Ở ngã tư đường, vừa đúng lúc đi đến đèn đỏ.
Xe chậm rãi dừng lại, ánh mắt Thẩm Phồn Tinh nhìn về phía trước, nhìn xe bên phải quẹo cua, nhìn xe đằng sau, rồi cô lại ngẩng đầu nhìn đèn đỏ trước mặt.
Bạc Cảnh Xuyên cứ vậy nhìn về phía trước, âm sâu như đầm không thấy đáy, không nhìn ra ưu tư gì.
Lâu sau, âm thanh nhẹ nhàng của Thẩm Phồn Tinh vang lên.
"Bạc Cảnh Xuyên, em vây giờ,...không thể nào đặt toàn bộ tin tưởng hay vô điều kiện cho ai. Anh rất giỏi, nhưng anh càng đối tốt với em, em sẽ càng sợ..."
Đôi mắt Bạc Cảnh Xuyên híp lại, giọng nói cao quý lạnh lùng: "Sợ cái gì?"
Thẩm Phồn Tinh thu mắt về, quay đầu nhìn theo gò mắt đẹp đẽ của người đàn ông kế bên, đường nét khuôn mạnh lạnh lùng mà anh tuấn.
"Em sợ em yêu anh, thật nhiều thật nhiều so với người khác, em sợ dù em có kiên cường cách mấy, cũng không tiếp thu được kết quả đó... Em không có cách nào ngừng suy nghĩ về việc này, bởi vì đã nhiều năm nay đã vậy rồi... Điều mất đi quá nhiều, điều còn lại quá ít..."
Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, đèn đỏ trước mặt đang đếm người 10 giây.
Đợi đến khi đèn vàng thoáng qua, đèn xanh sáng lên, Bạc Cảnh Xuyên không nói gì, chỉ khởi động xe, xuyên qua ngã tư.
Đôi mắt Thẩm Phồn Tinh liếc qua, "Anh...Anh không muốn nói gì sao? Hoặc là trách em, hoặc là giận em, hoặc là..."
"Không có." Bạc Cảnh Xuyên nhẹ nhàng mở miệng, âm thanh trầm thấp dễ dàng cắt ngang lời cô nói, "Anh hiểu nỗi lo của em, em có thể tiếp tục giữ tình cảm cho riêng mình. Còn khiến em trở nên tin tưởng, thì đó là việc của anh."
Bạc Cảnh Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, môi khẽ câu lên, khóe mắt nâng lên, cười nhẹ, giọng nói thuần túy.
"Em chỉ cần ngoan ngoãn làm bạn gái anh là được."
Trong lòng Thẩm Phồn Tinh đột nhiên khựng lại, cảm động ra mặt, còn có chút áy náy.
Anh là người thông minh như vậy, làm sao lại không biết cái "giữ" này tượng trưng cho điều gì.
Cô mím chặt môi, lúc lâu sau mới khẽ gật đầu một cái sau đó đưa tay ra kéo tay anh, năm ngón tay nắm chặt vào nhau.
Bạc Cảnh Xuyên, lần đánh cược này, có lẽ...em có thể đặt cược lớn hơn nữa.
Quốc tế Tinh Thần, là vào ngày trưởng thành mười tám tuổi của Thẩm Phồn Tinh, Cơ Phượng Miên tặng cho cô như quà trưởng thành.
Những nam ở nước ngoài, công ty mấy lần suýt đứng trên bờ vực phá sản, có thể trụ đến hôm nay, còn có chút danh tiếng, quả là không dễ.
Bạc Cảnh Xuyên đưa Thẩm Phồn Tinh đến dưới tầng, nhìn ước lượng một chút tầm mười mấy tầng, hơi nhíu mày, "Đây là quà trưởng thành của mẹ tặng cho em?"
"Ừm. Đương nhiên so với anh còn kém hơn nhiều."
"Em nghĩ nhiều quá rồi." Bạc Cảnh Xuyên híp mắt đánh giá lối kiến trúc trước mặt, "Lễ trưởng thành của Cảnh Hành, nhà anh cũng chỉ tặng nó một chiếc McLaren bản giới hạn."
"Cảnh Hành? Em trai anh sao? Chẳng qua là "cầu được ước thấy" thôi. Anh thì sao? Lễ trưởng thành của anh có gì?"
Bạc Cảnh Xuyên quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen bình tĩnh như nước, mặt mũi tựa như cách một tầng núi xa sương mù bao phủ.
Thẩm Phồn Tinh mong đợi nhìn anh, kết quả anh nhắm mắt lại, từ tốn nói hai chữ.
Sắc mặt Thẩm Phồn Tinh cứng đờ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
"Vậy nên, em còn nghĩ câu "cầu được ước thấy" phù hợp với anh không?"
Thẩm Phồn Tinh lúng túng lắc đầu, "Hẳn là không quá phù hợp..."
Vì không muốn tiếp tục chủ đề nhạy cảm này nữa, Thẩm Phồn Tinh vội vàng nghiêng người mở cửa xe, "Em đi lên trước, anh đi đường cẩn thận."
Bạc Cảnh Xuyên dặn dò: "Đừng quên tối nay..."
"Không quên đâu, anh nhất định sẽ dẫn Thanh Tri đi!"
Bạc Cảnh Xuyên nhìn chăm chú cô, trên mặt mang một lớp nhạt nhẽo không tìm ra nụ cười.
"Ừ, anh nhất định sẽ tiếp đãi cô ấy thật tốt!"