Trên đời này, thứ không thể điều khiển được chính là con tim. Lý trí có thể nghe theo sự sắp đặt của chính bản thân ta, nhưng riêng trái tim là phụ thuộc vào sự sắp xếp của số mệnh. Nếu như gặp nhau, yêu nhau rồi bên nhau, đó chính là nhân duyên trời định. Nếu như gặp nhau, yêu nhau mà không thể đến được với nhau, đó là nghiệt duyên. Phải chăng kiếp trước là duyên, kiếp này là nợ?
Nếu như yêu là sự tàn nhẫn vô biên, vậy thế nào mới là niềm hạnh phúc? Nếu như yêu là những ngọt ngào bất tận, vậy tại sao lại phải lặng im cảm nhận những giọt nước mắt đang khẽ rơi? Một nụ cười khi đón nhận hình bóng ấy, tại sao lại khó khăn đến vậy? Biết yêu là đau đớn, nhưng tại sao vẫn lao đầu chạy vào sự mờ mịt vô tận?
Nếu như yêu người nhưng là theo cách tự mình đa tình, vậy chìm trong tuyệt vọng, buông tay, có được hay không? Cô yêu anh, một tình yêu nồng nàn e ấp. Nhưng nhận lại là gì chỉ ngoài sự thờ ơ? Buông tay anh, để cho anh đi, dẫu biết là đau đớn, nhưng đó chính là cách tốt nhất để quên đi anh, là cách tốt nhất để trao trả cho anh sự tự do. Một giây phút lưu luyến, nhớ thương anh cả đời...
Bình luận truyện