"Tôi rất vừa ý cô."
Bùi Dao Trì hơi bối rồi: "Cái gì?"
Thẩm Phồn Tinh bước lên mấy bước lại gần cô ta, Bùi Dao Trì bị khí thế tỏa ra từ người cô làm chấn động!
Càng đến gần càng nhận ra được sự lực uy hiếp, cô ta vô thức lùi về sau.
Nhưng Thẩm Phồn Tinh lại dừng bước, dựa theo ánh đèn nhìn cô, giọng nói trong trẻo từ từ vang lên.
"Làm nghệ sĩ dưới quyền tôi, thế nào?"
"Cái gì?"
Lần này nghe thấy rất rõ ràng.
Nhưng Bùi Dao Trì lại không hiểu ý của Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh khẽ cười, từ trong túi lấy một tấm danh thiếp đưa cho Bùi Dao Trì.
Bùi Dao Trì vô thức nhận lấy.
"Đi theo tôi, tôi sẽ không để cô chỉ là một ngôi sao hạng ba."
Bàn tay đang cầm danh thiếp của Bùi Dao Trì siết chặt lại, qua ánh đèn có thể nhìn rõ tên người trên danh thiếp.
"Tôi không có tiền thuê cô."
Thẩm Phồn Tinh nhếch môi, nhàn nhạn nói: "Không, là tôi kí hợp đồng với cô."
Bùi Dao Trì nghe vậy, lập tức hiểu ra Thẩm Phồn Tinh muốn làm gì, cô ta không dám tin.
"Cô..."
Thẩm Phồn Tinh gật đầu: "Nghĩ xong thì đến tìm tôi."
Bùi Dao Trì cúi đầu nhìn lại tấm danh thiếp trong tay, lúc ngẩng lên đã thấy Thẩm Phồn Tinh xoay người rời đi, mà cách đó không xa, một chiếc Bentley đã đỗ ở đó từ bao giờ.
Cửa sổ xe đang mở, cô ta chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng người lái xe. Sau đó Thẩm Phồn Tinh mở cửa, ngồi xuống vị trí bên cạnh, hoàn toàn che mất người này.
Sau đó, cửa sổ xe đóng lại, chiếc xe từ từ rời đi. Nếu như không phải trong tay mình vẫn còn tấm danh thiếp đó, nếu không phải bản thân vẫn đang cô độc đứng ở đây, Bùi Dao Trì đã cho rằng chuyện bị Cố Trạch Ngạn bỏ rơi chỉ là một giấc mơ, chuyện gặp Thẩm Phồn Tinh cũng là một giấc mơ.
...
Trên xe.
Bạc Cảnh Xuyên hỏi: "Em muốn kí hợp đồng với nghệ sĩ?"
"Vâng."
"Quyết định lúc nào?"
"Hôm nay."
Bạc Cảnh Xuyên im lặng hai giây: "Có vội vàng quá không?"
"Vẫn ổn."
Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên nở nụ cười: "Em vui là được, nếu như cần anh giúp một tay thì cứ nói."
"Vâng, cũng bởi vì có sự ủng hộ vững chãi như núi của anh mà em mới có sự tự tin như vậy."
Câu lấy lòng của Thẩm Phồn Tinh chỉ đổi lại một ánh mắt hờ hững của Bạc Cảnh Xuyên: "Đừng có tâng bốc anh, em có bao giờ nghĩ anh là chỗ dựa vững chắc của em đâu?"
"Những chuyện đó không đáng để anh ra tay, gϊếŧ gà không cần dùng dao mổ trâu, đúng không?"
"..."
Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, nhưng đang âm thầm suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng nghiêm trọng cần giải quyết.
Phụ nữ quá độc lập, phải làm sao đây?
Suy nghĩ vấn đề này suốt cả chặng đường, nhưng vẫn không tìm ra lí do.
Đến cửa thang máy, Thẩm Phồn Tinh vừa ấn vào thì có giọng nói vang lên: "Xin chờ một chút". Thẩm Phồn Tinh vươn tay chặn cửa lại.
Một lát sau có một cô gái chạy đến thang máy, mặc một bộ váy giản dị, trong tay còn ôm một đứa bé.
"Cô ở tầng mấy?" Thấy người này đang ôm trẻ con, Thẩm Phồn Tinh hỏi.
"Tầng mười bốn, cảm ơn cô."
"Không có gì." Cô vừa nói vừa đưa tay ấn số mười bốn.
"Vãn Vãn, mau cảm ơn dì đi." Cô gái nói với đứa bé trong lòng.
Thẩm Phồn Tinh nhìn sang, đứa bé kia có gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt đen lúng liếng đang chăm chú nhìn cô.