Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng. Đối với Tạ Xuân Hồng, Dịch Hồi giống như là cả cuộc đời của cô. Anh là tia nắng ấm chiếu rọi vào tâm hồn lạnh lẽo của cô. Anh giống như ánh mặt trời khiến bông hoa hướng dương của cô hướng về.
Anh đến, tựa như gió xuân ấm áp. Anh đi, lại tựa như bông tuyết trắng xóa của mùa đông, đầy lạnh lẽo khiến cô mất đi điểm tựa. Anh đưa cô bay đến thiên đường, rồi lại bẻ gãy đôi cánh của cô, đẩy cô rơi vào địa ngục. Cô trầm luân trong hơi thở tà ác của anh, cô lưu luyến mùi thơm nhàn nhạt ở trên người của anh. Đối với anh, cô là gì? Còn cô, cô coi anh là cả thế giới. Cô muốn cùng anh vẽ nên bức tranh tươi đẹp của tình yêu. Cô muốn cùng nhau nắm tay để có thể vững vàng tiến bước tới tương lai. Cô hy vọng, ở phía trước kia sẽ là nụ cười hạnh phúc!
Âm thầm yêu, âm thầm thương, âm thầm nhớ, cô chỉ mong muốn người đàn ông mà mình yêu được hạnh phúc, còn cô sẽ ở phía sau, sẽ dõi theo bóng dáng của anh, là bóng râm mát mẻ che chắn cho anh ánh nắng. Không, cô không biết, anh đối với cô cũng chính là toàn tâm toàn ý yêu thương.
Bình luận truyện