Yêu...tình yêu làm con người ta chìm trong mê loạn. Yêu...cái thứ cảm xúc mơ hồ không rõ ràng ấy, thế nhưng lại có thể thành công chinh phục được trái tim của một con người. Bất chấp tất cả, bất chấp hi sinh, chạy theo tình yêu và lòng cảm mến, nhưng thứ nhận lại được, cớ sao chỉ còn sót lại toàn là những nỗi niềm cay đắng?
Vì yêu mà đau, vì thương mà chìm trong bể khổ, có xứng đáng hay không? Có một câu nói rất hay: Đừng bao giờ khóc vì một người không đáng. Bởi vì người thật lòng yêu bạn sẽ không khiến bạn phải rơi lệ. Nhưng sự thật thì có mấy ai làm được?
Người ta không cần biết đúng hay sai, vẫn cứ thế bất chấp yêu, để rồi khi nhận lại chỉ toàn là đau khổ. Như vậy thì đã sao? Ít nhất, họ còn có thể cảm nhận được hơi ấm của tình yêu dù là đau đớn, vạn kiếp bất phục. Nếu như đau khổ, vậy có thể vui vẻ tiếp tục sống nữa được hay không?
Ngược dòng thời gian, tìm lại những năm tháng ngày nào đã bị đánh cắp, trái tim vẫn không thể nào tự chủ được, vẫn cứ đau nhói. Đó là tổn thương vô bờ, là sự khó sở nào đâu có mấy ai hiểu thấu. Lặng yên cảm nhận tiếng lòng, lặng yên để mặc cho nỗi đau đớn đang bủa vây giằng xé...có còn nên yêu?
Bình luận truyện