Ái Nhi và Tiểu Văn điều quay lại phía sau lưng của mình, Doãn Thiên nhẹ nhàng bước đến sofa ngồi xuống cạnh cô..dáng vẻ rất bình thản trước 2 cặp mắt đang nhìn mình.
-Hợp lý thật đấy, thế mà nảy giờ tôi nghĩ không ra (Tiểu Văn lên tiếng)
-Vậy anh nói thử xem, mình là thiên tài hay tội phạm nguy hiểm (Ái Nhi khẽ cười)
-Hỷ, nộ, ái, ố trong tâm lý con người là thứ khó nắm bắt cũng là chính thứ dễ nhìn ra nhất, chia thành 2 phương thức hoàn mĩ và không toàn vẹn xoay quanh chúng ta..trả lời được câu này chưa chắc là thiên tài hay tội phạm nguy hiểm, vì tiềm thức mới là thứ nhận định bản chất thật chính xác nhất. (Doãn Thiên đáp)
-....
-Tiểu Văn, cậu mở câu hỏi khác đi (Doãn Thiên liếc nhẹ)
-"Tôi nằm mơ thấy có 1 người không rõ gương mặt vì được bao phủ sương mù, đang đưa tay ra bóp cổ tôi..tôi ra sức đẩy bàn tay hắn ra, sau khi tĩnh giấc..nếu trên cổ tôi là những dấu tay thâm tím thì đã trở thành câu chuyện ma quái, và..quả thật có những dấu tay nhưng mà xuất hiện trên cổ tay tôi, tại sao?" (Tiểu Văn đọc thêm câu hỏi)
_1 chữ "ngưng" phát ra bên phía Doãn Thiên, anh đưa chân vác ngang đùi, lưng ngồi dựa ra sofa nhìn rất thanh lịch..thản nhiên lên tiếng.
-Cả hai thử đoán xem người đó bị gì?
-Theo em thì người này đa nhân cách, đang đấu tranh với tư tưởng dành quyền kiểm soát nên tự làm bị thương tay mình (Ái Nhi khẽ nói)
-Không, người này có lẽ bị ám ảnh trong quá khứ thì đúng hơn. (Tiểu Văn gắt lời)
_Doãn Thiên vẫn ngồi sofa chăm chú nghe Tiểu Văn và Ái Nhi suy đoán..khẽ cười lắc đầu nhẹ nhàng đứng dậy đến nhà bếp lấy chai sữa ra uống, vừa nhâm nhi anh vừa đáp.
-Người này bị loạn suy nghĩ trong vô thức, nói cho đúng là tâm thần phân liệt nhưng không toàn vẹn..(Doãn Thiên giải thích)
-Tâm thần phân liệt nhưng không toàn vẹn là thế nào? (Ái Nhi thắc mắc)
-Người này bị mộng du, giết người trong vô thức..cảm giác sợ hãi mà hắn thấy trong giấc mơ chính là cảm giác của nạn nhân bị hắn ra sức bóp cổ, những vết bầm tím trên cổ tay hắn có là do nạn nhân cố sức chống cự tạo thành.
-Chậc chậc, hoàn toàn chính xác với câu trả lời có trong máy luôn này. (Tiểu Văn bất ngờ)
-Em thấy không, 2 phương thức tâm lý hoàn mĩ và không toàn diện là vậy, cô gái giết chị mình là tâm lý biết nhận thức..còn người kia là giết người trong vô thức, hỷ, nộ, ái, ố cũng như thế mà thây đổi..đó là lý do anh nói tâm lý rất khó nắm bắt nhưng rất dễ nhìn ra nhất. (Doãn Thiên đưa tay vuốt nhẹ tóc cô)
-Hiểu được chút xíu (Ái Nhi cười gượng)
_Cô đưa ánh mắt tò mò nhìn sang Doãn Thiên, bỗng nhiên 1 suy nghĩ trong cô lại xuất hiện.."nếu Doãn Thiên trở thành 1 tội phạm tâm lý như Death, chắc chắn sẽ là nổi kinh hoàng cho mọi người dân", vội cô lắc đầu lia lịa cố gạt bỏ ý nghĩ ấy ra khỏi cô.
-Không, không..anh ta không thể trở thành tội phạm được (Ái Nhi nói nhỏ)
-Em thì thầm gì trong miệng vậy? (Doãn Thiên tò mò)
-À, không..không có gì, em đang thắc mắc tại sao anh lại biết hung khí Hoan Tử Triều dùng để giết Hồ Kim Thị chính là mũi nhọn của giầy cao gót? (Ái Nhi đổi chủ đề)
_Doãn Thiên đặt chai sữa đang cầm trên tay xuống dưới bàn, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn ra phía bên ngoài sân khẽ giọng vừa đủ nghe.
-Bên trong căn phòng đầy bụi vôi, muốn Hồ Kim Thị tháo giầy cao gót ra chỉ có 1 cách..(Doãn Thiên đáp)
-Là dùng bạo lực (Tiểu Văn gắt lời)
-Đi sâu vào tình huống, trước tiên Hồ Kim Thị và Hoan Tử Triều tranh chấp về 1 vấn đề gì đó, sau khi nói chuyện không thành..Hoan Tử Triều đã khống chế và dùng sức đầu gối đè lên ngực nạn nhân, hoảng sợ..nạn nhân tính chạy đi kêu cứu..thì Hoan Tử Triều đã dùng phần nhọn của chiếc giầy mà nạn nhân vô tình làm rơi gần đó đánh vào đầu cô ấy. (Doãn Thiên lên tiếng)
-Khi em và Doãn Thiên đến công trình tìm thêm thông tin vụ án, sau khi về cậu ta đã bảo anh làm 1 số cách so sánh vết nứt trên hộp sọ thái dương bên trái nạn nhân với tất cả các mẫu giầy cao gót trong nước sản xuất xem có loại nào trùng khớp hay không, lúc đầu anh cũng không hiểu nhưng quả đúng khi so sánh với 27 mẫu giầy thì có 1 loại hoàn toàn có thể giả thuyết là hung khí. (Tiểu Văn lên tiếng)
-Cảnh sát cũng tìm ra bằng chứng trong 4 tháng qua Hoan Tử Triều đã mòn rút chi phí của công trình đang thi công..có thể Hồ Kim Thị trong lúc đến đã vô tình phát hiện hành động này. (Doãn Thiên đáp)
-Nhưng anh từng nói là kế hoạch được lặp sẵn mà, nếu như vậy Hoan Tử Triều không hề có ý định chuẩn bị sẵn hung khí để giết người. (Ái Nhi thắc mắc)
-Đúng, đó không phải kế hoạch của Hoan Tử Triều mà là của Death..và Hồ Kim Thị không phải là mục tiêu Death muốn tác phẩm mình sát hại, Death giúp Hoan Tử Triều phi tang chẳng qua là muốn tác phẩm của mình không bị lộ quá sớm thôi..và cũng dùng nạn nhân dụ chúng ta đến gần khu công trình hơn.
-Hã, chẳng lẽ Death nhắm đến người khác..nhưng không ngờ dù cách thức tinh vi như thế cũng để anh lật tẩy quá nhanh để bắt Hoan Tử Triều (Ái Nhi tròn mắt)
_ Thấy anh im lặng nhìn ra ngoài với nét mặt trầm tư suy nghĩ, hình như có điều gì đó Doãn Thiên không muốn nói ra..chỉ gật đầu nhẹ nhàng đồng tình với Ái Nhi.
-Vậy anh đã đoán ra mục tiêu chính của Death là ai không, chúng ta có thể ngăn chặn hắn? (cô hỏi)
-Đoán ra rồi (Tiểu Văn nghiêm giọng)
-Ai vậy ạ (Ái Nhi tò mò)
_Anh lạnh lùng bước chân thẳng lên phòng trước sự thắc mắc của cô..nhìn sang phía Tiểu Văn, thì trái ngược với hành động từ Doãn Thiên..có lẽ Tiểu Văn biết được lý do nên không có biểu hiện gì cả, càng làm cho Ái Nhi thêm tò mò phải lên tiếng hỏi lại.
-Rốt cuộc mục tiêu mà Death lên kế hoạch ngay từ đầu là ai?
-Người đẹp, Doãn Thiên làm mọi cách để em dọn qua ở gần bên cậu ta..thì em nghĩ mục tiêu của Death sẽ là ai? (Tiểu Văn thở dài)
-Ý anh..là..là em sao? (Ái Nhi nheo mắt)