Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 54: Biến trong thành Lạc Dương



Edit: Lu

Thật ra thì, ta vẫn luôn cảm thấy mình không phúc làm nữ chính trong mấy tiểu thuyết diễm tình. Mặc dù bản thân cũng là chuyển kiếp, cũng gặp được một gã nam nhân ngoại hình miễn cưỡng coi như không tệ, còn tới mức hễ là tiểu thuyết đều phải xuất hiện quan hệ tiểu tam này nọ kia, có điều...

Có nữ chính ngôn tềnh nào số khổ như ta không?

Nữ chính nhà người ta á, cho dù là trời sinh nhu nhược, hay là dũng mãnh dị thường, là ai chăng nữa thì khi bị té xỉu, tỉnh lại lập tức phát hiện có chàng đẹp trai đứng ngay mép giường đối với mình ân cần hỏi han, sau đó chính tay mớm thuốc cho, rồi chàng chàng thiếp thiếp hai bên bắn tia đầy chân tình?

Còn đây, mấy người nhìn ta đi!

Ta khó khăn lắm mới tỉnh lại, phát hiện không có giường ấm! Chẳng có đệm êm! Không thuốc nốt!

Được rồi... Ta thừa nhận chếch bốn mươi lăm độ có một Mã hồ ly bề ngoài tạm ổn, nhưng...

Ngực bà đây bị hai cái đai lưng trói thành hình chữ X lớn, cả người bị bao thành cái túi kẹt cứng ở trên người Mã Văn Tài, theo thớt ngựa giẫm đạp đạp giẫm, rơi vào cái tình trạng đầu mất lực lên xuống tùm lum... Rốt cuộc là chuyện gì hả?

"Tỉnh rồi à? Trước mắt là thành Lạc Dương, nàng rõ ràng trong người không thoải mái, còn ỷ mạnh chống đỡ, có phải là thật sự muốn nếm thử chó té gặm bùn là mùi vị thế nào? Hửm?"

Ta tức khắc nước mắt lưng tròng, chiều dài của dòng chảy dán trên hai gò má liên tục dài thêm, lệ cuồn cuộn chảy.

Mấy người nhìn đi, nhìn đi, còn không phải số heo nữ sao!

Người ta ngất xỉu là hôn mê luôn mười ngày nửa tháng, ít nhất thì cũng phải một ngày hai đêm! Nhưng mọi người nhìn ta xem, cũng sắp bị đốt cho thành đầu heo, hơi thở hổn ha hổn hển phì phò ra cũng đủ hâm chín luôn cái lỗ mũi yêu dấu này rồi, thế mà choáng váng bò dậy còn chưa tới được thành Lạc Dương.

Hơn nữa người mỹ nam vốn nên ân cần hỏi han lại trở thành một nam hồ ly lạnh lẽo yêu nghiệt độc lưỡi, bà đang gặp cái nghiệt gì đây...

Ta liền nhìn bầu trời cao vời khôn sánh, đưa cánh tay như nhũn ra, chậm rãi giơ cao... Giơ cao... Giơ cao...

"Bốp!"

Cánh tay yếu ớt bị vỗ nhẹ một cái liền rũ xuống, khóe mắt ta gần như phun lệ quay đầu liếc Mã Văn Tài, dùng cái giọng vô cùng thảm hại chuẩn bị tuyên bố "Lời kêu gào phút chót", trước khi bất tỉnh ta cố nói cho xong câu nói: "Nhà ngươi... A! A a!"

"Ngồi yên!"

Mã hồ ly ra lệnh một tiếng, ngọn gió kia, con ngựa kia, con ngựa với bốn cái vó kia, ta còn đang há hốc miệng...

Đồng thời một luồng bụi bốc lên, đất ầm ầm bay, than khóc mà qua.

...

...

Đi cho đến ngoài cửa thành Lạc Dương, kèm theo một tiếng "Hí" kéo dài, con ngựa kia hí lên thật kiêu hãnh rồi ngừng lại.

Như cũ, ta chỉ có bọc quần áo, như cũ, ngực bị đai lưng siết thành hình chữ X, đương nhiên, không cần vì ta mà lo lắng, kết quả, đều không ướt át tí gì.

Nước miếng của ta, đã bị những ngọn gió duyên dáng thổi mất tiêu... Khóe miệng bỗng giật giật...

Thật nhanh... Thật là nhanh... Con ngựa của hắn thật nhanh!

Suốt mười mấy năm lăn lộn trong cuộc sống cổ đại, cho tới giờ ta vẫn chưa ngồi vào con ngựa nào nhanh như vậy! Ôi cái con ngựa điên dại! Ôi mái tóc trên đỉnh đầu bay bay theo làn gió! Ôi cái gáy đã phát sốt choáng váng!

Thật vất vả mới phục hồi lại tinh thần, ta nhúc nhích mở miệng, phát ra một giọng nói khàn khàn vọng ra từ sau lưng Mã Văn Tài: "Chiêu giết người vô hình này của ngươi... Cực kỳ... Cay độc..."

Mã hồ ly đối với những lời này của ta làm như gió thoảng qua tai, tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra tao nhã tháo hai cây đai lưng trói ta, đỡ lấy thân thể như mềm nhũn, cơ thể hắn nhẹ nhàng mềm mại, mắt nhẹ nhàng chớp toát lên vẻ ôn hòa đến lạ.

Đầu ta vốn đã nóng lập tức càng nóng hơn, nghe tiếng cười trầm thấp êm dịu của hắn truyền tới từ phía sau: "Để xem sau này nàng bị sốt còn dám cưỡi ngựa lung tung không, hứ?"

Ta bị hành động vô phép và lý luận ngổn ngang của hắn quậy cho dở khóc dở cười, đó có phải gọi là nhét vào miệng người một miếng vàng, sau đó sẽ cho người một viên đường ngọt?

Cái chuyện này mà hắn cũng cảnh cáo? Quá dày vò người rồi!

Có điều khi dừng lại, mới phát hiện thân thể đã trở nên thật nặng nề, vừa rồi phóng ngựa thẳng một đường, Mã Văn Tài cố gắng đè đầu ta vào trong lòng, tận lực không để cho gió quật ta, thế mà bây giờ nhiệt độ cơ thể bản thân vẫn đang không ngừng lên cao, toàn bộ cổ họng ta khô khốc, tất cả tứ chi cũng chẳng vận lực được nữa, dĩ nhiên là dù bụng oán thầm hắn nhiều chừng nào đi nữa, cũng không có dư thừa sức lực tranh cãi với con hồ ly đó. Ta đành khẽ hừ bất mãn rồi mặc kệ hắn đưa tay áp lên trán mình, ngày thường cảm giác bàn tay ấm áp vô cùng nhưng hiện tại lại thấy lạnh buốt tê dại.

Con ngươi vừa hơi nhấc lên, liền thấy giữa chân mày hắn xô vào nhau căng thẳng, ta biết tình trạng sức khỏe của bản thân thật sự không ổn, song...

Nghiêng đầu nhìn về phía cửa thành kia, ngày trước phồn nháo náo động, người đi đường qua lại nối liền không dứt, bây giờ khác hẳn, ngoài cửa thành có hai hàng quân lính trú đóng, người lữ hành thưa thớt rải rác đến đáng thương. Chỗ của chúng tôi còn cách cửa thành một đoạn, sau lưng còn có một mảnh cây rừng thấp, vị trí không quá rõ ràng.

Ta thấy người đi đường muốn qua cửa thành hình như phải đưa quân lính kiểm tra một vật, bấy giờ mới được cho qua, hơn nữa qua đường đều là kẻ không xe ngựa lớn quyền quý thì là quần áo sang trọng hoa lệ, sau lưng mang năm ba người tùy tùng, một bóng dáng của thường dân cũng không nhìn thấy.

Thứ mà bọn họ cầm trên tay, tên gì nhỉ? Hình như...

Ta lắc cái đầu choáng váng, suy nghĩ hồi lâu, vừa nhớ ra cái tên đó, xong đành phải phí sức mở miệng nói: "Mã hồ ly... Theo ta thấy, chúng ta... Không thể đi vào từ cửa thành đông này đâu. Trên tay, trên tay... Phải có văn điệp gì đó mới có thể được qua."

Ánh mắt Mã hồ ly cũng là nhìn chằm chằm nơi người hành lữ tập trung, ôm tay ta xiết chặt, nói: "Không có gì, ta có biện pháp lọt qua." Dứt lời cúi đầu nhìn ta, sờ cái trán ta đang lộn xộn, "Ngươi bị sốt không thể chậm trễ, vốn là đầu óc hạt dưa không thông minh mà còn bị đốt thành thế này, thật không phải chuyện tốt, sợ là... sẽ càng ngu thêm."

Vô lực phản bác, chỉ có thể trợn trắng mắt kháng nghị, ta lười tốn nhiều lời cải vả với cái đồ độc miệng... Được rồi! Ta thừa nhận là ta không sức lực!

"Biểu cô mẫu ta là phu nhân Lại bộ thượng thư Sơn Đào, trên người ta có tín vật của bà, có thể dùng để thông quan." Mã hồ ly nói xong, liền chuẩn bị thúc ngựa đi tới trước.

Ta cắn răng, dùng hết sức lực còn sót lại cả người đưa tay kéo lại giây cương, "Chờ chút..."

Cánh tay kia rơi xuống cái bịch, một động tác nhỏ này giống như hao tốn hết chút sức lực còn lại vậy, thở hổn hển cả buổi, ta mới đáp lại Mã hồ ly dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, nói: "Không cần tín vật... Tin vật đó dù có thể cho ngươi vào, nhưng thân phận của ta bây giờ... Cũng sẽ liên lụy tới ngươi. Muốn vào thành, không cần rắc rối thế, để ta dẫn ngươi đến một chỗ... Nơi đó, chỉ có ta biết. Tuyệt đối có thể thần không biết quỷ không hay vào trong thành."

...

...

Nhìn cỏ dại mọc um tùm từng bụi bên chân tường thành cao tận đầu gối, cặp mắt hồ ly của Mã Văn Tài dùng góc độ trên cao nhìn xuống cực kì khinh thường nhìn ta, nói: "Ngươi nói có cái nơi đặc biệt có thể lên vào trong thành mà thần không biết quỷ không hay, chính là cái chuồng chó này ư?"

"... Ta khinh... Chuồng chó gì chứ, đây là lối đi đặc biệt ta dùng ra vào khi còn bé... Là do ta và Cát Tường tự tay đào! Đi theo ta." Ta vỗ vỗ tay hắn, tỏ ý bảo hắn buông cái tay ôm ở bên hông ta ra, sau đó khom người bắt đầu chui đầu vào.

Người ta lúc đầu không thể giữ thăng bằng được, thiếu chút nữa cắm đầu trực tiếp vào trong đất, khó khăn lắm mới có thể ổn định cơ thể mà tiến về trước, mới bò qua nửa người, cảm thấy có điều khác lạ, rõ ràng mới nãy là hoàng hôn mà, mặt trời một mảnh màu vàng kim, vậy tại sao trên đầu ta lại có một bóng đen lớn vậy?

Cả người ta phải nói là hết sức chấn động, không phải chứ? Chẳng lẽ xui xẻo thế? Mới bò vào đã bị người bắt gặp?

Ta không lộ biểu cảm tiếp tục từ từ bò phía về trước, eo vừa lọt qua ta liền len lén liếc mắt nhích sang bên, đúng như dự đoán, một đôi giày thêu...

Không phải quân lính, mà là một đôi giày thêu!

Nhưng mà, đôi giày thêu này, tại sao lại... Lại lơ lửng trên không?

Cả người ta rét buốt trước hơi lạnh chết chóc tỏa ra từ gốc cây, cộng với nhiệt độ cơ thể tiếp tục lên cao, không thể khống chế được toàn thân run cầm cập như cầy sấy, tay chân nhất thời mềm nhũn thêm.

Mã Văn Tài ở phía sau hình như phát hiện ta không đúng, vội vàng lên tiếng gấp gáp: "Khanh nhi! Nàng sao vậy?"

Tư thế hiện tại dường như nằm rạp trên đất, ta liều mạng dùng hai tay thoát lực tiếp tục tiến, cho đến khi cả người hoàn toàn lọt qua, bản thân lập tức ngửa đầu nhìn lên.

Con người cũng thật kì quái, càng sợ hãi bao nhiêu càng muốn theo bản năng tìm hiểu bấy nhiêu.

Cái lỗ nhỏ này ở sát cửa thành nam, lúc nhỏ ta thường hay trốn nhà, đi ra ngoài từ cửa thành là chuyện chẳng thể thực hiện được, bởi vì hầu hết mỗi người lính gác đều nhận ra ta, ở trong thành cũng là không tưởng luôn, đầy đường đều là tai mắt, bất kể trốn đến chỗ nào cũng có người lập tức báo cáo cho Tư Mã Kỳ. Tình cờ phát hiện tường thành này có vết nứt, ta và Cát Tường liền tìm cách phá vết nứt to ra, tạo thành lối đi mà người có thể vừa vặn qua lại dễ dàng.

Lỗ hổng này được che dấu rất tốt, bởi vì vị trí ở phía sau một quán đậu phụ, còn có một hòn giả sơn, bên cạnh ngày thường không có ai xử lý, cỏ dại mọc um tùm, và cả một cây đa lớn không biết đã mấy trăm năm tuổi đầu.

Ta từng ở dưới gốc cây đa này mà tận hưởng bóng mát, tránh những mưa vội vã, thậm chí còn leo trên cành cây để lấy chiếc diều giấy bị mắc kẹt, nhưng chưa từng, chưa từng như hôm nay, sợ hãi cái cây từng mang cho mình biết bao hơi ấm.

Theo cặp giày thêu ung dung lắc lư ở trong gió, tầm mắt giống như cây mây giây leo chậm chạm di chuyển, dọc theo thân thể kia, nhìn từ đôi hài thêu cho đến khi thấy mặt của người thiếu nữ, quần nàng rách thành mảng lớn, cổ áo cũng nghiêng lệch hẳn đi, lộ ra bờ xương quai xanh còn có thể nhìn ra từng cục máu đỏ tím ứ đọng, còn có... Cặp mắt trợn trừng căm hận và đầu lưỡi màu xám tro thè ra.

Ta há hốc mồm, cảm thấy trong cuống họng kẹt cứng cục bông vải, không thể nói ra lời nào, chỉ có thể phát ra mấy âm tiết rời rạc đáng thương.

Quá kinh khủng.

Ta cảm thấy con ngươi đen hun hút kia dường như nhìn chằm chằm thẳng tắp vào ta, đáng lẽ bản thân nên nghiêng đầu sang chỗ khác, song, cổ trở nên bất động kì quái, cứ cứng ngắc dán chặt phía người đã khuất.

Bỗng nhiên, toàn bộ mặt bị bẻ sang một bên, ấn vào bộ ngực tỏa ra hương lan, hai tay không ngừng phát run bị Mã Văn Tài tóm lấy, cả người bị chàng bao trọn trong vòng tay.

"Đừng nhìn, ngoan, đừng nhìn..." Giọng chàng từ trên đầu truyền tới, nỉ non nói chuyện với ta, qua một lúc lâu ta mới ổn định lại, nhưng không muốn, cũng không dám ngẩng đầu lần nào nữa.

Ý thức của bản thân ngày càng mơ hồ, áo quần nơi ngực Mã Văn Tài cũng bị ướt một mảng lớn, xin lỗi, không biết lúc nào đã khóc, ta thở hổn hển như muốn gạt đi sự thật nghiệt ngã trước mắt, rồi bỗng dưng mở miệng mà lại chẳng biết là đang nói với ai, "Tên nàng,... là Lưu Kim Hoa, người trong thành Lạc Dương đều gọi nàng Tây Thi đậu phụ... Tiệm đậu phụ trước đầu nhà kia do nàng mở, từ nhỏ... Ta đã thích ăn bánh đậu phụ nhà nàng, vừa trơn vừa... Thơm... Trong thành có mấy gã lưu manh, thấy nàng cô nhi quả phụ mở cửa làm ăn, liền kéo đám tới trêu đùa nàng. Ta thấy chướng mắt, liền xử chúng mấy lần. Đại tỷ Kim Hoa nói cám ơn ta, đã vậy sau này ta ăn đậu phụ nhà nàng không cần phải trả tiền nữa. Trước khi ta rời Lạc Dương, còn đặc biệt đến nhà nàng mua chén đậu phụ ăn xong mới lên đường..."

Vừa nói, nước mắt chạy dài không kiểm soát, ta cũng nhận ra mình ngập trong bi thương sầu khổ, sự trống rỗng lên lỏi trong tâm trí.

Thành Lạc Dương tràn đầy tiếng cười nói, thành Lạc Dương mặc cho ta chạy nhảy la lối om sòm, thật sự đã không còn ở đây. Tất thảy những biến cố đã nghe nói trước đây, từng khiến ta vô cùng hoảng sợ, song một màn giờ đây, lại làm ta xác thực cái cảm nhận thành Lạc Dương mình thấy ở ngoài cửa sao quá đỗi xa lạ. Bởi vì toàn bộ thành Lạc Dương, đều đã ngập đầy hơi thở cái chết.

Đã từng là một nơi sinh cơ bừng bừng, giờ đường không có người, không có du khách, một đường tới đây ta đã cố ý không để tâm đến biết bao vàng mã rải khắp chốn.

Ngay tại bây giờ, ta mới cảm giác được, cái chết, cách ta thật gần. Ta không phải thánh nhân gì, ta sợ chết, ta quan tâm tính mạng của mình, nhưng ta càng thấp thỏm tính mạng của người ta quan tâm.

Dần dần ý thức sẽ một lần nữa phân ly, ta nắm chặc ống tay áo Mã Văn Tài, dường như nói cho chàng nghe, cũng giống như tự nhủ: "Mã hồ ly... Em sẽ không để cho chàng có chuyện đâu... Sẽ không..."

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy bợn cứ như với tui sao!

Nhiều bá vương như thế! Nước mắt tui như Trường giang cuồn cuộn chảy, tui lăn lộn, tui lật đất, tui chui xuống hố, tui khóc lóc om sòm ~~~! ~! ~ người ta muốn nhắn lại ~! ~! ~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv