Lần thứ nhất tỏ tình cùng hắn, Bạch Hy liền đau đớn mất đi phân nửa bất động sản cùng địa vị trong gia tộc. Hắn bị trục xuất, trở thành một kẻ lang thang đầu đường xó chợ, tàn tạ không tưởng tượng nổi. Lần thứ hai Diệp Ý Tiêu tỏ tình, Bạch Hy lại một lần nữa gặp xui xẻo. Hắn từ công trường cao chót vót mà ngã xuống, bị cây thép xuyên qua bụng, tưởng chừng là mất mạng. Đến lần thứ ba Diệp Tiêu tỏ tình, Bạch Hy nổi cơn cuồng phong mà gào lên: ”Diệp Ý Tiêu, mời ngươi lẳng lặng mà xéo đi! Cái gọi là yêu của ngươi lão tử còn chưa lãnh giáo đủ hay sao!”
Bạch Hy hắn cho rằng, cứ mỗi lần Diệp Ý Tiêu tỏ tình cùng hắn là hắn lại gặp xui xẻo, cứ như tên họ Diệp kia chính là khắc tinh của đời hắn. Hắn cho rằng Diệp Ý Tiêu mặc dù ngọt ngào đường mật nhưng nhất định là có lẫn đường mật, tuyệt đối là không được đụng vào, không được tiếp xúc.
Nói là nói vậy thôi, Bạch Hy kia cuối cùng vẫn không thể cự tuyệt, không thể nào chống lại được sự cám dỗ ngọt ngào của Diệp Ý Tiêu. Mặc dù biết là độc dược mà vẫn cam tâm tình nguyện mà chui đầu vào lưới tình. Thật là mất mặt a. Đối với hắn bây giờ mà nói, cuộc sống sau này và mai sau, cư nhiên không thể thiếu Diệp Ý Tiêu.
Bình luận truyện