Dưỡng Thành Lĩnh Chủ

Chương 38



Tiếng chém giết cuốicùng cũng dần dần nhỏ lại, xung quanh liền khôi phục vẻ yên tĩnh đángsợ. Trải qua chuyện tối hôm nay, Mộ Phi Sắt liền xác định lòng tham cùng tâm tư hiểm độc quả thật là không chỗ nào là không có.

Không để ý đến lời khuyên của Phú Quý, Mộ Phi Sắt đẩy cửa xe đi xuống, mùi máutươi nồng đậm kích thích khứu giác của Mộ Phi Sắt. Tuyết đã sớm ngừngrơi, tuy nhiên hiện tại vẫn là ban đêm, trên trời mây đen dày đặc. Nhưng bốn phía được ánh trăng chiếu sáng, thêm những ngọn đuốc lập lòe, toànbộ chiến trường hỗn loạn hiện lên trong mắt nàng.

Hương Liên vừa nhìn thấy liền không chịu nổi nôn mửa mộtphen, đem Hương Liên sắp sửa ngất đi ném cho Phú Quý bên cạnh. Mộ PhiSắt dựa theo ánh sáng nhập nhòe tìm được Bộc Dương Mạch đang bận rộn xửlý mọi việc xung quanh.

Trên người Bộc Dương Mạch dính đầy vếtmáu, một bên chỉ huy những binh lính khỏe mạnh giúp đỡ những người bịthương, xử lý thi thể, một bên thẩm vấn tên cầm đầu hắc y nhân vẫn đangliều mạng giãy giụa. Thấy được Mộ Phi Sắt đang từ từ đi đến, chau màynói: “Ngươi ra ngoài làm gì?”

Không để ý đến thanh âm hung dữ của Bộc Dương Mạch, Mộ Phi Sắt xem xét những binh sĩ bị thương, may mắn làbọn họ đều có áo giáp hộ thân, vết thương cũng không phải chỗ yếu hiểmgì.

“Yến Minh, ngươi có biết y thuật không?”

“Bị thương ngoài da thịt, thuộc hạ có thể xử lý.”

“Tốt, vậy ngươi đi hỗ trợ bọn họ.”

“Vâng.”

Chủ tớ hai người đối thoại đơn giản, nhưng lại làm cho Bộc Dương Mạch phảinhìn nàng với một con mắt khác. Yến Minh lĩnh mệnh đi, chỉ thấy hồngquang bên người Mộ Phi Sắt chợt lóe, bỗng nhiên xuất hiện thêm một đầusói cao lớn, toàn thân lửa đỏ. Quanh thân cự lang như có ngọn lửa thiêuđốt, đem không khí lạnh lẽo xung quanh trở nên ấm áp.

Mộ Phi sắthíp mắt, đối với hành động của băng sơn thị vệ này có chút ngoài ý muốn. Mộ Phi Sắt có chút hiếu kỳ đánh giá cự lang có tên “ Hỏa lang” đangđứng gần mình kia, chỉ thấy thân thể của nó quả nhiên to lớn đẹp đẽ,phong thái mạnh mẽ, tuy chỉ yên tĩnh đứng đó, nhưng áp lực cường đại như có như không truyền tới làm người khác không thể khinh thường.

Đây chính là huyễn thú của Yến Minh, làloài sói thuộc tính hỏa. Nhớ lại lúc mới tới thế giới này nàng cũng bịmột bầy sói đói bao vây, nhưng cũng không cản trở Mộ Phi Sắt thưởng thức loài sinh vật cao ngạo này. Bây giờ nghĩ lại, tình cảnh lúc đó bầy sóichỉ chăm chăm nhìn nàng, không dám hành động, có khả năng là vì trên tay nàng có vòng tay Hồng Quang a!

Hỏa Lang hiện thân cũng đồng thời làm cho tên hắc y nhân kia sợ hãi im lặng. Trong lòng Mộ Phi Sắt cũngbiết hiện tại không phải thời điểm để nàng nghiên cứu huyễn thú này,hướng Bộc Dương Mạch khẽ gật đầu. Hai con mắt hàm sương của Mộ Phi Sắtliếc qua tên hắc y nhân đang run sợ, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng:“Ai phái ngươi tới?”

Trên mặt hắc y nhân hiện ra thần sắc quáidị, gân xanh nổi lên, sững sờ ngẩn người nhìn tiểu nữ nhân trước mặt, ra vẻ khí khái kiên cường đáp: “Đại gia ta chính là đến cướp bóc, làm gìcó ai dám sai sử ta.”

“A! Bây giờbên cạnh ngươi không còn thuộc hạ nữa. Tánh mạng của mình không lo giữlấy, còn thể hiện cái gì?” Mộ Phi Sắt cười lạnh, thấy hắn ta còn ra vẻanh hùng, làm nàng thật buồn cười.

Bộc Dương Mạch thấy thần sắccủa nàng vẫn luôn trấn định, cũng không giả bộ quan tâm nữa, trong lòngcó chút quái dị, tiếp lời nói: “Lĩnh chủ đại nhân, chuyện thẩm vấn hắn,ta sẽ xử lý. Xung quanh đây tràn đầy huyết tinh, sẽ làm bẩn mắt Lĩnh chủ đại nhân. Xin hãy trở lại trong xe nghỉ ngơi đi.”

Hảo ý của BộcDương Mạch, Mộ Phi Sắt cũng biết, nhưng nàng lại cảm thấy giọng điệu của hắn có một chút khinh thường. Nhưng cũng khó trách hắn sẽ có ý nghĩ như vậy, từ trước đến nay, ở Khang Quốc đều là nam tử vi tôn, có thể nói ra hào danh của nữ Hồn sư cũng không có mấy. Nàng dù sao cũng chỉ là tiểuthư thế gia, tất nhiên khó có được sự tôn trọng của một nam tử.

Mộ Phi Sắt khẽ mỉm cười, lắc đầu cảm ơn: “Đa tạ hảo ý của Bộc Dương tướngquân. Chuyện tình này liên quan đến ta, ta hy vọng có thể tự mình phỏngvấn, xin tướng quân thứ lỗi.”

BộcDương Mạch thấy Mộ Phi Sắt nói vậy, có chút chán nản, không muốn cùngnàng cãi cọ, hai tay khoanh trước ngực, không kiên nhẫn nói: “Nếu nhưngươi muốn, vậy thì hãy đứng một bên nghe đi.”

Thần thái của hắnkhi nói lại giống như một tiểu hài tử đang giận dỗi, Mộ Phi Sắt có chútbuồn cười, nghe theo ý của hắn, gật nhẹ đầu.

Bộc Dương Mạch chưaphát hiện ra mình có chút xấu hổ, chỉ có thể chuyển cảm giác không đượctự nhiên thành giận giữ ngập trời, nhìn chằm chằm tên hắc y nhân đang sợ hãi quỳ dưới đất.

“Ngươi còn không nói?”

“Không có ai ra lệnh cho ta cả.” cũng không có lo lắng mình không thể biệnbạch, hắn ta chắc là đã thấy được kết cục của mình, nên làm ra một bộdáng không sợ chết.

“Tốt, còn kiên cường không nói! Người đâu,dụng hình!” Dù sao Bộc Dương mạch cũng không phải thế gia công tử tronglồng kín, từ nhỏ đã đi theo phụ thân tiếp xúc với nhiều loại vũ kỹ, binh pháp. Tuy nói hắn còn chưa có tự mình thẩm vấn phạm nhân, nhưng hắncũng biết được thời điểm nào nên ra tay độc ác, tuyệt sẽ không mềm lòng.

Đám binh lính hai mặt nhìn nhau, đều đang tự hỏi, hiện giờ phải dụng hìnhnhư thế nào đây? Nhưng bọn họ cũng không dám cãi lời, ba chân bốn cẳngchạy lại đem tên hắc y nhân kia trói chặt lại. Sau đó đẩy hắn lăn rađất, dùng tư thế như mấy tên khất cái vô lại trên đường phố, đấm đấm đáđá.

Tên hắc y nhân không nhịn được đau đớn kêu rên, nhưng mặc cho thân thể bị người khác đánh, vẫn kiên trì nói mình là thổ phỉ trên núiLục Lâm. Mộ Phi Sắt thu hết biểu tình của hắn ta vào đáy mắt, trong lòng cũng có vài phần chắc chắn. Người này chắc chắn đã từng trải qua huấnluyện chuyên nghiệp, đau đớn bình thường khó phá hủy được ý chí đã quatôi luyện của hắn. Sau khi quyết định, Mộ Phi Sắt cất giọng nói: “Dừngtay.”

Bộc Dương Mạch chưa kịp kêu đám binh lính dừng phương thứcthẩm vấn xấu hổ này lại. Cũng không muốn nàng trước mặt mọi người mà bịmất mặt, nên cũng không ngăn cản. Mà không nhịn được cười khẩy nói: “Nếu như ngươi không thể chịu được thẩm vấn tàn khốc, vậy hãy quay về nghỉngơi trước đi.”

Tàn khốc? Nàng đãtừng chứng kiến qua rất nhiều thủ đoạn tra khảo biến thái, cảm thấy cách thẩm vấn của bọn họ quá mức ôn hòa, chắc chắn sẽ không thể nào lấy được kết quả nàng muốn. Mộ Phi Sắt bỏ qua cái nhìn khinh thường của thiếutướng, lạnh lùng nói: “Các ngươi trước tiên cắt đứt gân chân của hắn,nếu như vẫn không nói thì tiếp tục cắt gân tay.”

Mọi người đềukinh hãi, không thể ngờ đến tiểu nữ nhân nhìn nhu nhược này có thể nóira lời nói tàn nhẫn như vậy. Bộc Dương Mạch cũng bị dọa không nhẹ, lúctrước hắn chỉ cảm thấy nàng quả thật can đảm, cũng chưa từng nghĩ đếnnàng lại ra tay tàn nhẫn như vậy.

Hai tròng mắt khẽ híp lại, MộPhi Sắt yên lặng nhìn mọi người đã bị lời nói của mình hóa đá, lộ ra nụcười yếu ớt: “Còn muốn ta động thủ.”

Đám binh sĩ nghe vậy nhấtthời tỉnh lại, cũng không có hỏi qua ý kiến của Bộc Dương Mạch, trựctiếp rút kiếm ra, hướng tới hắc y nhân đang bị dọa không nhẹ trên mặtđất, đang muốn động thủ, thì hắn ta đã hoảng sợ la lên: “Tiểu nhân...Không! Đại gia ta là người của Thiên Địa Hội, các ngươi dám làm vậy vớita, chắc chắn sẽ chết cực kỳ thảm.”

Thiên Địa Hội? Cái tên nàynhư một bang phái trên giang hồ, xem chuyện đi cướp là chuyện đươngnhiên sao? Mộ Phi Sắt hừ nhẹ, quay đầu hỏi Bộc Dương Mạch đang mang thần sắc nghiêm túc: “Thiên Địa hội là gì?”

“Đây là một bang hội có thực lực không kém, có tiếng xấu. Triều đình đãnhiều lần phái binh để áp chế, nhưng cũng không có hiệu quả.” Bộc DươngMạch nói, ánh mắt nhìn về phía tên hắc y nhân kia càng phát ra âm lãnh.

Khắp nơi đều là các thế lực giang hồ a... Mộ Phi Sắt thầm nghĩ, trong lòngcàng ngày càng phát ra lo ngại đối với triều đình. Nàng cũng biết quânlực của Khang Quốc cũng không tính là tốt nhất, nhưng cũng không đếnngay cả một bang hội nho nhỏ trên giang hồ mà cũng xử lý không được. Nếu như thật sự như vậy, thì e rằng Khang Quốc đã gặp sóng to gió lớn rồia!

Thấy Mộ Phi Sắt có điều trầm tư suy nghĩ, lại cho rằng tronglòng nàng sinh sợ hãi, vội vàng nói: “Nếu như các ngươi thả ta ra,chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Ta sẽ dùng danh nghĩa của Thiên Địa Hội cam đoan sẽ không đánh chủ ý trên người ngươi nữa.”

Một lúc lâu sau, tất cả mọi người đều nín thởchờ quyết định của Mộ Phi Sắt, chỉ nghe nàng ung dung nói: “Còn khôngmau thi hành?”

Binh sĩ phụ trách động thủ do dự liếc mắt nhìn Bộc Dương Mạch, thấy hắn không lên tiếng phản đối. Động tác cực kỳ nhanhgọn thi hành mệnh lệnh của Mộ Phi Sắt. Tiếng kêu thê lương vang vọngkhắp bốn phía, theo đó là tiếng chửi rủa không dứt: “Tiện nhân, ta muốngiết ngươi, Thiên Địa hội chắc chắn sẽ không tha cho ngươi...”

“Ngươi chỉ còn là một phế nhân, vẫn còn muốn tìm người phù hộ? Nếu như miệngnói ra những lời hạ tiện như vậy, thì không bằng cắt luôn gân tay củahắn đi.” Ánh lửa lay động chiếu sáng gương mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của Mộ Phi Sắt, rõ ràng nàng chỉ là một bộ dáng mảnh mai, lại tản ra uy nghiêm lạnh lùng làm mọi người hoảng sợ như rơi vào hầm băng.

“Ta nói...Ta nói.” Cố gắng nén đau đớn còn hơnchết, khuôn mặt hắn ta vặn vẹo cố nói: “Trên đường truyền ra một tintức, nói là Hoàng thượng ban thưởng cho “Người Thiên Mệnh” trăm vạnlượng bạc trắng. Thiên Địa hội tất nhiên không thể bỏ qua, cho nên pháita tới. Lĩnh chủ đại nhân, cầu ngài khai ân, tha mạng cho ta.”

Trăm vạn lượng bạc? Thật sự là làm trò cười! Trong quốc khố cũng chỉ sợkhông thể nào có được nhiều bạc như vậy. Nàng được thưởng bạc cũng không phải giả, nhưng tại sao con số lại bị nâng đến con số kinh người nhưvậy? Mộ Phi Sắt trấn định nói: “Tin tức này từ đâu mà đến?”

“Hắnta đến từ Hoàng thanh. Đại nhân khai ân, tha cho ta a!” Hắc y nhân cốnén đau đớn thỉnh cầu, giờ phút này chút ít kiên cường đã bốc hơi mấtsạch.

Mộ Phi Sắt đã lấy được thôngtin mình cần, người này chắc hẳn cũng có địa vị không nhỏ trong ThiênĐịa hội, khóe miệng khẽ nhếch: “Mộc Dương Thiếu tướng, chúng ta hãy lấyhắn làm một phần đại lễ cho quan huyện đi!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv