Vạn Nguyệt Tâm trong đầu nghĩ đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng đã thống nhất thực hiện kế sách. Nàng nhanh chóng hướng tới Trác Từ Liêm đang ngồi hậm hực giận dỗi trên giường, đem cánh tay hắn vô tình giật mạnh khiến cho nơi nàng đụng chạm tới vết thương của hắn.
Trác Từ Liêm gầm rú trong cổ họng đen mặt liếc sang nàng, nữ nhân này là muốn giết người sao? Vết thương mới được băng bó chưa bao lâu, liền bị nàng ta cọ xát mạnh mẽ, hắn đau điếng người định hướng tới nàng hò hét một trận. Nhưng chợt hắn nghĩ, hai người còn đang ở trong cái nơi trời ơi đất hỡi như thế này, hơn nữa còn là chỗ của Tạ Thành Gia dở dở ương ương kia, lỡ đâu gây ra động tĩnh lớn liền ảnh hưởng tới kế sách của nàng. Nên hắn tuyệt nhiên câm nín kiềm chế lại, tuy trong lòng đang gào thét rất nhiều lần bất mãn.
Mà Vạn Nguyệt Tâm căn bản đang không hề để ý tới bộ dạng giống như tên lôi thôi lếch thếch của hắn, nàng nhanh chóng một tay kéo đi, chân bước về phía cửa ra vào, ánh mắt chỉ chăm chú tới cánh cửa, nửa chút đều không để ý tới hắn. Trác Từ Liêm cho dù như trẻ con vẫn giận dỗi chuyện ban nãy, nhưng vào chính sự hắn đều gạt ra sau đầu. Nghiêm túc đồng đều bước chân theo nàng.
Chỉ thấy nàng quay qua hắn đưa tay lên biểu thị giữ im lặng, rồi lại hướng về phía khe cửa nhìn: "Ngươi còn sử dụng được sức trong người hay không?" Nàng hướng về phía hắn nói. Bên này Trác Từ Liêm hơi nhíu mày, nàng ta cũng coi thường thể lực của hắn quá đi? Vài vết thương nhỏ này mà muốn làm khó bổn sư tôn?: "Còn có thể đấu với ngươi thêm mười trận." Hắn gật gật đắc ý nói. Vạn Nguyệt Tâm nhìn bộ dạng của hắn, thở dài, xem ra coi như là đã tạm hồi phục lại một chút.
Nàng đứng dậy, bước chân đi về phía bao lớn bao nhỏ bên trong góc phòng. Lục lọi ra hai mảnh vải dài hơn mười gang tay. Sau đó lấy trong vạt y phục ra một cái gói nhỏ, được gấp thành hình vuông bằng vải cũ màu xám, nàng đem thứ bột màu đen thui bên trong gói đó lần lượt đổ xung quanh phòng, rồi luồn hai mảnh vải buộc chặt vào nhau, nhanh chóng tạo thành sợi vải dài bằng sợi dây thừng. Ngay lập tức nàng quăng một đầu dây lên cột gỗ ở trần nhà, sau đó đảm bảo đã đủ vững cùng an toàn. Liền đem đầu còn lại buộc vào eo Trác Từ Liêm, khiến cho hắn bị nàng ép vải đến mức mắt nổ đom đóm, hận không thể hét cho cả thiên hạ biết hắn đau như thế nào.
Nữ nhân thối. Đợi ra khỏi đây rồi bổn sư tôn không tìm ngươi tính sổ thì ta mới không phải Trác Từ Liêm.
Nói đoạn, thân thể nàng nhanh nhẹn lao vút đứng lên thanh gỗ trên trần nhà. Tay dùng linh lực khoét mái gác tạo thành cái lỗ đủ cho thân hình người có thể chui qua. Sau đó nàng một tay kéo mảnh vải thắt qua eo Trác Từ Liêm lại gần. Đẩy hắn lên nóc nhà, nàng cũng theo đó cùng leo trèo qua lỗ hổng: "Nhớ kỹ, sau khi ta thổi bùng cháy loạn, ngươi từ khoảng cách, độ cao này lao nhanh về cái cây Nhã An Đậu Đỏ phía đằng kia. Rồi tìm cách dò xét mở cánh cổng lớn ra. Ta rất nhanh sẽ tới đó, nhưng nhất định phải rời bỏ lực chú ý của tên bán quỷ lá phong đã khiến ngươi trở thành bộ dạng này sang đám cháy. Bằng không, ngươi khẳng định phải giao đấu với hắn. Khi đó kế sách liền phải chuyển đổi. Có thể làm được hay không?" Nàng hơi do dự vừa chỉ tay vừa quan sát địa hình hướng dẫn lối đi cho Trác Từ Liêm. Không phải nàng sợ kẻ kia cùng hắn sẽ phải đối đầu, mà là thân thể hắn chưa bình phục sinh lực đáng kể, nếu phải giao đấu thêm lần nữa, sợ rằng đến mạng của mình hắn cũng không muốn giữ nữa rồi.
Bên này Trác Từ Liêm gật đầu ghi nhớ lời của nàng, hắn căn bản rất muốn tỉ thí thêm vài trận với tên bán quỷ kia. Lúc trước là hắn sơ suất, nên mới bị thương đến như vậy. Nhưng bây giờ không có cơ hội, đúng như lời nàng ta nói, nếu thật sự cùng tên kia cọ xát. Thì ai thắng ai thua rất nhanh sẽ có kết quả. Vì thế hắn chỉ có thể thời cơ làm theo nàng, nhanh chóng thoát ra khỏi đây.
Vạn Nguyệt Tâm nhắm mắt, ngồi giống như thiền xuống mái gác, nàng bứt một giọt máu trên tay, nhỏ xuống trung tâm căn phòng. Chỉ thấy từ nàng phát ra âm thanh trong cổ họng niệm một từ 'Phát'. Rất nhanh từ tứ phía nơi nàng rải rác thứ bột nằm bên trong gói nhỏ bằng vải màu xám kia bốc khói. Dần dần lan tới bao lớn bao nhỏ trong phòng, chập chờn lóe lửa, bắt tới cả chân giường. Ngay lập tức, ngọn lửa bắt đầu lan rộng, khói đen nghi ngút thoát ra từ bên trong căn phòng. Nhưng bên ngoài thế nào lại không thấy khói mà chạy vào để dập ngay, mà vẫn đang tiếp diễn các hoạt động hằng ngày bình thường.
Trác Từ Liêm trong mắt nhìn thấy một màn khó hiểu vô lí như vậy, hắn quay sang nàng tò mò: "Vì sao ngọn lửa cháy đến muốn co chân chạy sắp tè ra quần rồi mà bọn chúng vẫn chưa có chút động tĩnh nào?" Hắn chỉ tay xuống dưới đám người bình thản ung dung kia nói.
"Ngươi rốt cục có phải người của Y Tề hay không? Đến cả Hỏa Loạn Ảo mà ngươi cũng không biết?" Nàng đem đầu của hắn cốc một cái thật to. Tên này tu luyện cái gì mà vài thủ thuật linh lực đều không nắm rõ?
"Hỏa Loạn Ảo? Ý ngươi là bột tạo cháy gây ảo thị giác? Cái thứ khi nhỏ máu vào liền trở thành lửa rồi thiêu mọi thứ thành tro bụi trong im lặng mà thần không biết quỷ không hay? Ngươi chắc chắn muốn dùng nó? Không sợ phung phí sao?" Hắn nhìn nàng, mặc dù biết loại Hỏa Loạn Ảo này ở Y Tề không hiếm thấy, song mỗi sư tôn đều chỉ có thể dùng ba gói, trừ trường hợp hi hữu nhất thời mới được các chủ cho phép sử dụng quá số lượng. Vì thế nên ai trong Y Tề đều rất muốn chiêm ngưỡng tác dụng, nhưng lại cảm thấy đều không nỡ. Cũng bởi vì với kẻ tu luyện bất chính và người thường hầu như sẽ không thể phát hiện, hơn nữa muốn dập tắt nó khẳng định rất khó. Nên các chủ hạn chế cho nhiều người biết đến càng tốt, để ngăn cản những kẻ có ý niệm đem đi đốt nhà chơi dại.
"Ngọc Niên Y vốn còn để lại hai, huống chi ta cũng không hứng thú rong chơi bên ngoài, vừa hay có cơ hội chiêm ngưỡng thử." Vạn Nguyệt Tâm thản nhiên nói với hắn, nàng chỉ muốn sử dụng nó để câu giờ, nếu không ai lại gần quá thì sẽ không bị lửa làm tổn hại. Xong xuôi, đợi cho đám cháy cao thêm hai tấc nữa, nàng mới thả mảnh giấy tháo bỏ lớp ảo giác cho đám người kia có thể phát giác ra ngọn lửa xuống.
Ngay lập tức, phía dưới một loạt động tĩnh lớn hô: "Cháy.. cháy.. người đâu.. cháy rồi.. mau mang nước tới.."
Mà phía trên nóc nhà Trác Từ Liêm đã nhanh chóng đạp chân nhảy lên không trung, hắn dùng hết sức bình sinh cùng thân thủ phóng vọt tới gốc cây, chỉ thấy Vạn Nguyệt Tâm bên này ánh mắt dõi theo tỉ mỉ hành động của hắn, trong khoảnh khắc hắn đáp chân được xuống gốc cây, nàng bỗng nhiên rùng mình. Cảm giác này.. không đúng.. nàng ngay lập tức liếc xuống, bóng dáng tên bán quỷ kia không tồn tại ở dưới.
Lẽ nào đã bị phát hiện? Vạn Nguyệt Tâm nhanh chóng lao theo Trác Từ Liêm, chưa để hắn kịp di chuyển từ cây Nhã An Đậu Đỏ tới chỗ khóa cổng. Hắn quay đầu lại, có chuyện gì?
Vụt..
Bỗng từ không trung bay tới phía hắn liên tiếp hàng ngàn lá phong sắc bén. Trong khoảnh khắc Trác Từ Liêm nhíu mày có suy nghĩ sẽ đỡ được, thì Vạn Nguyệt Tâm như cơn gió chắn ngay trước mặt hắn, dùng một chưởng đánh bật hàng loạt đám lá phong sắc như dao kia ra.
"Chúng ta trúng kế rồi." Nàng lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên bán quỷ kia, không quay mặt lại nói với hắn.