Bạc Cảnh Xuyên: “Được rồi. Anh là vì phòng ngừa xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của cô ấy sẽ bẻ cong em.”
Thẩm Phồn Tinh: “.....”
Du Tùng lái xe ở phía trước: “....”
Tiên sinh, xin cho phép tôi nói một câu từ tận đáy lòng, giả thiết người của anh sắp không tồn tại được rồi!
“Bạc Cảnh Xuyên, anh thực sự đủ rồi, em đã nói biết bao lần, Thanh Tri là bạn tốt của em, những lời cô ấy nói hôm nay chẳng lẽ còn không thể chứng minh được điều gì sao? Hơn nữa em cũng không phải là đồng tính luyến ái!”
“Anh biết. Nhưng anh không cho phép bất cứ khả năng nào ẩn nấp giữa chúng ta. Có trách là trách cô ấy cho em xem thể loại phim đó bị anh biết được, anh lại không thể khoanh tay đứng nhìn, biết không?”
Thẩm Phồn Tinh cắn môi, “Anh có hơi chim sợ cành cong quá rồi đó, quá bá đạo rồi.”
Bạc Cảnh Xuyên vươn tay nắm chặt tay cô, kéo cô vào trong lòng, ngón tay vuốt ve cằm cô, đầu ngón tay ấm áp, giọng nói khàn khàn trầm ấm, trong lời nói, mang theo mùi rượu nhàn nhạt, mê hoặc lòng người.
“Bá đạo sao?” Anh hôn nhẹ lên môi cô, giọng nói hấp dẫn lòng người, “Em và cô ấy quen biết nhau hơn mười năm, quen Tô Hằng hơn mười năm, thậm chí với người em gái cùng cha khác mẹ kia cũng có “giao tình” nhiều năm như vậy, mà em ở bên anh lại chưa tới một tháng. Thông cảm cho anh một chút, hử?”
Thẩm Phồn Tinh hơi kinh ngạc nhìn anh.
Anh lại như thế, không có tự tin?
“Đừng nhìn anh như vậy, như vậy anh sẽ rất mất mặt.”
Anh trước giờ đã quen nắm chắc phần thắng, giỏi sắp xếp mọi việc trong phạm vị có thể kiểm soát của minh.
Nhưng dường như, đã có một ngoại lệ.
Một lúc lâu, Thẩm Phồn Tinh mới nở nụ cười nhạt, “Nghe anh nói vậy, em chưa đầy một tháng đã cùng anh phát triển thành tình trạng hiện tại, có phải có vẻ như em quá lỗ mãng rồi không?”
Con ngươi đen của Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên lóe lên, tay nắm cằm cô hơi siết chặt, “Không lỗ mãng.”
Tuy anh nói như vậy, nhưng bàn tay to lại dần dần vòng qua phía sau lưng cô, men theo cổ cô, dọc theo đường sống lưng xinh đẹp tinh xảo trườn xuống dưới.
Cơ thể Thẩm Phồn Tinh hơi cứng lại, tay đặt trên vai anh dùng sức đẩy anh ra.
Tay Bạc Cảnh Xuyên dừng lại trên eo cô, chóp mũi cọ vào cổ cô, mùi hương chỉ thuộc về cô quẩn quanh trong mũi, mê hoặc lòng người.
“Chi bằng nói sự rụt rè của em thực sự quá thử thách lòng người.”
“......”
Trong lúc nhất thời Thẩm Phồn Tinh không lên tiếng, nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông, ngoại trừ tim đập nhanh hơn ra, cô lại không thể nào đáp lại.
Nhưng trên làn da ở cổ đột nhiên in lên một mảng ấm áp, ngay sau đó là nụ hôn kéo dài dày đặc lưu lại trên da thịt cô, bàn tay trên eo cô nóng hổi giống như bàn là làm bỏng da cô.
Hơi thở của anh dần dần đục ngầu, những nụ hôn dày đặc có khuynh hướng mất khống chế.
Da đầu Thẩm Phồn Tinh tê dại.
Anh uống rượu, hơn nữa tối nay, anh đã uống không ít.
Trong xe quá yên tĩnh, cho nên hơi thở của anh nghe rõ ràng như thế.
Thẩm Phồn Tinh theo bản năng để ý đến người thứ ba Du Tùng.
Một là bởi vì họ như thế này quả thực không thích hợp có sự hiện diện của người thứ ba.
Hai là bởi vì, bây giờ Du Tùng là lý do để cô từ chối Bạc Cảnh Xuyên.
Thế nhưng, đang lúc đảo mắt, không biết từ khi nào Du Tùng sớm đã dựng vách ngăn giữa hàng ghế trước và sau.
Bàn tay đặt trên eo cô đột nhiên di chuyển, dọc theo mép vạt áo sơ mi cô vuốt ve tới lui.
Trong một vài khoảnh khắc, cô cảm thấy bàn tay anh sẽ dọc theo vạt áo luồn vào trong.
Kết quả không có.
Cuối cùng Bạc Cảnh Xuyên vẫn là buông cô ra, nhận thấy cơ thể cô từ đầu tới cuối vẫn luôn căng thẳng, anh hơi cong môi, trong con ngươi đen yên tĩnh sâu lắng mang theo vài phần kiều diễm riêng.