Khuôn mặt điên đảo chúng sinh của Bạc Cảnh Xuyên trong nháy mắt tối sầm lại.
“Bạc Cảnh Xuyên, anh thực sự không biết em muốn Alpaca với anh là ý gì sao?”
Ngựa cỏ bùn?
Người phụ nữ đó, đang mắng anh?
Lập tức bấm số điện thoại của Thẩm Phồn Tinh.
“Em mắng anh?”
Thẩm Phồn Tinh dừng lại một chút, phản ứng này thật là chậm.
Dựa vào trước bàn làm việc, cô hơi cong môi, phủ nhận.
“Em nào có mắng anh? Mắng anh cái gì?”
“.....” Đầu dây bên kia không lên tiếng.
Thẩm Phồn Tinh mím môi nín cười, mong đợi một vài lời thô tục quá quắt thốt ra từ miệng anh.
“Em cứ đắc ý đi. Sớm muộn gì em cũng phải trả giá lớn, nhớ ghi lại trước, đến lúc đó cùng nhau trả nợ.”
Dường như đoán được Thẩm Phồn Tinh đang cười, Bạc Cảnh Xuyên sau một lúc im lặng, lên tiếng, nhưng lại đầy ý nghĩa khoái trá.
Nụ cười trên mặt Thẩm Phồn Tinh hơi khép lại, một tay cầm điện thoại, đỏ mặt nhẹ giọng nói:
“Mấy ngày nay công ty sẽ rất bận, mấy ngày nay anh đừng tới đón em, cảm thấy thả lỏng một trận, cả người đều cảm thấy có chút khó chịu.”
Nghe vậy, Bạc Cảnh Xuyên nhíu mày, “Sau này em sẽ là bà chủ Bạc, chuyện em phải làm không phải là làm việc, mà phải học cách sống phóng túng như thế nào.”
Thẩm Phồn Tinh khẽ cong môi, “Anh như thế là sẽ chiều hư em.”
“Đó là chuyện cả đời.”
Giọng Bạc Cảnh Xuyên rất bình thản, giống như đang nói một chuyện bình thường vậy.
Trong lòng Thẩm Phồn Tinh hơi ấm lên, ý cười trong mắt càng ngày càng dịu dàng.
“Cứ quyết định như vậy đi, em biết bên kia anh cũng rất bận, sau này anh không cần lúc nào cũng nuông chiều em như vậy.”
Quả thực Bạc Cảnh Xuyên rất bận, kể từ khi tiếp quản công ty, rất nhiều chuyện cần anh bắt tay vào làm.
Các hạng mục lớn hiện đang được công ty tiến hành, cùng với vài hạng mục sẽ phát triển sau này, đều phải bắt tay làm.
Thẩm Phồn Tinh ở bên này thật sự rất bận, không lâu sau khi cúp điện thoại, mấy quản lý bộ phận liền gõ cửa bước vào, tiếp tục trao đổi công việc.
Lịch trình mấy ngày nay của Sở Diệc đều được sắp xếp vào buổi chiều, Thẩm Phồn Tinh cử Diệp Minh tới giúp Tiểu Triệu trông chừng Sở Diệc, dưới tình huống bình thường, chỉ cần để Sở Diệc ngủ đủ giấc, cậu ta sẽ làm việc theo phép tắt.
Cô vẫn luôn bận rộn, khiến suýt nữa đã quên mất gần đây còn có lễ kỷ niệm thành lập trường.
Nếu không phải nhìn thấy bị Hứa Thanh Tri giữa chừng bắt ra ngoài ăn trưa trong lúc bận rộn, trong lúc vô tình nhắc tới chuyện này, cô thật sự đã quên mất.
Hứa Thanh Tri ăn no bụng, cầm ly nước nhìn nhìn, thản nhiên nhìn cô, “Trước kia vẫn luôn mập mờ không cho tới một câu trả lời chính xác, thế nào, kỷ niệm thành lập trường cậu đi không?”
Thẩm Phồn Tinh im lặng không bao lâu, liền gật đầu, “Đi. Công ty hiện đang có kế hoạch ký hợp đồng với nghệ sĩ, đi đến trường học sưu tầm dân ca, có tư chất không tệ, liền nghĩ cách nói chuyện.”
“Được thôi, vậy đến lúc đó cậu phải củng cố tâm lý, trước đây tớ đề nghị bảo cậu đi, là cảm thấy cậu không cần thiết phải né tránh ai, cậu vốn thẳng thắn vô tư, không cần bởi vì người khác mà trói buộc mình.”
“Tớ biết.”
----
Cho dù bạn nghèo túng cũng được, đầy vinh quang cũng thế, kỉ niệm đáng giá nhất, đáng trân trọng nhất, đẹp đẽ, khao khát vô hạn, vẫn là quãng thời gian tuổi trẻ.
Ai cũng không ngoại lệ.
Kỷ niệm thành lập trường đại học T, các cựu học sinh đều mong ngóng trông chờ.
Hy vọng gặp lại những người bạn cũ, hy vọng gặp lại mối tình đầu của mình, hy vọng sẽ sống lại quãng thời gian tuổi trẻ của mình, đồng thời cũng không thiếu không khí xã hội ----
Ai hòa hợp tốt hơn, ai thành công hơn, ai sẽ nhận được nhiều lời khen tặng nhất trong ngày hôm đó, ai sẽ trở thành chuyện buồn cười nhất trong ngày hôm đó.