Tiết trời trong lành sau cơn mưa mùa thu, tia nắng vắt ngang những làn mây, không khí trong lành mát mẻ.
Mạc San Du đến tiệm hải vị mua một ít đồ bổ để biếu cho bà nội Lục.
Nhân viên nhiệt tình tư vấn những món tốt cho sức khoẻ của người lớn tuổi, Mạc San Du chăm chú lắng nghe.
Người lớn tuổi thường hay mất ngủ, bà nội Lục cũng không ngoại lệ, Mạc San Du chọn mua đông trùng hạ thảo cho bà, có thể giúp ăn ngon ngủ ngon, sau đó lại chọn mua thêm nhân sâm cho bố mẹ.
Ánh mặt trời dịu nhẹ, Mạc San Du ra khỏi tiệm hải vị, còn chưa kịp bắt taxi đã nghe có người gọi tên mình, cô nghiêng đầu nhìn.
"Trình Gia Khải." Cô nhìn anh đang tiến đến gần: "Cậu đi đâu vậy?"
"Đưa Gia Duyệt và Tô Tịnh đến đây cắm trại." Trình Gia Khải nhìn những tia nắng đang đậu lên nửa gương mặt của Mạc San Du, trên gò má trắng nõn có thể thấy được những sợi lông tơ mềm mại, anh giơ tay, ánh nắng đang hắt trên gương mặt cô đã được bàn tay anh che khuất.
"Đi chụp ảnh à?" Núi Bàn Sơn ở gần đây, phong cảnh đẹp, lại đang là mùa thu, đúng là rất thích hợp để rèn luyện thêm kỹ năng.
Trình Gia Khải gật đầu, anh hỏi cô: "Sao cậu lại ở đây?"
"Mua một chút đồ." Mạc San Du đáp.
Trình Gia Khải chỉ nhìn lướt qua mấy túi đựng trong tay cô, còn nghĩ mua cho cô chú Mạc, nên không hỏi nhiều.
"Mua xong chưa?"
"Xong rồi."
"Về nhà?" Anh hỏi.
Cô nói: "Đương nhiên rồi."
Bàn tay vẫn luôn che nắng cho Mạc San Du chầm chậm buông xuống, Trình Gia Khải nói: "Tôi đưa cậu về."
Mạc San Du thoải mái đồng ý: "Xe cậu đỗ ở đâu?"
Trình Gia Khải hất cằm: "Bên đường." Anh vươn tay, định cầm túi cho cô, nhưng còn chưa chạm đến, cô đã rụt về.
Cô thản nhiên nói: "Không cần đâu."
Trình Gia Khải cũng không nhiều lời, cùng cô sang đường, thoáng nhắc nhở: "Cẩn thận xe." Sau đó chân dài đi trước hai bước.
Mạc San Du chẹp một tiếng, xách túi theo sau, tiếng xe mô tô bỗng ở ngã rẽ xuất hiện, gầm gú đến gần, cô theo phản xạ định lùi một bước để tránh, nhưng chân còn chưa kịp nhúc nhích thì Trình Gia Khải đã nhanh tay lẹ mắt, kéo cô về phía anh, trong thoáng chốc cả người cô rơi vào bờ ngực rắn rỏi, trên đỉnh đầu còn nghe anh gắt gỏng chửi thề theo bóng lưng của chiếc mô tô: "Khốn kiếp, mắt mù hả!!!" Sau đó có chút nôn nóng lo lắng: "Mạc San Du, có sao không?"
Mạc San Du chớp mắt, thoáng thất thần, không phải vì bị chiếc xe kia doạ, bởi vì cô vốn có thể tránh kịp, cô thất thần là do đột nhiên bị Trình Gia Khải ôm vào lòng, khi vừa ý thức được tư thế của hai người không đúng, ngay lập tức đẩy anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh, còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh lớn giọng trách mắng: "Cậu đi đường kiểu gì vậy hả, chẳng phải vừa rồi đã kêu cậu phải cẩn thận rồi sao, mắt để trưng à, bao nhiêu tuổi đầu mà còn không biết nhìn trước ngó sau!"
Khi không lại bị quát, Mạc San Du bực bội đi tiếp sang đường, vừa đi vừa đớp lại anh: "Cậu không nhìn thấy à, là do tên đó chạy ẩu, liên quan gì đến tôi."
Trình Gia Khải cũng theo phía sau, như so giọng cùng cô: "Vậy cậu cũng không biết tránh ra, đứng đực ở đó làm cảnh hả, cậu nghĩ mình là ma nơ canh đang được trưng bày sao!"
Tên Trình Gia Khải này đúng là tính tình không thay đổi, càng lớn càng cục súc.
"Tôi vốn định tránh, là do cậu đã kéo tôi được không?" Đến chỗ xe đang đỗ, Mạc San Du quay đầu trừng mắt.
Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn khiến Trình Gia Khải sợ hãi, lời nói cũng không biết khống chế, càng lo lại càng bộc phát tính khí, "Định tránh của cậu đó hả, cậu có phải vận động viên không, phản xạ còn chậm hơn ốc sên, nếu vừa rồi tôi không kịp kéo cậu lại, thì cậu đã bị chiếc mô tô đó hôn luôn rồi."
"Cậu đúng là không bao giờ nói lý." Mạc San Du lên xe, tức tối đóng sầm cửa lại.
Trình Gia Khải vẫn còn cố chấp muốn dạy dỗ cô, nhưng tiếng sập cửa vang lên, dội vào tai anh, tầm mắt anh nhìn chằm chằm bóng hình Mạc San Du qua cánh cửa kính, nhất thời cơn giận trong lòng thoáng chốc được dập tắt, tâm trạng cũng bình tĩnh trở lại, tiếng thở dài vang lên rất khẽ, có chút bất lực, anh vòng qua xe, ngồi vào ghế lái.
Nhìn cô đang cáu giận thắt dây an toàn, anh bất giác nhỏ giọng: "Vừa rồi là tôi quá lo lắng, cậu không biết, chiếc xe đó chỉ còn cách cậu vài bước..."
"Thì sao, tôi vốn dĩ có thể tránh được, lại bị cậu mắng thành phản xạ kém."
Đúng vậy, Mạc San Du có thể sẽ tránh được, nhưng có một số chuyện, vốn đã là bản năng, vừa rồi Trình Gia Khải chỉ cần nghe thấy tiếng gầm gú của mô tô, trong đầu anh không thể nghĩ nhiều, phản xạ đầu tiên chính là quay người bảo vệ cô.
Nhưng cũng vì quá nóng lòng, lại biến thành không thể kiềm nén được cảm xúc.
Luôn là như vậy, luôn là như vậy!
Có phải bởi vì anh không học được cách dịu dàng, vậy nên...
"Xin lỗi..." Giọng anh trầm thấp.
"Cậu đúng là đồ trẻ con." Mạc San Du vẫn chưa nguôi giận, lạnh nhạt không nhìn anh.
Xe khởi động, bàn tay Trình Gia Khải nắm chặt vô lăng, đè nén giác khó chịu quen thuộc lại dâng lên trong lòng: "Phải, tôi trẻ con, vậy cho nên gặp chút chuyện cũng hớt hải cuống cuồng, cậu hài lòng chưa?" Lo sợ đến mức, dù cô có một chút tổn thương, lòng anh cũng rối như tơ vò.
Mạc San Du lúc này cũng đã quên rằng, Lục Tư Hoằng mỗi lần lo lắng cho cô cũng chính là trạng thái giống như Trình Gia Khải bây giờ, không phải muốn mắng cô, mà là vì càng sợ hãi nên càng tức giận. Có lẽ đến chính cô cũng không nhận ra, tình cảm không giống nhau, vậy nên thái độ cũng khác nhau, cô yêu Lục Tư Hoằng, có thể vì anh mà nhân nhượng, nhưng đối với Trình Gia Khải đã là thói quen từ nhỏ không thể thay đổi, cứ phải cãi nhau đến inh ỏi, sau đó không ai nhìn mặt ai, đợi đến khi bình tâm trở lại, cô sai thì cô sẽ làm hoà, anh sai thì sẽ chủ động xin lỗi.
Nhưng mà bây giờ đã không còn phân rõ là ai đúng ai sai, suốt dọc đường đi, hai người không nói câu nào.
Xe đến trước ngõ, Trình Gia Khải đánh lái rẽ vào, lúc này mới lên tiếng phá tan sự im lặng: "Khi nào quay lại Thượng Hải?"
Cô quay mặt ra cửa xe, để lại cái ót cho anh nhìn.
Trình Gia Khải thở dài bất đắc dĩ: "Mạc San Du, là tôi sai rồi, lúc nãy không nên mắng cậu như vậy."
Anh nghe thấy cô khẽ hừ.
Lại xuống giọng tiếp: "Xin lỗi, đừng giận nữa được không?"
"Đại thiếu gia mà cũng biết xin lỗi nữa cơ à?" Mạc San Du lúc này mới xoay đầu nhìn anh, đáy mắt châm chọc.
"Nếu không xin lỗi, cậu còn định để tôi xem ót đến bao giờ?" Nhận thấy không khí đã hoà hoãn, Trình Gia Khải mới thoải mái câu môi.
Mạc San Du lại hừ hai tiếng.
Xe đến trước cổng nhà, Trình Gia Khải xuống cùng cô, muốn vào chào hỏi bố mẹ Mạc một tiếng, nhưng bị hai người giữ chân lại dùng cơm chiều luôn.
Lúc Mạc San Du tiễn Trình Gia Khải, trời đã bắt đầu sẩm tối, cô nhìn đồng hồ, đã bảy giờ, không biết Lục Tư Hoằng đã dùng cơm cùng bố mẹ anh xong chưa.
Cô mở hộp kẹo bạc hà, ăn một viên, gọi Trình Gia Khải: "Này."
Cô nâng mắt, lắc lắc hộp kẹo, anh đưa tay ra, cô trút hai viên vào tay anh.
"Một viên thôi."
"Ăn đi cho thông giọng, lúc chiều quát lớn tiếng cẩn thận tối nay họng lại đau."
Trình Gia Khải cười phì một tiếng, có chút bất lực với cô: "Thù dai."
Dứt lời liền nhận được ánh mắt lườm nguýt của cô.
"Khi nào trở lại Thượng hải?" Anh quay trở về chủ đề này.
"Tầm ba, bốn ngày nữa." Mạc San Du nói.
"Sao lại sớm vậy?" Trình Gia Khải nhíu này.
"Còn phải về câu lạc bộ luyện tập." Trước đó vì để ở cùng Lục Tư Hoằng, cô đã trì hoãn mấy ngày mới về nhà.
Thoáng chốc ở Thiên Tân đã một tuần rồi, có thể cô sẽ quay lại Thượng Hải trước Lục Tư Hoằng.
***
Lục Tư Hoằng có hẹn với bố mẹ ăn cơm tối, anh lái xe đến nơi đã hẹn.
Nhà hàng mang đậm phong cách cổ xưa, Lục Tư Hoằng men theo lối cầu thang, đèn lồng toả ra ánh sáng ấm áp và gần gũi.
Nhân viên giúp anh đẩy cửa, Lục Tư Hoằng đi vào trong, vốn là hôm nay một nhà ba người, nhưng lại không ngờ xuất hiện thêm người ngoài.
"Anh Tư Hoằng." Trịnh Thanh Mẫn đang cùng bố mẹ của Lục Tư Hoằng tán gẫu trò chuyện, vừa nhìn thấy anh liền lập tức reo lên, chân trước chân sau chạy đến bên cạnh anh.
Lục Tư Hoằng không biết Trịnh Thanh Mẫn cũng ở đây, anh nhìn bố mẹ, ánh mắt thoáng nghi hoặc.
"Thanh Mẫn vẫn luôn muốn gặp con, mấy ngày nay con lại bận rộn như vậy, con xem, đến mẹ cũng không muốn phiền con, vừa hay hôm nay thích hợp, cùng nhau ăn một bữa cơm." Tống Dật Nhu nhìn con trai, từ tốn nói: "Hai đứa đã bao nhiêu năm không gặp, lúc nhỏ còn rất thân cơ mà."
Trịnh Thanh Mẫn thoải mái kéo tay Lục Tư Hoằng, cười nói: "Phải đó, lâu rồi không gặp, lần trước em còn chưa kịp ôn lại chuyện cũ với anh, dì nói anh rất bận, em không dám làm phiền anh."
Lục Tư Hoằng nhìn Trịnh Thanh Mẫn, lạnh nhạt rút tay ra, kéo giãn khoảng cách.
Trịnh Thanh Mẫn sững sờ nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng thì Lục Hàn đã cất giọng phá vỡ cục diện rối rắm: "Được rồi, hai đứa đừng đứng đó nữa, sang đây ngồi đi."
Lục Tư Hoằng sải bước dài, anh cởi áo măng tô bên ngoài, vắt ngay ngắn trên lưng ghế rồi ngồi vào bàn.
Bàn ăn là bàn tròn, lúc nãy Lục Tư Hoằng đi vào, nhìn thấy Trịnh Thanh Mẫn ngồi cạnh mẹ anh, cho nên lúc ngồi xuống, anh chọn vị trí đối diện ba người.
Trịnh Thanh Mẫn dường như vẫn chưa hiểu chuyện, cho rằng anh Tư Hoằng của cô tính tình không có gì khác biệt so với lúc nhỏ là mấy, nếu có thì cũng chỉ là lạnh lùng hơn.
Nhưng mà... Trịnh Thanh Mẫn thích, ai bảo anh là anh Tư Hoằng cơ chứ.
Vì vậy cô xem như không thấy bản mặt lạnh lùng khó ưa của anh, vui vẻ ngồi xuống cạnh anh.
Tống Dật Nhu nhìn thấy, chỉ lắc đầu cười.
Lục Hàn phất nhẹ tay, ra hiệu cho nhân viên lên món.
Trịnh Thanh Mẫn là người hoạt bát, luôn biết tạo không khí, Tống Dật Nhu đối với cô khá cưng chiều, trong bữa ăn cũng có thể cùng cô nói cười rất vui vẻ, Lục Hàn ngồi bên cạnh, khoé môi thỉnh thoảng cũng kéo lên.
Chỉ có Lục Tư Hoằng vẫn luôn im lặng, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, tầm mắt anh liên tục đảo qua đồng hồ.
Lục Hàn đặt tách trà xuống: "Không phải nói đã hoàn thành xong công việc rồi sao, nhìn con vẫn có vẻ bận rộn nhỉ?"
Lục Tư Hoằng ngẩng đầu, anh nhìn bố, đáp: "Không bận ạ, chỉ là con đã đặt vé máy bay lúc tám giờ."
Lục Hàn xem như chuyện cỏn con, không cần phải suy nghĩ nhiều: "Huỷ đi."
Tống Dật Du mềm mỏng hơn chồng: "Ngày mai về vẫn chưa muộn, ở lại thêm một ngày, lát nữa con đưa Thanh Mẫn về."
"Không được, con đã nói với bà nội rồi." Lục Tư Hoằng nhìn bố mẹ, nghiêm túc nói: "Bố mẹ cũng nên tranh thủ thời gian đến thăm bà nội đi ạ, dạo gần đây bà thường ngủ không ngon."
"Sao lại ngủ không ngon, lần trước bà nội con đã khám sức khoẻ tổng quát một lần, không có vấn đề gì." Lục Hàn rất cẩn thận, sắp xếp đầu bếp riêng, thực đơn tốt cho sức khoẻ mỗi ngày, việc nhỏ cũng sẽ lưu ý.
Quả thật bố mẹ rất chu đáo sắp xếp, nhưng hai người lại chưa từng suy xét đến việc bà nội có cần sự chu đáo ấy không.
"Em thấy chúng ta vẫn nên đưa mẹ về đây để chăm sóc." Tống Dật Nhu suy tính rồi nói với Lục Hàn.
"Không phải là anh không muốn, nhưng em cũng thấy rồi đó, căn bản không thể thuyết phục mẹ mà."
"Vậy mới nói bố mẹ nên giành thời gian để thăm bà nội ạ." Lục Tư Hoằng nói: "Người lớn tuổi, không dễ thích nghi với môi trường mới."
Lục Hàn suy ngẫm, tháng sau nên dành nhiều thời gian hơn.
Trịnh Thanh Mẫn vừa rồi rất biết điều không xen vào, bây giờ mới lên tiếng: "Anh Tư Hoằng, lần sau em cùng anh về Thiên Tân thăm bà nội Lục nhé."
Lúc nhỏ, cô đã từng tiếp xúc với bà nội Lục, đó là một người bà có gương mặt phúc hậu hiền từ.
Lục Tư Hoằng không đồng ý cũng không từ chối, chỉ không mặn không nhạt nói: "Nói sau đi."
Nói sau đi là cái gì hả!
Lục Hàn và Tống Dật Nhu âm thầm nhìn con trai, nhưng cũng biết rõ anh trả lời đã là nể mặt rồi, nếu không với cái tính nết âm thịnh dương suy của con trai mình, thì sớm đã không chừa mặt mũi cho Trịnh Thanh Mẫn rồi.
Tống Dật Nhu lại thừa nước đục thả câu: "Đúng vậy, lần sau con về cùng nó." Bà cười nhìn Trịnh Thanh Mẫn: "Công chúa nhỏ bây giờ đã trưởng thành, ngày càng xinh đẹp, bà nội Lục chắc chắn sẽ rất vui mừng ngạc nhiên."
Lục Tư Hoằng nhìn đồng hồ, "Bố mẹ, con phải ra sân bay rồi ạ." Nói xong, anh dứt khoát đứng dậy, thuận tay lấy áo măng tô đang vắt trên ghế: "Con đi trước ạ." Anh nhìn Trịnh Thanh Mẫn: "Tạm biệt."
Tay đang gắp miếng cá của Lục Hàn dừng lại, 'cạch' một tiếng, đũa đặt mạnh trên bàn, trầm giọng: "Đúng là không có phép tắc."
Tống Dật Nhu vỗ nhẹ tay chồng: "Chẳng phải con nói đã đến giờ ra sân bay rồi sao, nó bận bịu mấy hôm, về sớm một chút cũng tốt, còn có thời gian nghỉ ngơi nữa."
Trịnh Thanh Mẫn vội đứng dậy, chạy theo Lục Tư Hoằng đang ra cửa: "Anh Tư Hoằng, khi nào thì anh trở lại đây vậy?"
Lục Tư Hoằng nói, "Vẫn chưa biết." Rồi bỏ lại bóng lưng để Trịnh Thanh Mẫn nhìn theo đến khi cửa đóng lại.
Tống Dật Nhu không đành lòng nhìn Trịnh Thanh Mẫn thất vọng, bèn lên tiếng an ủi: "Không lâu đâu, khi nào nó về, dì sẽ nói cho con biết."
Ánh mắt Trịnh Thanh Mẫn sáng rỡ: "Thật không ạ?"
"Thật." Tống Dật Nhu cười híp mắt, "Lại đây ngồi đi, vừa rồi con lo nói chuyện, ăn rất ít, nào ăn thêm một chút."
***
Sau khi tiễn Trình Gia Khải xong, Mạc San Du trở lại phòng khách, ngồi xem tivi cùng bố mẹ.
Mẹ Mạc vẫn đang xem say sưa, cô lại không chú tâm lắm, chốc chốc nhìn điện thoại.
Mười giờ rưỡi, di động đổ chuông.
Mạc San Du nhanh chóng bắt máy: "Alo, Ngải Lâm à..." Vừa nói, vừa đứng dậy chuồn về phòng.
Mẹ Mạc không chú ý, nhưng bố Mạc rõ ràng nhìn cô bằng ánh mắt "bố biết tổng".
Mạc San Du nháy mắt với ông, rồi chạy bén đi.
"Ngải Lâm?" Lục Tư Hoằng có chút buồn cười: "Đang ở gần bố mẹ hả?"
"Ừm, đang xem phim cùng bố mẹ."
"Phim gì vậy?"
"Hoàn châu công chúa."
Lục Tư Hoằng bật cười.
"Anh về rồi hả?" Nếu không sẽ không gọi cho cô, hôm qua anh nói tám giờ mới ra sân bay, hiện tại mười giờ rưỡi, sớm hơn cô dự định.
"Ừm, cùng bố mẹ dùng cơm sớm một chút, về đến nơi nói chuyện với bà nội xong thì gọi cho em."
"Mệt không anh?" Mạc San Du nhìn ánh trăng sáng ngoài ô cửa, nhẹ giọng hỏi anh.
"Không mệt." Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, nơi những ngôi sao sáng lấp lánh, ánh mắt Lục Tư Hoằng dừng lại ở nơi ô cửa đang sáng đèn, "Anh còn phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi em."
"Gì chứ gì chứ, anh đang nói nuôi em rất tốn kém đó hả?"
"Không tốn kém, chỉ là muốn đem lại cho em những thứ tốt nhất."
Giọng cười của anh khe khẽ qua điện thoại, miệng Mạc San Du muốn ngoác lên đến mang tai, cô lầm bầm: "Dẻo miệng."
"Những lời anh nói đều là sự thật, anh cần phải..." Kiếm thật nhiều tiền, xây một toà lâu đài cho em, nhưng lời còn chưa nói hết, có người đang gõ cửa xe, Lục Tư Hoằng hạ cửa kính xuống, nhìn ra bên ngoài.
Một dì thím trung niên cúi đầu nhìn anh, nói: "Đừng đỗ xe ở đây lâu, đường nhỏ, cậu ở đây chờ người hay tìm nhà?"
Lục Tư Hoằng không trả lời đợi người hay tìm nhà, anh chỉ vội nói xin lỗi: "Làm phiền rồi ạ, cháu sẽ lái đi ngay."
Dì thím cười gật đầu, ây da, trẻ tuổi đẹp trai sáng láng, lại còn lễ phép, thanh niên tốt.
Mạc San Du vẫn luôn im lặng nghe cuộc đối thoại của hai người, giọng dì thím đó cô biết, người cùng xóm.
Cô bật dậy từ chiếc ghế mây, chạy đến bên cửa sổ, nhìn xuống, quả thật nhìn thấy xe đỗ bên dưới, chắc là sợ bố mẹ cô nhận ra, vậy nên anh không dám ở trước nhà, xe dừng lại cách mấy căn, bây giờ đang khởi động.
"Anh bị ngốc hả, sao không nói em." Mạc San Du xoay người chạy ra khỏi phòng, di động vẫn áp sát bên tai, nói: "Ra đầu ngõ đợi em."
Chạy đến cửa phòng, cô chợt quay lại tủ đầu giường, lấy chiếc ví da đã mua cho anh.
Mạc San Du một mạch chạy xuống lầu, nhìn thấy bố mẹ Mạc đang chuẩn bị quay về phòng ngủ, cô tắt điện thoại, còn mấy bậc thang, cô từ tốn đi xuống.
"Bố mẹ, con ra ngoài một lát ạ."
Mẹ Mạc ngẩng đầu nhìn con gái: "Trời tối rồi, còn chạy ra ngoài làm gì?"
"Ăn tối ạ." Cô xoa bụng: "Tự nhiên con thấy đói."
Con gái là vận động viên, khẩu phần ăn đều là riêng biệt, bởi vì tập luyện mỗi ngày, đương nhiên tiêu hóa cũng rất tốt, mẹ Mạc không hề nghi ngờ gì, gật đầu, dặn dò cô: "Ra ngoài cẩn thận một chút."
"Con biết rồi, bố mẹ muốn ăn gì không ạ, lát nữa con sẽ mua về."
Mẹ Mạc phất tay: "Không cần, ăn nhanh một chút rồi về nghỉ ngơi sớm."
"Không phải em rất thích ăn hạt dẻ nướng ở phố Đông ư." Bố Mạc bỗng xen vào nói: "Lát nữa đến đó mua cho mẹ con một phần, lúc về hẵng mua, nhớ ủ trong lòng, đừng để bị nguội, sẽ không ngon."
Mẹ Mạc nghe xong thì trừng mắt nhìn chồng: "Anh bị điên à, giờ này lại bắt con chạy sang phố Đông mua hạt dẻ, còn ủ ấm cái gì nữa hả!!!"
"Dù sao nó cũng phải ra ngoài mà..." Bố Mạc có chút yếu thế.
"Được được, lát nữa con về sẽ mua một phần, bố không cần ăn đúng không ạ?"
Mạc San Du có vẻ rất đói, bộ dạng gấp gáp, cô không đi giày, mang hẳn dép lê chạy ra.
"Nhớ mua đấy nhé..." Lời còn chưa dứt đã bị vợ đánh một cái, bố Mạc im bặt.
"Không cần, đi nhanh về nhanh, mẹ ngủ trước." Mẹ Mạc nói với theo.
Mạc San Du chạy ra đến cổng, dạ một tiếng thật to.
Bố Mạc hậm hực nhìn con gái, vừa nghe điện thoại xong liền chạy ra ngoài, tay còn lén lén lút lút giấu gì đó, nếu ông còn không biết nó đi đâu thì quá uổng công làm bố gần hai mươi năm rồi.
Gió thu nhẹ thổi, trong ngõ nhỏ chỉ còn vài người đi lại, Mạc San Du tay cầm điện thoại và chiếc hộp đựng ví da, chân giẫm lên những chiếc lá khô, đoạn đường vốn không xa, nhưng giờ phút này lại có chút hơi dài.
Ra đến đầu ngõ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trước mắt, anh đứng tựa vào xe, hai tay đặt trong túi áo măng tô màu vàng bò, vừa nhìn thấy cô, anh lập tức thẳng lưng, nụ cười trên môi cứ mãi dịu dàng không thay đổi.
Đôi mắt cô cong cong, trên môi hé mở nụ cười ngọt ngào, chạy về phía anh.
"A Hoằng."
Lục Tư Hoằng giang hai tay ôm Mạc San Du vào lòng, một tay anh xoa đầu cô, gò má cọ vào tóc cô, lặng lẽ ngửi lấy hương thơm ngọt mát quen thuộc.
"Nhớ anh không?" Anh ôm cô, thấp giọng thì thầm.
"Nhớ chứ." Cả gương mặt cô đều vùi hết trong lồng ngực anh, giọng điệu ngờ nghệch như đứa trẻ: "Anh có nhớ em không?"
Đáp lại cô là một vòng ôm càng chặt.
Ánh đèn vàng nhạt rọi bóng hai người xuống đường, tựa như hợp thành một, như những tia nắng hoàng hôn, mãi vướng vấn trên những mái ngói cổ xưa, không nỡ lòng xa rời.
"Nhớ em, muốn nhìn thấy em qua ô cửa sổ." Đuôi mày khoé mắt anh nồng đượm dịu dàng: "Nhưng mà hình như hôm nay Du Du lười rồi, không chịu ngắm sao."
Mỗi ngày, cô và anh đều trò chuyện, vì để kéo dài thời gian, chủ đề có thể xa đến tận chân trời, Tiểu Cửu quậy phá như thế nào, con mèo nhà hàng xóm vừa sinh được mấy con, món ăn hôm nay có thích không, nói mãi nói mãi rồi lại bàn về thời tiết.
Cô thường nhoài người tựa vào ô cửa sổ ngắm trăng ngắm sao, sau đó đếm cho anh nghe.
Mạc San Du cười khúc khích, cọ mặt qua lại trong lòng anh: "Không phải đâu, do em bận nói chuyện với anh đó."
Lục Tư Hoằng xoa đầu cô, ánh mắt thoáng lướt xuống, nhìn thấy gót chân của cô, anh buông lỏng tay: "Em không đi giày sao?"
Mạc San Du lùi ra sau, cô cúi đầu, ngón chân nhỏ nhúc nhích, rồi ngước mắt lên nhìn anh cười: "Còn không phải vì sợ anh đợi hả, ngay cả giày cũng không kịp mang."
"Lạnh chân thì làm sao?" Lục Tư Hoằng mở cửa xe phía sau, ôm Mạc San Du vào.
Anh chú ý đến chiếc hộp trên tay cô, hỏi: "Em cầm gì vậy?"
Mạc San Du đặt di động qua một bên, cô lắc lắc chiếc hộp đựng ví, "Cái này hả, mua cho anh đó."
Cô đưa cho anh: "Anh mở ra xem có thích không."
Lời này đương nhiên là nói thừa, chỉ cần là quà của Mạc San Du, Lục Tư Hoằng đều thích đến không nỡ buông tay.
Lục Tư Hoằng ngắm chiếc ví da trên tay, anh mở ra, bên trong có một tấm ảnh của cô kẹp riêng một góc.
Trong ảnh, tay cô chống cằm gác trên khung cửa sổ, đầu hơi nghiêng, một góc bầu trời trong xanh lọt vào khung, nụ cười của cô tựa như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm.
"Đẹp không, thích không?" Cô lắc tay anh, mong chờ hỏi.
Ánh mắt Lục Tư Hoằng dời khỏi chiếc ví, nhìn cô, "Đẹp." Anh nhẹ hôn lên trán cô, cất giọng trầm ấm nhu hoà: "Anh rất thích."
Mạc San Du mặt mày hớn hở, hài lòng gật gù: "Phải vậy chứ, em chọn mà."
Anh xoa má cô, hơi lạnh vẫn còn vương, nhưng mềm mại đáng yêu, khiến anh không nỡ rời tay: "Em mua khi nào vậy?"
"Mấy hôm trước, lúc đi chơi cùng đám người Lâm Lâm á." Mạc San Du đưa má để anh xoa, cô còn tinh nghịch cọ qua cọ lại theo lòng bàn tay anh: "Vào trung tâm thương mại nhìn thấy khu bán đồ cho nam, muốn mua cho anh, dù sao em cũng chưa tặng anh ví da mà."
Lục Tư Hoằng nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô cứ ríu rít không ngừng, anh cúi đầu, hôn một cái lên môi cô: "Đi chơi mà vẫn nhớ mua quà cho anh sao." Nói xong hôn hêm một cái: "Du Du nhà mình sao đáng yêu quá vậy." Lại dường như không đủ thoả mãn, anh ôm hai má cô, mổ chụt thêm mấy lần.
Mạc San Du giữ hai bàn tay anh, bị hôn nhiều đến mức cô phải vờ nghiêng đầu né tránh, tiếng cười trong trẻo không dứt.
Ánh trăng êm ái bên ngoài ô cửa kính, ánh mắt Lục Tư Hoằng tràn ngập hơi ấm, anh kéo Mạc San Du vào lòng, ở trước ngõ nhà cô nên không dám làm gì quá trớn, chỉ ôm cô tâm tình thêm một lúc mới lưu luyến để cô vào nhà.
"Ngày mai anh đến đón em, ngủ ngon." Anh giữ tay cô không nỡ buông, ngón cái cứ xoa xoa mu bàn tay cô rồi lại cúi đầu hôn lên.
Mạc San Du chòm lên hôn chụt vào má anh: "Ngủ ngon."
Buổi sáng, Mạc San Du đã dậy rất sớm, hôm nay cô đến gặp mặt bà nội Lục với thân phận chính thức là bạn gái của Lục Tư Hoằng.
Tâm trạng có chút hồi hộp, nhưng cũng rất phấn khích, bởi vì cô biết, bà nội Lục chắc chắn sẽ rất thích cô.
Cửa sổ đang hé mở, mùi hương của cỏ cây hoà quyện trong không khí, Mạc San Du hai tay gác trên bệ cửa, cô đưa mắt nhìn chú chim đang đậu trên khung cửa sổ bên trái, vừa đưa tay ra thì nó liền bay đi, cô cười một tiếng, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Lúc cô xuống lầu, mẹ Mạc đang chuẩn bị đồ ăn sáng, thấy cô loay hoay với mấy món đồ bổ mới mua hôm qua, liền hỏi: "Sáng sớm con làm gì vậy?"
Mạc San Du nhìn mẹ Mạc nói: "Mẹ, con không ăn đâu, con đến thăm bà nội Lục, mang cái này biếu cho bà ạ."
Bố Mạc đang đọc báo, nghe con gái nói liền ngẩng phắt đầu nhìn cô lăm lăm.
Mẹ Mạc đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, vội lau tay vào quần áo, dợm bước đi ra hỏi cô: "Thăm bà nội Lục? Bác ấy bị làm sao, sao mẹ không biết?"
Mạc San Du vội lắc đầu: "Đâu có ạ, chỉ là từ lúc về đến giờ con vẫn chưa đến thăm bà." Cô hùng hồn nói như đúng rồi: "Chọn ngày không bằng đúng lúc, hôm nay đến thăm bà luôn ạ."
Bố Mạc ngồi chéo chân, một tay gác lên thành ghế sô pha nhìn cô, ánh mắt như đang nói: "Con dám nói con không chọn ngày, con còn có mặt mũi nói con không chọn ngày?"
Mạc San Du làm ngơ.
Mẹ Mạc nghe vậy liền gật gù tin tưởng: "Cũng được, vậy đợi lát nữa mẹ đi cùng con, dù sao cũng đã lâu rồi bà nội Lục chưa đến nhà chúng ta dùng cơm." Bà nói: "Trưa nay mẹ phải nấu mấy món mà bà thích ăn."
Mạc San Du nghe xong thì hoảng hồn, lập tức nói to: "Không được ạ."
Mẹ Mạc nhìn cô nghi hoặc.
"À, ý con là...." Cô giơ hộp đông trùng hạ thảo lên, rồi ôm vào lòng, nói năng lộn xộn: "Cái này là con mua mà, mẹ muốn thăm thì mua thêm một hộp đi."
Mẹ Mạc nghe xong liền tức tối đánh lên vai con gái: "Con nói gì thế hả, biết vậy sao không mua hai, ba hộp, đi thăm người lớn mà cũng keo kiệt."
Mạc San Du thấy rất oan ức, nhưng vẫn cố chấp cãi lý: "Thì đó, mẹ cũng biết là keo kiệt, hai người đi chỉ mang một hộp thì kỳ cục quá."
Bố Mạc nghe không nổi nữa, lườm con gái lươm lươm, đứng lên nói với vợ: "Mặc kệ nó, lần sau anh đưa em đến thăm bác, dù sao ở gần, có nhiều cơ hội mà."
Mạc San Du rất muốn giơ ngón cái lên với bố.
"Đúng là nuôi lớn không được tích sự gì." Mẹ Mạc hầm hừ quay vào trong.
"Mẹ đang nói con gái nhà ai ạ?"
"Nói con đó."
Mạc San Du bĩu môi, nhìn theo bóng lưng mẹ Mạc, cô nói: "Ơ kìa, là ai mỗi lần nói chuyện với mấy dì hàng xóm, nhắc đến con gái là nở mày nở mũi, cười híp cả mắt vậy ta?"
"Giỏi quá ha." Bố Mạc nhìn vợ đi vào trong rồi, ông liền mỉa mai con gái: "Lại còn đến mức ra mắt người lớn luôn rồi."
Mạc San Du cười hì hì: "Ra mắt gì chứ, chỉ là thăm hỏi người lớn đơn thuần thôi ạ, dù sao bà nội Lục thì cũng như bà nội con rồi, chẳng phải bố mẹ cũng thường đến chơi với bà hay sao."
Từ khi bà ngoại Mạc mất, bà nội Lục vẫn giữ thói quen đến nhà cô mỗi tuần, người già mà, khó tránh khỏi cô đơn, mà bố mẹ cô cũng rất yêu quý bà, thường xuyên qua lại.
Mạc San Du nói: "Nhưng nếu bố cho là ra mắt, cũng được thôi, lần sau con đưa anh ấy về ra mắt là được."
"Con muốn chết à? Mẹ con rất thích tiểu Lục, vẫn thường hay khen thằng bé, nếu để bà ấy biết thằng bé bị con dụ dỗ yêu sớm, đến lúc đó con xem mẹ con có làm thịt con luôn không!"
"Dụ dỗ gì chứ." Mạc San Du nói: "Vả lại con cũng đã sắp lên năm hai rồi, còn yêu sớm gì nữa ạ."
"Yêu sớm chính là yêu sớm, còn năm hai năm ba cái gì, cho dù năm cuối thì vẫn đang ở trường, con đừng quên chuyện con gái nhà lão Vương, mẹ con lo lắng đều có lý do."
Con gái nhà chú Vương lớn hơn Mạc San Du bốn tuổi, yêu đương không cẩn thận lỡ mang thai, khi ấy đang là năm cuối đại học, vì bụng ngày càng lớn, không thể giấu được nữa, cũng không thể nhìn nổi ánh mắt chê cười của mọi người, vậy nên đã phải từ bỏ việc học, ở nhà sinh con, mà khổ hơn chính là tên người yêu lại chạy mất dạng, không chịu trách nhiệm, còn trách chị ấy không bỏ đứa bé, tự phá huỷ tương lai của mình, lúc Mạc San Du nghe mẹ kể, cô tức giận mắng chửi mấy lần, cặn bã, thua cả súc sinh.
Sau đó Mẹ Mạc sâu kín bóng gió, đại khái vẫn ngăn không cho cô yêu đương sớm, bà rất sợ con gái của bà sẽ bị lừa gạt như vậy, đương nhiên, nỗi lòng của mẹ cô hiểu, nhưng cô và Lục Tư Hoằng không như thế, cho dù thế nào, cô cũng tin rằng anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô.
Bố Mạc đảo mắt nhìn vào bên trong, nhỏ giọng nói với Mạc San Du: "Bây giờ con đi học xa, không có bố mẹ bên cạnh chăm sóc, một thân một mình, phải tự bảo vệ, người tốt cách mấy, có khẳng định được cả đời vẫn sẽ như vậy không, cho nên, con phải hiểu cho mẹ con."
Bố mẹ nói Mạc San Du đều hiểu, cô nghiêm túc gật đầu, xem ra chỉ có thể đợi đến khi tốt nghiệp mới có thể đưa Lục Tư Hoằng về chính thức ra mắt, đúng là thiệt thòi cho anh rồi.
"Vào ăn sáng nhanh, còn muốn tôi mời từng người sao?" Bên trong phòng bếp, phát ra một giọng nói đầy uy nghiêm.
Hai bố con nhìn nhau, đúng là nữ chủ nhân trong gia đình, làm cho ai cũng phải rén.
Bố Mạc lập tức đi vào, dõng dạc nói: "Anh vào ngay."
Mạc San Du dõng dạc đáp: "Dạ."
Ăn sáng xong, Mạc San Du rửa bát giúp mẹ rồi mới chạy ra xe Lục Tư Hoằng, vừa ngồi vào ghế, lập tức chòm qua hôn lên má anh một cái, anh rất tự nhiên nghiêng đầu, cười hôn lên môi cô đáp lại.
Mạc San Du thắt dây an toàn, cô vờ ôm vai "ai ui" một tiếng, khuôn mặt có chút đáng thương, Lục Tư Hoằng sờ vai cô, hỏi: "Sao thế?"
"Bị mẹ đánh đó." Cô oan ức nói.
Anh nhíu mày: "Mới sáng sớm sao đã bị đánh rồi?" Anh đã từng chứng kiến, mẹ Mạc có vẻ rất đam mê đánh lên vai cô.
Mạc San Du kể lại, Lục Tư Hoằng nghe xong dở khóc dở cười.
Nhìn thấy mình nhõng nhẽo thất bại, Mạc San Du bất mãn nói: "Cười cái gì, lái xe đi, đừng để bà nội Lục đợi lâu."
"Hay là, em đánh anh nhé." Dù sao cũng chỉ có thể trút giận lên anh: "Đánh ngay vai nè, để anh đau giống em."
Cô lạnh lùng lườm anh.
"Được được, anh lái xe ngay." Lục Tư Hoằng biết điều ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy ý cười, đong đầy cưng chiều.
Bà nội Lục biết Mạc San Du đến, đã dặn dò quản gia và đầu bếp chuẩn bị từng món rất kỹ, bà còn cẩn thận hỏi Lục Tư Hoằng xem có xót món nào không.
Lúc nhìn thấy Lục Tư Hoằng nắm tay Mạc San Du bước vào cửa, bà nội Lục cười đến hai mắt híp lại, ngay cả nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng thể hiện tâm tình vui vẻ của bà.
Mạc San Du ngoan ngoãn cúi đầu, "Chào bà ạ, cháu có một món quà nhỏ biếu bà ạ."
Bà nội Lục cười đến mặt mày rạng rỡ: "Ngoan ngoan, có lòng rồi." Bà thân thiện nắm tay cô, "Đừng đứng, sang đây ngồi với bà."
Mạc San Du theo bà nội Lục sang ghế ngồi, cô nói: "A Hoằng nói gần đây bà thường bị mất ngủ, có phải cảm thấy không thoải mái không ạ?"
"Không sao, không sao, người lớn tuổi, thỉnh thoảng khó ngủ một chút ấy mà." Bà nội Lục vỗ vỗ mu bàn tay cô, cười ôn hoà: "Nào, để bà xem cháu."
Bàn tay bà xoa trên gương mặt cô, quan tâm hỏi han: "Cháu thế nào, tập luyện có vất vả lắm không, có nghỉ ngơi đủ giấc không, A Tứ có chăm sóc cho cháu tốt không?"
Bà nội Lục hỏi rất nhiều, Mạc San Du kiên nhẫn đáp lại từng chút: "Tập luyện không vất vả lắm đâu ạ, A Hoằng cũng chăm sóc cháu rất tốt, bà cứ yên tâm, đừng lo lắng ạ."
Lục Tư Hoằng từ đầu đến cuối đều bị cho ra rìa, lẳng lặng ngồi một bên nghe hai người vui vẻ trò chuyện. .
||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||
Nói một lúc, Mạc San Du lại đứng lên chạy vòng ra sau ghế, vừa cười vừa nhẹ nhàng để bà nội Lục thư thả dựa lưng vào ghế, sau đó trổ tài massage.
"Có thoải mái không ạ?"
"Thoải mái lắm."
"Cháu mà ở đây, bảo đảm sẽ massage cho bà mỗi đêm, nhất định sẽ ngủ ngon ạ."
"Đúng vậy, có cháu ở đây thì tốt rồi."
"Hay là để cháu hoá phép nhé, à không được, cháu không có phép thuật. Để cháu mượn cánh cửa thần kỳ của Đoremon nhé, đẩy cửa một cái, từ Thượng Hải về Thiên Tân rồi."
Bà nội Lục nghe xong cũng phải cười to một tràng, Lục Tư Hoằng nhìn vẻ mặt bà nội vô cùng thoải mái, lại nhìn Mạc San Du vô cùng phấn khởi lấy lòng bà, anh chống cằm lên tay, bật cười.