"Tại sao? Anh Bạc, em vẫn còn là trẻ con! Cảnh tượng vừa rồi thật bẩn!"
"..."
Bạc Cảnh Xuyên hơi nhíu mày, Ân Duệ Tước theo bản năng ngậm miệng lại, ánh mắt đảo tứ tung, nhấc chân đá một phóng viên bên cạnh: "Còn đứng đơ ra đấy làm gì, một tin tức sốt dẻo như vậy mà còn không nhanh chân đi xem!"
Một lời nhắc nhở làm mọi người tỉnh mộng.
Các phóng viên vội vàng chen chúc vào phòng, điên cuồng chụp ảnh.
Sau đó, Bạc Cảnh Xuyên xoay người lại, cúi đầu nhìn Thẩm Phồn Tinh, ánh mắt đen như mực nhìn cô: "Thấy rồi?"
Thẩm Phồn Tinh không chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên: "A... Vâng... Khó có thể tránh khỏi..."
"Trở về rửa mắt!"
"..."
"A___"
"Cút ra ngoài!"
"Cút ra ngoài cho tôi!"
Một lát sau, trong phòng truyền ra tiếng hét sợ hãi của Lâm Phỉ Phỉ.
Thẩm Thiên Nhu dựa vào tường, nghe thấy tiếng hét thì cả người run lên, vội vàng chui vào vòng tay Tô Hằng.
"Anh Hằng, em mệt quá, em muốn nghỉ ngơi, anh đưa em về có được không?"
Tô Hằng dùng hai tay đỡ lấy vai Thẩm Thiên Nhu, gương mặt tuấn tú tái nhợt, mười ngón tay gần như đâm vào da thịt cô ta.
"Anh Hằng, đau..."
Thẩm Thiên Nhu cau mày, giọng nói yếu ớt vang lên.
Tô Hằng cúi đầu nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén gần như có thể đâm thủng cả người Thẩm Thiên Nhu.
Thẩm Thiên Nhu căng thẳng, vội ôm chặt lấy Tô Hằng, hoảng hốt nói: "Anh Hằng, anh Hằng, chúng ta rời khỏi đây trước được không? Em không muốn ở lại đây..."
Tuy nhiên cô ta không có cơ hội để rời đi, bởi vì Trần Ngân Sâm bị thương, hơn nữa còn vừa cùng Lâm Phỉ Phỉ "vận động" kịch liệt, bây giờ đã hôn mê bất tỉnh. Có người gọi xe cấp cứu, một lát sau anh ta được bọc chăn mang ra ngoài.
...
Một đám phóng viên vây quanh Thẩm Thiên Nhu.
"Xin hỏi Thẩm Thiên Nhu tiểu thư, nếu như Trần Ngân Sâm và Lâm Phỉ Phỉ ở cùng nhau, tại sao cô lại đến gõ cửa phòng chị gái Thẩm Phồn Tinh của cô?"
Thẩm Thiên Nhu tái mặt, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận:
"Tôi không biết, lúc đó Phỉ Phỉ nói cho tôi! Tôi sợ chị gái mình gặp chuyện không may..."
"Căn cứ theo những lời Tề Dao dao nói, cô ta rõ ràng nói dối chuyện nhìn thấy Trần Ngân Sâm vào phòng Thẩm Phồn Tinh, cô ta không biết gì về Trần Ngân Sâm! Tuy nhiên, cô ta lại miêu tả rất chính xác Trần Ngân Sâm mặc một bộ vest màu xám, màu của áo sơ mi cũng mô tả rất chính xác. Xin hỏi, đây có phải là do cô lên kế hoạch từ trước không? Hoặc là nói, cô đã gặp Trần Ngân Sâm từ trước?"
Mỗi một phóng viên đều giống như một thám tử. Chuyện này có quá nhiều sơ hở, bọn họ mỗi người hỏi một vấn đề, vấn đề nào cũng như nhát dao đâm vào người Thẩm Thiên Nhu.
Thẩm Thiên Nhu tái mặt, lắc đầu: "Tôi không biết, tôi không biết gì cả."
"Nếu cô nói tất cả mọi chuyện hôm nay đều do Lâm Phỉ Phỉ sắp xếp, vậy thì tại sao cô ấy lại tự sắp xếp mình ở cùng một chỗ với Trần Ngân Sâm?"
"Tôi không biết... Tôi cũng rất bất ngờ vì những chuyện xảy ra đêm nay... Tôi không biết tại sao Phỉ Phỉ lại làm chuyện này? Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, nhưng lại lợi dụng tôi để hãm hại chị gái tôi..."
Thẩm Phồn Tinh đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ này của Thẩm Thiên Nhu, khẽ cười lạnh.
"Thẩm Thiên Nhu!" Một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó một bóng người mảnh mai lao ra khỏi phòng!
Thẩm Thiên Nhu biến sắc: "Phỉ Phỉ..."
Lâm Phỉ Phỉ nắm lấy quần áo của Thẩm Thiên Nhu, chật vật hét lên:
"Tại sao lại thế này? Cậu nói cho mình biết tại sao lại thế này? Sao Trần Ngân Sâm lại ở trong phòng mình? Anh ta không phải đáng lẽ ra nên ở trong phòng Thẩm Phồn Tinh sao? Tại sao lại ở trong phòng của mình!!!"