Trước đây sau khi say rượu Tô Triết Dạ liền không có cảm giác thèm ăn, đến tối chỉ có thể uống một ít cháo.
Hôm nay không biết tại sao, khi Cố Viên đặt bát canh gà đã được tỉ mĩ nấu trên bàn, chóp mũi của Tô Triết Dạ cử động, cậu đột nhiên thèm ăn.
Cậu dùng đầu dũa gắp hành vào bát, mỉm cười với Cố Viên: "Cảm ơn đội trưởng Cố, em rất thích."
Cố Viên dừng bước.
Khi thiếu niên trước mặt nói lời này, vẻ mặt của cậu rất chân thành và dịu dàng, trong mắt có một chút vui mừng.
Cứ như người khiêu khích tán tỉnh anh sáng nay đã bị lấy ra khỏi cậu ấy.
Cố Viên mím môi.
Có lẽ.........là say thật?
Mặc dù anh luôn thấy Tô Triết Dạ khó đoán, nhưng trong lúc huấn luyện thử đã từng không tôn trọng cậu ấy vì ngoại hình lẫn tính cách, hiện tại..........
Đừng bận tâm.
Lúc sáng cũng không phải vấn đề gì lớn, chúng ta còn thi đấu với nhau trong tương lai.
Có lẽ anh nên tin tưởng cậu ấy một lần nữa.
"Ừ."
Cố Viên để muối ở bên cạnh Tô Triết Dạ: "Em có thể điều chỉnh theo khẩu bị của mình, tôi vào phòng huấn luyện."
Tô Triết Dạ ngước mắt lên: "Được."
Nhìn thấy bóng dáng của Cố Viên biến mất ngoài hành lang, cậu múc một thìa canh gà cho vào miệng.
Hương thơm thơm ngon bùng nổ trong miệng ngay lập tức, nhiệt độ ấm áp theo cổ họng chạy xuống dạ dày, 20-30% cảm giác khó chịu do uống rượu đã hoàn toàn biến mất.
Thịt gà mềm ngọt, nước súp lại không có chút dầu mỡ nào, Cố Viên hẳn đã cẩn thật hớt ra.
Nụ cười trong trẻo trong mắt Tô Triết Dạ dần dần biến mất, thay thế bằng sự thích thú.
Canh gà trong nồi rõ ràng đã được nấu từ lâu trước khi cậu thức dậy, lúc đó cậu vẫn chưa bào chữa cho vụ việc trêu chọc lúc sáng.
Cố Viên thật sự không ngại?
Không, anh ấy chắc chắn để ý, nhưng có lẽ đó là lòng tốt và trách nhiệm với đồng đội của anh ấy đã chiếm ưu thế.
Người này..........
Tiêu chuẩn đạo đức cao quá lố.
Cậu uống say cũng không liên quan gì đến anh ấy, nhưng được chăm sóc như thế này.
Nếu......mình bị anh ấy đ* đến không thể ra khỏi giường.
Với tư cách đạo đức của đội trưởng Cố, sẽ làm đến mức độ nào?
Tô Triết Dạ đột nhiên có chút mong chờ.
Sau bữa ăn, Tô Triết Dạ rửa bát, đi vào phòng huấn luyện.
Mặc dù còn hơn hai tháng nữa mới thi đấu, nhưng các tuyển thủ chuyên nghiệp đã quen với việc thường xuyên chơi game để giữ cảm giác tay.
Không có việc gì để làm, Tô Triết Dạ và Cố Viên ở phòng huấn luyện cả buổi chiều.
Tô Triết Dạ dường như hơi nghiện canh gà của Cố Viên, cơm tối lại xin thêm một bát.
Kỳ nghỉ của DPL đã bắt đầu từ tối hôm qua, bây giờ đã không còn nhiều người ở căn cứ.
Hoàng Hòa Nhiên và huấn luyện viên đã rời đi vào sáng nay, trong khi Lục Dương và Giang Dịch Văn rời đi vào buổi chiều.
Trên bàn ăn, Cố Viên hỏi Tùy Nhiễm ngày mai mấy giờ về, Tô Triết Dạ đột nhiên ý thức được điều gì, ngẩng đầu khỏi bát canh gà: "Sếp Cố khi nào anh về?"
Cố Viên nhìn qua.
Vốn anh định hỏi Tô Triết Dạ có muốn ăn canh gà vào buổi tối không, nhưng trước khi anh kịp hỏi, người này đã tự động bật lửa, hâm nóng nồi canh gà.
Có lẽ vì sợ ảnh hưởng đến việc thưởng thức canh, thiếu niên từ đâu đó lấy ra một sợi dây chun, rồi buộc lại mái tóc dài mềm mại ra sau đầu.
Nó càng làm cho khuôn mặt nhỏ bé đó trở nên thanh tú và quyến rũ.
- ---Giống như một con cáo nhỏ tham lam.
Cố Viên im lặng hai giây rồi nói: "Tôi không về."
Tô Triết Dạ sửng sờ: "Hả?"
"Bố mẹ tôi đi du lịch, về nhà hay ở căn cứ cũng không có gì khác biệt."
Tô Triết Dạ dường như có chút khó hiểu: "Vậy anh không đi cùng bọn họ sao?"
Cố Viên: "Không có hứng thú. Hầu hết các điểm du lịch đều có tốc độ internet kém."
Tô Triết Dạ không nhịn được bật cười.
Thật không hổ là lão cán bộ, anh ấy thậm chí không quan tâm đến đi du lịch.
Ai bảo anh đi du lịch mà lại mang theo các thiết bị để chơi game.
Tùy Nhiễm ở bên bỗng nhiên tiếc nuối "a" một tiếng.
Sau đó hắn quay sang nói với Tô Triết Dạ: "Night, cậu có biết địa điểm nào tốt gần đây để thư giản không?"
Tô Triết Dạ sững sờ một giây, nghĩ thầm: "Tô Châu và Hàng Châu rất đẹp, tôi thích vườn hoa Tô Châu và Hồ Tây. Đúng rồi, Ô Trấn Tây Đường cũng rất đẹp."
"Nhưng Thời Tinh không phải đến từ Chiết Giang sao, hẳn đều đã đi qua."
Tùy Nhiễm hỏi lại: "Cậu cìn đề nghị gì khác không?"
Cố Viên đột nhiên lên tiếng: "Cậu muốn đi cùng Thời Tinh sao?"
Tùy Nhiễm dừng lại một chút, nói: "Đúng."
"Vậy cậu hãy đi đâu đó xa một chút."
Cố Viên bình tĩnh nói: "Những nơi gần đây, Tạ Thiều Xuyên điều dẫn cậu ấy đi rồi."
Tùy Nhiễm sờ sờ mũi: "Được rồi, cảm ơn đội trưởng."
Tạ Thiều Xuyên?
Tên nghe thật quen.
Tô Triết Dạ nhớ ra, anh ta từng là người đi đường trên tiền nhiệm của SEA.
Chính là người trước khi Tùy Nhiễm đến.
Hắn và Thẩm Thời Tinh.........
"Nói cho em cũng không có gì."
Cố Viên nhìn Tô Triết Dạ đang suy nghĩ: "Trước đây bọn họ là người yêu, nhưng hai tháng trước Tạ Thiều Xuyên bị tai nạn xe cộ đã mất."
Tô Triết Dạ giật mình.
Ở khóe mắt, vẻ mặt của Tùy Nhiễm cứng đờ trong chóp mắt.
Nhưng đầu óc của Tô Triết Dạ lại tràn ngập vẻ mặt hốc hác và tái nhợt của Thẩm Thời Tinh mà cậu nhìn thấy ngày hôm qua, cậu thở dài một hơi: "Thật xin lỗi khi nghe được đều này."
Cố Viên nói tiếp: "Thời Tinh nói không được nói cho người hâm mộ biết về cái chết của Tạ Thiều Xuyên, chúng tôi liền nói với bên ngoài rằng anh ấy đã đi du học."
Tô Triết Dạ: "Hiểu rồi."
Bàn ăn lại rơi vào sự im lặng.
Một lúc sau, Tùy Nghiễm lại nói: "Đội trưởng, buổi tối tôi có thể nghỉ phép được không, tôi đi tìm Thời Tinh."
Cố Viên: "Được."
"Cảm ơn."
Vì vậy sau khi ăn xong và thu dọn bát đĩa, trong căn cứ chỉ còn lại hai người Tô Triết Dạ và Cố Viên.
Sau khi đem nữa nồi canh gà còn lại bảo quản rồi để vào tủ lạnh, Cố Viên pha một cốc mật ong.
Khi anh đi ra khỏi phòng bếp, anh nhìn thấy Tô Triết Dạ đang ngồi ở bàn chơi điện thoại.
Cố Viên đặt nước mật ong gần bên cậu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Tuyết Nữ lại bị giảm sức mạnh, em đã nhìn thấy không?"
"Thấy rồi."
Vẻ mặt Tô Triết Dạ rất thờ ơ: "Dù sao thi đấu em cũng không chơi, cứ giảm sức mạnh đi."
Cố Viên im lặng hai giây nói "ừ"
Tô Triết Dạ đột nhiên ngẩng đầu lên: "Đội trưởng Cố."
Cố Viên nhìn sang.
Ánh sáng của màn hình chiếu vào đôi mắt sáng màu của thiếu niên, như thể một thiên hà đang dâng trào.
Trên môi cậu nở nụ cười nhạt: "Anh không muốn em đi uống rượu à?"
Giọng điệu của Cố Viên thản nhiên: "Em nghĩ thế nào?"
Tô Triết Dạ ngẩng mặt lên nói: "Nhưng em chán quá, anh có thể tìm việc gì cho em làm được không?"
Vẻ mặt của Cố Viên sửng sờ.
Tô Triết Dạ đột nhiên đứng thẳng dậy, ánh sáng dưới đáy mắt càng sáng hơn: "Anh có thể dạy em viết thư pháp không? Lúc nhỏ em đã từng học nó, nhưng sau đó đã bỏ."
Cố Viên sửng sốt.
Anh vốn tưởng rằng Tô Triết Dạ sẽ đưa ra một yêu cầu kỳ lạ nào đó, nhưng ai biết thức ra là luyện thư pháp.
Hơn nữa Tô Triết Dạ thực sự đã học trước đó.
Này cũng không phải việc gì khó.
Cố Viên đáp: "Được."
Căn cứ của SEA quả thực rất lớn, một trong những căn phòng trống ở tầng một được giao cho Cố Viên để làm phòng làm việc.
Tô Triết Dạ cảm thấy rằng chỉ có những người như Cố Viên mới có thể xây thư phòng trong câu lạc bộ thể thao điện tử, nơi trình độ văn học nhìn chung rất thấp.
Vừa bước vào, mùi sách phả vào mặt.
Cách bố trí rất đơn giản, bên cạnh là một giá sách bằng gô gụ, trên đó bày đủ loại sách ngay ngắn với nhiều loại sách khác nhau, có một vách ngăn lớn ở giữa đựng giấy Tuyên.
Ở giữa phòng làm việc là một cái bàn rất cao, trên đó có phủ một tấm len lớn, ở trên bàn là chiếc bút lông dê, ở phía trước được đặt tứ bảo* của thư pháp.
Không giống những nhà thư pháp thích treo thư pháp của riêng mình, bức tường thư phòng của Cố Viên trống rỗng.
Điều này làm cho Tô Triết Dạ càng thêm tò mò về chữ viết của Cố Viên.
"Tôi chưa bao giờ dạy viết thư pháp, tôi không biết em đã học đến đấu."
Cố Viên lấy ra một miếng giấy thư pháp, trải lên bàn: "Em viết tôi sửa, hay tôi viết rồi em viết theo?"
Tô Triết Dạ mỉm cười: "Em muốn xem đội trưởng Cố viết trước."
Cố Viên: "Được."
Anh đổ một ít mực vào nghiên mực, nhúng cọ vào cốc nước gần đó, để làm ẩm, sau đó cho đầu cọ được làm ẩm vào nghiên mực, cần pha loãng mực, để mực bao phủ ngòi.
Vét sạch mực thừa ở thành nghiên, Cố Viên dùng tay trái làm phẳng tờ giấy, đặt thước để chặn giấy, nhắc bút.
Minh nguyệt xuất Thiên San, Thương mang vân hải gian.
(Tạm dịch: Trăng sáng mọc trên núi Thiên San, Trong cảnh mênh mông giữa mây và biển.)
Trường phong kỷ vạn lý, Xuy độ Ngọc Môn quan.
(Tạm dịch: Gió bay mấy ngàn dặm về, Thổi đến cửa ải Ngọc Môn.)
Hán há Bặng Đăng đạo, Hồ khuy Thanh Hải loan.
(Tạm dịch: Nhà Hán đồn binh ở lộ Bạch Đăng, Rợ Hồ ngấp nghe ở vùng Thanh Hải.)
Là thơ của Lý Bạch 《Quan San Nguyệt》.
Chữ viết thực giống với con người của anh ấy.
Mạnh mẽ tiêu soái, hoàn toàn tự nhiên.
Từng nét từng nét, đều lộ ra khí chất tuyệt hảo.
Bàn tay rất đẹp, cùng với khuôn mặt lạnh lùng và quyến rũ của người đàn ông.
- ---Bản thân Cố Viên cũng không nhận ra, ngay lúc này mình gây ra lực sát thương trong tình huống như thế này.
Tô Triết Dạ dùng đầu lưỡi khẽ liếm môi.
Cậu tiến thêm một bước đến gần Cố Viên, nhẹ giọng: "Sếp Cố, anh có thể nắm tay em dạy em viết không?"
Cố Viên giật mình ngẩng đầu lên.
Tô Triết Dạ chậm rãi chóp chóp mắt, trong mắt đều lộ ra sự chờ mong và mong đợi.
Ngay cả nụ cười trên môi cũng biến mất, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, như thể cậu thực sự chỉ muốn luyện tập thư pháp.
Cố Viên im lặng hai giây, nói: "Có thể."
Thế là Tô Triết Dạ đứng ở trước mặt anh.
Sau bữa ăn, Tô Triết Dạ tháo dây chun ra, lúc này tóc dài mềm mại xõa ra sau đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra mấy phần yên tĩnh.
Cơ thể hai người vô cùng gần, mùi nước hoa mát lạnh tràn ngập giác quan của Cố Viên.
Anh đưa bút vào tay của Tô Triết Dạ, sau đó cầm lấy tay phải của thiếu niên.
Xem ra bất kể là lúc nào, nhiệt độ cơ thể của Tô Triết Dạ cũng không cao.
Tuy rằng không lạnh như nước đá, nhưng cũng không ấm áp.
Cố Viên chợt phát hiện ra, tất cả các giác quan của mình từ thị giác khứu giác đến xúc giác, đều sắp bị Tô Triết Dạ xâm chiếm.
Tư thế của hai người lúc này, giống như Tô Triết Dạ rúc vào trong vòng tay của anh.
"! "
Cố Viên vội vàng gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Sau khi bình tĩnh lại, anh nắm lấy tay Tô Triết Dạ, chậm rãi đặt bút xuống, viết xong bài thơ tiếp theo.
Do lai chinh chiiến địa, Bất Kiến hữu nhân hoàn.
(Tạm dịch: Xưa nay vẫn là bãi chiên trường, Không thấy có ai được trở về.)
Thú khách vọng biên sắc, Tư quy đa khổ nhan.
(Tạm dịch: "Người lính thú nhìn cảnh sắc xa xa, Lòng nhớ nhà gương mặt lộ vẻ buồn khổ.)
Cao lâu đương thử dạ, thán tức vị ưng nhàn.
(Tạm dịch: Đêm nay có ai đang ngồi trên lầu cao, hắn phải than thở mà không dám nhàn nhã.)
Dù nắm tay của cậu, nhưng nét ngang dọc vẫn thẳng tắp mạnh mẽ, từng chữ đều phóng khoáng, rồng bay phượng múa.
Ánh mắt Tô Triết Dạ, dần dần chuyển từ giấy tuyên sang tay phải của Cố Viên.
Bàn tay với các khớp nối rõ ràng, lạnh lẽo lại trắng, khi nó nhảy múa trên bàn phía là bất khả chiến bại, nhưng khi viết lại uyển chuyển một móc bạc.
Cố Viên có dùng nó để làm chuyện khác không.
Nếu vậy, khuôn mặt khi đó của anh ấy sẽ như thế nào.
Nếu không, sẽ lãng phí tài nguyên.
Nếu không...........
Cậu không ngại tự mình dạy anh ấy.
Dạy anh ấy cách giải tỏa, hoặc là, dạy anh ấy khám phá.
Sau khi viết xong một tờ giấy, Tô Triết Dạ đột nhiên lên tiếng: "Thầy Cố, em muốn học viết một bài thơ khác của Lý Bạch."
Thầy Cố.
Danh hiệu mới này khiên Cố Viên sững sờ.
Anh đi tơi, thay một tờ giấy Tuyên, hỏi: "Bài nào?"
"Thùy gia ngọc địch ám phi thanh........"
(Tạm dịch: Tiếng sáo ngọc nhà ai bay trong đêm tối.)
Tán nhập xuân phong mãn Lạc thành.
(Tạm dịch: Tan vào gió xuân, đầy cả thành Lạc Dương.)
Thử dạ khúc trung văn Chiết liễu,
(Tạm dịch: Đêm nay nghe trong khúc nhạc có lời "Bẻ liễu")
Hà nhân bất khởi cố viên tình.
(Tạm dịch: Có ai mà không dấy lên nỗi nhớ nhà.)
Thế nhưng ngay khi nét ngang đầu tiên của từ "Cố" vừa rơi xuống, Tô Triết Dạ người vẫn ngoan ngoãn theo Cố Viên viết thư pháp, đột nhiên tay dùng lực, cướp quyền chủ động.
Cố Viên nhất thời không có phản ứng, liền để Tô Triết Dạ viết.
Lát sau, Tô Triết Dạ rút tay về, đồng thời xoay người lại.
Tư thế hai người vốn đã rất thân thiết, lúc này nhìn mặt đối mặt, Cố Viên có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong mắt Tô Triết Dạ.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, sự nghiêm túc và trong sáng trong mắt của thiếu niên không còn nữa, chúng tràn ngập tình cảm và sự quyến rũ vô tận.
Trái tim Cố Viên đập loạn một nhịp, anh mơ hồ có một linh cảm.
Anh đang đinh đi ra khỏi Tô Triết Dạ thì một tay của người ấy đặt lên vai anh.
"Thầy giáo Cố."
Tô Triết Dạ cong khóe môi: "Em nghĩ là chúng ta có thể ra mắt với cha mẹ để làm quen nha?"
Cố Viên vẫn duy trì tư thế cầm bút, thân thể cứng đờ: "Cái gì?"
"Thử dạ khúc trung văn Chiết liễu, Hà nhân bất khởi cố viên tình."
Giọng nói của Tô Triết Dạ lường biếng, chạm rãi đọc hai dòng cuối của bài thơ.
"Anh xem, chúng ta là một cặp nha."
Xuyên qua vai thiếu niên, Cố Viên sửng Sốt khi phát hiện Tô Triết Dạ đã viết chữ "Cố hương" thành "Cố Viên".
Đôi mắt anh mở to.
Một giọt mực rơi xuống từ đầu bút, lặng lẽ nhuộm lên tờ giấy trắng một vết bẩn nhỏ.
Tô Triết Dạ nhón chân lên, ngậm lấy tai của Cố Viên.
Giọng nói mơ hồ: "Có lẽ, kiếp trước chúng ta là người yêu?"