Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 53: Bữa ăn hoa lệ mà choáng váng



Edit: Không Tồn Tại

Ta ngồi chờ Mã Văn Tài ở dưới lầu khách điếm, cắn một miếng bánh bao thịt bò bốc hơi nóng hôi hổi. Bánh bao vừa mới ra lò hương thơm thật hợp khẩu vị, nhưng tinh thần ta lại tập trung ở nơi khác, trong vô thức mà gặm thật to, vậy nên chỉ hai ba miếng, chiếc bánh bao to bằng lòng bàn tay đã chui hết trong bụng, đợi đến lúc Mã Văn Tài xuống, ta đang ngây ngốc say sưa cắn ngón tay.

Hắn ngồi xuống, duỗi một tay chùi khoé miệng ta, ta còn lại châm trà, sau đó đưa nước trà đến trước mặt ta, xong cũng tự rót cho mình một chén, nhấp một hớp, rồi nói: "Sao lại phải ăn gấp như thế, Cát Tường không có ở đây, sẽ không ai giành đồ ăn với nàng đâu. Chỉ là một cái bánh bao thịt thôi, cần gấp đến độ vậy không?"

Lời hắn nói làm ta sững người, vô thức liếm khoé miệng, có chút vị thịt bò, rất ngon, nhưng bánh bao có mùi vị gì thì ta lại không nhớ.

Vừa rồi suy nghĩ hỗn loạn, đầu óc choáng váng, lắc lắc đầu, ta đẩy hai cái bánh bao còn lại sang bên Tư Mã Kỳ, nói: "Bánh bao này rất to, ta ăn một cái đã đủ no rồi, ừ, ngươi mau mau thử một cái xem."

Hắn cúi đầu nhìn ta, trên tay cầm một chiếc lá to, nói: "Hôm nay lạ nha, nàng không phải luôn than cái tàu lá gói này không được sạch nên không muốn dùng. Hôm nay làm sao lại đổi tính đi dùng rồi?”

"Ngươi thấy ta thích dùng à? Còn không phải sáng sớm nay đụng phải vật xui, lên cơn điên vứt khăn xuống đất. Thế nào, bình thường ngươi vẫn dùng tàu lá gói mà có vấn đề gì đâu, hiện tại sao lại để ý đến!" Ta hất đầu về phía hắn.

Mã Văn Tài lắc đầu, liếc nhìn ta, sau đó nhận lấy tàu lá gói, cầm một cái bánh bao, chia nửa đưa cho ta, nói: "Tinh thần nàng thật tốt, sáng sớm vội vàng chèn ép ta. Ta xem nàng nha, vừa rồi thần sắc mơ hồ, mắt nhìn đăm đăm, chắc hẳn bánh bao vị gì cũng không biết, cả một đêm nhớ nhung đến bánh bao, đến đây, ăn thêm chút nữa nào."

Ta nhăn mũi, nói: "Ngươi biết hểt rồi ư, ngươi không phải mới tới sao? Thì ra là lén lún ở trên lầu, xa xa nhớ cô nương đây hả?"

Mã Văn Tài cười hừ, nhéo nhéo mũi ta, đưa bánh bao cho ta, nói: "Vâng vâng, ta đây một khắc không nhìn thấy ngài tựa ba thu, ngài biết không lúc ngài đi mua bánh bao tâm ta khắc khoải, đau đớn đến nhừng nào, trong phòng một mình phát bệnh tương tư, thiếu chút nữa là không thở nổi..."

Ta vươn tay lấy bánh bao, liếc hắn từ trên xuống dưới: "Được rồi được rồi, không cần vừa nói chuyện vừa hát hí khúc."

Dứt lời, ta cắn một miếng bánh bao, woa? !

Thật sự rất ngon!

Thịt bò ngọt, mềm và thơm, chút hành lá thái nhỏ, không uổng công cô nương đây nhớ ngươi suốt một đêm...

Nghiêng mặt nhìn những lữ khách đứng bên ngoài, mưa vẫn rả rích rơi, chưa biết đến khi nào thì ngưng. Trong ngực bỗng có chút buồn bực...

Nếu như không có vấn đề gì, trước chạng vạng ta đã tới thành Lạc Dương.

Thế nhưng khi vừa nghĩ đến việc quay về phải đối mặt với những thứ không biết, bất giác ta quay đầu nhìn Mã hồ li, cái nhìn này khiến ta chút khí tuyệt thân vong. Thằng nhãi này dáng vẻ ngồi bình tĩnh, nhàn nhã, thần sắc uống trà đen ngâm bã tựa như đang uống trà Bạch Hào Ngân Châm, uống một hớp lông mi nhíu lại một chút, toàn thân mang quần là áo lụa, ra dáng một thiếu gia nhà giàu, không biết hắn từng suy nghĩ đến việc tháo bỏ vẻ ngoài này chưa hay cứ mang vẻ ngoài rùa lông xanh lớn mật này.

... ...... ...... ...... ...... ...... .......

Lúc ra khỏi cửa có ít mưa hắt lên áo, cũng không đáng ngại, Mã Văn Tài đã lấy mũ che nên ta không bị dính một chút nước mưa nào. Trước vẫn luôn thiếu ngủ, nhiệt độ cơ thể hơi nóng giờ trời đổ mưa khiến ta cảm thấy khá thoải mái, không suy nghĩ, trực tiếp phóng khoáng cưỡi ngựa lên đường.

Thế nhưng, sau khi nghiên cứu chưa qua thẩm quyền, ta kết luận, giả bộ X, chắc chắn sẽ để lại hậu quả!

Bởi vì...

Không lâu sau, mưa bụi lắt nhắt ngừng lại, mặt trời nhố lên, chiếu rọi lên mặt đất ẩm ướt, ánh lên từng mảng sáng vàng rực rỡ.

Đối với cá nhân ta mà nói, thứ ánh sáng này khiến ta không thể ngủ ngon được, hai mắt bị chói, cùng lắm cũng chỉ chảy chút nước mắt, cũng không có gì đáng nhắc đến.

Thế nhưng! Thứ gây khó chịu là, vào sáng sớm mặt trời chỉ ló chút ánh sáng bỗng đột ngột bừng toả vào buổi trưa, chiếu lên cơ thể khiến ta tựa như bị thiêu đốt. Cả người đổ đầy mồ hôi vì phơi nắng, ôi, đừng hiểu lầm, không phải chảy mồ hôi do nóng, ta đây toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Buổi sáng y phục khô ráo, không hiểu vì sao, cơ thể có cảm giác ướt lạnh, vốn thiếu ngủ nên dễ sinh ra khó chịu, cả người bao trùm trong mệt mỏi, tinh thần uể oải, mắt lơ mơ, càng lúc càng buồn ngủ, hô hấp thấy chút nóng.

Trên đầu đỉnh đầu, mặt trời đang toả nắng chói chang, mặc dù ánh nắng khi vào thu nói là không quá độc, nhưng ta đi dưới nắng đã được vài canh giờ, một bên vừa ngủ gà ngủ gật vừa có cảm giác đầu bị mở ra, toàn thân bức bối đến cùng cực.

Vì tránh đường quan đạo, chúng ta đi lách sang một đường nhỏ, con đường này rất hẹp, chỉ có thể đi một người một ngựa, nên Mã Văn Tài đi trước dẫn đường. Từ phía sau nhìn sam y xanh lam của hắn mơ hồ chút thuỷ ý, ta lắc cái đầu đang trương lên của mình, kiên trì không nói cho hắn biết cảm giác khó chịu này.

Cười xuyên quốc gia, lão tử vừa mới rời thành Lạc Dương, sao có thể để xảy ra rắc rối vào bây giờ? Hơn nữa... Mất ngủ chính là tự ta làm, nói rằng mưa nhỏ không đáng ngại cũng là ta, hiện tại là tự mình làm mình lâm bệnh...

Sau khi nói cho hắn biết thì có hậu quả gì?!

Mặc dù rất mất mặt, nhưng... Không! Nghĩ tới cảnh ở giữa đường bị hắn đặt trên lưng ngựa vạch mông ra đánh, ta không muốn bị như thế đâu!

Nếu như vậy thì thật sự vô cùng thảm thiết!

Chỉ cần suy nghĩ về nó, khớp hàm lạnh run, toàn thân lẩy bẩy, vội vàng vươn lau mồ hôi chảy hai bên quai hàm. Mu bàn tay chạm vào mặt, đáng chết... Đúng là có hơi nóng.

Có điều... Như vậy cũng không quá quan ngại nhỉ?

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...

Sau một ngày phơi nắng, ta có ảo giác mình đi đến thời trái đất có chín mặt trời, trong tai vang lên một dải thanh âm sắc nhọn.

Ong ong ong, ong ong ong, ong cái rắm, ngươi có phải là ong mật! Không có việc làm mà sao cứ ong với cả ỏng!

Ta gõ mạnh và đầu, che một bên tai, nhe răng nhếch miệng kêu :"A —— uh —— a ——", cố gắng làm tai hết ù.

Mã Văn Tài nghe thấy tiếng ta, quay đầu ngẩn người lại, sau đó nhíu mày dừng ngựa, nói: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?"

Lúc này ta đang há mồm chuẩn bị phát ra âm thanh kì quái kia lần cuối thì nhìn hắn đột nhiên quay đầu lại, miệng ta thiếu chút nữa bị trẹo, lập tức khép miệng lại, ta láng máng nghe được tiếng xương rắc "Crắc...".

Vừa khép miệng lại, ta vội vàng lắc đầu, nói: "Không có, không có, không có không thoải mái, thì là... Ta thấy nhàm chán, cho nên kêu hai tiếng... Để giết thời gian. Khụ, ừh."

Hắn cau mày, liếc dọc quan sát ta, chân mày không buông, sợ hắn phát hiện ta có biểu hiện không đúng, nhanh chóng lắc lắc cổ áo, kêu lên: "Ô hô, ban ngày đi dưới nắng thật khó chịu, nóng chết người, thời tiết thật không giống tháng chín..."

Tầm mắt hắn dừng lại trên mặt ta, thấy vậy mồ hôi lạnh chảy ra từ người ta túa ra càng nhiều, trong tai lại bắt đầu vang lên âm thanh hỗn loạn, thật là một khắc cũng chẳng thể yên tĩnh...

"Nàng mấy ngày này chưa được nghỉ ngơi, đã vậy còn phải dầm mưa dãi nắng, nếu thấy không thoải mái chỗ nào thì phải nói cho ta, chớ ương ngạnh chịu đựng. Biết chưa?"

Đôi mắt đen láy của Mã Văn Tài chăm chú nhìn ta, suýt chút nữa thì hắn thành công, ta vội vàng gật đầu, nói: "Ừ, ta hiểu rõ rồi ! Được rồi, không nên nán lại lâu. Đi thôi đi thôi, ta không sao."

Thật vất vả Mã Văn Tài mới quay đầu đi, thúc ngựa đi lên phía trước, lúc xoay người hắn còn nháy mắt, trước mắt ta bỗng tối sầm lại, vội vàng nhắm mắt, ta dùng chân đá lung tung vào bụng ngựa, đi được một đoạn mắt trở lại bình thường.

May mắn quãng đường này yên tĩnh, ngựa chỉ việc đi theo con dẫn đường, nếu không đoán chừng ta đã sớm cắm mặt trong ruộng bùn.

Đi về phía trước không xa là một thôn trang, đường đi từ thôn đến thành lạc Dương được tu sửa bằng phẳng, Mã Văn Tài thúc ngựa đi bên cạnh ta, thỉnh thoảng nghiêng đầu còn nhìn ta.

Sự ương ngạnh chống đỡ lúc ban đầu của ta bị cháy sạch, bây giờ ngay cả sức cầm dây cương ta cũng không có, chỉ yếu ớt giữ trong tay. Mọi thứ phía trước dần trở nên nặng nề trong khi thân thể ta lại tựa như đang được nâng lên, ý thức dần dần mông lung...

Chợt, con ngựa như đá phải thứ gì đó, nó hí dài, hai vó trước giương cao lên, nửa thân nó nghiêng về sau, ý thức của ta được thanh tỉnh vài phần, nhưng kết quả thực sự không vượt ngoài tầm suy đoán. Hai tay ta căn bản không còn giữ dây cương, vậy nên khi ngựa ngửa về sau ta cũng theo nó ngã, quên cả hét lên, cứ thế làm một cái trời đất quay cuồng.

Chết chết thật, không phải vậy chứ... Lão thiên gia, người đừng đùa giỡn con! Chẳng lẽ ta lại chết vì ngã ngựa ư, thật quá cẩu huyết?!

Ta cảm thấy cơ thể mình thoáng vọt lên không trung, chiếc mông bé nhỏ cũng bay khỏi lưng ngựa, bên tai là tiếng kinh hô của Mã Văn Tài, chỉ là, vào thời khắc sinh tử này, ta làm gì có thời gian quản hắn kêu cái khỉ gió gì cơ chứ! Theo bản năng của con người, một cách rất đơn giản, rất không có khí phách, ta nhắm chặt hai mắt lại...

Trong nháy mắt, giây kế tiếp không nghi ngờ gì nữa, lưng ta sẽ truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, nhưng đột nhiên ngực bị một vật áp sát, sau đó vị trí xương bả vai chịu áp chế bởi một lực nặng, mặc dù hơi đau nhưng lại không giống như ngã xuống mặt đất, không thể nói là mềm mại nhưng so với áp mặt vào đất mẹ thì dễ chịu hơn nhiều, cũng có cảm giác mông đang ngồi trên yên ngựa...

Nghe thấy tiếng phì mũi hồng hộc của ngựa, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đầu ta dù còn hơi choáng váng, mắt chưa mở ra, tim vẫn đập nhanh... Nhưng tâm ta đã ổn định, vừa định ôm Mã Văn Tài, ta còn chưa kịp xoay người, mắt nửa mở nửa nhắm, bỗng cảm thấy thân thể bay lên, xoay trên không một vòng 360 độ.

Động tác này khiến đầu ta càng thêm choáng váng, há hốc mồm, la cũng không la thành tiếng, cả người lắc ngang qua thân ngựa...

"Păng!"

Một cái tét vang dội.

Cái mông thân thương của ta.

Ta không khóc. Lão thiên à! Vì sao lại sinh ra một người thông tuệ như ta, đến ngay cả phán đoán hành động của Mã Văn Tài cũng không sai một li!

Người cho một đạo thiên lôi đến bổ ta đi! Giữa ban ngày ban mặt, ở trên đường lớn lại để một nam nhân giữ ta trên lưng ngựa mà đánh vào mông!

Ta đây vẫn đang sốt đấy!

Ngươi có lầm hay không!

Đang trong cơn giận, chuẩn bị mắng hắn một trận, một trận hoa mắt chóng mặt chuyền tới, đầu như bị treo ngược, máu trào ra... Ta há miệng lên trên, trừng mắt khinh bỉ nhìn Mã Văn Tài, mới nói: "Ngươi" mẹ nó... Thì hôn mê bất tỉnh.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv