Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 46: Ngoại truyện



Phiên ngoại

1. Nhậm Doanh Doanh

Thời gian thấm thoát, bất kể xuân thu.

Vào một ngày khi Nhậm Doanh Doanh đối diện với kính, phát hiện hai mắt mình bị cô độc nhồi đầy, thì Hắc Mộc Nhai đã là một đoạn hồi ức của nàng.

Ngoài phòng hoa nở xinh đẹp, Nhậm Doanh Doanh ngửi mùi hoa, nhìn thanh xuân dần dần mất đi trong kính, mấy năm qua, nàng vẫn ngồi đối diện với gương suy nghĩ —

Nhớ đến vẻ mặt của Đông Phương Bất Bại ngày ấy khi ngồi trước bàn trang điểm, nghĩ đến y từ trên mặt kính nhìn thấy thân ảnh đỏ rực của y, nghĩ đến bộ dáng của y trong mắt Dương Liên Đình…… liệu Dương Liên Đình có thấy y kỳ quái không? Hay là xinh đẹp thiên tiên?

Doanh Doanh không biết.

Nhưng trực giác của một nữ nhân nói cho Nhậm Doanh Doanh, là ngày ấy trong mắt Đông Phương Bất Bại khi nhìn về phía Dương Liên Đình là hạnh phúc, bởi vì chỉ có người hạnh phúc, trong mắt mới có loại hào quang này, loại tự tin này, cũng chỉ có người được yêu mới làm chuyện kinh thế hãi tục như vậy mà không tự biết.

Doanh Doanh hạ mắt, tay cầm lược từng chút chải vuốt búi tóc, trượng phu của nàng hôm nay muốn đi một chỗ, chỗ đó có một tòa mộ phần, bên trong mai táng một tiểu sư muội mà Nhậm Doanh Doanh hi sinh cả đời cũng không đánh lại —

Đó là nữ nhân Lệnh Hồ Xung yêu cả đời!

Cô đơn lướt qua mắt Nhậm Doanh Doanh, bên tai là câu nói của Dương Liên Đình: “Đáng tiếc Thánh cô thâm tình, người ngươi yêu lại không hẳn chỉ có ngươi.”

Nhậm Doanh Doanh nhắm mắt, không đành lòng nhìn người trong kính, nhớ tới ngày đó, Đông Phương Bất Bại nói hâm mộ nàng, Nhậm Doanh Doanh chỉ cảm thấy chua xót, thanh xuân mĩ mạo thì sao? Là nữ nhân lại như thế nào? Hết thảy đều đánh không lại việc người mình yêu yêu không phải là mình!

Nàng Nhậm Doanh Doanh dành cả đời yêu hai nam nhân, họ yêu nhất, cũng không là nàng……

2 Đông Phương Bất Bại!

Thanh minh.

Người đi tới lui trên đường, có người mang làn xách, có người cầm theo chiêu hồn phiên, nối liền không dứt hành tẩu trên sơn đạo, từ trên xuống dưới mang náo nhiệt khác ngày thường.

Nhậm Doanh Doanh đi theo Lệnh Hồ Xung, một đường đi tới tòa cô linh mộ phần chôn trong núi, nói đến cũng khéo, mưa đột nhiên rơi xuống khiến nhóm người họ tách ra, hai người họ là phi thân đi mau muốn tìm một chỗ tránh mưa, không ngờ chỉ thấy một trà quán trên sườn núi.

Lệnh Hồ Xung che cho Nhậm Doanh Doanh một đường vào trà quán kia.

“Ai nha, tiểu vợ chồng là tới tế bái đi!” quán chủ nhiệt tâm lấy khăn mặt cùng nước trà đưa cho hai người, nhìn trời rồi thở dài:“Thời tiết thật không tốt, ta tưởng hôm nay nhiều người lên núi, có thể kiếm chút tiền nước trà, ai ngờ trời không cho như nguyện, rơi xuống trận mưa này, xem chừng là lỗ vốn thôi.”

“Vậy cũng không hẳn, người ra ngoài không mang dù cũng nhiều, không chừng họ sẽ đều đổ về trà quán của ngươi!” Lệnh Hồ Xung tâm tình nặng nề, nhưng ngoài miệng vẫn là cười khuyên giải an ủi quán chủ một phen.

Quán chủ cười nói:“Như ngươi nói thì tốt!” Hắn đặt ấm trà xuống, nhấc mắt cười nói:“Thật đúng là lại có hai vị khách quý!”

Quán chủ nhanh chạy đi đón khách, Lệnh Hồ Xung và Nhậm Doanh Doanh uống trà, mắt cũng nhìn qua.

Chỉ thấy người tới đầu đội mũ che, thân không dính mưa, chân mang giày bạc, hành lý cầm theo hẳn là tiền bạc vật dụng, có vẻ rất nặng, nhưng trong tay y lại nhẹ tựa lông ngỗng, hơn nữa y rõ ràng là chạy xa mới đến, nhưng trên y phục không dính nửa điểm phong trần, liền ngay cả nước bùn trên núi cũng không dính một giọt.

Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh nhìn nhau, không khỏi nhíu mày, đều cúi đầu âm thầm đánh giá hai người này, khi hai người kia tới gần, tâm hai người không khỏi bất an.

Quán chủ không biết họ là cao thủ, chỉ nhìn thấy trong hai người tới, thì một người cao lớn khôi vĩ, người còn lại thấp hơn nhưng vóc người lại mang chút tinh tế, tuy là kì quái nhưng hắn đây cũng chỉ để ý tiền tài, nghĩ họ hẳn là hai tên công tử gia, nhanh cao giọng hô:“Mời vào, tệ quán đơn sơ, khách quan trăm ngàn đừng để ý……” Nói xong còn lau ghế lau bàn một lượt.

“Đây có trà gì?” Một người lấy bạc ra, trầm giọng nói.

“Liên đệ, thiếp thân có Long Tỉnh tốt nhất, ngươi để hắn pha là được.” Người nói chuyện còn chưa cởi áo khoác của mình xuống, đã vươn tay cởi áo mưa cho nam tử cao lớn lấy bạc kia,“Ngươi bị dính mưa rồi, thiếp thân đã nói để ngày khác, ngươi lại nói ngày mưa hảo sẽ ít người đi.”

“Thôi nào, đâu cần vô nghĩa như vậy! Ta vốn không thích đông người, trời mưa thì chỉ có ngươi ta hai người chẳng phải rất tốt sao!” Người nói chuyện nhìn như không kiên nhẫn, nhưng ánh mắt nhìn nam tử mang xiêm y đỏ thẫm tự xưng là thiếp thân kia lại đầy ôn nhu, tay còn không quên gạt đi bọt nước trên tóc hồng y nam tử.

“Liên đệ thích vậy là được rồi!” Hồng y nam nhân hoàn toàn không nhìn quán chủ đang trợn mắt há hốc mồm kinh hãi, trong mắt y chỉ có nam tử cao lớn kia, y hết sức ôn nhu cởi áo mưa cho nam tử cao lớn, còn lấy khăn lụa chà lau một tầng mưa bụi mỏng manh trên mặt người kia:“Đừng nhúc nhích, để thiếp thân lau cho! Ướt hết cả rồi, thật khiến thiếp thân đau lòng!”

“Ngươi có để yên không a!” nam tử bị lau mặt hồi lâu, rốt cục không thể nhịn được thấp giọng trách mắng:“Ngươi nhìn nước mưa trên mặt ngươi xem, không lau trước đi!” Nói xong lấy tay áo sạch sẽ sát mặt hồng y nam tử, lau qua một hồi.

Hồng y nam tử không giận dữ, chỉ hé miệng cười, chờ nam tử cao lớn kia nhìn như thô lỗ lau mặt xong mới nói:“ Thiếp thân lau thế nào cũng thấy không đủ, muốn để Liên đệ lau cho thiếp thân cả đời!”

“Xôn xao –” Là tiếng quán chủ đánh nát ấm trà.

Hồng y nam tử mắt liếc qua, quán chủ đông cứng không thể nhúc nhích, một thân đầy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy mình như vừa bồi hồi giữa sinh tử, hiểm hiểm nhặt được một cái mạng.

“Mang nước sôi tới là được, không cần gì nữa!”

Nam nhân cao lớn ném một nén bạc tới, rồi kéo hồng y nam tử ngồi ở bên người nói:“Để ý đến hắn làm chi! Rất thích sao?”

Hồng y nam tử dựa sát vào vào người nam tử kia, tựa như thẹn thùng cười nhẹ:“Liên đệ hái lấy, dù chỉ một chiếc lá, cũng sẽ là bảo bối của thiếp thân.” Nói xong, hồng y nam tử vô tình thấy quán chủ còn chưa hồi thần kia, cả giận nói:“Còn không đi? Lề mề muốn chết sao?”

“Vâng! Vâng……” Quán chủ vội vàng đứng lên, nhưng tay chân xụi lơ còn chưa chịu hoạt động.

Lệnh Hồ Xung muốn tiến lên hỗ trợ, lại bị Doanh Doanh ngăn cản, Lệnh Hồ Xung quay đầu, chỉ thấy Nhậm Doanh Doanh khi nhìn thân ảnh Đông Phương Bất Bại liền chấn động không thôi, hẳn vì lần trước thiếu chút nữa chết dưới châm của Đông Phương Bất Bại nên trong lòng nàng có bóng ma, hắn nghĩ vậy, không khỏi đưa tay nắm tay nàng.

Nhậm Doanh Doanh giương mắt, nhìn Lệnh Hồ Xung rồi lắc đầu. Lệnh Hồ Xung biết, mới vừa rồi khi liếc thấy Đông Phương Bất Bại, hắn đâu thể không e sợ, ngày đó khiêu chiến Đông Phương Bất Bại hắn có thể nói là nghé mới sinh không sợ hổ, nhưng kinh qua trận chiến ấy rồi, hắn mới biết nguyên do thế nhân sợ hãi Đông Phương Bất Bại.

Lệnh Hồ Xung lại lo lắng nhìn nhìn quán chủ không thể cử động kia, hắn tự nhận là kiếm pháp giang hồ đệ nhất, nhưng hắn trong lòng rõ ràng, so với Đông Phương Bất Bại ngày đó lấy một cây kim châm địch lại bốn người, thì hắn như cũ không là đối thủ, nhưng, thấy chết mà không cứu là không đúng……

“Ngươi sợ cái gì, chúng ta chỉ đi ngang qua, sẽ không giết ngươi, sớm đun nước là được!” thanh âm Dương Liên Đình đúng lúc vang lên.

“Vâng! Vâng!” Quán chủ đứng dậy, co rúm bỏ đi, nước vốn đã nóng sẵn, đun một chút liền bốc lên sương mù, nhưng vô luận thế nào cũng không đưa tới nổi.

“Liên đệ muốn uống đâu cần đợi tên vô dụng như vậy! Để thiếp thân pha cho ngươi.” Đông Phương Bất Bại đứng dậy, cầm một ấm trà, thả một dúm lá trà vào trong, đổ nước vào, tay trái vận công, từ trong ấm bốc lên sâu kín trà hương, nước trà đầu đã đun xong.

Nhưng Đông Phương Bất Bại lại chỉ nhìn Dương Liên Đình cười cười, tay trái nhẹ nhàng đảo hướng, nước trà vừa pha tốt nhất cứ như vậy đổ ra, tiếp theo lại lặp lại, trong giây lát, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại vận công, tử sa hồ nóng bỏng kia đã đun đến lần thứ hai, vững vàng dừng trên bàn họ.

“Liên đệ uống ngay, hay là chờ chút nữa?” Đông Phương Bất Bại rót trà, cười hỏi.

“Bất quá là nghỉ chân, gấp gì!” Dương Liên Đình nhíu mày, tựa hồ có chút mất hứng,“Khó được xuất môn, cần gì tự mình động thủ! Nếu bị bỏng thì phải làm sao?”

“Vậy đợi lát nữa!” Đông Phương Bất Bại buông chén trên tay, ngồi xuống, dựa sát vào Dương Liên Đình, như lấy lòng nhuyễn ngôn nói:“Liên đệ nói cái gì chính là cái đó, nếu cảm thấy khát, ngươi chỉ cần nói với thiếp thân, đừng để mình khát khiến thiếp thân thân tâm đều đau.”

“Cứ khát là phải kêu inh lên, ngươi tưởng ta là kiêu hoa trong viện nhà ngươi à?” Dương Liên Đình lạnh nói, trên mặt lại mang mấy phần vui vẻ.

“Liên đệ không phải kiêu hoa, Liên đệ là thịt đầu tim của thiếp thân a.” Đông Phương Bất Bại dựa đầu lên vai Dương Liên Đình, ôm Dương Liên Đình eo, cười nói:“Thế gian ngươi đối thiếp thân tốt nhất, thiếp thân cũng sẽ chỉ đối tốt với một mình ngươi.”

“Không làm Đông Phương Bất Bại nữa?” Dương Liên Đình tự rót một ly trà, đưa đến bên miệng Đông Phương Bất Bại uy y uống một ngụm.

Đông Phương Bất Bại nhấp nước trà, cười ngạo nghễ:“ Hiểu khán vân đê xử, phong vân tự hữu tái khởi thì. Nếu có một ngày Liên đệ thích, đừng nói tới Nhật Nguyệt thần giáo, cho dù chính là võ lâm minh chủ, thiếp thân cũng giúp Liên đệ ngồi.”

“Thiên hạ phong vân ta cứ đi tới, vừa vào giang hồ năm tháng thúc giục, sự nghiệp thống trị trong lúc nói cười, chịu không nổi nhân sinh một hồi say……” Dương Liên Đình cười nhạt, chén chuyển trên đầu ngón tay, làm tổng quản Nhật Nguyệt thần giáo nhiều năm như vậy, dốc hết tâm huyết lực muốn Nhật Nguyệt thần giáo đi lên, trải qua hồi sinh tử kia mới hiểu, thế gian danh lợi chỉ là mây bay, cũng hiểu được thoải mái của Đông Phương Bất Bại khi buông tay quyền lực năm đó,“Còn nhớ lời ngươi nói lúc đó không?”

” Thiếp thân bất quá nói qua một lần, không ngờ Liên đệ nhớ rõ như vậy.” Đông Phương Bất Bại hé miệng cười, vẻ mặt không cho là đúng.

“Hết mưa rồi, nương tử, chúng ta đi thôi.”

“Ân, cũng nên đi xem Phi Phi!” Đông Phương Bất Bại giương mắt cười.

Dương Liên Đình nâng mặt Đông Phương Bất Bại lên, thở dài:“Thế gian hư danh đừng nhắc lại. Chúng ta lúc đó đều đã thống nhất là sẽ buông tay khỏi cừu hận, chẳng lẽ hôm nay còn muốn hãm ở trong đó? Chẳng lẽ ngươi không muốn cùng ta làm một đôi tiêu dao vợ chồng — ngươi chỉ có ta, ta chỉ có ngươi?”

“Trong thể xác và tinh thần, trong mắt thiếp thân chỉ có Liên đệ, tất cả của thiếp thân đều là của Liên đệ ……” Đông Phương Bất Bại dán vào trong lòng Dương Liên Đình, hai tay cầm mặt Dương Liên Đình, hôn nhẹ một cái:“Nhân, thân, tâm đều là……”……

Nhậm Doanh Doanh chỉ một thoáng đỏ mặt, hạ mắt thấp nhìn Lệnh Hồ Xung, đã thấy Lệnh Hồ Xung kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại, tựa như nhớ tới điều gì, bất giác nhíu mày, không hề biết giờ phút này điều Lệnh Hồ Xung nghĩ đến chính là lời tiểu sư muội nói khi bị trượng phu của nàng giết chết, cùng Đông Phương Bất Bại ngày ấy cầu Nhâm Ngã Hành buông tha Dương Liên Đình giống nhau đến cỡ nào —

Hắn thầm ca thán, bọn họ nam nữ si tình kết quả là, người họ yêu yêu đều không phải là họ, vậy mà nhìn cặp đôi nhìn như kinh thế hãi tục kia xem, tưởng trái luân thường, lại diễn tả hoàn mĩ bốn chữ thần tiên quyến lữ, tiêu sái tự nhiên, tiêu diêu tự tại đến như vậy.

Lúc đó mưa đã tạnh mây đã tan, trong núi lại đầy người qua lại.

Chỉ là trong núi, giữa hai tòa mộ phần lớn, lại có một mộ phần nho nhỏ ở giữa, hai người họ đứng lặng nhìn ba tòa mộ kia.

“Liên đệ, vì sao không để thiếp thân giết Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh, cho ngươi hả giận?”

“Phi Phi từ nhỏ không cha không mẹ, ta không muốn thế gian lại thêm một Phi Phi.”

“…… Liên đệ.”

“Phi Phi, nhất định rất cao hứng, nàng cuối cùng có thể nằm giữa cha mẹ hảo hảo ngủ đến vĩnh hằng.”

Hoàn phiên ngoại




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv