“Ngu đi, anh Bạc sắp đến rồi, lại còn không phải đến một mình!”
Mọi người tò mò: “Còn ai nữa?”
Có thể ở bên cạnh Bạc Cảnh Xuyên, thân phận cũng sẽ không đơn giản.
Nói đến đây, Ân Duệ Tước vừa mới ngạo mạn duỗi dài cổ liền rụt lại.
“Tôi đâu biết là ai? Nhưng tôi khẳng định, là phụ nữ!”
“Phụ nữ?”
“Phụ nữ?”
“Không thể nào……”
“Mặc dù tôi chưa từng nhìn thấy Bạc thiếu, nhưng lại cũng nghe nói, anh ấy có tiếng không gần nữ sắc, sao có thể mang phụ nữ đến đây?”
Ân Duệ Tước phất tay: “Không tin thì đánh cược, dù sao lát nữa bản thân cũng được nhìn rồi.”
“Không đánh cược thì sao?” Có người trêu chọc.
Sắc mặt Ân Duệ Tước đen xuống, nghĩ đến lần trước gọi Lệ Đình Thâm một tiếng “Ba”, anh ấy tức đến cả tuần đều không ngủ ngon!
Hiện tại còn muốn đánh cược vì anh Bạc nữa?
Mặc dù vừa rồi anh ấy quả thật nghe thấy tiếng phụ nữ, nhưng lời anh Bạc nói anh ấy không dám lại tin.
Lần trước đã thề son sắt nói muốn tới, kết quả lại không!
Làm Lệ Đình Thâm chiếm tiện nghi của anh ấy!
Có lẽ lúc này hòa nhau cũng không chừng.
Anh ấy liếc Lệ Đình Thâm, hỏi: “Cậu có đánh cược không?”
Trên ngón tay khớp xương rõ ràng của Lệ Đình Thâm còn kẹp một điếu thuốc lá, ngọn lửa màu lam nhạt đột nhiên nhảy lên, đưa bật lửa đến đầu điếu thuốc.
Sương khói chậm rãi phun ra giữa cánh môi anh ấy, nhẹ nhàng lượn lờ dần tản ra trước mặt anh.
Thành thục ưu nhã, cũng mang theo vài phần lười biếng không chút để ý.
Đôi mắt đen nhánh nhàn nhạt mà nhìn lướt qua Ân Duệ Tước, môi mỏng nhếch lên: “Cậu xác định?”
Ân Duệ Tước nhìn quen người đàn ông này vui buồn không hiện lên mặt, cả người vĩnh viễn đều diễn ra vẻ đạm mạc ôn hòa, nhưng ẩn chứa dưới nụ cười, đều là âm ngoan quỷ quyệt, rất xảo trá.
Bị anh ấy hỏi như vậy, đôi mắt Ân Duệ Tước mất tự nhiên xoay chuyển, cuối cùng phất: “Thôi đi, không đánh cuộc, không ý nghĩa.”
Lệ Đình Thâm cười một tiếng: “Phải không? Vậy cũng đừng hối hận.”
-
Trên đường đến giải trí Đế Hoàng, Thẩm Phồn Tinh liên tiếp cắt đứt mấy cuộc điện thoại.
“Tô Hằng?”
Thẩm Phồn Tinh nhìn thoáng qua Bạc Cảnh Xuyên, gật đầu: “Vâng.”
Giây tiếp theo, điện thoại của Thẩm Phồn Tinh lại vang lên.
Lần này là tin nhắn.
Tô Hằng: “Phồn Tinh, em ở đâu, anh ở dưới lầu nhà em đợi em đã lâu, sao không thấy em về nhà?”
Tô Hằng: “Muộn vậy rồi còn chưa về, anh rất lo lắng cho em.”
Tô Hằng: “Phồn Tinh, nghe điện thoại được không? Anh muốn nói chuyện với em.”
Tối nay Thẩm Phồn Tinh ăn không ít hải sản, Tô Hằng gọi mấy cuộc điện thoại đến, hơn nữa còn nhắn mấy tin, dạ dày vốn không tốt, bỗng nhiên cảm thấy có chút tắc nghẽn.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng trực tiếp tắt điện thoại, nhét vào túi.
“Sao vậy?”
“Không sao, chắc là hôm nay bạn gái anh ta ăn mệt, trong lòng không cân bằng, muốn tính sổ em”
“Tính sổ?”
Giọng nói của Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên lạnh xuống, sắc mặt lạnh băng lại nguy hiểm.
“Bảo anh ta đến đây.”
Thẩm Phồn Tinh nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ “Có bản lĩnh thì đến đây, xem tôi có gϊếŧ anh không”, làm cô cười ra tiếng.
“Cười cái gì?”
Sắc mặt Bạc Cảnh Xuyên không tốt hỏi.
Gan thật lớn, còn dám tìm phụ nữ tính sổ?
“Anh ta không đáng để anh động thủ.”
“Ai bắt nạt em, đều đáng bị đánh nhất.”