Lời văn đơn giản nhưng sâu sắc, nhẹ nhàng nhưng lắng đọng, có đoạn trong sáng như lời đối thoại của trẻ thơ. Truyện “Em sẽ đến cùng cơn mưa” không nhiều nhân vật, chỉ xoay quanh ông bố, cậu con trai, cuộc sống gà trống nuôi con và sự xuất hiện của người vợ thiên thần trong chiếc áo len mỏng màu hoa anh đào đến cùng cơn mưa tháng Sáu.
Thi thoảng có sự hiện diện của ông giáo già và con chó không sủa được, chỉ biết ư ử nhưng bản thân nó có vẻ chẳng bận tâm lắm đến chuyện này, là hai nhân chứng duy nhất cho tình yêu bất diệt này. Mạch truyện thủ thỉ, đan xen giữa hiện thực và quá khứ, đến nỗi lằn ranh chỉ là một sợi chỉ mỏng manh. Phải chăng vì tình yêu thực sự sẽ vượt qua cả thời gian, không gian và cả sự chia ly?
Nét u huyền phảng phất suốt tác phẩm gây cho người đọc những cảm xúc không thể diễn tả, có một cái gì đó không chắc chắn, không rõ ràng vẫn đang tồn tại đâu đó. Ta không thấy sự đau khổ đến tột cùng của Takumi khi Mio qua đời, không thấy niềm hạnh phúc mãnh liệt của anh khi bỗng nhiên nàng quay lại, ta chỉ thấy một sự nhẹ nhàng lan tỏa trong tình yêu đó - phẳng lặng nhưng tràn ngập ở khắp nơi.
“Em sẽ đến cùng cơn mưa” là một trạm dừng chân cho con người ta giữa cuộc sống vội vã và xô bồ, để người ta có dịp nhìn lại, tự hỏi liệu rằng mình có đang sống quá nhanh, liệu mình đã trao và có được tình yêu đơn giản không mưu cầu như Mio và Takkun hay chưa? Tác phẩm xứng đáng được chúng ta cất vào trong tinh cầu Lưu Trữ.
Bình luận truyện