🌷Editor/Beta: Yui_雪✨
P/s: Ai Reup là đồ con chó!
_________
Đối mặt với lý do thoái thác của Thư Uyển, Thư Hữu Thành nhìn Trần Ngọc Âm với ánh mắt mờ mịt.
Người sau nhận được ánh mắt con trai mình, vội vàng thay đổi sắc mặt, tỏ ra cực kì uất ức: "A Uyển, nhìn lại những lời của em kìa, chúng ta không phải là người thân sao?"
"Mẹ con chị mới ở được có hai ba ngày, ăn bao nhiêu đồ nhàe m? Dùng bao nhiêu tiền? Trước mặt người ngoài còn mắng chị như vậy? Với lại, Tiểu Hữu tới đây để lập nghiệp, tương lai thằng bé có thể kiếm được vợ tốt, thân là dì em cũng có thể đi theo hưởng phúc!"
Thư Uyển nghe liền hiểu rõ: "Chị dâu, nếu chị có thể hưởng phúc, chị sẽ cho tôi hưởng cùng sao?"
"Em...em..."
Trần Ngọc Âm nghẹn họng.
Thư Hữu Thành liếc nhìn bạn bè gã đang gần tỉnh lại trên sô pha, sợ lời nói khoe khoang tối qua bị bại lộ, gã cố kìm nén nóng nảy, nhanh chóng đến gần nói: "Dì nhỏ, dì dù sao cũng phải nể mặt mũi ba tôi giúp đỡ một chút chứ?"
"Tôi nghe nói, trước kia cậu muốn ra ngoài học tập, lập nghiệp, cả nhà trên dưới đều hướng về phía cậu, mong muốn cậu thành công lập nghiệp, còn lén nhét cho cậu cả tiền tiết kiệm!"
Vừa nghe nói đến nửa câu cuối cùng, Trần Ngọc Âm đang không nói lên lời như là tìm được lý do, lập tức lớn giọng: "Đúng vậy thì sao!"
"Thằng anh trai mày dùng hết tiền của hồi môn của tao để hỗ trợ việc học! Tao từ khi sinh ra chưa từng sử dụng số tiền lớn như vậy, muốn ăn một con gà mái cũng không có tiền mà trả!"
"Vì thằng bé là cháu đích tôn nhà họ Thư, lúc sinh nó ra tao đã đi dạo qua quỷ môn quan một lần! Đến mức tay run rẩy cầm đôi đũa cũng không xong..."
Trần Ngọc Âm càng nói càng kích động, bắt đầu bịa ra đủ thứ lời nói vô lý.
Thư Hữu Thành nhìn mẹ ruột vẫn đang lải nhải, đầu ngấm men rượu bị giọng nói chanh chua làm cho đau cả đầu, nhưng vì tình huống hiện tại gã chỉ có thể chịu đựng.
Bùi Ý khó chịu nhất với những cuộc cãi nhau như này, không dấu vết mà lùi lại nửa bước, như thế điều này có thể giúp cậu tránh xa một ít tạp âm ô nhiễm.
Cậu nhìn Bạc Việt Minh đang cau mày bên cạnh, đột nhiên có chút hối hận vì hôm nay mời đã mời đối phương đến đây ——
Một người công tử nhà giàu cao quý, sao có thể nghe được những chuyện trong nhà này?
Huống chi Bạc Việt Minh thị lực không tốt, phần lớn đều phải dựa vào lỗ tai để phân rõ thị phi cùng với động tĩnh, hiện tại xung quanh ồn ào thực sự khiến hắn khó có thể kiềm chế.
Nếu là tạp âm, không nghe cũng vậy thôi.
Bùi Ý ngửa đầu tới gần Bạc Việt Minh, trực tiếp duỗi tay che lại hai tai hắn: "Nhị ca."
Hơi lạnh lòng bàn tay áp vào tai, cùng với câu nhẹ nhàng linh hoạt nhị ca, Bạc Việt Minh cảm giác tiếng ồn bị cách ly một cách hiệu quả, cả thế giới giống như trở lên thanh tịnh hơn.
Hắn giật mình, trở tay chạm vào mu bàn tay tinh tế của Bùi Ý: "Sao thế?"
Bùi Ý nhìn thoáng Trần Ngọc Âm vẫn còn nói những lời vô nghĩa, cố ý khoa trương mà dùng ma pháp đánh bại ma pháp: "Không nghe, vương bát*1 niệm kinh!"
"...."
Lời kể khổ của Trần Ngọc Âm đột nhiên im bặt, kinh ngạc mà nhìn Bùi Ý.
Vương bát?
Đây là mắng bà ta?
Bạc Việt Minh nhìn không thấy biểu tình của những người khác, chỉ biết bực bội trong lòng lập tức bị lời đáng yêu này xua tan.
Hắn nhịn không được, cấm lấy hai tay Bùi Ý, nhẹ nhàng buông xuống: "Ừm."
"..."
Bùi Ý còn ngửa đầu nhìn thấy đồng từ ám màu lam tràn đầy ý cười, giống như là biển sâu với những gợn sóng dưới ánh trăng, đẹp đến mức không thể kềm chế mà sa vào trong đó.
Bất ngờ không kịp phòng ngừa, khiến tim cậu chậm lại một nhịp.
Bùi Ý có chút khẩn trương mà lăn yết hầu, vừa cử động mới phát hiện tay mình vẫn còn nằm trong lòng bàn tay Bạc Việt Minh.
Sự khác biệt hình thể giữa hai người quá rõ ràng, ngay cả kích thước bàn tay cũng rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên.
Giờ phút này, cũng không biết là tay ai nóng lên, nguồn nhiệt làm cho Bùi Ý có chút không được tự nhiên: "Nhị, nhị ca."
Bạc Việt Minh nghe ra cậu có chút khẩn trương, cười đáp lại: "Đã biết, mặc kệ tên vương bát đó."
Lúc này, Trần Ngọc Âm mà nghe không hiểu thì đúng là tên ngốc!
Gương mặt bà ta đỏ lên, theo bản năng mà nói: "Mày, mày mắng ai đó!"
Thư Uyển nhìn Bùi Ý và Bạc Việt Minh giao tiếp ngắn ngủi, trong lòng xẹt qua một tia yên ổn hiếm có, bà quay đầu lại một lần nữa nhìn về phía Trần Ngọc Âm, giọng nói so với ban đầu càng thêm kiên định: "Tiểu Ý đang nói ai, trong lòng chị dâu không hiểu rõ sao?"
Trần Ngọc Âm ngang ngược lại bủn xỉn, trái lại anh trai bà thành thật chất phác, đưa toàn bộ tiền trong nhà cho vợ mình.
Sau khi Trần Ngọc Âm mang thai, ỷ vào trong bụng chính là cháu đích tôn nhà họ Thư, khi đó hai vợ chồng già nhà họ Thư còn sống, lâu lâu lại thịt gà, mua thuốc tẩm bổ cho bà ta.
Bởi vì trong lúc mang thai ăn quá nhiều, dẫn tới đứa con trai quá lớn thiếu chút nữa khó sinh! Bất quá, chưa đến mười ngày sau khi sinh con, bà ta đã có thể dậm hai chân xuống đất cùng hàng xóm bên cạnh cãi nhau khí thế ngất trời!
Năm đó Thư Uyển lấy tiền của anh trai, nhưng anh trai lại mượn tiền của người khác để đưa cho bà, sau đó bà ở Đế Kinh vừa học vừa làm, sớm kiếm đủ tiền để trả!
Trần Ngọc Âm mấy năm nay chỉ vào con la liền nói là con ngựa, thậm chí còn tự lừa dối mình vào đó!
"Chị dâu, chị có con thì phải tự chăm sóc, tôi cũng có Tiểu Nguyện và Tiểu Ý phải bảo vệ! Là người thân, tôi đã tận tình tận nghĩa, hoặc là bây giờ mấy người rời đi ngay cho tôi, hoặc là tôi sẽ gọi cảnh sát tới làm việc ngay bây giờ!"
"Tốt lắm! Tốt lắm! Đây chính là huyết mạch cuối cùng của anh trai mày, mày cũng không quan tâm?"
Trần Ngọc Âm từ trước đến nay chỉ ăn mềm không ăn cứng, nhưng khi Thư Uyển nói ra cự tuyệt, tức khắc bà ta chỉ vào mặt mình, quả thực phải đem hai chữ ' xảo quyệt ' viết ở trên mặt.
"Có cái thứ con gái nào kết hôn mà không giúp đỡ nhà mẹ đẻ mình? Kết quả là tao khen ngược mày, nhìn đi đây là thành phố lớn ngăn nắp hoa lệ, nhưng cuối cùng thì sao, mày lại tìm được một thằng chồng đoản mệnh, rồi sinh ra một thằng con trai vô dụng ngu ngốc, mày..."
Ánh mắt Bùi Ý trầm xuống khi nghe được câu này, giây tiếp theo, cậu đột nhiên nghe thấy một tiếng tát lớn vào mặt!
——chát!
"Trần Ngọc Âm, chị im miệng ngay cho tôi!" Thư Uyển từ trước đến nay tính tình ôn hòa thế nhưng hôm nay phá lệ tàn nhẫn tát Trần Ngọc Âm một cái, lạnh giọng nói: "Chị lập tức cút ra khỏi nhà tôi ngay!"
Chồng đoản mệnh? Đứa con trai ngu ngốc?
Con gái lấy chồng để đổi lấy tiền sính lễ?
Bùi Như Diệp qua đời và Bùi Ý tai nạn ngoài ý muốn, vẫn luôn là nỗi đau không thể tả trong lòng Thư Uyển, bà tuyệt đối không cho phép người khác ở trước mặt mình nói ra nói vào!
Vốn dĩ Thư Uyển muốn cho hai mẹ con này một chút mặt mũi thay người anh trai đã khuất của bà, hy vọng qua sự từ chối của bà, bọn họ có thể biết được khó mà lui.
Hiện giờ xem ra, quả thật bà ta là lòng dạ tiểu nhân!
"Thư Hữu Thành năm nay 30 tuổi phải không? Trông đứng đắn thế kia mà không thể ra ngoài kiếm tiền? Số tiền mà anh cả tôi tiết kiệm được khi còn sống và số tiền bồi thường khi anh ấy qua đời không phải bị tên nghịch tử này ăn xài phung phí rồi đi?"
Thư Uyển không phải là người ăn nói cay nghiệt, nhưng lúc này bà đã không kiếm chế được cơn tức giận nữa: "Chính chị đã chiều chuộng nó thành một tên vô dụng, còn dám tới đây giày xéo con trai tôi?"
"Còn nữa, Tiểu Nguyện là con gái không sai! nhưng tôi yêu thương con bé, sẽ không đem hôn nhân đại sự cả đời con bé ra để đổi lấy lợi ích! Hai mẹ con các người có chủ ý rất hay!"
Sở dĩ Thư Uyển dự định thuê căn biệt thự này sau khi rời khỏi ngõ Bạch Dương chính là vì muốn cho con gái một môi trường tốt hơn, đền bù những thua thiệt nhiều năm qua với cô.
Cho dù Bùi Nguyện cả đời không lấy chồng, bà làm mẹ nó cũng không thể cưỡng cầu!
Trong trí nhớ dì nhỏ luôn khép nép bây giờ lại nổi giận, Thư Hữu Thành bị mắng là tên vô dụng, sắc mặt lộ ra xấu hổ.
Mà Trần Ngọc Âm che lại má nóng rát, không thể tin tưởng mà ngốc lăng vài giây, sau đó trực tiếp ngã xuống đất la lối khóc lóc om xòm.
"Lão Thư, nhìn xem đứa em gái mà ông nhớ thương mỗi ngày đang làm gì với tôi đây này, nó sỉ nhục mẹ con tôi trước mặt người ngoài! Tôi không sống nổi nữa, thà chết đi cho xong!"
Bạc Việt Minh khó chịu, thấp giọng nói: "Chú Khải, báo cảnh sát đi."
Chú Khải lập tức đi ra ngoài.
Bùi Ý nhìn Trần Ngọc Âm trên mặt đất một khóc hai nháo đòi thắt cổ, tìm đúng vị trí phòng bếp bước nhanh đến, không đến nửa phút liền cầm một con dao phay đi ra.
' Loảng xoảng ' chĩa hướng chỉ vào Trần Ngọc Âm: "Được, vậy bà chết đi."
Ánh mắt cậu lạnh lùng, giọng nói nhẹ nhàng phiêu phiêu.
Phảng phất như con dao phay trên tay cậu muốn chém người chính là một chuyện cực kỳ đơn giản.
"..."
Ở đây ngoại trừ Bạc Việt Minh, những người khác đều bị hành động của Bùi Ý làm cho hoảng sợ.
Trần Ngọc Âm nhìn con dao phay trước mắt bóng loáng, sắc mặt trắng bệch, làm bộ làm tịch khóc lóc kể lể tức khắc nuốt về trong bụng, sợ hãi mà đem cổ rụt lại ——
Đây, đây quả thật là một kẻ điên!
Bạc Việt Minh không rõ Bùi Ý làm hành động nguy hiểm gì, chỉ đứng về phía cậu trầm giọng cảnh cáo: "Việc đột nhập vào nhà riêng, coi nhà thành của mình khi chưa sang tên là hành vi vi phạm pháp luật, mấy người bây giờ còn không cút đi, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát để xử lý mấy người."
Nhìn con dao phay chói lọi trên tay Bùi Ý, chỉ cách cổ bà ta mấy centimet, từ trước đến nay Trần Ngọc Âm tham tài sợ chết chỗ nào còn dám nói ra từ ' không '?
Bà ta vừa lăn vừa bò mà rời khỏi chỗ đó đứng lên, lôi kéo tay đứa con trai muốn trốn ra bên ngoài: "Đi đi đi, chúng tôi lập tức đi ngay!"
Thư Uyển đã không giống như trước kia, nếu còn ở đây nữa mẹ con bọn họ rất có thể chịu thiệt!
Cùng lúc đó, Thư Uyển sợ Bùi Ý bị thương nhanh chóng tới gần: "Tiểu Ý ngoan, là mẹ không tốt dọa đến con, chúng ta không cầm dao phay chơi, con đừng làm bị thương chính mình."
Bùi Ý thực sự không có ý định ra tay, chẳng qua chỉ muốn doạ cho đôi mẹ con này biết khó mà lui thôi.
Cậu thấy vẻ mặt khẩn trương của Thư Uyển nghe lời đem con dao phay giao ra: "Vâng."
Thư Uyển nhanh chóng trở về phòng bếp, muốn cất đồ vật nguy hiểm này vào trong hòm.
Bạc Việt Minh nhận ra hành vi nguy hiểm của Bùi Ý, nhíu mày: "Bùi Ý, lại đây."
Ở cửa Trần Ngọc Âm đang dùng sức kéo Thư Hữu Thành rời đi, Bùi Ý cũng lười nhìn đôi mẹ con này thêm một chút nào, xoay người đi về phía Bạc Việt Minh.
Đột nhiên, một tiếng mắng chửi cùng với tiếng gió mạnh mẽ truyền tới: "Mẹ nó! Lão tử hôm nay phải cho bọn mày nhìn qua màu đỏ!"
"—— Bùi Ý!"
Bùi Ý cảm giác nguy hiểm đến gần ánh mắt thay đổi.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, không biết như thế nào Bạc Việt Minh cảm nhận được nguy hiểm, trước tiên kéo cậu vào trong lòng ngực, theo bản năng mà xoay người bảo vệ người trong ngực.
Tầm mắt đột nhiên thay đổi ——
Bùi Ý thấy Thư Hữu Thành cầm cán chổi, thần sắc hung ác mà nện vào bả vai và gáy Bạc Việt Minh, lực độ nhìn qua có vẻ rất mạnh.
Bạc Việt Minh bảo vệ cậu đột nhiên nhắm mắt, biến nỗi đau ập đến biến thành một tiếng rên rỉ mơ hồ.
Bùi Ý theo bản năng mà túm chặt quần áo Bạc Việt Minh, trong lòng hoảng hốt: "Nhị ca?"
Bạc Việt Minh hơi thở căng thẳng trong vài giây, hắn chỉ cảm thấy đại não trở nên trống rỗng choáng váng, khung cảnh trong tầm nhìn của hắn chỉ là những trùm nhỏ ánh sáng cùng với bóng tối rải rác xung quanh, trong lúc nhất thời khó có thể phản ứng lại.
Một tay hắn gắt gao che chở Bùi Ý, tay còn lại giữ chặt chiếc tủ bên cạnh để làm điểm tựa.
Thư Hữu Thành nhìn đám bạn mình đã sớm bị đánh thức, nhất thời cũng mặc kệ mất mặt hay không: "Hai bọn mày còn thất thần làm gì? Giúp tao dạy hai tên này một bài học!"
Cán chổi plastic trên tay gã không hề vô dụng chút nào, chỉ sau vài cú đánh nó đã gãy làm đôi.
Thư Hữu Thành thấy vậy, dứt khoát ném trên mặt đất.
Bùi Ý thấy Bạc Việt Minh che chắn cho mình khỏi cơn đau, lửa giận áp chế dưới đáy lòng cuối cùng bùng nổ, trong lúc nhất thời cậu quên mất mình phải tiếp tục giả ngốc.
"Mẹ nó! mày tìm chết đúng không!"
Thằng chó này còn dám ngấm ngầm giở trò?
Bàn tay đặt trên eo cậu đột nhiên buông lỏng, Bùi Ý tức giận xông ra ngoài, đang định cho Thư Hữu Thành một quyền, tiếng kêu thảm thiết của người phía sau nháy mắt vang lên.
"..."
Bạc Việt Minh mới ngừng choáng váng, chậm nửa nhịp mà thu hồi tay, trên mặt hiện lên một tia không xác định ——
Khoan đã?
Vừa rồi có phải Bùi Ý vừa chửi thề đúng không?
...
Chú Khải mang theo lão Phó nhanh chóng trở về, vừa nhìn thấy Bùi Ý và Thư Hữu Thành sắp đánh nhau.
Lão Phó không nói hai lời mà xông lên kéo cậu ra hộ giá: "Tiểu tiên sinh, cậu cẩn thận một chút."
Chú Khải phát hiện vệt đỏ sau gáy Bạc Việt Minh, vội vàng tới gần: "Nhị thiếu gia, sao lại thế này?"
"....Không có việc gì."
Bạc Việt Minh giơ tay ra hiệu im lặng, hắn khẽ lắc đầu, không thể tin được mà đưa tay đến trước mắt nhìn ——
Vốn có tầng tầng lớp lớp trùm sáng nhỏ ngưng tụ lại, mặc dù vẫn còn rất mơ hồ, nhưng hình dáng ngón tay và màu có thể mơ hồ phân biệt được.
"Nhị, nhị thiếu gia? Làm sao vậy?"
Chú Khải bị vẻ mặt của Bạc Việt Minh dọa đến tim đập thình thịch, ông sợ đôi mắt của hắn đang chuyển biến tốt đẹp một lần nữa xuất hiện vấn đề.
"Không có việc gì."
Bạc Việt Minh càng nói kiên định, cố gắng kiểm tra thị lực của mình.
Bên cạnh sô pha, hai người bạn gã đã tỉnh táo lại đang do dự có nên ra giúp đỡ không, kết quả bất thình lình nhìn thấy được ánh mắt của Bạc Việt Minh.
"Nếu không muốn ngồi tù mọt gông như cậu ta thì nhân lúc còn sớm rời đi đi."
Với đôi mắt sắc bén cùng chiều cao 1m9, chỉ cần đứng đó cũng đủ khiến người ta choáng váng sợ hãi.
Hai người hai mặt nhìn nhau, cảm giác muốn ' giúp đỡ đánh nhau ' lập tức biến mất: "Tôi, chúng tôi được cậu ta gọi tới uống rượu, còn lại cái gì đều không biết!"
"Đúng vậy, chuyện nhà các anh, hai chúng tôi không liên quan gì hết."
Hai người bọn họ đều là bạn đánh bạc mà Thư Hữu Thành gặp trên bàn chơi bài, thỉnh thoảng lại tụ tập ăn uống thâu đêm, cùng lắm được xưng với một tiếng ' bạn nhậu '.
Khoảng một tuần trước, hai người nhắc tới chuyện muốn hùn vốn buôn bán, kết quả Thư Hữu Thành ngồi ở bên cạnh cũng muốn tham gia khi thấy có lãi, nhưng bị bọn họ giả bộ ngớ ngẩn để lừa gã qua cho có lệ.
Ngày hôm qua Thư Hữu Thành đột nhiên mời bọn họ đến ' nhà ' làm khách, hai người thật sự cho rằng hắn có chút tài sản nhỏ, không ngờ sau khi tỉnh dậy hai người bị rơi vào tình huống này.
Một người có loại đức hạnh người sao có thể làm đối tác được? Sợ là về sau muốn cõng bọn họ đi vớt nước luộc đi!
Hai người nghĩ tới đây, lập tức chân trái vấp chân phải loạn choạng bỏ chạy.
...
Đánh nhau ở cửa vẫn còn tiếp tục.
Bùi Ý và Thư Hữu Thành cao hơn cậu một cái đầu giằng co với nhau, lão Phó nghĩ mọi cách một bên giúp đỡ, Trần Ngọc Âm muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại sợ thương bị thương đến con trai nhà mình, Thư Uyển một bên giữ bà ta không cho tới gần.
Có nhiều tiếng chửi rủa cùng hoàn cảnh xung quanh hỗn loạn không nhỏ.
Bạc Việt Minh cố gắng tìm thân ảnh Bùi Ý trong tầm nhìn mờ mịt, mặc dù không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng ít ra có thể thấy được thân hình nhỏ bé trong bộ quần áo màu xanh da trời cũng có thể nhận ra.
Bạc Việt Minh sợ Bùi Ý chịu thiệt: "Bùi Ý, qua đây!"
Bùi Ý đang đánh hăng, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh ra lệnh của Bạc Việt Minh, bàn tay cậu nắm chặt rồi thả lỏng trong một cái chớp mắt, trong lòng thầm kêu ' không xong ', vội vàng chạy về với một khuôn mặt tràn đầy tủi thân.
"Nhị ca, anh ta bắt nạt em!"
Trước sau như một ngoan ngoãn như mọi khi.
Bạc Việt Minh rũ mắt nhìn thân ảnh mơ hồ trong tầm mắt, mơ hồ thấy trên đỉnh đầu Bùi Ý có một nhúm tóc ngốc.
Phỏng chừng vừa mới đánh nhau bị rối.
Bạc Việt Minh cố nén nụ cười bất đắc dĩ, biết rõ còn cố hỏi: "Cậu đi đánh anh ta?"
Vừa nãy thừa dịp lão Phó khống chế được Thư Hữu Thành, Bùi Ý thấy thời cơ thích hợp mà tay đấm chân đá, đặc biệt mà đá vào những khớp dễ bị đau nhất.
Đừng nhìn sắc mặt Thư Hữu Thành hiện tại không sao, những các nơi trên người khẳng định đã bị thương!
Bùi Ý nội tâm kiêu ngạo, ngoài mặt bán thảm rầm rì nói: "Không có, tay em đau."
Thư Hữu Thành bị sức lực lớn của tài xế hung hăng khống chế, đầu gối bị Bùi Ý đá loạn xạ, cả người rất mau quỳ trên mặt đất.
Gã nghe thấy Bùi Ý tủi thân mà kêu đau, nghẹn khuất càng sâu ——
Gì cơ!
Nó đau cái gì?
Vừa mới xuống tay tàn nhẫn nhất ngoại trừ nó còn có thể có ai?
Tiếng bước vội vã chân vang lên, bảo vệ khu biệt thự dẫn hai người mặc đồng phục phục cảnh sát đi đến: "Xin chào, chúng tôi đến từ đồn cảnh sát nghĩa đình, là ai gọi cảnh sát?"
Chú Khải nhanh chóng trả lời: "Là chúng tôi gọi."
Đồn công an và khu biệt thự cách một con đường, cảnh sát được điều đi rất nhanh đã tới.
Bạc Việt Minh một lần nữa bảo vệ ở Bùi phía sau, chủ động lên tiếng: "Chào anh, tôi là chủ căn biệt thự này, đôi mẹ con này chưa có sự cho phép của tôi đã tự tiện xông vào."
Ngoại trừ chú Khải, những người khác có mặt ở đây điều sửng sốt khi nghe lời này.
Chủ căn biệt thự?
Không phải nhờ người thông qua các mỗi quan hệ mới tìm được biệt thự cho thuê sao?
Bùi Ý nhìn Bạc Việt Minh đứng ở phía trước cậu, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác vi diệu mà trước đây cậu chưa từng trải qua.
Bạc Việt Minh thừa dịp mọi người ngây người, tiếp tục trầm giọng nói,:"Đúng rồi, vừa mới vị Thư tiên sinh này đây còn lấy đồ vật đánh tôi bị thương, tôi yêu cầu tiến hành giám định đo lường thương tích, để luật sư của tôi tiến hành khởi tố bồi thường."
Hai vị cảnh sát nhân dân liếc nhau, trong lòng hiểu rõ.
Nếu nói xâm phạm trái phép nhà người khác thì nhiều nhất chỉ bị giam giữ và phạt tiền, nhưng một khi tội cố ý làm tổn thương người khác được giám định xong nhất định phải ngồi tù!
Thư Hữu Thành há hốc mồm, lập tức kêu gào: "Không đúng, là bọn họ ra tay trước! Bọn họ ỷ vào nhiều người ức hiếp một người! Tôi, tôi cũng muốn làm loại giám định vết thương đó!"
Trần Ngọc Âm không có kiến thức già đã hoảng sợ, chỉ biết học theo con trai nhà mình kêu khổ: "Đúng vậy, không sai! Vẫn là nó muốn cầm dao phay muốn giết tôi trước!"
Bùi Ý bị bà ta dùng tay chỉ mặt, giả vờ sợ hãi mà núp sau lưng Bạc Việt Minh.
Thư Uyển đau lòng nhìn con trai: "Đồng chí cảnh sát, con trai tôi còn nhỏ đã gặp tai nạn ngoài ý muốn, tinh thần yếu ớt, thằng bé vừa mới chịu kích thích nên sợ hãi, nhưng tuyệt đối không đả thương ai cả!"
Giờ phút này Thư Hữu Thành chỉ cảm thấy cả người đều đau nhức, men rượu tàn dư đọng lại trong đầu gã, bào mòn sự tỉnh táo cuối cùng của gã: "Bà mẹ nó đánh rắm!"
Hai vị cảnh sát này đã gặp qua vô số người, nên bọn họ có tiêu chuẩn đánh giá của riêng mình.
Vừa nghe Thư Hữu Thành bởi vì chột dạ mới căng giọng chửi bới, bọn họ đã biết người này gặp phải vấn đề lớn.
"Đừng làm ầm ĩ nữa, động thủ đánh người còn nói lý? Đến đồn công an lại nói tiếp!"
Thư Hữu Thành bị âm thanh quát lớn hù đến sửng sốt.
Trần Ngọc Âm vừa nghe đến ba chữ ' đồn công an ', có tật giật mình bà càng thêm hoảng loạn sợ hãi, một lòng chỉ biết cưng chiều con trai, bà muốn che trở Thư Hữu Thành trước mặt.
"Đồng chí cảnh sát, không phải như thế, con trai tôi....A!"
Âm thanh biện giải đột nhiên im bặt.
Trần Ngọc Âm mới chạy được hai bước đã dẫm phải cán chổi mà Thư Hữu Thành vứt bừa bãi trên mặt đất, lòng bàn chân đột nhiên không kịp đề phòng trượt một cái, ngã lộn nhào trước mặt mọi người.
—— rắc.
Trần Ngọc Âm cảm giác có một âm thanh nhỏ trong cơ thể vang ra.
Ngay sau đó, phần eo truyền đến cơn đau nhức, làm trên mặt bà ta tức khắc khuôn mặt từ hồng chuyển sang trắng bệch, thậm chí không thể kêu lên.
...
Một giờ sau, khu vực đồn công an.
Thư Hữu Thành nhìn giấy xử phạt của cơ quan công an đặt ở trước mặt, đồng tử liên tục run rẩy: "Dựa vào cái gì?"
Cảnh sát đã sớm nắm giữ chứng cứ vẫn không có kì dao động nào, tiếp tục việc công xử theo việc công: "Chỉ vì cậu đột nhập trái phép vào nhà người khác, còn động thủ đánh người, tôi sẽ xem xét, giam giữ cậu bảy ngày, mặt khác chờ Bạc tiên sinh giám định thương tích xong rồi lại nói."
"Tôi đã nói rồi, là bọn họ đầu tiên đánh người trước!"
Ánh mắt Thư Hữu Thành rời khỏi tờ giấy xử phạt, giương mắt căm tức nhìn hai con người trước mặt ——
Bạc Việt Minh và Bùi Ý ngồi đối diện gã, bên cạnh còn có một luật sư sau khi biết tin đã tới.
Người sau nở nụ cười công nghiệp, cũng lười nhìn Thư Hữu Thành một cái: "Đồng chí cảnh sát, nếu không có chuyện gì xảy ra nữa, tôi và thân chủ của tôi rời đi trước, sau này nếu có chuyện gì, các anh đều có thể trực tiếp liên hệ với tôi."
Cảnh sát gật đầu: "Được."
Luật sư xác nhận nói: "Bạc tổng, Bùi tiểu tiên sinh, chúng ta có thể đi rồi."
"Ừ."
Bạc Việt Minh trước mặt viên cảnh sát, mò mẫm lấy ra cây gậy dò đường trong túi, thong thả mà cẩn thận đứng lên.
Đồng tử mê người có chút mất tiêu cự mà tìm kiếm hết thảy chung quanh, như thể không xác định được phương hướng để đi.
"Bùi Ý, đi thôi."
Bùi Ý bị gọi tên, sau khi đứng dậy cậu đối mặt với vẻ mặt phẫn nộ của Thư Hữu Thành, trong nháy mắt sợ hãi mà sau này rụt đầu lại, một bên cúi đầu một bên lo lắng túm góc áo Bạc Việt Minh không bỏ.
"Nhị, nhị ca!"
Một câu xưng hô ngắn ngủn cùng tiếng khóc thút thít, phảng phất như Thư Hữu Thành đã thương tổn lớn đến cậu.
"Không sợ, chúng ta đi thôi."
Bạc Việt Minh trấn an cậu một câu, sau đó cùng luật sư thong thả rời khỏi phòng.
Cửa phòng thẩm vấn một lần nữa khép lại.
Viên cảnh sát nhìn về phía Thư Hữu Thành đang bị còng tay, hỏi lại: "Cậu còn giảo biện cái gì? Một người thì bị mù, một người trông giống như một đứa nhỏ bị ngốc, sao bọn họ có thể động thủ đánh cậu trước được?"
"..."
Thư Hữu Thành bị nói đến á khẩu không trả lời được, gã không hiểu được ——
Từ từ đã! Không phải!
Rõ ràng hai người này trong biệt thự đều không phải như thế này?
Gã nhìn chằm chằm vào tờ giấy tạm giam trước mắt, các khớp xương trên người bắt đầu đau nhức như bị hàng ngàn mũi kim đâm, gã bàng hoàng nhớ tới tối hôm qua mình say rượu khoác lác cùng ảo tưởng thế nào.
Cái gì mà căn biệt thự có giường sang trọng?
Chỉ sợ phía trước chỉ có song sắt lạnh lẽo đang chờ gã!
...
Ba phút sau, đoàn người bước ra khỏi cửa đồn công an.
Bùi Ý không lên tiếng mà buông góc áo Bạc Việt Minh ra, vẻ mặt đáng thương nhu nhược toàn bộ biến mất không thấy.
Bạc Việt Minh cảm nhận được góc áo buông lỏng, tầm mắt hơi rũ, ý cười không rõ ràng.
"Bùi Ý."
"Hửm?" Bùi Ý nhìn thẳng vào ánh mắt hắn.
"Có chỗ nào bị thương không?" Bạc Việt Minh hỏi.
Bùi Ý lắc đầu, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía sau gáy Bạc Việt Minh, trên đó rõ ràng có vết sưng đỏ, vết thương này là vì bảo vệ cậu mới có.
Tưởng tượng đến chuyện này, Bùi Ý liền có loại cảm xúc phức tạp nói không nên lời.
"Lần sau gặp loại người như vậy, đừng nghĩ đến chuyện đánh nhau, nếu làm chính mình bị thương, tôi có rất nhiều biện pháp để đối phó với bọn họ."
"..."
Bùi Ý nhớ tới hành vi hôm nay của bản thân, xác thật là có chút bốc đồng, rốt cuộc hành vi ' nổi điên ' của nguyên chủ giống như chưa bao giờ đánh nhau với người khác.
May mắn mắt Bạc Việt Minh hiện tại còn nhìn không thấy, bằng không, trước đây cậu nguỵ trang sẽ không còn tác dụng gì!
Bạc Việt Minh thấy cậu không nói, tiếp tục dặn dò: "Tôi cùng chú Khải đến bệnh viện một chuyến, cậu và cô thư về biệt thự trước, tối tôi đến đón cậu sau."
So với giám định vết thương sau gáy cùng bả vai bị thương, hắn kỳ thật quan tâm đến tình trạng cụ thể của mắt mình hơn.
Lại nói cũng ngoài ý muốn, Bạc Việt Minh không nghĩ tới kia một cây gậy dò đường cư nhiên trời xui đất khiến "Trợ công" cho hắn, hiện giờ hắn phải đi kiểm tra kỹ lưỡng đôi mắt.
Bạc Việt Minh nhìn bóng người mơ hồ đang bắt đầu thành hình trước mặt, lại nghĩ tới câu nói kia ' thân thiện ' của Bùi Ý trước khi đánh lộn nói thầm, nhất thời không nhịn được khẽ cười một tiếng.
Bùi Ý đang vui mừng vì mình không bị lòi đuôi giương mắt hỏi: "Nhị ca?"
"Không có gì."
Bạc Việt Minh không nói ra lời nói thật sự trong lòng mình ——
Hắn chỉ là cảm thấy thú vị.
Hoá ra mèo con lúc nóng nảy, sẽ đánh người cũng rất hung.
_____________
(*)1 "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.
Vương bát đản tiếng trung là 王八蛋
Chữ tượng hình của từ Vương + Bát + Đản ghép lại rất giống hình một con rùa rụt cổ.
Chữ đản giống như là cái mai con rùa.