâm Chúng.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Nhị ca!"
"..."
Bạc Việt Minh sửng sốt hai giây, không ngờ Bùi Ý lại đột nhiên xuất hiện ở đại sảnh tầng một: "Bùi Ý?"
Bùi Ý mỉm cười đáp lại hắn.
Chú Khải đi chậm hơn, bước tới giải thích: "Nhị thiếu gia, tiểu tiên sinh nhất quyết muốn tới gặp cậu."
"Tiểu Đông mấy ngày nay không có ở nhà, tôi sợ tiểu tiên sinh buồn chán nên đưa cậu ấy qua đây, không làm phiền hai người chứ?"
Lâm Chúng trả lời: "Không đâu, chú Khải, cuộc đấu thầu đã kết thúc."
Chú Khải quan tâm: "Thế nào rồi?"
Bùi Ý cũng rất quan tâm đến vấn đề này, dựng lỗ tai lên nghe lén.
Bạc Việt Minh còn chưa kịp mở miệng, Trần Thuận từ phía sau ngắt lời hắn: "Năm ngày nữa sẽ có kết quả, ai thắng ai thua còn chưa rõ, Bạc tổng đã xác định sớm như vậy sao?"
Bùi Ý nghiêng người, lúc này mới nhìn thấy Trần Thuận đằng sau Bạc Việt Minh, "A! Phía sau Nhị ca còn có người nè."
"..."
Nụ cười gượng gạo của Trần Thuận đột nhiên cứng đờ.
Đây là có ý gì? Đang chế nhạo ông ta lùn sao?
Bùi Ý lười chuyển sự chú ý của mình sang Trần Thuận, lại kéo tay áo của Bạc Việt Minh lắc lắc, "Nhị ca, chúc mừng, em...em mời cơm!"
Nụ cười trên môi Bạc Việt Minh càng sâu, "Em mời tôi? Em có tiền sao?"
Bùi Ý gật đầu: "Có!"
Hai tháng qua cậu kiếm được không ít đâu, có tiền thì có quyền kiêu ngạo!
Cậu biết hôm nay Bạc Việt Minh đã chính thức kết thúc công việc liên quan đến đấu thầu, cậu nghĩ việc mời hắn ăn chúc mừng cũng sẽ giúp chú Khải phải nấu ăn hàng ngày được thoải mái chút.
Bùi Ý sợ Bạc Việt Minh và những người khác nghi ngờ, lại lấy cớ lẩm bẩm: "Mẹ cho, tiền là của em."
"Ừm."
Bạc Việt Minh nhân cơ hội nắm chặt tay cậu, quay người nói cho có lệ: "Trần tổng, tối nay ông có rảnh không? Tôi và Bùi Ý còn nợ ông một bữa."
"..."
Trần Thuận không nói nên lời.
Bùi Ý càng không vui, rầm rì sửa miệng: "Vậy..em không có tiền."
Lời trong lời ngoài không cho Trần Thuận chút mặt mũi nào, sao có thể mời loại người này đi ăn cơm? Không bằng cậu dùng số tiền này để làm từ thiện còn hơn!
Đường đường là chủ tịch của tập đoàn Thuận Thiên lại bị một cặp chồng chồng ở đây coi thường?
Trần Thuận thực sự không thể nuốt trôi được cục tức này!
Ý cười trong đôi mắt nham hiểm của ông ta vụt biến mất, thay vào đó là sự tức giận và âm lệ: "Bạc tổng, người trẻ tuổi vẫn cần phải học cách thu liễm chính mình."
"Nhìn rõ Ôn Thành thuộc về địa bàn của ai. Chưa kể kết quả dự án đấu thầu này còn chưa được công bố, cho dù các cậu thắng thì thế nào? Cũng đừng vui mừng quá sớm, cẩn thận..."
Trần Thuận cố ý dừng lại, liếc nhìn Bùi Ý: "Thật là tai họa."
Bạc Việt Minh cảm nhận được sự đe dọa rõ ràng từ ông ta, lập tức chặn Bùi Ý ở phía sau, khí tức lạnh lùng vốn đã thu lại lại tản ra.
"Trần tổng, thụ giáo, nhưng tôi cũng muốn nói với ông một tiếng -"
"Cái gì?"
"30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây*, Ôn thành cũng không nhất định là địa bàn của ông."
*: "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây", ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng mình bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến mình thay đổi mắt nhìn về họ, thậm chí là mình còn không với tới họ.
Trần Thuận thấy Bạc Việt Minh phản công, cảm thấy hắn chỉ đang cố tỏ ra dũng cảm mà thôi.
Ông ta và Tập đoàn Thuận Thiên đã cắm rễ ở Ôn Thành, đi theo Ôn thành cùng nhau phát triển, lớn mạnh, mặc dù Du Thị luôn đối đầu với Tập đoàn Thuận Thiên, nhưng nếu so sánh nghiêm túc thì Thuận Thiên vẫn nhỉnh hơn một chút
Ôn Thành không phải địa bàn của ông ta?
Vậy thì còn có thể là địa bàn của ai?
Trần Thuận mới tràn ra một tiếng cười lạnh, trợ lý của ông ta vội vàng từ bãi đậu xe quay lại: "Trần tổng, xảy ra chuyện rồi! Quản lý Phan đã bị cảnh sát đưa đi rồi!"
Sắc mặt Trần Thuận thay đổi.
Trợ lý nôn nóng chạy tới mới nhận ra Bạc Việt Minh và những người khác đang ở đó, nhưng do sự việc nghiêm trọng nên anh ta phải hạ giọng nói với ông ta: "Cao tổng gọi điện, yêu cầu ngài sau khi làm xong việc lập tức trở về một chuyến!"
Trợ lý không dám nói gì trước mặt người ngoài——
Cách đây không lâu, gia đình các nạn nhân vô tình tử vong trên công trường đã tụ tập dưới trụ sở, giương cao những tấm áp phích chữ lớn rồi la hét, khóc lóc gây náo loạn, thậm chí thu hút không ít truyền thông cùng với báo chí!
Bọn họ sử dụng thiết bị quay, phỏng vấn, ghi hình, thậm chí phát sóng trực tiếp lời buộc tội của gia đình nạn nhân, có rất nhiều người theo dõi!
Hiện tại Phan Thành Công đã bị cảnh sát bắt đi, nhưng vẫn còn có nhân viên chấp pháp đang đợi Trần Thuận——
Nói ông ta cũng liên quan đến ít nhất hai tai nạn lớn!
"..."
Vẻ mặt Trần Thuận lại thay đổi liên tục.
Bạc Việt Minh dường như đã biết trước mọi việc sẽ xảy ra hôm nay: "Xem ra mấy ngày tiếp theo Trần tổng sẽ bận, vậy hẹn ngài hôm khác nhé."
Trần Thuận suy đoán, liền cảm thấy chuyện này cùng Bạc Việt Minh không thể không liên quan, ông ta nghiến răng nghiến lợi: "Bạc Việt Minh, cứ chờ mà xem!"
Nói xong liền nhanh chóng rời đi cùng với trợ lý.
Bùi Ý không khỏi phát ra một tiếng " phi " nhẹ khi đối mặt với tấm lưng làm bộ làm tịch của ông ta.
Chú Khải giật mình, bất đắc dĩ ngăn lại: "Tiểu tiên sinh, đừng như vậy, không văn nhã."
"Ầu."
Bùi Ý ngay lập tức thành thật.
Bạc Việt Minh nghe được giọng nói dễ thương và lộ liễu của nhóc mèo con, nhịn cười nói: "Đi nào, tiểu tiên sinh của chúng ta nói, tối nay sẽ mời cơm."
"..."
Mặt Bùi Ý đột nhiên nóng bừng, trong đầu tự động nhớ lại.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe Bạc Việt Minh gọi mình là " tiểu tiên sinh ", tại sao lại khác với cách mà chú Khải và Lâm Chúng gọi mình như vậy?
Kỳ quái!
- -
Một tuần sau, Cao Ốc Thế Mậu Lâm Minh Các.
Quản lý nhà hàng bưng chai rượu champagne được tặng lên, cung kính hỏi Du Kỳ Niên đang ngồi ở đầu bàn: "Du tổng, bây giờ ngài có muốn rót không?"
"Ừ."
Du Kỳ Niên nhìn về phía đối diện Bạc Việt Minh và Bùi Ý, vết sẹo đáng sợ trên khuôn mặt hiện lên một ý cười hiếm hoi: "Rót cho cả bọn họ nữa đi, tối nay chúng ta phải ăn mừng."
Kết quả đấu thầu dự án thể thao Olympic Ôn Thành đã được công bố vào ngày hôm trước, Tập đoàn Thuận Thiên đã thua, Bạc Thị cùng Du thị núp sau màn đã giành được chiến thắng.
Đối mặt với kết quả ngoài mong đợi này, Du Kỳ Niên đã yêu cầu quản lý nhà hàng bao hết chỗ trước một tuần.
Không chỉ vậy, y còn đặt 5 bàn ở khách sạn dưới tầng để tri ân nhân viên hai bên đã chăm chỉ thực hiện dự án này.
"Vâng."
Người quản lý nhà hàng lần lượt rót champange cho bốn người ngồi trên ghế.
Đôi mắt của Bùi Ý dõi theo bàn tay của người quản lý, âm thầm mang theo một chút mong đợi——
Tối nay còn có người ngoài ở đây, Bạc Việt Minh chắc chắn sẽ không trực tiếp từ chối rót rượu? Uống một ngụm! Nếm thử một chút cũng tốt!
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Bạc Việt Minh đã phá vỡ sự mong đợi của cậu: "Bùi Ý không uống được, đổi thành nước trái cây đi."
"..."
Khóe miệng Bùi Ý hơi xụ xuống, thậm chí không còn sức để thở dài.
Trương Thuận Chi ngồi cạnh Du Kỳ Niên, nhận thấy vẻ mặt không vui của Bùi Ý, anh mỉm cười đưa ly champange chưa uống của mình cho quản lý nhà hàng: "Vậy tối nay tôi cũng không uống, uống nước trái cây với Bùi tiểu tiên sinh."
"Tôi nhớ trước đây tôi đã mua một mẻ đồ uống có ga vị chanh? Uống cái đó đi."
"Vâng, Trương tiên sinh."
Người quản lý nhà hàng nhanh chóng thay đồ uống có ga vị chanh.
Trương Thuận Chi đẩy kính lên mỉm cười, "Bùi tiểu tiên sinh, uống thử xem?"
"..."
Bùi Ý thực ra cũng không mấy hứng thú với đồ uống, cậu mang theo một tia nho nhỏ oán giận, " ngốc ngốc" cầm cốc uống vài ngụm.
Không quá ba giây, đôi mắt cậu đột nhiên sáng lên.
Trương Thuận Chi nhìn vào mắt cậu, như thể anh đã đoán trước được điều đó: "Ngon không?"
Tuy thức uống này không có cồn nhưng do tính chất đặc biệt trong quá trình sản xuất nên hương vị sẽ hơi kích thích tương tự như "rượu".
Bùi Ý miễn cưỡng thỏa mãn, gật gật đầu.
Du Kỳ Niên nhìn về phía đối diện Bạc Việt Minh, biết hắn đang giả vờ trước mặt Bùi Ý, nhưng vì song phương hợp tác vui vẻ, y nguyện ý giúp đỡ che giấu.
"Bạc tổng, rất vui được làm việc với cậu."
Du Kỳ Niên Niên chủ động chạm vào ly rượu của Bạc Việt Minh.
Bạc Việt Minh nhấp một ngụm champange rồi nói: "Du tổng, anh không cảm thấy hiện tại mình đang ở thế bất lợi với 40-60 sao?"
Du Kỳ Niên khẽ nhướng mày: "Thành thật mà nói, cổ đông trong tập đoàn lúc đầu đều phản đối. Để đạt được sự hợp tác với Bạc tổng, khoảng thời gian trước tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực."
"Bất quá, Bạc tổng nói đúng, đợt sóng 40-60 này quả thực không có bất lợi."
Mặc dù sự quan tâm của Du thị đối với dự án ít hơn, nhưng xét về lâu dài, do sự " ngã ngựa" của Trần Thuận và tập đoàn Thuận Thiên, Du thị đã kiếm được một khoản lợi nhuận khổng lồ!
Dư luận đã lên men tổng cộng suốt bảy ngày nay.
Từ lời buộc tội của Kiều Đông và gia đình nạn nhân, đoạn ghi âm của Trần Thuận và Phan Thành Công bị rò rỉ trên Internet, sang cả vấn đề an toàn xây dựng, vi phạm quy định kiến trúc "Thành phố Tân Thành" của Tập đoàn Thuận Thiên, rồi đến tài vụ trong Tập đoàn Thuận Thiên có vấn đề.
Từng cái một đều được lên men một cách suôn sẻ với sự giúp đỡ của Du Kỳ Niên một cách bí mật.
Sau khi Trần Thuận và Phan Thành Công bị cảnh sát bắt đi, bọn họ đã phải đối mặt với nhiều cáo buộc, cho đến nay vẫn chưa được tại ngoại, mà các cổ đông cấp cao của Thuận Thiên cũng trở nên hỗn loạn.
Bởi vì trên công trường xuất hiện vấn đề về an toàn, tồn tại hành vi vi phạm quy định, dự án xây dựng Thành Phố Tân Thành đã bị thu hồi và vật liệu kiến trúc đã bị hủy, mọi công việc buộc phải dừng lại!
Và vì cái chết bất ngờ của một công nhân trong dự án, tập đoàn Thuận Thiên rất khó có thể đủ tư cách để đấu thầu các dự án khác trong năm tới!
Đối với Tập đoàn Du Thị, đây là cơ hội tuyệt vời để loại bỏ công ty đối thủ trong một đòn!
Lúc này, không có cổ đông cấp cao nào của Du thị dám nêu ra bất kỳ nghi ngờ hay bất mãn nào với Du Kỳ Niên, ngay cả những thành viên của nhà họ Du thèm muốn vị trí "giám đốc điều hành" cũng buộc phải dừng lại.
Bùi Ý nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Du Kỳ Niên, trong lòng cậu có chút khó hiểu——
Để có thể mở một nhà hàng có tiêu chuẩn và xa hoa như " Lâm Minh Các", Du Kỳ Niên chắc chắn không phải là người quá ám ảnh bởi quyền lực, suy cho cùng, người giàu có thể kiếm tiền ở bất cứ đâu, vậy tại sao phải bận tâm vị trí đứng đầu nhà họ Du?
Đang lúc cậu đang suy nghĩ, Bạc Việt Minh ở bên cạnh cũng nói một câu tương tự: " Du tổng, với tính cách của anh, thực ra không cần thiết phải ngồi vào vị trí mà anh không thích."
Bùi Ý ở trong lòng tán đồng.
Du Kỳ Niên giống với Bạc Việt Minh, nhưng bọn họ cũng khác nhau.
Sở dĩ Bạc Việt Minh đối phó với nhà họ Bạc là để hỗ trợ Bạc lão phu nhân trên giường bệnh.
Du Kỳ Niên nở một nụ cười khổ: "Trước kia tôi cho là không cần thiết, nhưng lại không chịu nổi ý nghĩ người khác cho rằng tôi có dã tâm, muốn tranh giành quyền lực."
"Bạc tổng, nếu cậu không đủ sức mạnh và địa vị để bảo vệ bản thân và những người mình yêu thương thì sớm muộn gì "không cần thiết" cũng sẽ trở thành "cần thiết".
Nói tới nửa câu cuối, trong giọng nói Du Kỳ Niên ẩn chứa ít phần âm hiểm.
"..."
Để bảo vệ người mình yêu?
Bạc Việt Minh im lặng, đôi mắt giấu dưới tròng kính, vô thức liếc nhìn Bùi Ý đang uống nước.
Trương Thuận Chi cảm nhận được cảm xúc của Du Kỳ Niên, bàn tay giấu dưới gầm bàn kín đáo nắm chặt tay an ủi y.
Du Kỳ Niên nhanh chóng hoàn hồn, tự phạt nửa ly: "Xin lỗi, thất thố rồi."
Bạc Việt Minh đồng dạng có chừng mực, uống rượu nói: "Du tổng, là tôi đã quá phận."
"Bạc tổng, không phải vấn đề của cậu."
Có lẽ là bởi vì mối quan hệ giữa hai đối tác đã được xác nhận nên Du Kỳ Niên không có gì phải giấu họ. Từ sự việc y tiết lộ trong quá khứ, Bạc Việt Minh cùng Bùi Ý đều biết chuyện xảy ra như nào——
Du Kỳ Niên là cựu chủ tịch và là cháu ngoại Du lão gia tử.
Là con gái út trong gia đình, mẹ của Du Kỳ Niên luôn được đặc biệt được sủng ái, không may khi còn trẻ bà mắc phải một căn bệnh về mắt khó chữa.
Cặp vợ chồng Du lão gia tử vốn rất yêu thương con gái, hai người đã cưới cho cô con gái của mình một người con rể, rồi sinh ra Du Kỳ Niên. Sau khi kết hôn vài năm, tình yêu thương này của trưởng bối đương nhiên được truyền sang y.
Từ nhỏ đến lớn, Du Kỳ Niên chưa bao giờ phải chịu nhiều đau khổ.
Cho đến khi hai vợ chồng Du lão gia tử đều nằm liệt giường, con cái họ bắt đầu tranh đoạt tài sản.
Du Kỳ Niên và cha mẹ y không có ý định tranh đoạt, nhưng bọn họ đã trở thành nạn nhân đầu tiên của cuộc tranh đấu này, ngay cả Trương Thuận Chi cũng bị liên lụy.
Cha mẹ tức giận đến mức phải nhập viện, dung mạo chính mình bị hủy, thậm chí bạn y đi cùng cũng trở thành tàn tật.
Du Kỳ Niên đã trải qua cảm giác vô quyền vô thế, nên càng quyết tâm bảo vệ người quan trọng xung quanh mình.
Nếu không phải vì cha mẹ và Trương Thuận Chi, y sẽ không mạo hiểm vị trí và tương lai của mình vào cuộc đấu thầu này, nhưng vừa lúc trong lòng y có uy hiếp——
Y phải có quyền lực và địa vị, đồng thời cũng phải kiêng kỵ và đắn đo trước khi đưa ra quyết định.
Hợp tác với Bạc Việt Minh là cách an toàn và nắm chắc phần thắng nhất mà y từng nghĩ tới.
Du Kỳ Niên quay lại chủ đề: "Hiện tại dự án này đã thành công, Bạc tổng dự định ở lại đây hay quay về Đế Kinh?"
"Chờ bàn giao xong, mười ngày nữa chúng tôi sẽ trở về."
Bạc Việt Minh có sắp xếp của mình: "Du tổng, về tương lai hợp tác, anh tùy thời có thể liên hệ với Tống Viên Trình, nếu như anh gặp phải vấn đề gì, cậu ta sẽ lập tức gọi cho tôi."
Sau hơn hai tháng làm việc cùng nhau, Bạc Việt Minh đã xác định được năng lực và phẩm hạnh của Tống Viễn Trình là đáng tin cậy.
Du Kỳ Niên cười cười, thẳng thắn nói: "Trừ lần hợp tác này, chúng ta cũng có thể coi như bằng hữu. Sau này nếu như tôi có thể giúp được gì, Bạc tổng luôn có thể tìm đến tôi."
"Đa tạ."
Đúng chín giờ, hai bên kết thúc bữa tiệc nhỏ này.
Bùi Ý cùng Bạc Việt Minh lên xe, trước khi Lão Trương khởi động xe——
Điện thoại trong túi Bùi Ý hiếm khi đổ chuông, cậu ngạc nhiên mò mẫm lấy ra rồi trả lời cuộc gọi: "Alo ạ?"
Giọng nói của Tần Dĩ Thuấn vang lên: "Tiểu Ý, buổi tối tốt lành, em vẫn chưa ngủ à?"
"Chưa ạ." Bùi Ý trả lời: "Anh buổi tối cũng tốt lành!"
Trong khoảng thời gian này, Bùi Ý và Tần Dĩ Thuấn vẫn thường xuyên liên lạc trên mạng, đối phương mỗi tối đều gửi video hình ảnh của Tham Trường cho cậu xem.
"..."
Bạc Việt Minh tỏ ra bình tĩnh nhưng thực chất là đang nghe lén.
Tần Dĩ Thuấn nghe thấy em trai nhà mình đáng yêu lại thuần thục tiếp đón, cười khẽ ra tiếng, anh muốn trò chuyện nhiều hơn với Bùi Ý, nhưng lại nhớ ra vấn đề quan trọng khi thực hiện cuộc gọi này——
"Tiểu Ý, Bạc Việt Minh có ở bên cạnh em không?"
Bùi Ý liếc nhìn Bạc Việt Minh bên cạnh: "Vâng."
Tần Dĩ Thuấn ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ: "Em đưa điện thoại cho cậu ta được không?"
Bùi Ý có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại vào tay Bạc Việt Minh: "Nhị ca, đây."
Bạc Việt Minh nhíu mày nhận lấy: "Alo, tôi là Bạc Việt Minh."
"Là tôi."
Giọng điệu của Tần Dĩ Thuấn đột nhiên thay đổi, không giống vừa nãy dịu dàng ôn nhu với em trai mình, lúc này chỉ còn lại sự nghiêm túc.
Bạc Việt Minh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không giải thích được: "Tần tổng, anh gọi cho Bùi Ý, sao lại đưa cho tôi nghe?"
"Tôi muốn xác nhận xem Nhị thiếu gia có thực sự chăm sóc tốt cho em trai tôi hay không."
Tần Dĩ Thuấn không giấu diếm mục đích, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề, giải thích ngắn gọn: "Có chuyện này tôi cần phải nói với cậu."
Bạc Việt Minh lập tức hiểu ra, giọng điệu khẩn trương: "Cái gì?"
"Minh Khê công quán, lão phu nhân ở bên này, chúng tôi vừa mới bắt được một người."