“Ô hay, ông ăn nói kiểu gì vậy, nói ai không phải loại mặt hàng thế?”
Ân Duệ Tước nghe xong câu này liền không vui vẻ, cầm một tờ bài trong tay, phi về phía hiệu trưởng như một trò đùa quái đản, không hề có chút kính trọng.
“Không không không, tôi sai rồi, sai rồi…”
“Còn gì nữa?” Bạc Cảnh Xuyên lại bình tĩnh nói.
“Còn có… còn có…”
Hiệu trưởng đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, vắt não suy nghĩ, nhưng lại không tài nào nghĩ nổi.
“Cậu Bạc… tóm lại chuyện này từ đầu đã là một hiểu lầm, là do chúng tôi không làm rõ tình hình, làm phiền đến các vị, thực sự xin lỗi! Tôi đi ngay đây! Đi ngay đây!”
Hiệu trưởng vội cười xòa, định quay ngoài rời đi.
“Muốn đi, thfi đi xa một chút, tốt nhất là vĩnh viễn đừng về ngôi trường này nữa.”
Giọng nói nhàn nhạt của Bạc Cảnh Xuyên chậm rãi vang lên, hiệu trưởng đơ luôn tại chỗ, vẻ mặt đầy sự hoảng sợ.
“Ý của cậu… là… là gì?”
Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn mấy lá bài trên tay, sau đó rút một lá ra ném xuống bàn, lá bài là con J nhép.
“Chẳng có ý gì cả! Chỉ là sống bao nhiêu năm nay chưa từng được hiểu biết phong sát toàn xax hội là gì, cảm thấy được thêm kiến thức.”
Mọi người hít một hơi lạnh, cảm thông nhìn hiệu trưởng.
Thật là xui xẻo, là người cuối cùng đến, nhưng lại là người gây họa lớn nhất.
Có điều…
CEO Bạc như vậy… là đang trút giận thay cô Thẩm sao?
Họ có quan hệ gì vậy?
Nhưng sau đó họ lại hiểu rõ, hiện tại xem ra đương nhiên là quan hệ bạn bè đánh bài với nhau.
Còn về chuyện mấy người này tại sao lại cùng nhau đến đây, thì còn phải đào bới cụ thể hơn!
“Cậu Bạc! Đây đúng là hiểu lầm, cậu không thể làm như vậy!” Hiệu trưởng hoàn toàn luống cuống tay chân.
Nhưng Bạc Cảnh Xuyên lại không thèm quan tâm ông ta nữa, lại rút ra một con J rô ném lên bàn.
“Cô Lương, có biết người đứng ra làm chứng không?”
Lương Nhứ Nhi cau mày suy nghĩ một lúc lâu, “Hình như tên là Tề Dao Dao… tôi cũng không rõ…”
“Chuyện trong ngành giải trí tôi không quan tâm, quay về nói vưới Đình Sâm một tiếng, cậu ấy sẽ biết phải làm thế nào.”
Lương Nhứ Nhi che miệng cười, “Cần gì phải nói cho Đình Sâm, chỉ là một ngôi sao bé không có tiếng tăm mà thôi, phong sát chẳng phải là một câu nói của CEO Bạc thôi.”
“Để Đình Sâm giải quyết.” Bạc Cảnh Xuyên thấp giọng nhắc lại.
“Được thôi.” Lương Nhứ Nhi nhìn ra tâm trạng của Bạc Cảnh Xuyên quả thực không tốt, nên đồng ý làm theo.
Cách đám người, Tề Dao Dao gục xuống sàn.
Phong sát…
Cô ta chỉ vì để nhận được quảng cáo son bóng màu hồng đào của Thẩm Thiên Nhu mà thôi, tại sao đột nhiên lại bị phong sát cơ chứ?!
Nhưngngay cả cơ hội để khóc kể lể cô ta cũng không có, đời này chắc chắn xong rồi.
Bạc Cảnh Xuyên im lặng một lúc, cầm lá bài J cơ lên nhìn một lúc lâu.
Còn Tề Dao Dao lúc này lại đột nhiên bước lên nắm lấy vạt áo váy của Thẩm Thiên Nhu, “Chị Thiê n Nhu, em không muốn bị phong sát, cầu xin chị, cầu xin chị hãy giúp em!”
Thẩm Thiên Nhu lúc này cũng rất căng thẳng, động tác này của Tề Dao Dao, còn làm cô sợ hơn nữa, đến mức suýt thì ngất đi.
Đáng chết, cô ta đột nhiên xông lên như vậy là muốn hại chết cô ta sao?!
“Dao Dao, cô bình tĩnh đã…”
Lúc này phóng viên đứng bên cạnh thông minh mở mồm.
“Chẳng trách ra mắt được 5 năm rồi, đến nay vẫn là sao tam lưu! Cũng không nghĩ rằng kết cục ngày hôm nay của cô rốt cuộc là ai đã hãm hại, thực sự đã đắc tội phải ai, lại có ai có thể cứu cô… Bây giờ vẫn còn đi hôm chân người khác cầu xin…”
Tiếng khóc của Tề Dao Dao đột nhiên thu hồi, sắc mặt của Thẩm Thiên Du cũng bỗng nhiên tái mét.
Lời nói của phóng viên đó không rõ ràng, nhưng thành công khiến tất cả mọi người đang sợ hãi đều phản ứng lại.