Bạc Việt Minh và ba người quay trở lại bãi đậu xe, bên trong xe không có lão Trương tài xế.
Lâm Chúng và chú Khải mỗi người xách một đống rượu, trọng lượng thật sự có chút nặng, người trước nhanh chóng đặt đồ đạc xuống đất an toàn nói: "Bạc Tổng, lão Trương không có ở đây, tôi gọi điện hỏi chút."
Lão Phó vốn ở Đế Kinh không đến Ôn Thành, tài xế hiện tại Lão Trương được Tống Viễn Trình tuyển dụng cho Bạc Việt Minh.
Ông chưa đến năm mươi tuổi, có kỹ năng lái xe xuất sắc và trung thực.
Bữa tối hôm nay tại Lâm Minh Các, Bạc Việt Minh vốn định dẫn Lão Trương đi cùng, nhưng đối phương từ chối.
Ông nói mình chỉ là một người bình thường, thực sự không có hứng thú với nơi xa hoa như vậy, nhìn những món ăn đắt tiền, ông sợ ngồi không nổi, chẳng bằng ăn một bữa bình dân ven đường còn hơn.
Bạc Việt Minh cũng không ép buộc, hắn chỉ nói sẽ hoàn trả chi phí bữa tối, để hắn tự mình quyết định.
Cuộc gọi của Lâm Chúng nhanh chóng kết nối: "Lão Trương, ông đi đâu vậy? Bạc tổng và cậu chủ đã đến chỗ xe đợi rồi."
"Cái gì? Mua thuốc?"
"Được, vậy ông nhanh lên."
Lâm Chúng ngắn gọn nói vài câu, sau khi cúp điện thoại, anh giải thích với Bạc Việt Minh: "Bạc tổng, Lão Trương nói ông ấy đang đi mua một ít thuốc hiện đang trên đường về."
Bạc Việt Minh cũng không vội: "Không sao đâu."
Bùi Ý hiếm khi ăn no căng bụng, cứ cúi đầu đi tới đi lui mà không nói một lời.
Bạc Việt Minh ỷ vào lợi thế về chiều cao của mình, nhìn chằm chằm vào xoáy tóc sau gáy cậu, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Chú Khải và Lâm Chúng có thể không nhìn thấy, nhưng Bạc Việt Minh biết——
Loại rượu mà Bùi Ý " nhập hàng" tối nay, hoặc là không có trong tủ rượu của hắn, hoặc là trong tủ rượu của hắn chỉ còn lại một chai, mỗi chai đều được người trong giới rượu đánh giá cao.
Chi phí tiêu chạm vào mười mấy vạn, đấy được coi là ít.
Nếu từ nhỏ cậu đã ở Bùi gia, lại bị vợ chồng Bùi gia ác ý khinh thường, vậy rốt cuộc nhóc mèo con ở đâu biết nhiều như vậy?
Bởi vì việc này, hắn càng tò mò hơn về cuộc sống chân thực, thực sự của Bùi Ý ẩn dưới lớp mặt nạ "ngu dại".
Chưa đầy ba phút, tiếng bước chân nôn nóng càng ngày càng gần, Lão Trương thở hổn hển chạy tới, túi nhựa đựng thuốc trên tay vẫn còn sàn sạt ma xát với nhau.
"Bạc...Bạc tổng, tôi thực sự xin lỗi."
Lão Trương vẻ mặt có chút câu nệ: "Tôi tưởng cậu sẽ gọi điện trước khi xuống, cho nên tôi tạm thời chạy ra ngoài năm sáu phút, lần sau tôi sẽ chú ý thời gian."
Chú Khải hiểu rõ nhất tính cách của Bạc Việt Minh, hắn luôn khoan dung với cấp dưới của mình miễn là điều đó không quan trọng.
Ông đưa món tráng miệng đã đóng gói trong tay ra: "Lão Trương, đừng căng thẳng, lãng phí vài phút cũng không sao cả, tôi nhớ ông có một cô con gái nhỏ rất thích đồ ngọt đúng không? Nhị thiếu gia đặc biệt hỏi nhà hàng gói một phần cho con bé."
Lão Trương sửng sốt hai giây,thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận: "Cảm ơn Bạc tổng, đã để cậu tiêu pha nhiều rồi."
Lâm Chúng nhắc tới chai rượu trên mặt đất nói: "Lão Trương, mở cốp xe ra trước đi."
Lão Trương nhanh chóng làm theo.
Bùi Ý nhìn chằm chằm vào túi thuốc trong tay, thầm nghĩ——
Lão Trương có chỗ nào không thoải mái sao?
Nếu trên người có vết thương nhất định phải có người thay thế lái xe, dù sao Bạc Việt Minh trước đó đã từng bị tai nạn xe, đi lại không thể bất cẩn hay ôm may mắn được.
Bùi Ý vô thức thay Bạc Việt Minh cân nhắc, giả vờ tò mò đưa ngón tay ra: "Thuốc? Ông thấy không thoải mái sao?"
"Tiểu tiên sinh, sức khỏe của tôi rất tốt, tôi không có cảm giác khó chịu." Lão Trương mở túi giải thích: "Tôi mua một ít thuốc tiêu độc, thuốc sát trùng, thuốc cầm máu cho người khác."
Lâm Chúng đem rượu đặt vào xong, thuận miệng hỏi: "Cho người khác sao?"
Lão Trương không giấu diếm: "Tôi đang định nói, Bạc tổng, tôi vừa nhìn thấy Chủ tịch Trần của tập đoàn Thuận Thiên!"
Mấy ngày nay, ông chở Bạc Việt Minh đi tới đi lui, mặc dù không hiểu nhiều về chuyện làm ăn trong cuộc trò chuyện nhưng tình cờ xem được thông tin mà Lâm Chúng điều tra.
Có những bức ảnh của Trần Thuận và những người khác.
Là người gốc Ôn Thành, Lão Trương biết ông chủ nổi danh này.
"..."
Bạc Việt Minh nheo mắt lại: "Thấy?"
Lão Trương thành thật trả lời: "Đúng vậy, người mặc quần áo màu xanh hay đen? Khoảng cách hơi xa, hầm bãi đậu xe hơi tối."
Lâm Chúng cảm thấy kỳ lạ: "Bạc tổng, Trần Thuận không phải đã rời đi trước khi chúng ta ăn tối sao?"
Bùi Ý không thể nhận ra gật đầu, cảm thấy thời gian có chút không khớp.
Bạc Việt Minh nói thẳng: "Nói chi tiết cho tôi."
Lão Trương không giấu bọn họ: "Tôi đi ăn ở ngoài về, thấy vẫn còn sớm, định đi dạo quanh bãi đậu xe hai lần để tiêu thực, sau đó lại vô tình nghe thấy tiếng đánh nhau."
Thay vì nói đó là tiếng đánh nhau, còn không bằng nói là nghe thấy có nghèn nghẹt của ai đó đang chịu đựng cơn đau.
Vì sự tò mò mà chỉ đàn ông trung niên mới có, Lão Trương đi theo nguồn gốc của âm thanh bước tới, rồi ông nhìn thấy——
Ở một góc bãi đậu xe, hai nhân viên bảo vệ đang cầm dùi cui đơn phương đánh đập một thiếu niên gầy gò, trong khi Trần Thuận đứng cách đó không xa thờ ơ nhìn, miệng ngậm một điếu xì gà thở ra một làn khói dày đặc.
Lão Trương đang do dự có nên lao tới giúp đỡ hay không, trì Trần Thuận đã nói: "Đừng đánh chết người, phiền phức lắm" lời này ra hiệu cho hai nhân viên bảo vệ dừng lại.
Thiếu niên gầy gò bị đánh ngã xuống đất không đứng dậy được, Trần Thuận ném điếu thuốc sắp cháy vào mặt y, ý vị cảnh cáo rõ ràng——
"Nếu không muốn chịu chung số phận với anh trai mày thì hãy cút khỏi Ôn Thành ngay cho tao."
"Bằng không, nếu để tao gặp lại mày, mày nhất định sẽ không xong đâu."
Nói xong nghênh ngang rời đi.
"Chờ bọn họ rời đi, tôi vội chạy tới kiểm tra tình hình, người thanh niên kia chắc tầm tuổi cậu chủ, người đầy vết bầm tím, chảy máu, sưng tấy, nhìn rất đáng thương!"
"Cậu bé đó đứng lên không vững, lê chân trái không cử động được, co ro trong góc không gây ra tiếng động, tôi nghĩ tám chín phần mười là gãy rồi!"
Lão Trương cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến những gì mình đã chứng kiến.
Bản thân ông cũng là một người cha, không thể chịu nổi khi nhìn đứa trẻ này phải chịu khổ.
"Tôi đã hỏi thăm cậu bé đó rất lâu nhưng không tìm ra được nguyên nhân sự việc. Tôi đã nghĩ đến việc trực tiếp gọi cảnh sát hoặc xe cứu thương nhưng cậu bé đó không chịu, nói rằng cảnh sát sẽ không quan tâm và cũng không có tiền để đi khám bác sĩ."
Lão Trương nhặt túi thuốc trong tay lên: "Tôi không đành lòng, cho nên muốn đi mua thuốc trước khi Bạc tổng quay lại."
Dù sao ông cũng chỉ là người qua đường vô tình đụng phải y, ông cũng bất lực, cũng không thể giúp được gì nhiều.
Nghe lão Trương nói xong, trong lòng Bùi Ý càng thêm nghi hoặc——
Tại sao Trần Thuận lại để nhân viên bảo vệ đánh người thanh niên kia? Lời đe dọa còn nhắc tới "anh trai của đối phương"?
Mọi thứ xảy ra đều có lý do.
Chắc chắn có gì mờ ám ở đây!
Bạc Việt Minh cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản: "Lão Trương, ông không phải muốn đưa thuốc cho cậu ta sao? Đưa chúng tôi qua xem xem."
Tập đoàn Thuận Thiên là một trong những đối thủ mạnh của bọn họ trong cuộc đấu thầu này, bất kỳ manh mối nào tìm đến hắn đều không thể bỏ qua.
Lão Trương nắm chặt túi thuốc trong tay, vội vàng gật đầu: "Được! Bạc tổng, tôi dẫn mọi người đến đó ngay!"
...
Góc phía bắc trong bãi đỗ xe.
Bùi Ý liếc nhìn thấy bóng người đang co ro trong góc, mặc một chiếc áo phông màu xanh giặt nhiều lần đã chuyển sang màu trắng, chiếc quần short trên người cũng trông rất cũ kỹ.
Ánh đèn sợi đốt trong hầm gửi xe luôn phủ một lớp màu xám, nhưng ngay cả trong điều kiện ánh sáng như vậy, trên đôi chân trần của đối phương vẫn có thể nhìn thấy những vết sẹo mới với nhiều kích cỡ khác nhau, thậm chí còn có một số vết trầy đã chưa kịp đóng vảy.
Đại khái là sau khi nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, chàng trai vốn vùi đầu vào đầu gối mới từ từ ngẩng đầu lên, tóc hơi dài, chắc đã lâu rồi chưa cắt.
Xuyên qua khe tóc trước trán, Bùi Ý lờ mờ bắt gặp ánh mắt của y——
Trong hốc mắt tơ máu dày đặc, như thể vừa mới khóc, trong ánh mắt mang theo sự không cam lòng và tức giận, cùng với sự cảnh giác đối với bọn họ.
"Mấy người là ai?"
Nói xong một câu, y cẩn thận nhìn mấy người trước mặt.
Lão Trương tiến lại gần, đưa túi thuốc qua, nhanh chóng giải thích: "Là tôi tiểu huynh đệ, tôi mua thuốc cho cậu!"
"Ah! đây là ông chủ của tôi, Bạc Việt Minh, nghe tôi kể về vết thương của cậu nên muốn đến xem cậu có cần giúp gì không?"
"..."
Ánh mắt cảnh giác của đối phương quét qua Bạc Việt Minh và Bùi Ý, chậm rãi cầm lấy túi của Lão Trương: "Cảm ơn."
Chú Khải nhìn thấy đối phương bị thương nặng, cau mày hỏi: "Vị tiên sinh này, cậu sống ở đâu, chúng tôi tiện đường có thể đưa cậu về? Hoặc là vẫn nên đi xem vết thương trên người."
"Không cần!"
Đối phương quyết đoán từ chối.
Y cố gắng đứng dậy bằng cách bám vào bức tường bên phải, cơ thể lắc lư vô cùng loạng choạng.
Bùi Ý rũ mắt xuống——
Bắp chân trái của đối phương đã sưng đỏ đến mức tím bầm, lòng bàn chân sưng tấy, hiển nhiên là không thể đi được nữa.
Y cố gắng hết sức để che giấu nỗi đau, cảm ơn Lão Trương đã đưa thuốc, sau đó kéo cái chân trái không cử động được của mình từng chút một di chuyển ra ngoài.
Giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Bùi Ý nhìn người thiếu niên có tuổi tác và chiều cao tương đương với mình, không hiểu sao lại nghĩ đến nguyên chủ đã từng chịu khổ ở nhà họ Bùi, nhất thời không đành lòng.
"Đợi một chút!"
"Tại sao Trần Thuận lại cho người đánh cậu?"
Giọng nói của Bùi Ý và Bạc Việt Minh đồng thời vang lên cùng một lúc.
Người thiếu niên mặc áo xanh dừng lại một chút, tầm mắt lại tập trung vào hai người họ: "Làm sao mấy người biết người đó là Trần Thuận?"
Bạc Việt Minh cảm giác được góc áo của mình bị kéo, chính xác nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Bùi Ý.
Bùi Ý sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì Bạc Việt Minh không thay đổi vẻ mặt phân tích: "Trước đây Trần Thuận có thù oán gì với anh trai cậu? Chuyện gì có thể khiến cậu coi thường sự an toàn của bản thân như vậy?"
Sau khi nghe Bạc Việt Minh hỏi thêm, thậm chí còn nhắc tới anh trai mình.
Cảm xúc của thiếu niên mặc áo xanh đột nhiên kích động: "Anh rốt cuộc là ai? Dựa vào cái gì hỏi đông hỏi tây!"
"..."
Cảm xúc càng kích động thì trong đó nhất định có quỷ.
Bình thường Bạc Việt Minh sẽ không "can thiệp vào chuyện của người khác", dù sao trên đời có rất nhiều người chịu khổ chịu nhọc, không phải cuộc sống của ai cũng có thể để hắn can thiệp.
Nhưng tình huống hiện tại đã khác so với trước đây——
Bọn họ đang cạnh tranh với Thuận Thiên cho một dự án lớn, ngoài sức mạnh ở bề ngoài, bọn họ còn phải cố gắng hết sức để tìm hiểu những tình huống " khác thường" riêng tư của nhau.
Không phải để cạnh tranh ác ý mà lo trước khỏi hoạ.
Nói không chừng, có thể một vật hoặc một người tưởng chừng như kín đáo lại có thể là bằng chứng thuyết phục để hạ gục đối thủ.
Cho dù đối phương không có gì nhưng bây giờ bị nhóc mèo con nhìn thấy, hắn vẫn có thể giúp đỡ.
"Nghe nói cậu bị thương nặng? tôi có thể gọi người của tôi trước tiên đưa cậu đến bệnh viện, chi phí cậu không cần lo lắng." Bạc Việt Minh dừng lại hai giây, nói thẳng không cố kỵ: "Nhưng tôi muốn biết, cậu, anh trai cậu và Trần Thuận có liên quan gì với nhau."
Thiếu niên áo xanh cau mày nói: "Tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
"Nếu gọi cảnh sát không có tác dụng, điều đó có nghĩa cậu đã từng thử trước đây rồi phải không? Nếu cậu muốn lấy lại công đạo từ kẻ đầu sỏ như Trần Thuận, cậu có nghĩ mình có thể tự mình làm được không?"
Nếu có thể làm được, vậy mình cũng không lâm vào kết cục này.
"Cậu đương nhiên có thể lựa chọn từ chối, lựa chọn im lặng." Bạc Việt Minh nhắc nhở: "Nhưng thời điểm năng lực của mình không đủ, tốt nhất đừng đưa tay ra xin giúp đỡ."
"..."
Sắc mặt thiếu niên áo xanh hơi thay đổi.
Y nhìn chân trái đau đớn đến kịch liệt của mình, nghĩ đến mối ân oán không thể dung hòa giữa gia đình mình và Trần Thuấn, cuối cùng đưa ra lựa chọn: "Tôi...tôi tên là Kiều Đông."
Dù xuất thân của đối phương ra sao, y thực sự không thể từ chối sự giúp đỡ này nữa.
Bạc Việt Minh đơn giản ra hiệu nói: "Lâm Chúng, cậu tới thu xếp đi."
"Được Bạc tổng."
Lâm Chúng nhanh chóng đồng ý, bước nhanh đến bên cạnh Kiều Đông: "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ gọi xe cứu thương."
Bạc Việt Minh tin tưởng trợ lý của mình, không lãng phí lời nào: "Chú Khải, lão Trương, chúng ta đi thôi."
Nói xong hắn quay người.
"..."
Cánh tay đột nhiên bị kéo lại.
Bùi Ý cúi đầu, chợt nhớ ra hai người vẫn đang nắm tay thật chặt, vội vàng đuổi kịp: "Nhị ca."
Bạc Việt Minh biết rõ cố hỏi: "Sao vậy?"
"Tay."
Bùi Ý hơi rút tay lại.
Bạc Việt Minh không có buông mà càng nắm chặt hơn: "Ừm, nắm tay."
Bùi Ý ngước nhìn hắn, rầm rì nói: "Vì sao?"
Bạc Việt Minh mặt không đổi sắc: "Sợ đứa ngốc là em đi lạc."
"..."
Bùi Ý không nói nên lời, nhưng cậu vẫn cảm thấy có gì đó kỳ quái——
Một người mù, sợ một tên ngốc đi lạc?
Trong lúc nhất thời không thể biết ai là người không đáng tin cậy.
Chú Khải bên cạnh cố gắng hết sức để kìm nén nụ cười, đồng thời cố gắng hỗ trợ cho thiếu gia nhà mình: "Nhị thiếu gia, đi sang bên trái một chút."
Bạc Việt Minh giả vờ không xác định mà dừng lại một chút, sau đó từ từ thay đổi đường đi theo sự hướng dẫn của chú Khải.
......
Sáng sớm hôm sau, tại bàn ăn, Bùi Ý biết được tình trạng thể chất của Kiều Đông——
Các vết trầy da và vết bầm tím trên cơ thể là việc nhỏ, có thể tự khỏi nếu dùng một số loại thuốc.
Nghiêm trọng nhất là bắp chân trái của y, sau khi nhập viện đã được chụp X-quang được bó bột ngay lập tức, tuy nhiên theo ước tính thận trọng thì y phải mất hai đến ba tháng mới có thể đi lại được.
"Bạc tổng, sau khi tôi đưa cậu ta vào bệnh viện, tôi bóng gió hỏi cậu ta vài câu, miệng tiểu tử này rất kín, không chịu nói gì hết."
Lâm Chúng nhấp một ngụm tào phớ, thoải mái lăn yết hầu: "Tuy nhiên, có lẽ tôi có thể chắc chắn một điều."
Bạc Việt Minh hỏi: "Cái gì?"
"Anh trai cậu ta có lẽ đã chết, kết hợp với những gì Lão Trương nghe được đêm qua, tôi nghi ngờ cái chết của anh trai cậu ta có liên quan mật thiết đến Trần Thuận và Tập đoàn Thuận Thiên."
Bạc Việt Minh đêm qua đã đoán trước được khả năng này, bình tĩnh gật đầu: "Cậu tập trung điều tin tức liên quan đến tập đoàn Thuận Thiên trong những năm này, đặc biệt là những tin tức bị ép xuống có khả năng liên quan đến mạng người."
"Ngoài ra, cậu đến bệnh viện để tiếp xúc nhiều hơn với cậu ta, cố gắng lấy được lòng tin của cậu ta, có lẽ người này về sau sẽ có ích."
Bùi Ý nghe phân phó của Bạc Việt Minh, im lặng cắn một miếng trứng luộc.
Cậu có thể hiểu ý định "giúp đỡ" Kiều Đông như thế này của đối phương.
Những cạnh tranh trên thương trường và những việc liên quan đến lợi ích thường rất phức tạp, cố gắng tìm ra càng nhiều sơ hở, điểm yếu của đối thủ rồi tấn công vào thời điểm thích hợp nhất, đây là những thủ đoạn thông thường.
Nếu những người của Tập đoàn Thiên tập và Trần Thuận thực sự lấy mạng người, thì các bộ phận liên quan sẽ thận trọng hơn trong việc lựa chọn địa điểm cho những sự kiện quốc tế như vậy.
Hơn nữa, hiện tại mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, nhưng Bạc Việt Minh giúp đỡ Kiều Đông là thật.
Trong lòng Bùi Ý nhìn thấu, Lâm Chúng, đã ở bên Bạc Việt Minh lâu năm, cũng bị tin phục không kém: "Được, Bạc tổng còn công việc đấu thầu thì sao?"
Bạc Việt Minh có thể xử lý công việc một mình, thiếu chút nữa đã quên mất chuyên "đôi mắt" này, bình tĩnh bổ sung: "Tống Viễn Trình cũng có thể giúp đỡ."
Tuy nhiên, đôi mắt ẩn dưới tròng kính vẫn có một tia chột dạ hiếm thấy, hắn nhanh chóng trộm liếc nhìn Bùi Ý.
Bùi Ý nuốt nửa quả trứng còn lại, đắm chìm trong suy nghĩ.
Cậu không có công phu đi nắm bắt sơ hở trong lòng ngực của Bạc Việt Minh.
Bạc Việt Minh thở phào nhẹ nhõm, trầm mặc một lát sau mới nói: "Chú Khải, nhà đã tìm được rồi, hai ngày nay ông thu dọn hành lý một chút, ngày mốt chúng ta sẽ chuyển đến đó, nếu còn thiếu thứ gì trong nhà mới, ông có thể tự mình thêm vào."
Nghe vậy, chú Khải thoáng nhìn qua Bùi Ý: "Được, Nhị thiếu gia."
Ông còn tưởng thiếu gia nhà mình sẽ phải ở trong khách sạn hai ba tháng chỉ để ngủ cùng phòng với tiểu tiên sinh? Dù sao, số tiền đó nhà bọn họ cũng không hề thiếu.
Bạc Việt Minh làm sao không nghĩ tới chuyện đó?
Nhưng hắn biết Bùi Ý " ngốc " đều là ngụy trang mà ra.
Lấy cớ "không tìm được nhà" đã được sử dụng tám chín ngày, cũng đã đủ lâu rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ nhóc mèo con sớm muộn sẽ nghi ngờ.
Huống chi căn phòng này không gian tuy lớn, nhưng ở lâu cũng rất buồn chán, dù sao cũng căn biệt thự kia cũng là kiểu vườn, Bùi Ý hẳn là thoải mái hơn khi ở nhà.
Khi Bùi Ý nghe thấy từ "nhà mới", cậu lén thở phào nhẹ nhõm bằng hành động uống sữa——
Cuối cùng cũng tới rồi!
Mặc dù tuần này cậu và Bạc Việt Minh ngủ chung, mỗi đêm đều bình thường không chuyện gì, nhưng dù sao hai người cũng không có quan hệ, ngủ chung lâu cũng không tiện.
Điểm chết người chính là gần đây mỗi đêm cậu đều phải đi ngủ sớm lúc mười giờ, điều này thực sự khó khăn đối với một con cú đêm là cậu!
...
Buổi tối hai ngày sau, Bùi Ý cuối cùng cũng chuyển đến ngôi nhà mới tạm thời như cậu mong muốn.
Hoa viên được là một ngôi nhà kiểu phương Tây, được bố trí và trang trí cả trong lẫn ngoài đều rất cẩn thận và tinh xảo, nhân viên bảo vệ và camera giám sát toàn bộ khu biệt thự cũng được áp dụng.
Hai phòng ngủ phụ ở tầng một lần lượt được sắp xếp cho chú Khải và Lâm Chúng.
Tầng 2 có một phòng làm việc giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ thứ 2. Về phần ai sẽ sống ở đó, câu trả lời cũng rất rõ ràng.
So với cách bố trí "ba gian" ở biệt thự Đế Kinh, phòng ngủ riêng biệt này càng được đảm bảo tính bảo mật riêng tư, hơn nữa trên bàn sách trong phòng còn để lại một chiếc máy tính.
Mặc dù nó không thể được sử dụng cho các chương trình mã hóa nhưng nó là quá đủ cho cấu trúc văn bản trò chơi.
Cuộc đấu giá ba ngày 《 Chính Phản Tầm Tích 》 đã kết thúc, diễn đàn " Du Đồ" ngay lập tức gửi tin nhắn từ hệ thống——
【 Xin chúc mừng người dùng Will, cuộc đấu giá mua lại bản quyền cho tác phẩm ngài đặt ra đã hoàn toàn thành công. Giá đấu thầu cuối cùng là 66 vạn nhân dân tệ. Người đặt giá thầu là ' Tinh Vân Thú Du '. Cả hai bên được yêu cầu xác nhận tiến hành giao dịch trong vòng 72 giờ! 】
【Nếu bên đối phương muốn đổi ý thì sẽ phải trả 3% giá đấu cho bên kia. 】
Bùi Ý nhìn dòng chữ này không khỏi cảm thán về những biện pháp mà trang web " Du Đồ" thực hiện để bảo vệ quyền lợi người dùng.
66 vạn.
Đánh giá từ IP trò chơi của bản thân và danh tiếng của giá cấu sư, trò chơi nằm trong tầm giá hợp lý, đây thực sự là diễn đàn trò chơi chuyên nghiệp nhất ở Trung Quốc, trong đó có nhiều người hiểu biết không xuất hiện những tình huống loạn.
"Tinh Vân Thú Du?"
Bùi Ý cảm thấy tên studio này nhìn quen quen, cậu bấm vào trang web để tìm kiếm, rất nhanh đã có thu hoạch.
Tinh Vân Thú Du là một trong những công ty game hàng đầu Trung Quốc, studio Vi Dịch, có trụ sở tại Hải Thị.
Tinh Vân Thú Du mặc dù mới thành lập được ba năm, nhưng như người ta vẫn nói, có thể tận hưởng bóng mát dưới gốc cây lớn, bọn họ có đủ kinh phí, cũng có đủ hậu kỳ tuyên truyền, trong ba năm qua, bọn họ đã tung ra bảy hoặc tám trò chơi dành cho thiết bị di động, hầu hết đều thuộc thể loại hồi hộp.
Mặc dù không phải trò chơi nào cũng phổ biến nhưng sự phát triển tổng thể không tệ, studio cũng không nhiều lắm.
Dù sao cũng phải nói, có tiền thì cái gì cũng đáng tin cậy.
- -Ding Dong!
Giao diện trò chuyện riêng tư nhảy ra một tin nhắn, là tin nhắn từ Tinh Vân Thú Du.
"Xin chào Will lão sư, tôi là người phụ trách tổ bản quyền của Tinh Vân Thú Du. Tôi họ Cố, xin hỏi anh có phản đối lời đề nghị mua lại hiện tại không?"
"Xin chào, tổ trưởng Cố." Bùi Ý gõ chữ trả lời, thái độ dứt khoát: "Tôi rất hài lòng với báo giá từ studio của anh."
Tổ trưởng Cố ở bên kia màn hình trao đổi thêm: "Nếu không có vấn đề gì về giá cả thì chúng ta hãy nói chi tiết về hợp đồng đi?"
Bùi Ý cong môi: "Được."
Hai bên trò chuyện rất lâu về thỏa thuận hợp tác, đến gần mười giờ tối mới đàm phán đại khái mới hoàn tất.
Không cần vội ký hợp đồng chính thức, lúc này Bùi Ý và tổ trường Cố đã hẹn ngày mai sẽ tiếp tục bàn sâu hơn về việc này.
Nghĩ đến một khoản tiền nữa sắp được ghi vào tài khoản của mình, khóe miệng Bùi Ý cong lên.
Cậu không ép mình phải hoàn thiện các phó bản khác của 《 Chính Phản Tầm Tích 》, thay vào đó cậu cầm khăn tắm và bộ đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm, cân bằng giữa công việc và nghỉ ngơi là rất hợp lý.
...
Một lúc sau, Bùi Ý tắm rửa xong nằm trên giường trong nhà mới.
Tuy rằng hoàn cảnh lạ lẫm cùng với giường ngủ xa lạ, nhưng ít ra chiếc chăn có mùi quen thuộc vẫn còn đó, vốn tưởng rằng tối nay mình sẽ không mất ngủ đến thái quá, nhưng không ngờ sự thật lại ngược lại.
Trong phòng ngủ tối tăm, Bùi Ý trằn trọc trằn trọc không ngủ được, không những thế còn nóng bừng người, luôn có cảm giác như thiếu thiếu thứ gì đó.
Bùi Ý hơi mở chiếc chăn được quấn kín mít, đưa tay ra tuỳ ý đặt xuống——
Phía bên phải giường trống rỗng, dù chạm vào thế nào cũng trông rộng rãi.
Không hiểu sao Bùi Ý cảm thấy trong lòng có một chút mất mát không đoàng hoàng, nên cậu dứt khoát bật đèn rồi ngồi dậy.
Thời gian trên điện thoại đã trôi qua một giờ.
"..."
Bùi Ý nhìn cánh cửa mình đã khóa, trong đầu cậu bất giác có một cảm giác thôi thúc, cậu mím môi thuyết phục chính mình trong đầu——
Chắc mình khát quá nên không ngủ được thôi!
Lặng lẽ đi ra uống cốc nước cũng không quá phận đi?
Bùi Ý hạ quyết tâm, lặng lẽ mở khóa cửa đi ra ngoài.
Đèn trần ở hành lang ngoài cửa phát ra ánh sáng vàng nhạt, đủ để người ta nhìn rõ đường trong bóng tối.
Cậu vốn định xuống tầng rót nước, nhưng lại không hề đi xuống cầu thang, mà vô tình đi xuyên qua phòng làm việc ở giữa, đi đến phòng ngủ chính ở sâu bên trong.
Mãi đến khi dừng lại trước cửa phòng ngủ Bạc Việt Minh, Bùi Ý mới nhận ra hành vi khó hiểu của mình, hít một hơi thật sâu, cúi đầu xuống, lại bất ngờ phát hiện ra ánh sáng mờ nhạt phát ra từ khe hở dưới cửa.
"..."
Đôi mắt Bùi Ý bất giác sáng lên, một niềm vui mà chính cậu cũng không nhận ra.
Ủa?
Sao lúc này Bạc Việt Minh còn chưa đi ngủ?