Thẩm Phồn Tinh không dám tin nhìn người đàn ông cao quý lịch lãm mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen trước mặt.
Xem anh có dáng vẻ cao cao tại thượng như vậy, không nhuốm bụi trần, nhẹ nhàng và tao nhã, nhưng không ngờ, người đàn ông này thật sự có thể nói những lời trắng trợn như vậy.
“Hửm? Nói mau.”
Tầm mắt của Bạc Cảnh Xuyên lướt từ mắt xuống môi cô, ngón tay anh dần men theo đường cong duyên dáng trên quai hàm cô, dừng lại ở đường viền cổ cô đang ôm chặt.
Sau đó, ánh mắt hơi trầm xuống, ngẩng đầu trực tiếp bắt gặp ánh mắt của cô: “Hay là, vừa rồi là vì em có cảm giác cho nên mới từ chối anh làm như vậy với em?”
Thẩm Phồn Tinh nghẹn ở cổ họng: “Em không có, sao có thể vậy được?”
“Vậy sao?” Khoé môi của Bạc Cảnh Xuyên cong lên. Bàn tay đặt ở trên cổ cô nhẹ nhàng vòng tay vào lòng bàn tay. Sau đó lại tiến đến gần cô, hơi thở ấm áp từ từ truyền đến môi cô.
“Không cảm nhận được hay là còn tập trung như vậy?”
Thẩm Phồn Tinh ngước lên nhìn anh: “Anh không tin em sao?”
Bạc Cảnh Xuyên gật đầu: “Phụ nữ gặp phải chuyện này, bình thường sẽ quen nói dối. Nhưng cở thể lại là thứ thành thật nhất ……”
Anh nói xong, lời nói từ từ dừng lại, vẻ mặt cười như không muốn cười nhìn cô, có vẻ đầy ẩn ý,
nhưng mưu đồ lại lộ ra rõ ràng.
Trái tim của Thẩm Phồn Tinh đột nhiên đập nhanh gấp đôi, trong lòng cô mơ hồ đoán được điều gì đó, sắc mặt đỏ bừng muốn nhảy khỏi bàn, thoát khỏi nơi thị phi này. Tuy nhiên, tay của Bạc Cảnh Xuyên đã siết chặt trước khi nắm tay cô.
“Chạy cái gì?” Bạc Cảnh Xuyên mỉm cười, nhẹ nhàng lấy tay giữ lấy đường viền cổ áo của cô, đường viền cổ áo sơ mi bị cô làm cho nhăn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy phần da giữa cổ.
“Có cần để anh thay em kiểm tra một chút không?”
Thẩm Phồn Tinh đột nhiên cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của người đàn ông, và nói với vẻ hào khí:
“Bạc Cảnh Xuyên, anh là cố ý mà!”
“Cố ý cái gì?”
“Anh ……”
Thấy dáng vẻ tức giận của Thẩm Phồn Tinh, Bạc Cảnh Xuyên từ từ thu lại nụ cười, vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc trở lại.
“Cô ấy thật sự là bạn của em?”
“Phải!” Thẩm Phồn Tinh cắn răng: “Nói bao nhiêu lần rồi.”
Bạc Cảnh Xuyên từ từ nheo mắt lại, vì thái độ của cô, anh há mồm cắn môi cô một cái: “Nếu đã là bạn bè, cô ấy lẽ nào không biết bây giờ em đã là hoa có chủ rồi sao? Hay là muốn đào góc từng của anh?”
Bạc Cảnh Xuyên càng nói thì độ nguy hiểm càng mạnh mẽ.
Nhắc tới chuyện đào góc tường của anh, Thẩm Phồn Tinh mới hốt hoảng.
Nếu nói như vậy, vậy Thanh Tri há không phải bị nguy hiểm rồi sao?
Cô vội vươn tay bắt lấy cánh tay của Bạc Cảnh Xuyên, rồi giương môi lên, xấu hổ mỉm cười và nói:
“Cái gì mà đào góc tường, không hề có, thật ra là em ……”
“Hửm?” Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, chờ cô nói hết câu.
“Là em còn chưa kịp nói cậu ấy biết …….”
“À.”
Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô một hồi, đột nhiên cười thành tiếng. Tiếng cười nhàn nhạt lạnh lùng khiến trái tim của Thẩm Phồn Tinh run rẩy.
Cô lập tức nói: “Chờ có thời gian …… em nhất định sẽ từ từ giới thiệu anh với cậu ấy có được không?”
“Lúc nào?”
“Thời gian cụ thể ……”
Bạc Cảnh Xuyên liếc cô một cái rồi nhẹ nói: “Anh sẽ thu xếp.”
“…… Được.”
Bạc Cảnh Xuyên lúc này mới nhếch môi, rút tay đặt trên eo cô về.
Thẩm Phồn Tinh thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người muốn nhảy khỏi bàn, kết quả gương mặt anh tuấn của Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên áp tới.
Thẩm Phồn Tinh nín thở: “Anh còn có việc gì sao?”