Bông tuyết giáng xuống từ bầu trời đêm xanh thăm thẳm, lả tả rơi xuống, biến thành nước đá trên vành mũ của Úc Sâm.
Một tay của anh được Tư Tuyên Dương nắm, một tay khác xách váy trắng, giày da buộc dây không mang thêm tất, chạy một đoạn đường, da thịt mỏng manh ở gót chân bị mài đến sinh đau, đặc biệt còn ở băng thiên tuyết địa như thế này, đau đớn lẫn khí lạnh ngày càng tăng lên tựa như sắp chui vào xương tủy, tra tấn anh đến hút khí.
Cảnh quan hai bên đường theo bước chân nhanh chóng bọn họ mà xẹt ra sau, đèn bí ngô, đầu lâu, đèn màu, sequin.... Cuối cùng ánh vào trong mắt, chỉ còn những đường cong sắc kỳ quái.
Mấy đám quỷ du hành bên đường gặp được nhiều hơn những gì họ tưởng tượng, thường xuyên xuất hiện ở mỗi một phố, đôi khi là khúc cua, dễ đụng phải một hai con từ trong nhà đi ra, đang chuẩn bị gia nhập cùng đám ác quỷ bên ngoài, không chỗ nào là không hung hãn, đặt ở đâu cũng là một thứ cực kỳ dọa người.
Khiến Adrenalin của người ta tăng vọt, không thể giảm xuống.
Úc Sâm chóng mặt nhức đầu, cũng không rảnh rỗi để nói chuyện, được Tư Tuyên Dương nắm tay máy móc chạy về phía trước, xương cốt cả người bị rét đến đau nhức.
Anh cắn răng cực lực chống đỡ, thậm chí có thể cảm giác được mùi máu nhàn nhạt trong cổ họng.
Càng chạy về phía trung tâm đài phun nước, đám quỷ trên đường cũng ngày càng nhiều, sau khi đi qua đám lúc đầu, còn chốc lát nữa mới gặp thêm nhóm khác, nhưng lúc này, chạy trên đường đều phải chú ý để không đụng vào thi quỷ người ta đang chơi hội.
Lúc Tư Nam không chú ý, đụng phải một con quỷ cả người thối rữa, trên người vàng rực lóe sáng, vòng bảo hộ hất ra ngoài, chặt đứt cổ của người ta, đầu rơi xuống đất lăn một vòng, đôi mắt u oán nhìn Tư Nam.
Tuy rằng sau khi đầu được nhặt lấy một lần nữa gắn lên liền giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì, nhưng Tư Nam vẫn sợ đến tái mặt, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, bắn ra tia chớp cơ trí, tinh thần lẫn lực chú ý về sau cũng cao lên.
Tiếng gió xung quanh ngày càng lớn, mắt thấy tuyết rơi đầy trời có xu thế trở thành bão tuyết, vụn băng rít gào chui vào quần áo.
Úc Sâm lắc đầu thở hổn hển, vừa lơ đãng tý đôi mắt đã bị gió tuyết làm mờ, giày da dưới chân đạp phải chỗ đất không phẳng, đau đớn xuyên tim từ chân truyền lên, thân thể bất chợt ngã về phía trước.
Tay phải bị gắt gao giữ lấy, Tư Tuyên Dương kéo anh vào lòng.
"Chịu không nổi?" Tư Tuyên Dương nhanh chóng hôn lên má lạnh lẽo của anh, xoay người ôm lấy đầu gối của anh, "Em ôm anh."
Úc Sâm giữ chặt hắn, vừa mở miệng đã ho dồn dập: "Khụ khụ khụ ——! Đừng ôm, cõng đi, cõng hẳn là sẽ nhẹ nhàng chút khụ khụ khụ......"
Tư Tuyên Dương dùng sức bóp bóp tay lạnh như băng của anh, bế người lên: "Không xa lắm, lúc cõng em không thể nhìn thấy anh, không yên tâm, luôn sợ phía sau sẽ có quỷ giở trò động đến anh."
Úc Sâm ôm sát cổ Tư Tuyên Dương, hô hấp khó khăn dựa vào đầu vai hắn thở gấp, yếu ớt cười khẽ một tiếng: "Đây là chứng vọng tưởng bị hại khụ khụ khụ ——"
"Là quan tâm tắc loạn (1)," Tư Tuyên Dương bước nhanh hơn, trong lòng ngực lại ôm vững vàng, "Đừng nói chuyện, trước tiên anh nên điều khiển hô hấp, đừng hít quá nhiều khí lạnh."
[(1) Câu nói của Khổng Tử, đầy đủ là 'Vô dục tắc cương, quan tâm tắc loạn'.]
Người trong lòng vừa mềm vừa lạnh, băng gạc trên cổ thấm đỏ một mảnh to, thở dốc như sắp ngất đi.
Tư Tuyên Dương trong mắt hiện lên nồng đậm vẻ đau xót, nhỏ giọng gọi Tư Nam hai người: "Tuyết càng lúc càng lớn, chúng ta phải tăng tốc, hai người chạy kịp không?"
“Có thể, em yên tâm!” Tư Nam kiên định gật đầu với hắn.
Trong khoảng thời gian họ chạy trên đường, hiện tại hoàn cảnh đã từ bách quỷ dạ hành biến thành thảm họa bão tuyết, hơn nữa loại thời tiết như thế này lại không tạo được một chút ảnh hưởng đối với bọn quỷ.
Đôi mắt bị thổi đến đau nhức, giữa ánh sáng lờ mờ cùng bông tuyết lung tung bay múa, căn bản rất khó thấy rõ hoàn cảnh cách đây mấy mét, chạy vài bước thường sẽ gặp quỷ du hành.
Cũng may trên người họ có vòng sáng màu vàng bảo hộ, đám quỷ không thể động thủ với bọn họ, nếu không chỉ dựa vào số lượng của bọn nó lẫn hoàn cảnh, cho dù là Tư Tuyên Dương, cũng vô pháp bảo đảm an toàn trên đường đến đích cho cả bốn người.
Còn những người không có vòng vàng bảo hộ, hắn nghĩ rằng, hẳn là chỉ có thể lưu lại cái mạng trong cái trấn ma quỷ này.
......
Rõ ràng lạnh như vậy, nếu có hồ, khẳng định sẽ kết băng, nhưng phía trước truyền đến tiếng nước chảy kỳ lạ, ầm ầm, giấu trong tiếng gào thét của gió tuyết, lọt vào tai của Tư Tuyên Dương bọn họ, quả thực như nhạc Thánh.
Hắn nghiêng đầu hôn hôn lên môi của Úc Sâm: "Chúng ta tới rồi, bảo bảo."
Người sau tinh thần cả người đều trong trạng thái sắp nổ tung, nhắm hai mắt ho: "...... Khụ! Anh sắp bị thổi thành khô rồi."
"Lập tức sẽ mang anh đi ăn đồ ngon, ăn xong là có thể ấm áp."
Xuyên qua gió tuyết như đao cắt, đài phun nước giữa quảng trường tức khắc đập vào trong mắt, diện tích rất lớn, mắt thường có thể thấy nó to hơn nhiều so với sân bóng rổ, có năm cột nước, phun cao tám mét, nước rơi xuống cũng không phải lạnh thấu xương.
Hơn nữa sau khi tiến vào chỗ này của quảng trường, không còn thấy bất cứ con quỷ nào nữa.
Quảng trường trống không, ngoại trừ đài phun nước, còn có một cái bàn tròn bên cạnh, trên đó đặt một chiếc bánh kem nhung đỏ cao ngất nhiều tầng.
Cách đó không xa còn có một tấm thẻ nhỏ, trên đó viết: rửa tội linh hồn, tẩy sạch ô uế.
Phía dưới còn có mấy chữ 'Halloween vui vẻ'.
Trên bàn tròn còn có rất nhiều đĩa sứ trắng sạch sẽ, có mấy cái còn chứa một mẩu bánh kem, bên trong là bánh kem đã ăn một nửa, đĩa bị hấp tấp bỏ lại nơi đây.
Nhìn qua hẳn là một vài người đã chạy đến đây trước bọn họ, hơn nữa đã thành công ăn bánh kem rời đi.
Tư Tuyên Dương xoa Úc Sâm trong lòng ngực, cười nhẹ giọng nói bên tai anh: "Hẹn gặp lại ở hiện thế, công chúa điện hạ."
Úc Sâm mềm mại cong cong khóe miệng: "Chờ anh mở mắt, nhớ cho anh một nụ hôn chào buổi sáng nha."
"Trước khi hôn, em phải gọi bác sĩ cho anh...." Tư Tuyên Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Úc Sâm được hắn nhẹ nhàng buông xuống, chân mang giày da vừa chạm đất, thân thể đã đau đến không tự chủ được run một cái, được Tư Tuyên Dương gắt gao nâng.
Anh dựa vào ngực Tư Tuyên Dương, híp mắt nhìn bánh nhung đỏ được đưa đến trước mặt, cắn nhẹ nuốt vào.
......
Tiếng gió ở bên tai biến mất, Úc Sâm cảm thấy bản thân như bị cuốn vào một cơn lốc xoáy dưới nước, thân thể mất khống chế chìm vào bên trong.
Anh mở mắt ra, vừa tỉnh đã thấy đàn tang thi dữ tợn và công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh theo cơn lốc bị đẩy về sau, ngay sau đó xộc vào mắt, chính là cổ thành Hoài An trang nghiêm cùng thiên kim diêm thương đội mũ phượng khăn quàng vai, sau đó nữa, lại thấy khuôn mặt anh tuấn tái nhợt của Lance với lâu đài cổ âm trầm chảy đầy máu tươi của anh ta, thấy được rạp hát tràn ngập tiếng vỗ tay đèn tụ quang và cả cặp chị em sinh đôi tương tàn lẫn nhau kia, còn có thuyền hải tặc chìm nổi giữa đại dương mênh mông cùng hải yêu quỷ quyệt hung tàn..... Cuối cùng là ánh đèn ấm áp giữa gió tuyết, quỷ quái giao triền với vẻ mặt tươi cười nơi trấn nhỏ Halloween."
Từng bức họa như đèn quay chiếu ra trước mặt anh, những cảnh ngủ cùng nhau ở đường đi ngầm, thấy thi hố ngàn người dường như tái hiện trước mắt.
Úc Sâm trầm mặc nhìn, những cảnh tượng này đều như bị ấn nút tua về sau trong mắt anh, dần dần biến mất trong dòng nước.
Anh muốn chuyển mình, đưa lưng về phía lốc xoáy, một luồng ánh sáng mạnh hiện lên, ý thức chợt chìm vào bóng tối.
......
“Loảng xoảng ——!”
“A ——!”
Bên tai nổ lên tiếng gì đó Úc Sâm bỗng nhiên tỉnh dậy.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua mành sa mỏng ở cửa sổ sát đất, dịu dàng dừng trên mặt của anh, bốn phía yên tĩnh thanh bình.
Anh híp híp mắt, thân thể đột nhiên bị người bên cạnh ôm lấy: "Đã về."
"Ừ, đã về," Một lúc sau anh mới phản ứng lại, chầm chậm dựa đầu vào vai Tư Tuyên Dương, đầu còn có chút mờ mịt, "Không ngờ lại không chóng mặt, lâu rồi chưa tỉnh cùng em, lần này có chút không quen."
"Đúng rồi!" Tư Tuyên Dương nhanh chóng buông anh ra, ấn xuống cái chuông được chuyên môn thiết trí ở đầu giường, khẩn trương vùi đầu chạm chạm vào cổ của Úc Sâm.
"Anh không thoải mái ở đâu? Cổ đau không? Hoa mắt chóng mặt không? Bác sĩ lập tức tới, đừng sợ.”
"Chậc!" Úc Sâm giữ chặt tay hắn, như suy nghĩ gì đó mà đảo mắt, "Em đừng quá khẩn trương, nói thiệt, anh cảm thấy có chút khác....."
"Khác chỗ nào?" Tư Tuyên Dương sờ sờ cổ trắng tinh tế như sứ của Úc Sâm, không tìm thấy một chút vết thương mới thoáng yên tâm.
"Anh cảm thấy thân thể mình không đau ở đâu! Đầu tuy có chút choáng váng, nhưng đây là cảm giác bình thường lúc mới rời giường, không phải là loại mất hết sức.... Anh nghĩ là thân thể anh đã hoàn toàn khỏe." Úc Sâm nói.
Tư Tuyên Dương vọt một cái ngồi dậy: "Thật sao? Chuyện tốt!"
Sáng sớm tinh mơ ấn chuông, bác sĩ túc trực hai tư giờ nhanh chóng gõ cửa vào phòng, mỗi người trên mặt đều căng thẳng vào trạng thái tùy thời chuẩn bị cứu người.
Nhưng tiến hành thêm một bước kiểm tra thân thể của Úc Sâm, một chút cảm xúc mờ mịt, bối rối, khiếp sợ chậm rãi xuất hiện trên mặt bọn họ.
"Khụ khụ...... Thân thể của Úc tiên sinh, tạm thời.... Không có vấn đề gì, rất khỏe mạnh........"
Bác sĩ chính có chút khó tin, rõ ràng hôm qua trên mặt người còn bệnh khí, bây giờ lại hoàn toàn không thấy, mấy chốt là qua một hồi kiểm tra, phổi, khí quản, thậm chí là dạ dày của bệnh nhân, tất cả đều không có vấn đề gì lớn, nếu muốn nói đây là một thân thể vô cùng khỏe mạnh, vậy cũng có thể.
"Thật sự?" Liên quan đến sức khỏe của Úc Sâm, trong lòng Tư Tuyên Dương vẫn có chút lo sợ bất an.
"Ách...." Bác sĩ nhất thời cũng không dám chắc, "Tôi kiến nghị, tốt nhất vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, nơi này của nhị thiếu tuy đầy đủ thiết bị, nhưng chủ yếu đều là thiết bị chữa bệnh lẫn cấp cứu, nên kiểm tra toàn diện một lần cho chắc."
"Được, tôi sẽ dẫn anh ấy đi." Tư Tuyên Dương gật đầu.
“Đúng rồi, vừa nãy bên ngoài có phải có tiếng la của ai không," Úc Sâm xoa xoa cổ hỏi Tư Tuyên Dương: "Trước khi anh tỉnh dậy, em có nghe thấy không?"
Tư Tuyên Dương sửng sốt, nhíu mày nhớ lại: "Hình như là có."
"Là phòng khách," Bác sĩ đang chuẩn bị mở cửa ra ngoài đột nhiên nghe thấy bọn họ nói chuyện, quay đầu nói: "Lúc chúng tôi đi ngang qua phòng khách có thấy chiếc đồng hồ cổ kia đã vỡ đầy đất, hình như dọa sợ mấy người dì Thẩm, sợ cậu trách tội, lúc này còn không biết xử lý ra sao."
"Cuối cùng cũng vỡ! Chúng ta xuống xem đi."
Úc Sâm kéo Tư Tuyên Dương xuống lầu một, thấy cái đồng hồ vốn treo trên tường kia, giờ phút này lại chia năm xẻ bảy trên mặt đất, tất cả kim đồng hồ đều dừng ở số mười hai, mặt kính bên trên cũng vỡ thành bột phấn, bắn đầy đất.
Dì Trương tái mặt chào đón; "Cái đồng hồ này....."
"Không sao đâu dì Trương, cái đồng hồ này vốn dĩ sẽ vỡ vào mấy ngày này, chúng tôi biết, dì đúng để ý." Tư Tuyên Dương gật đầu trấn an bà.
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi...... Đang êm đẹp tự nhiên rớt xuống, thật đúng là kỳ quái......"
Úc Sâm nhấc chân đang muốn đi qua, bị Tư Tuyên Dương giữ chặt: "Anh cẩn thận mấy mảnh kính đó."
"Ở đó còn có một tờ giấy." Úc Sâm tinh mắt nhìn thấy, giơ tay chỉ chỉ.
"Em đi lấy, anh đứng ở đây đừng nhúc nhích."
Giữa 'thi thể' của cái đồng hồ, có một tờ giấy giống như giấy viết nhiệm vụ theo chân bọn họ, Tư Tuyên Dương đá văng mảnh kính dưới đất ra, cẩn thận nhặt lên tờ giấy, mặt trên viết mấy chữ.
—— 'Chúc: Quãng đời còn lại rời xa tai họa, bình an suôn sẻ'.
"...... Ây, đây là gì? Cho chúng ta cái buff bình an vĩnh viễn sao? Hay là một câu nói suông?" Tư Tuyên Dương cười chế nhạo, đưa tờ giấy cho Úc Sâm.
"Có còn hơn không mà, còn sống trở về là được." Úc Sâm lắc tờ giấy không thèm để ý cười cười.
Ánh mặt trời vừa lúc vào đông bên ngoài, trong nhà ấm áp như xuân, trong bếp bay ra mùi thơm của đồ ăn, trên người là cảm xúc quen thuộc của bộ đồ ngủ.
Điện thoại reo lên, là cuộc gọi của Tư Nam.
Tư Tuyên Dương không tiếp, đi đến trước mặt Úc Sâm, nhéo cằm anh, giống như bông tuyết đầu tiên rơi xuống ngoài cửa sổ, rơi xuống môi đạm phấn của anh một nụ hôn chuồn chuồn lướt, gợi lên khóe miệng.
—— “Chào buổi sáng.”