Dung Họa Khắc Bóng Tâm

Chương 12: Kế Sách



Bên trong mật thất tối tăm lạnh lẽo, ngọn lửa lấp lánh tạo ra ánh sáng nhỏ nhoi lan tỏa một phần không trung. Xung quanh vây bám khói bụi lờ mờ hương ảo, dưới ánh sáng hiếm hoi trong bóng tối, xuất hiện lấp ló phía xa căn phòng là một mùi gớm ghiếc bốc lên, nếu nhìn kỹ càng, thì đó là mùi của xác chết đang thối rữa. Khung cảnh hòa tan cùng thứ mùi kinh tởm khiến người ta có cảm giác choáng váng muốn nôn mửa, Tạ Thành Gia y phục màu tím, đơn giản nhưng lại ma mị, tay cầm dây xích kéo bóng đen nằm thê thảm lê lết trên nền đất, chậm rãi bước tới phía ngọn lửa yếu ớt, hắn nhếch môi tạo thành vầng bán nguyệt quỷ dị. Hắn liếc tới cái xác đang dần bị ăn mòn bởi đám ruồi nhặng bẩn thỉu nhơ nhuốc, một cước đá văng ra xa, khiến cho cái xác ngay lập tức va vào nhà giam tạo thành tiếng leng keng chói tai.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo quay về hướng bóng đen kia, chỉ thấy nó vẫn im lặng không chút động tĩnh nào. Bởi vì đây không phải lần đầu nó bị kẻ gọi là chủ nhân lôi vào đây, nơi này là nơi mà hắn rất thường xuyên sử dụng để hành hạ kẻ khác. Đúng vậy, thú vui 'tao nhã' của kẻ này chính là ngày ngày nhìn ngắm đủ loại gương mặt bị chính tay hắn hành hạ đến chết đi sống lại, thậm chí còn bị hắn chơi đùa bằng những dụng cụ kì dị trong căn phòng đến khi nào thân thể xương cốt đều gãy, tứ chi hoàn toàn hư hỏng, nhưng thần trí vẫn còn để khiếp sợ. Cuối cùng, khi hắn không còn cảm thấy người đó "tuyệt đẹp" trong mắt hắn nữa, hắn sẽ vứt bỏ trong căn phòng đó, từng ngày chết dần chết mòn trong nơi tối tăm ẩm mốc.

Bóng đen kia dường như đã quá quen thuộc với khung cảnh tàn bạo này, nó im lặng chờ đợi hành động tiếp theo của gã. Chỉ thấy gã ngồi xuống bên cạnh cái ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo, chân bên này gác sang chân bên kia. Bộ y phục màu tím lấp ló trong ánh lửa nhạt nhòa làm tăng vẻ tàn nhẫn khát máu của hắn, bóng đen vẫn im lặng nửa động tĩnh đều không phát giác. Mà bên này Tạ Thành Gia cảm giác vô vị nhạt nhẽo bắt đầu trào dâng. Trong đầu hắn lại suy nghĩ tới Vạn Ái Nữ kia nhiều thêm một chút.

Vạn Nguyệt Tâm à Vạn Nguyệt Tâm, vẻ đẹp của nàng ta thật muốn giữ lại cho riêng ta. Mái tóc đen láy mượt mà dài thướt tha như tiên nữ hạ phàm của nàng, đôi mắt nàng trong sáng nhẹ nhàng và tròn trĩnh như ngọc lưu ly, đôi môi nàng đỏ hồng quyến rũ như đang mời gọi người đến thưởng thức. Thân thể mê người khiến cho ta từ khoảnh khắc nhìn thấy đã điên đảo.

Tạ Thành Gia máu trong người bất chợt sôi sục, hắn không ngờ bản thân lại có ngày trở nên khao khát một nữ nhân đến như vậy. Ánh mắt hắn hằn lên tia dục vọng chiếm hữu điên dại. Bóng đen kia cảm nhân được vị chủ nhân của nó không đúng lắm, liền động đậy nhìn lên. Vẻ mặt của hắn lúc này giống như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, hắn còn nở nụ cười kinh hãi nhất từ trước đến giờ.

Ta phải có được nàng, nhất định phải có được nàng, Vạn Nguyệt Tâm.

Tay hắn một bên cầm dây xích giật mạnh, giọng nói nửa cười nửa điên ra lệnh: "Ngươi đi nghe ngóng xem, vì sao Vạn Ái Nữ lại xuất hiện ở nhân gian, với tính khí của nàng ta, chắc hẳn sẽ không nhàn nhã tới mức phải rời khỏi Ngọc Niên Y quanh năm yên ổn để xuống nhân gian chơi đùa một phen chứ?" Hắn chợt cười lớn, tay cầm xích giật mạnh thêm. Càng làm cho bóng đen kia lê lết đến thê thảm. Nhưng khoảnh khắc hắn đưa ra mệnh lệnh, nó ngay lập tức biến mất. Nhanh chóng theo chỉ định được hắn giao phó mà đi làm ngay.

Nói đoạn, Vạn Nguyệt Tâm đang ở trong nhà kho cùng Trác Từ Liêm bỗng ớn lạnh rùng mình. Nàng linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra, nhưng với tình huống bây giờ. Nàng lại nghĩ rằng đó là điều hiển nhiên, bởi vì thoát được khỏi đây là một vấn đề vô cùng lớn.

Vạn Nguyệt Tâm tiến gần tới chỗ cửa nhà kho, tay nhẹ nhàng đẩy ra hé mở khe cửa đủ để tầm mắt nàng có thể thuận lợi quan sát. Bên ngoài ước chừng hơn ba mươi lính canh, trong số đó còn là bán quỷ đại cấp lợi hại ban nãy gây thương tổn cho Trác Từ Liêm. Nàng quay sang nhìn bên trái, là lối ra.

Nhưng từ chỗ hai người chạy tới lối ra khẳng định mất rất nhiều công sức, hơn nữa Trác Từ Liêm còn đang bị thương, không thích hợp cho vận động mạnh. Còn nữa, hơn ba mươi lính canh đang trực chờ ngoài kia chỉ để canh giữ bọn nàng, xem ra tên yêu nghiệt Tạ Thành Gia chính là không thích để "đồ" mà hắn muốn tự do chạy loạn. Nên mới đem tới nhiều người canh gác đến như vậy. Vạn Nguyệt Tâm trong lòng không ngừng suy đoán.

Trác Từ Liêm thấy nàng cẩn trọng tỉ mỉ quan sát động thái bên ngoài. Hắn cũng muốn cùng nàng bàn kế sách, nhưng với thương thế bây giờ, hắn khẳng định không thể di chuyển tới gần chỗ nàng huống chi còn nói muốn giúp nàng? Tuy vậy, các chủ đã dặn dò, nếu để nàng mất một sợi tóc, vị bạo quân ấy nhất định sẽ sai người mang bảy bảy bốn chín cái gia quy dài đến tận chân trời xuống đáy biển của Y Tề đến đem lỗ tai và hai cẳng tay hắn biến thành bộ đôi khuyết tật. Hắn giật mình nhớ lại, thân thể run cầm cập, lại liếc tới bộ dạng nàng, không phải chứ?

Mái tóc nàng đã rối loạn từ lúc nào.

Y phục màu xanh lam đẹp đẽ trang nhã của nàng đã bị vấy bẩn bởi bụi bặm, giờ đây trong mắt hắn nhìn thực giống cháo lòng lợn. Lại nghĩ đến cháo, hắn muốn nhanh chóng về lại Trác Nghiệm Y, ăn một bát cháo lòng thơm ngon do chính tay thúc trưởng hắn yêu thích nấu.

Ọt~Ọt~Ọt~~~

Trong khoảnh khắc tĩnh lặng lại vang lên tiếng kêu như tiểu quái vật phát ra từ phía bụng của Trác Từ Liêm. Điều này khiến Vạn Nguyệt Tâm chợt dừng lại mọi hành động đang làm, nhanh chóng quay sang hắn nhìn. Ánh mắt nàng khó hiểu một lúc, tiến gần tới chỗ của hắn. Chỉ thấy hắn nhìn xuống bụng của mình, lại nhìn nàng.

"Tiếng gì vậy?" Vạn Nguyệt Tâm trước giờ chưa từng nghe tới tiếng kêu kì lạ này.

"Ngươi không biết tiếng bụng đói?" Trác Từ Liêm bất ngờ nhìn, nàng ta đến cả tiếng bụng kêu đói cũng không biết? Nhưng hắn chợt nghĩ lại, cũng có thể vì nàng ta sống thanh nhã trong Ngọc Niên Y quanh năm, chẳng màng tìm hiểu chuyện hay ho bên ngoài, ngày ngày ăn no ngủ kỹ, nghỉ ngơi như cơm bữa, nên chưa từng nghe tới loại chuyện bao tử kêu đói bụng là gì.

Hắn gật gật, phải phải, chính là như vậy. Nữ nhân thanh tao nhất Y Tề trước giờ quả không hổ danh.

"Đương nhiên ta biết, chỉ là chưa bao giờ quen qua loại tiếng kêu bao tử khó nghe như vậy." Nàng chớp chớp mi mắt, mở to tròn nhìn khuôn mặt đang thay đổi ba trăm linh hai cái sắc thái của hắn. Vạn Nguyệt Tâm nghiêng đầu, nàng đã nói gì sai sao? Vì sao biểu cảm của Trác Từ Liêm hắn lại trông có vẻ rất khó coi đến như vậy?

Trác Từ Liêm bây giờ muốn đem nữ nhân trước mặt này ra so đo tỉ thí vài trận cho hả giận, nàng ta dám đem mặt mũi của hắn ra phủi sạch sẽ? Uổng công hắn trong lòng nãy giờ suy nghĩ tích cực khen ngợi. Hừ, nữ nhân thối, bổn sư tôn khi khỏi nhất định phải đấu đủ một trăm hiệp với ngươi.

Thấy người trước mặt không nói gì thêm, nàng quay lại tiếp tục giai đoạn ban nãy. Bất chợt nàng qua khe cửa nhìn được góc khuất có thể trốn tránh đám lính canh cùng tên bán quỷ kia. Chỉ là mỗi lần đều một người có thể vừa vặn ẩn nấp được. Vạn Nguyệt Tâm lại dò xét, trước lối ra có cái cây cao lớn gọi là Nhã An Đậu Đỏ, cành lá xum xuê, thân cây cao rộng, nhất định có thể vừa vặn cho việc kéo dài thời gian cho người kia. Trong đầu bất chợt nảy ra ý niệm, phải rồi, nếu nàng làm náo loạn nơi này bằng đám cháy, chẳng phải cả đám người đều bị thu hút sự chú ý sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv