Lời nói của Mộ Phi Sắt làm cho Mộ Thiểu Hoa há hốc mồm, Mộ Phi Sắt nóixong không thèm liếc mắt quay đầu nhanh chóng rời khỏi địa phương làmcho nàng chán ghét này.
Sau khi trở về tiểu viện, Mộ Phi Sắt liền ra lệnh không tiếp bất kỳ ai nữa, chỉ yên tĩnh chờ đợi ngày rời đi. Cólẽ thân phận hiện giờ của nàng ngang hàng với hoàng thất Khang quốc, cho nên không ai dám đến quấy rầy Mộ Phi Sắt.
Khoảng thời gian nàyVân Nhược Lan cũng không đột ngột biến mất như trước kia nữa, Mộ Phi Sắt được hắn chỉ điểm những chỗ thiếu sót, Hồn Nguyên Lực lại lần nữa đượcđề cao đến độ cao mới.
Vân NhượcLan cũng không ngờ tu vi của tiểu đồ đệ này lại đột phá nhanh đến nhưvậy, trong nội tâm có chút mong chờ. Trong sư môn, hắn cũng được xem làngười có thiên phú cao, nhưng khi nhìn đến mức độ tu luyện của nàng,cũng làm cho hắn phải líu lưỡi.
Liên tục mấy ngày, Ám Vũ hoàngthành đều như chìm trong biển tuyết, nhưng lại không làm Ám Vũ hoàngthành âm u thâm trường, mà lại như đóa Tuyết Liên trên đỉnh băng sơn.
Trong khi đám quan lại quyền quý vẫn thoải mái ăn chơi, những thi sĩ cảm hứng dâng trào làm văn ngâm thơ, hay dân chúng bận rộn mỗi ngày vì kế sinhnhai, thì bên ngoài Ám Vũ Hoàng thành không xa, vẫn còn một đám binh sĩđang ngày đêm chuẩn bị cho cuộc đi xa ngàn dặm sắp tới.
Trong trại lính đó, Bộc Dương Mạch đang bận rộnkiểm kê lại năm mươi xe gạo mà Hộ Bộ vừa đưa tới. Vị thiếu tướng trẻtuổi đối với công việc kiểm kê hàng hóa này cảm thấy rất nhàm chán,nhưng vì đây là ý chỉ của Hoàng Thượng, cho nên vẫn phải hết sức nhẫnnại lắng nghe viên quan bên cạnh đang thao thao bất tuyệt.
Thậtkhó khăn mới tiễn được vị quan kia đi về, thì Bộc Dương Mạch lại bị đặcbiệt mời đến một nơi. Lông mày tuấn tú trên gương mặt Bộc Dương Mạch khẽ nhếch lên, dặn dò đám binh lính phía sau vài câu, xoay người đi theo gã sai vặt đến Ninh phủ.
Đối với Ninh phủ thì Bộc Dương Mạch lạinhư là khách quen, dễ dàng đi qua phủ đệ xa hoa, đã đến được sân nhỏ của Ninh Lạc. Bởi vì trước đó vài ngày Ninh Lạc đi ra ngoài trong thời tiết lạnh giá, cho nên giờ đây lại quay về yên thân trên chiếc giường thânquen của mình.
Nhìn thấy hảo huynh đệ của mình đến, Ninh Lạc nhanh chóng uống nốt chén thuốc còn dang dở.Trên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết gì lại hiện lên nụ cười ấm áp:“Dương Mạch, để huynh phải đến đây một chuyến, thật sự áy náy a!”
“Ninh Lạc, giữa ta và ngươi không cần phải khách sáo như thế! Ngươi vội vãcho người tới tìm ta như vậy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.” BộcDương Mạch nói, đỡ lấy Ninh Lạc đang cố gắng ngồi dậy, thấy sắc mặt hắnrốt cục cũng chuyển tốt hơn, trong nội tâm cũng không biết đang có tư vị gì.
Ninh Lạc ho nhẹ vài cái, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói ngày maihuynh phải lên đường, dọc đường đi nhớ phải cẩn thận. Còn có, ta nhờhuynh hãy chiếu cố thật tốt cho thay ta Phi Sắt.”
Sắc mặt Bộc Dương Mạch bỗng chốc trở nên nghiêm nghị,thái độ lạnh nhạt nói: “Trước đó vài ngày ngươi vừa thấy nàng ta xuấtcung, đã vội vàng chạy đến tìm nàng ta! Thân thể vừa tốt một tý, hiệntại lại ốm lăn ra đó! Bên cạnh Mộ Phi Sắt không phải còn có một Hồn Sưsao? Cũng không cần tới lượt ta chăm sóc nàng a!”
Trong nội tâmNinh Lạc biết hắn đây là lo lắng cho mình, cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: “Dương Mạch, nàng dù sao cũng là thê tử tương lai của ta, tuổinàng còn nhỏ mà đã gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy. Nếu như ta cốtình không quan tâm nàng, không phải làm cho người khác cười nhạo haysao?”
“Ngươi cũng thiệt tình! Không biết nữ nhân kia tốt ở chỗ nào, lại đáng giá cho ngươi để ở trong lòng như vậy?”
Vấn đề này Bộc Dương Mạch cũng nghĩ mãi không rõ. Tuy nói thân thể Ninh Lạc từ trước đến nay không được tốt, nhưng học thức cùng tài hoa của hắnkhông phải người bình thường có thể sánh bằng, cộng thêm thái độ quá mức lạnh nhạt kia, mà Mộ Phi Sắt lại là một bộ dáng lơ đễnh. Quả thực làhai người hoàn toàn không có một điểm tương đồng nha!
Nhưng trong đầu Ninh Lạc lại hiện lên tình cảnh lúchắn cố tình tỏ ra thân cận, thì bất ngờ trong con ngươi Mộ Phi Sắt chỉtoàn là vẻ kinh ngạc. Lúc này con ngươi màu hổ phách của Ninh Lạc hiệnlên quang mang cực nhạt. Đem suy nghĩ như có như không giấu ở đáy mắt,Ninh Lạc mơ hồ nói: “Nàng hoàn toàn không giống những nữ tử khác, khôngphải sao?”
Trong mắt Bộc Dương Mạch vốn là không nhìn được nhi nữ tình trường, trong lòng chỉ cảm thấy tính tình vị Mộ tam tiểu thư nàycay nghiệt lại quá mức lạnh lùng, không hề có bộ dáng của tiểu thư khuêcác, hừ lạnh một tiếng:
“Nàng không giống người thường? Ta lạicảm thấy nàng ta chỉ là tỏ vẻ thanh cao mà thôi! Ngươi không thấy bộdáng nàng ta lạnh nhạt đối với ngươi sao?”
Quen biết nhiều nămnhư vậy, Ninh Lạc đối với tính tình Bộc Dương Mạch lớn hơn mình một tuổi lại rất rõ ràng. Ở Kỳ Bình Tự, Mộ Phi Sắt đã lưu lại ấn tượng không tốt trong mắt vị thiếu tướng trẻ tuổi. Lần này lại chính là do huynh ấy hộtống Phi Sắt đến Thần Khí Chi Địa, trong nội tâm chỉ sợ lại tăng thêmmột phần ác cảm với nàng ấy. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu như vẻ đẹp củanàng bị nhiều người thấy được, thì chỉ sợ cơ hội của mình lại càng thêmkhó khăn mà thôi. [Đọc đến đây thấy anh Ninh Lạc quả nhiên phúc hắc, trái ngược với bề ngoài nha ))]
Ninh lạc ngồi trầm ngâm suy nghĩ, lại nhớ tới hình như Mộ Phi Sắt đối vớichuyện hôn sự của hai người có chút bài xích, trong nội tâm lại càngphiền muộn.Bộc Dương Mạch liếc mắt thấy thần tình u buồn của hảo huynhđệ, cho là vừa rồi mình nói sai điều gì, trong lòng cũng rất ảo não,không được tự nhiên nói ra lời an ủi: “Ta chẳng qua là nói ra những lờikhông suy nghĩ mà thôi. Chắc là nàng ta đang thẹn thùng với ngươi. Đúngchính là đang thẹn thùng a!”
Lờinói an ủi, trấn an của Bộc Dương Mạc làm cho Ninh lạc đang chìm đắmtrong suy nghĩ riêng của mình cũng phải bật cười. Ninh Lạc vốn là mộtngười khéo hiểu lòng người, nên cũng không nhẫn tâm nhìn Bộc Dương Mạchđang lộ biểu tình rối rắm, nhẹ giọng chuyển hướng chú ý của hắn. Haingười tiếp tục trò chuyện về chuyến đi xa lần này.
Năm mươi xelương thực lần này cũng không phải chuyện đùa, Bộc Dương Mạch chỉ có thể dẫn theo hai trăm tinh binh đi phía trước. Vạn nhất năm mươi xe lươngthực này bị bọn cướp nhìn đến, thì trên đường đi chắc chắn sẽ náo nhiệtkhông ngừng a!
Hai người cẩn thận nghiên cứu đối sách, không hẹnnhau mà cùng nghĩ tới có lẽ Hoàng thượng có thể còn ban thưởng khác.Trong lòng sâu sắc cảm giác được việc lần này không dễ, nên hai ngườicàng tích cực thảo luận.
Đây cũnglà điều mà ngoại nhân không hề biết được. Bên ngoài mọi người chỉ biếtNinh lạc là một công tử giỏi thơ văn, mà không hề biết hắn đối với binhthư cũng rất có năng lực. Mỗi người đều có một bộ mặt bí mật sau chiếcmặt nạ ngày thường, cũng như Mộ tam tiểu thư với biểu hiện bên ngoài vôcùng bình thường, nhưng đằng sau nàng còn có chiêu bài bí mật gì, thìkhông ai biết được a!
Chuyện hai người kia đang bận rộn suy nghĩđối sách để đảm bảo cho chuyến đi của Mộ Phi Sắt được an toàn, thì nàngcũng không hề biết gì. Nàng sẽ không hề ngờ đến vị hôn phu từ trên trờirơi xuống kia lại đối với mình để tâm đến như vậy!
Mà hiện giờMộ Phi Sắt cũng chỉ biết lao đầu vào chuẩn bị những gì cần thiết chochuyến đi sắp tới. Mộ Phi Sắt lại càng không ngờ vào lúc này, Giác Viễnđại sư và Thần Hữu thiên sư lại cùng nhau phái người đưa đến cho nàngmột lễ vật, mà trùng hợp chính là lễ vật của cả hai người đều chính làvật chí bảo mà các Hồn sư đều mơ ước tha thiết có được – Hồn thạch.
Nàng biết, Giác Viễn đại sư đương nhiên hiểu rõ tình trạng của mình, nên khi tặng nàng Hồn Thạch cũng không có gì khó hiểu. Nhưng lễ vật của ThầnHữu thiên sư này lại làm cho Mộ Phi Sắt lo lắng suy nghĩ, chẳng lẽ Lãohoàng đế biết được chuyện mình khôi phục lại được Hồn Nguyên Lực sao? Mộ Phi Sắt nhíu mày nghĩ ngợi. Ánh mắt bất giác nhìn Yến Minh mang theomột chút bất đồng.
Mộ Phi Sắt cũngkhông dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, nàng vận dụng Hồn nguyên lựcdò xét hai khối Hồn Thạch, khi nhìn thấy được nội dung chứa bên trong,lại vô cùng kinh hỷ. Đây đều là những kiến thức nàng cần có khi đi đếnThần Khí Chi Địa. Bên trong chứa đầy đủ thông tin về Thần Khí Chi Địa,những phương pháp trồng trọt, cho đến thủy lợi, còn có một bản giớithiệu đầy đủ về tất cả các động thực vật trong núi Ác Ma, kể cả nhữngloại huyễn thú quý hiếm, thuộc tính cơ bản và phương pháp thuần phục của từng loài.
Cái này cũng coi như giải quyết được không ít vấn đềcho nàng, cho nên Mộ Phi Sắt nhanh chóng viết thư cảm tạ hai vị đại sưthân phận tôn quý kia. Nhưng khi hoàn thành xong hai bức thư, Mộ Phi Sắt có chút lo lắng, trong thời này nàng lại quên mất một sự tình quantrọng, là mình phải cải thiện lại chữ viết của mình nữa nha!
Trong đầu lại đột nhiên nghĩ đến vị mẫu thânmang thân phận thần bí kia. Trước kia xuất phát một ngày, Mộ Phi Sắt lại đến nhìn xem Bích Lạc viện, có lẽ đây là lần cuối nàng nhìn thấy nơiđây! Dưới sự giúp đỡ của Hương Liên cùng Phú Quý, ba người bận rộn đemtất cả thư tịch trong phòng mẫu thân đều cất kỹ cẩn thận bên trong hànhlý đơn giản của Mộ Phi Sắt.
Tất cả mọi chuyện cũng đã sắp xếp ổnthỏa, bên trong Mộ phủ lại diễn ra một bữa tiệc đưa tiễn không mấy ấmáp. Hai vị phu nhân cùng Mộ Thanh Vận cũng bất đắc dĩ phải nói ra nhữnglời nói may mắn. Còn Mộ Hồng Thư có chút ngây thơ, nhưng trong nội tâmlại vô cùng sùng bái vị Tam tỷ bất ngờ được trở thành Đại Lĩnh chủ này.Dù sao thì tâm tư của hài tử cũng rất đơn thuần!
Sau khi ăn tốixong, Mộ Phi Sắt lại bị Mộ Thiên Hạc gọi vào thư phòng. Lão giả cũngkhông có dặn dò gì nhiều, chẳng qua là đưa cho Mộ Phi Sắt một Bạch Ngọcchỉ to bằng một nửa bàn tay.
Nhưng là Mộ Phi Sắt biết Bạch Ngọc này tượng trưng cho thân phận của Mộ giagia chủ. Có Bạch Ngọc này trong tay, nàng có thể điều động sự giúp đỡcủa Mộ gia tại phụ cận gần nhất Thần Khí Chi Địa.
Mộ Phi Sắt không nói gì chỉ lặng lẽ tiếp nhận, trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cơ hồ là một đêm này Mộ Phi Sắt đều không chợp mắt. Đáng lẽ ngày mai nàngcó thể thoát khỏi Mộ phủ như đầm nước sâu này, thì tâm tình phải vui vẻphấn chấn mới phải. Nhưng hiện tại trong lòng Mộ Phi Sắt lại vô cùnglạnh nhạt.
Trời mới tờ mờ sáng, Mộ Phi Sắt cáo biệt mọi người,ngồi trong xe ngựa đã chuẩn bị tốt, trực tiếp đi về hướng cửa nam của Ám Vũ hoàng thành.
Một đội binh sĩmang theo tư thế oai hùng bảo vệ đoàn xe ngựa, dẫn đầu là một vị thiếutướng anh tuấn trẻ tuổi đang ngồi trên con hắc mã. Nhìn thấy đoàn ngườitừ trong Ám Vũ hoàng thành đi ra. Bộc Dương Mạch lạnh nhạt gật đầu, đemmười tinh binh vây quanh hộ tống cỗ xe ngựa có Mộ Phi Sắt ở bên trong.Đoàn người ngựa thẳng hướng Thần Khí Chi Địa đi tới.
Hương Liêncùng Phú Quý đang ngồi cùng xe ngựa với Mộ Phi Sắt đột nhiên phát hiện,nét mặt của tiểu thư bỗng nhiên nổi lên một nụ cười nhạt, so với ánh mặt trời dường như còn sáng lạn hơn.
Trong lòng Mộ Phi Sắt vui sướng mặc niệm: Xin chào tạm biệt, Ám vũ hoàng thành!