Nguyễn Khả Hạ nằm mơ thấy mình đang ôm cái gì đó. Lại còn có hơi thở ấm nóng đang phả lên mặt của mình. Cậu sờ lên sờ xuống thứ ở trong vòng tay mình. Sờ mấy phát. Ờm.... Một cảm giác rất là đê mê, hình như là...... Nguyễn Khả Hạ sợ đến hồn phách lên mây. Hình như là một người. Cậu mở vội mắt ra, trước mặt là một người đàn ông cao to, đang bị hai tay cậu ôm ghì lấy, lưng đang dựa vào cửa. Hai người đang trong cái tư thế kabedon. Mà kẻ làm tư thế đấy lại chính là cậu.
Người trước mắt rất cao, còn cao hơn cả cậu nữa, siêu cấp đẹp trai, hai gò má hiện lên một màu đỏ hơi không bình thường. "Phiền cậu bỏ tay ra, đi ra." Người đàn ông này mở miệng nói, giọng trầm thấp có chút khàn, dường như đang cực lực kiềm chế gì đó. "Hở?" Đầu Nguyễn Khả Hạ vẫn còn đang ong ong, cậu nhìn tứ phía một vòng, vẫn chưa thể nắm rõ được tình hình hiện tại. Tối qua cậu vừa mới nhận được giải "Tác phẩm âm nhạc xuất sắc nhất thường niên", đi ăn mừng chè chén với bạn bè trong công ty đến nửa đêm mới tan, về nhà cái là lăn quay ra ngủ luôn.
Tại sao vừa mở mắt ra đã thấy mình ở khách sạn, lại còn đang hạ thủ với một người xa lạ. Cái này không có khoa học à nha. Hay là đang mơ nhỉ? Nguyễn Khả Hạ nhìn người đàn ông kia, hỏi, "Anh là ai?" "Cậu không biết tôi là ai?" Mắt của người kia tối sầm xuống, hơi thở gấp gáp, lời nói đầy sự trào phúng. Nguyễn Khả Hạ lắc đầu, "Thế mới hỏi anh là ai thế?" "Phó Hàn Xuyên." Người đàn ông không kiên nhẫn, "Có thể buông tôi ra được chưa?" Anh uống phải rượu có cho thêm thuốc, tên nhóc này chủ động theo anh đi vào.
Bình luận truyện