Kỳ Thiên là một trong những tác giả đại thần của Trung tâm, cho nên cũng là một tên XYXF có số má. Người yêu anh cũng có, hận anh cũng đầy, vừa yêu vừa hận cũng không thiếu, mà từ yêu thành hận lại càng đông đảo hơn… Người ta thường thấy anh viết truyện được một nửa, đến lúc hứng thú của độc giả dâng lên thiệt cao, anh liền ngừng viết, mà lí do thì lúc nào cũng cổ cổ quái quái. Những tưởng cuộc sống sẽ êm đềm trôi qua với công việc viết lách, nhưng Kỳ Thiên có chết cũng không ngờ một ngày mình gặp lại người đó.
Qua bảy năm, anh lại gặp lại cậu thanh niên năm đó một lần nữa. Vào thời điểm anh cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu ta nữa. Anh lại vô tình gặp được cậu – Sở Hạo. Giống như hồi trung học không cẩn thận bẻ cong học đệ là thẳng nam còn nhỏ hơn mình hai tuổi. Sau đó, từ bỏ cậu ấy. Mà Sở Hạo, thì lại càng thu hút người khác hơn cả bảy năm về trước. Khác với ngây ngô thẹn thùng ngày xưa, thời gian lắng đọng lại trên người cậu một loại khí chất trầm tĩnh đặc thù, thanh nhã mà trầm ổn. Loại khí chất đặc biệt này làm cậu trông vừa ôn hoà vừa nội liễm. Nếu nói Sở Hạo ngày xưa giống một khối ngọc tốt chưa được mài dũa, thì lúc này chắc hẳn cậu đã là một khối dương chi ngọc tao nhã nội liễm.
Mà bây giờ Sở Hạo đang suy nghĩ gì? Người học đệ đã từng sùng bái tên học trưởng là anh đây. Chắc hẳn là rất thất vọng, hoặc là so với thất vọng càng mạnh mẽ, sâu sắc hơn nữa. Liệu rằng, sau bảy năm gặp lại, Kỳ Thiên sẽ đối diện với tình cảm của mình ra sao? Mời các bạn cùng đọc truyện để có câu trả lời!
Bình luận truyện