Dung Sắc

Chương 7



Dung Trạch đã ghi nhớ những lời đó, hoặc là do hắn thật sự yêu cơ thể ta, không những hắn không đến đại lễ sắc phong hoàng hậu, mà chạy đến chỗ ta “lăn qua lăn lại”, mỗi lúc một mạnh hơn.

Ta khó chịu, dùng móng tay cào vào cổ hắn:

“Bệ hạ còn bao nhiêu sức lực chưa dùng đến thế?”

Động tác của hắn vẫn không dừng lại, cúi người xuống cắn vào chóp mũi ta: “Ta ở chỗ nàng dùng hết lực rồi, tối nay mới có thể trốn tránh.”

Hừ.

“Bệ hạ đúng là trăm công nghìn việc, rất bận rộn.”

Hắn cưởi: “Nếu nàng còn cứ châm chọc ta như vậy, ta sẽ nghĩ là nàng đang ghen đấy.”

Sau cái ngày ở Ngự thư phòng ấy, hắn rất thích dùng câu đó để chẹn họng ta lại. Chỉ cần ta mới mỉa mai hắn một chút là hắn lại xuyên tạc ý là ta đang ghen.

Quả thật không biết xấu hổ.

Ta không thèm để ý đến hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ đến khi rời đi mới để lại một câu nói kì lạ: “Nàng luôn nói ta là trả thù nàng năm đó, nhưng năm đó giữa ta và nàng đâu có thù oán gì.”



Ta và hắn năm đó sao lại có thể nói là không có thù oán gì?

Lúc nhỏ, ta rất ngang ngược, hống hách, cho nên dù sự tồn tại của Dung Trạch chỉ là để người khác ức hiếp, thì người đó cũng chỉ có thể là ta. Những lúc không vui ta thường đánh mắng hắn, dùng mọi thủ đoạn để làm nhục hắn. Lúc đầu hắn còn hỏi ta tại sao làm vậy, ta biết chỉ có làm như vậy trong lòng ta mới vui vẻ được một chút.

Hắn im lặng hồi lâu rồi quỳ xuống trước mặt ta, vén tay áo lên, để lộ ra cánh tay mảnh khảnh trắng nõn: “Chỉ cần công chúa có thể cảm thấy vui vẻ.”

Hành động đó của hắn bảo ta làm sao vui vẻ được, ngược lại còn tức giận đá hắn một cái ngã xuống đất: “Lẽ nào Xương quốc các người cử một nô tì đến sao?”

Hắn chống tay ngồi dậy, mím môi nói: “Công chúa không vui.”

“Vậy ngươi có biết làm thế nào để ta vui vẻ không?”, ta cúi người xuống, vuốt ve khuôn mặt hắn, nhẹ nhàng cười nói, “Phản kháng, Dung Nô. Bị ức hiếp mà không phản kháng thì không vui chút nào. Ngươi nhìn xem, mấy ca ca kia của ta, chính là vì ta biết phản kháng, mới vui vẻ như vậy.”

Nhưng năm đó từ đầu đến cuối hắn không hề phản kháng, cho nên không có gì thú vị cả, vì vậy mà ta cũng không đánh hắn nữa.

Còn bây giờ, nếu như hắn cảm thấy năm đó không có hận thù gì, vậy thì ta sẽ từ từ tính hận ở hiện tại với hắn.

Nói thật, ta không hề có tình cảm gì hoàng huynh của ta, nhìn ai cũng không có tố chất làm vua của một nước.

Càng huống hồ, bọn họ đều xa lánh ta, đến cả tình thân cũng không có một chút gì để nói. Do vậy, khi Dung Trạch giết gia tộc ta, ta không hề ghi hận, cũng không thấy vui.

Nhưng hắn diệt quốc của ta, giam lỏng ta trong chốn thâm cung này, ta rất hận.

Hắn luôn nhắc đi nhắc lại rằng ta là công chúa, giống như đang nhắc nhở ta cho dù có là công chúa, thì cũng chỉ là công chúa của nước đã diệt vong.

Công chúa như ta, đến cả con dân của mình cũng không bảo vệ được.

Cao Trường Phong cũng muốn phục phù, sau khi nghe những lời ta nói hôm đó, bằng mồm mép láu lỉnh của mình, hắn cấu kết với một số đạu thần trong triều, âm thầm bành trướng thế lực từng chút từng chút một. Về phần binh quyền, hắn đã để mắt tới Tần Diệp, và thuận tiện cũng bảo ta để mắt tới Tần Nhàn.

Tần Nhàn, không nhắc ta cũng quên mất con người này.

Sau khi nàng ta tiến cung làm hoàng hậu, hai ngày liên tiếp Dung Trạch nghỉ ngơi ở Khôn Ninh cung của nàng ta. Chỉ có điều ban ngày ở chỗ của ta, ban đêm lại tới chỗ nàng ấy, cũng không biết rốt cuộc là có dã tâm với ai. Ngày thứ ba, Tần Nhàn phái người tới mời ta qua đó, nói là muốn gặp ta.

Ta sớm đã bỏ ngoài tai những lời đó, ta không được tính là người của hậu cung, cũng không đến lượt nàng ta quản, thỉnh an hai hôm trước, ta cũng không tới. Nàng ta liền la ó, đến gây chuyện với ta.

Ta đành tới đó cho qua chuyện. Khi ta đến, Minh quý phi cũng ở đó, thấy ta đến liền che miệng cười.

Con nha đầu này.

Tần Nhàn dáng vẻ đoan trang tao nhã, mặc lễ phục của hoàng hậu ngồi ở đó, cũng có khí chất của bậc mẫu nghi thiên hạ. Nhưng câu nói đầu tiên đã chạm tới chuyện không vui của ta:

“Nghe danh Trường Ninh công chúa dung sắc vô song, hôm nay được gặp, quả là như vậy.”

Câu nói này sao lại giống với những gì Dung Trạch đã nói thế?

Ta nghe không lọt những lời này: “Nhưng lời này của hoàng hậu nương nương thật kì lạ, ta và người đã sớm gặp nhau ở hoàng cung của Thuỵ quốc, không nên nói những lời khách sáo như vậy.”

Năm đó, phụ hoàng ta có ý ban hôn cho nàng và một hoàng huynh của ta. Nàng ta và ca ca nàng đến tận hoàng cung làm loạn, chính vì không muốn gả đi, nói cái gì mà không muốn đặt chân vào chốn thâm cung, chỉ nguyện tìm một người xuất thân bình thường.

Tần Nhàn có chút ngại ngùng: “Là bổn cung mạo muội rồi.”

“Thực sự là nương nương mạo muội rồi.”

Nàng ta còn mạo muội hơn, tìm ta tới để thay ta xin Dung Trạch một vị phần, đã vậy còn muốn trưng cầu ý kiến của ta. Nàng ta chính là vì Dung Trạch thường xuyên chạy đến chỗ ta mà trong lòng ghen ghét, nên đã tìm ta để đối phó.

Ta cười nói: “Vẫn phải đa tạ nương nương đã quan tâm. Tuy rằng trong cung ít nữ quyến, nhưng người cũng không cần đặt hết tâm tư lên đầu bổn cung. Nương nương nếu nhàn rỗi như vậy, có thể tổ chức tuyển tú cho bệ hạ, tìm người mới tiến cung, sẽ khiến trong cung này náo nhiệt hơn một chút. Loại vị phần gì đó, bổn cung thực sự không có hứng thú.”

Lời nói khó nghe tới mức Tần Nhàn không thể cười nổi nữa. Thật trùng hợp ta cũng không muốn ở đây thêm, nói xong ta liền đứng dậy rời đi.

Vừa ra khỏi Khôn Ninh cung, Minh quý phi đã đuổi tới, vẻ mắt cáu giận: “Cao Nhược Vân, ngươi vừa làm gì thế, nói kiểu đó sao, hoàng hậu nương nương cũng vì thấy ngươi đáng thương nên muốn tốt cho ngươi.”

Khuôn mặt ta lộ ra vẻ quỷ quyệt: “Triệu Minh Minh, ta và ngươi rất thân quen sao? Hôm nay trên người ta vẫn khoác áo được dệt từ lụa Cẩm Vân đấy.”

“Ngươi không cần cố ý chọc tức ta, xem ra ngươi cũng chỉ được cái mạnh miệng.” Nàng ta vừa nói vừa vuốt ve tay ta, “Hơn nữa, ta đã nghe nói rồi, ngươi làm cho bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, thất sủng gần nửa tháng, phải đặc biệt chạy đến ngự thư phòng cầu xin. Trước đây, ta thật sự bất mãn với ngươi, nhưng xem ngươi bây giờ ti tiện như vậy, cũng nghe nói hồi nhỏ ngươi sống rất thê thảm, ta liền đại lượng từ bi bỏ qua cho ngươi.”

Trên khuôn mặt nàng ta thật sự hiện lên vẻ xót thương, làm ta tức cười, “Ý của ngươi là, hôm nay ngươi và Tần Nhàn làm vậy, chính là đang thương hại ta?”

“Cũng không thể nói như vậy được, hoàng hậu nương nương lương thiện, cảm thấy nếu ngươi có vị phần thì những ngày sau sẽ sống tốt hơn một chút. Bằng không, ngươi xem bây giờ tiền triều hậu cung đều nghĩ ngươi là hồ ly mê hoặc hoàng…”

Ta khó chịu mà ngắt lời nàng ta: “Có thể trở thành hồ ly mê hoặc bệ hạ cũng là bản lĩnh của ta. Hơn nữa ta sống cũng rất tốt rồi, không cần đến sự thương hại của các người đâu. Nếu ngươi tin tưởng Tần Nhàn đại nhân đại lượng như vậy thì nên tránh xa ta ra một chút. Ta rất xui xẻo.”

Triệu Minh Minh không nghe, vẫn quấn lấy ta ríu ra ríu rít. Không biết Tần Nhàn đã kể cho nàng ta những chuyện gì về quá khứ của ta mà lại có thể làm lòng nhân hậu của nàng ta trào dâng đến vậy, đến mức mà nàng ta tưởng những gì ta nói với nàng ta vào hôm ở bên hồ là ta đang quan tâm đến sự an nguy của nàng ta.

Không phải như vậy, ý của những câu ta nói hôm đó là, với tình hình đó, ta hoàn toàn khônhg thể đẩy nàng ta xuống hồ, sau đó viện cớ mặt đất trơn trượt nàng ta tự ngã xuống. Kết quả, Triệu Minh Minh vẫn không tin, nói rằng rõ ràng là vì ta phải trải qua tuổi thơ bất hạnh nên mới sinh ra tính khí bộc trực như thế.

Ta chợt nhận ra rằng, hoá ra Tần Nhàn thêm mắm dặm muối vào câu chuyện quá khứ của ta rồi kể cho Triệu Minh Minh nghe chính là ta nàng ấy thương hại ta. Tần Nhàn biết rõ ràng thứ ta ghét nhất chính là sự thương hại của người khác.

Mặc dù ta không có tâm tư tranh sủng, nhưng đại lễ này không trả thì không hợp tình hợp lí.

Do đó, vài ngày sau, khi Dung Trạch đến tẩm cung của ta, ta thuận miệng nhắc đến chuyện ban ngày nhìn thấy Tần Diệp và Tần Nhàn ở ngự hoa viên nói chuyện với nhau.

Tần Diệp sắp xuất chinh, trong thời gian này, mỗi ngày hắn đều tới thăm người muội muội bảo bối.

Dung Trạch đang nằm nửa người trên giường nghịch tóc ta, vừa nghe tới đã nheo mắt lại:

“Sao đột nhiên nàng nhắc tới hắn làm gì?”

Ta dựa vào ngực hắn, tiện dùng ngón tay vẽ vẽ vài vòng tròn trên đó, “Bệ hạ không phải là luôn hiếu kì muốn biết ta thường ngày hay làm gì sao? So với việc để nô tài bẩm báo, thì chi bằng để ta đích thân nói cho bệ hạ nghe.”

“Vậy nàng nói ta nghe.”

“Ta và Tần tướng quân là chỗ quen biết cũ, nên nói chuyện phiếm vài câu, ta chúc ngài ấy sớm ngày khải hoàn, ngài ấy nhắc ta giữ gìn sức khoẻ. Không thể khong nói, Tần tướng quân là một nam nhân hiếm có, tướng mạo đầy khí phách, đã vậy lại còn túc trí đa mưu, văn thao võ lược…”

Những lời định nói sau đó bị Dung Trạch cắt ngang, hắn nâng cằm ta lên cắn một cái: “Nàng đây là đang cố tình làm ta tức giận đúng không?”

“Làm gì có chuyện đó.” Ta cười rồi cắn môi dưới hắn, “Ta là thấy Tần tướng quân tài trí, văn võ song toàn như thế, vậy mà lại chẳng có ai bên cạnh bầu bạn, thật là đáng thương. Bệ hạ lại nhàn rỗi như vậy, chi bằng ban cho ngài ấy một hôn sự.”

“Nàng đang nghĩ cho hắn à.” Ta nghe không ra trong lời nói của Dung Trạch có ý gì.

Ta chỉ cười: “Ta làm yêu nữ hoạ quốc lâu như vậy, hiếm khi mới giúp được bệ hạ, bệ hạ không thích sao?”

Dung Trạch muốn Tần Diệp đánh trận cho hắn, nếu như thêm một mối hôn sự nữa, thì càng tin tưởng hơn.

Hắn nghe xong, vòng tay qua eo ta cười: “Cao Nhược Vân, ta có thích hay không, trong lòng nàng nên rõ nhất mới phải. Ta hi vọng nàng sẽ suy nghĩ kĩ hơn về kế hoạch trong lòng nàng.”

Ta có thể có kế hoạch gì chứ? Có điều là ta thấy Tần Diệp thương muội muội mình như vậy, muốn để một nữ nhân ở cạnh hắn để chia cách hai huynh muội họ.

Cao Trường Phong từng nói với ta, Tần Diệp đối với muội muội bảo bối của hắn, năm đó khi hay tin Tần Nhàn được ban hôn hắn là người kích động hơn ai hết. Nhưng hai người họ đích thực là huynh muội ruột, người bên cạnh chỉ có thể nói bọn họ huynh muội tình thâm, không dám suy luận linh tinh.

Nhưng ta lại dám, hôm đó ở ngự hoa viên nhìn thấy hắn kéo tay Tần Nhàn, tình ý trong ánh mắt không đơn thuần chỉ là tình huynh muội ruột thịt.

Ta vốn định nhìn thêm một chút, kết quả nha đầu Triệu Minh Minh lại tới đúng lúc, hỏi ta đang nhìn gì thế. Ở góc độ của nàng ta không nhìn thấy Tần Nhàn, chỉ thấy tần Diệp, ta không trả lời, liền nghe nàng ta nói:

“Tần tướng quân có người trong lòng rồi sao? Ánh mắt đó giống hệt ánh mắt bệ hạ nhìn ngươi.”

Ta kinh ngạc quay đầu lại, nhìn nàng ấy chằm chằm.

“Ngươi đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta.” Tần Diệp và Tần Nhàn sớm đã không thấy đâu, nàng ta vẫn ở đó lảm nhảm. truyện đam mỹ

“Lúc đầu bệ hạ cấm túc ta, sau đó ta không còn hảo cảm với người nữa nên cũng lười tranh giành với ngươi. Cao Nhược Vân, ta nói cho ngươi biết, tuổi thơ bất hạnh không phải là lỗi của ngươi, bệ hạ cũng là thật lòng đối tốt với ngươi, ngươi đấy, cũng đừng lúc nào cũng xù lông nhím lên…”

Ta cười ngắt lời nàng ta: “Ta thấy hôm nay thời tiết không tồi, trong cung có người nên chết rồi.”

Triệu Minh Minh vụt đi như bay.

Ta cảm thấy con người này bất thường hơn ta, ít nhiều cũng có chút bệnh.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv