“Phồn Tinh, bây giờ anh đang rất giận, phải làm sao đây? Hửm?”
Anh dựa sát vào người cô, lưng thẳng cong về phía cô, hai tay chống lên thành bàn hai bên người cô, hoàn toàn bao vây cô trong lãnh địa của riêng anh.
Anh bá đạo không cho cô cơ hội chạy thoát.
Tính chiếm hữu mạnh mẽ.
Thẩm Phồn Tinh nhìn vào đôi mắt như vẩy mực của người đàn ông, ẩn chứa một tầng sóng lạnh.
Trong lòng căng thẳng: “Em …… em thật sự không có …… ưm ……”
Môi anh bị hôn mãnh liệt, đầu lưỡi có hơi thở trong trẻo thuộc về anh, dễ dàng cạy hàm răng cô ra, dùng sức quét qua từng chỗ trong khoang miệng cô, như gió cuốn mây trôi ......
Anh dường như muốn đè nén sự tức giận mà anh vừa kìm nén được vào nụ hôn này.
Thẩm Phồn Tinh không thích nụ hôn không rõ ràng như vậy.
Cô đưa tay đẩy vai anh, nhưng Bạc Cảnh Xuyên đột nhiên dùng sức ôm eo cô, ôm cô tới bàn làm việc.
Mà từ đầu tới cuối, anh không hề buông cô ra mà vẫn luôn hôn cô suốt.
Hàm răng cắn chặt môi cô, lúc mở ra thì lại cắn vào.
Lần nào Thẩm Phồn Tinh cũng sợ anh đột nhiên dùng sức, cắn mạnh khiến môi cô phải chảy máu.
Nhưng không lần nào anh làm vậy, nhưng hết lần này tới lần khác dùng sức, khiến môi cô đau đớn, đồng thời tra tấn thần kinh của cô.
Cuối cùng cô không chịu được sự giày vò này, muốn trốn tránh, anh lại càng mạnh mẽ bức ép!
Cô chỉ có thể nói vào khoảng không: “Đừng ……. đừng cắn ……”
Bạc Cảnh Xuyên không ngừng.
Anh thật sự muốn cắn như vậy, biết đau rồi mới khiến cô biết là bây giờ có tư cách đối với cô như vậy thì chỉ có anh thôi.
Nhưng anh vẫn không thể nhẫn tâm cắn xuống.
Chỉ là những nụ hôn nhỏ lướt qua khóe môi, hôn lên tai cô, hơi thở ấm áp thiêu đốt mãnh liệt.
Cơ thể của Thẩm Phồn Tinh khẽ run lên, ngón tay đặt trên vai anh khẽ cong lên vì người đàn ông đang trêu chọc đôi tai cô.
Anh biết rất rõ điểm nhạy cảm của cô.
Anh không hề do dự mà dùng đầu lưỡi cuộn vào tai cô.
Hình như đồng thời, chiếc áo sơ mi trên người cô bị xé toạc, lộ cả vai trái.
Dây áo ngực màu đen mắc trên bờ vai như tuyết trắng của cô, làn da trắng nõn chói loá bao phủ khắp người đang run rẩy.
Đôi mắt đen của Bạc Cảnh Xuyên chợt nheo lại, bàn tay đặt trên eo cô dần dần vén vạt áo lên, lòng bàn tay to lớn ấm áp trực tiếp chạm trên da cô.
Cả người Thẩm Phồn Tinh run rẩy kịch liệt, cô hít một hơi, trong đầu chợt lóe một tia sáng trắng, đột nhiên quay đầu tránh đi nụ hôn của người đàn ông, vươn tay đẩy mạnh anh ra.
“Bạc Cảnh Xuyên!”
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên quá lớn, động tác của Bạc Cảnh Xuyên bị khựng lại.
Anh thu hồi ánh mắt khỏi bờ vai trái của cô, anh ngước mắt lên nhìn Thẩm Phồn Tinh.
Thẩm Phồn Tinh nhìn có hơi bối rối vì lạnh, đưa tay kéo chiếc áo sơ mi rời khỏi vai lên, nắm chặt lấy cổ áo của anh, hoàn toàn che kín người.
Đôi mắt lấp lánh mang theo vẻ lạnh lùng nhìn anh, kèm theo lời buộc tội mạnh mẽ.
Trong lòng Bạc Cảnh Xuyên hơi run động, không ngờ sự phòng bị của Thẩm Phồn Tinh, ngược lại nới lỏng hai chiếc cúc áo trên cổ áo.
Chiếc áo sơ mi trắng quý giá hơi nhăn nhúm vì những hành động vừa rồi, có thể thấy rõ làn da và xương quai xanh thanh tú của anh qua cổ áo đang mở.
Trong phòng sách bỗng dưng yên lặng.
Đôi mắt sâu và lạnh của Bạc Cảnh Xuyên quét sang mặt của Thẩm Phồn Tinh, lại thấy hốc mắt của cô không biết đã trở nên đỏ ửng từ lúc nào nhưng vẫn có hơi bướng bỉnh.
Anh lập tức mím chặt môi, sau vài giây, phớt lờ sự phản kháng của Thẩm Phồn Tinh, anh mở rộng vòng tay ép cô vào lòng.