Chung quanh nhiệt độ tăng đột ngột khiến Úc Sâm cảm thấy xương cốt mình phát đau, gió lạnh kèm tuyết gần như trực tiếp xuyên thẳng qua da thịt, thấm sâu tận tủy cốt, lạnh lẽo đau đớn đến nỗi khiến vết dao trên cổ hầu như không đáng kể.
Anh kề sát tường đá, phòng ngừa cơ thể mình trượt xuống, Viên Phi hình như rất khẩn trương, gân xanh trên thái dương luôn luôn căng chặt, tay cầm dao trong gió lạnh cũng ngày càng run rẩy.
Lưỡi dao đâm vào càng sâu, máu đỏ tươi theo xương quai xanh nhỏ giọt lên váy trắng, bắn ra từng cánh hoa màu máu.
Viên Phi buông xuống tay che mũi miệng anh, ngón tay khi rời đi, còn bất giác xẹt nhẹ qua sườn mặt của Úc Sâm, ánh mắt như bị thần kinh, hiện ra điên cuồng.
Gã kề rất sát, môi gần như sắp chạm vào cằm của Úc Sâm.
Khoảng cách như vậy không chỉ khiến anh cực kỳ khó chịu, lưỡi dao vì thằng đang cầm nó áp lại gần nên cũng mang đến áp lực kinh khủng, dù làn da bị đông lạnh đến mất cảm giác ra sao, anh cũng nhận ra một chút bất ổn.
Nếu có thể nói chuyện, anh còn có thể khiến Viên Phi bình tĩnh đôi chút, bỏ dao xuống, nhưng hiện tại một câu hoàn chỉnh cũng không thể phát ra, chỉ cần động đậy một tý, Viên Phi liền cho rằng anh muốn làm gì đó, áp càng sát.
Cảm giác hoa mắt mãnh liệt trong não khiến Úc Sâm gần như quên đi cả thở, đôi mắt bị gió lạnh thổi nên đỏ một vòng, tầm nhìn cũng dần biến đen.
Nếu hiện tại Viên Phi có đủ bình tĩnh minh mẫn, có thể nhận thấy rõ ràng, người trước mặt gã cả môi lẫn mặt không còn một chút huyết sắc.
"Đưa ta thẻ thông hành cho tao...... Đưa thẻ thông hành cho tao..... Tao biết bọn mày có, bọn mày có! Bọn mày đã sớm có được! Nên một chút cũng không vội vàng, cũng không cần ra ngoài nữa, 'cô' cứu tôi đi... Cứu tôi đi.... Tôi cái gì cũng không có, cái gì cũng không có...."
Tinh thần của Viên Phi có lẽ đã không còn bình thường, nói năng lộn xộn, gã dùng sức kẹp chặt cánh tay của Úc Sâm như muốn làm đứt nó.
Hơi thở khi nói chuyện khiến Úc Sâm càng khó chịu, đầu anh liều mạng ngửa ra sau, nhưng sau lưng chính là tường đá, căn bản muốn tránh cũng không được.
Cảm giác thất vọng khó chịu trong lòng ngày càng mạnh, dứt khoát phá quán tử phá suất (1), trơ mặt nhìn thẳng Viên Phi.
[(1) Phá quán tử phá suất: không có được kết quả tốt vậy thì để mặc không cần cố gắng.]
Mẹ nó! Thằng khùng, đã khùng còn ngu, rốt cuộc con mắt nào của gã nhìn thấy cái túi trên chiếc váy đơn giản này? Và vì lý do gì lại cảm thấy thẻ thông hành quan trọng như thế, anh sẽ tùy tiện mang theo bên mình?
Thấy anh dễ đối phó dễ ăn hiếp, cho nên chọn anh?
Viên Phi chẳng lẽ không cảm thấy anh sẽ đưa thẻ cho Tư Tuyên Dương giữ, chờ đến đêm cuối cùng mới mang trên người sao? Đảm bảo như vậy à!
Lại có thể đến đoạt của anh?
Ngu xuẩn!
Ánh mắt trào phúng lạnh nhạt của Úc Sâm hình như đã chọc giận Viên Phi, gã nắm lấy eo Úc Sâm, kéo về phía bên mình, đôi mắt đỏ tươi: "Đưa tao...... Đưa thẻ cho tao!"
Gã đột nhiên nhận thấy gì đó, bàn tay lung tung lục soát từ ngực đến eo bụng của Úc Sâm, nói năng lộn xộn không ngừng: "Không có.... Không có túi, ở đâu? Tại sao lại không có, đồ của tao đâu rồi......"
Không tìm thấy đồ gã muốn, gã thậm chí còn buông lỏng dao trên cổ của Úc Sâm, cúi người tìm kiếm trong làn váy dài.
Bàn tay dính máu lạnh như băng từ chân một đường sờ soạng thẳng lên.
Hô hấp của Úc Sâm trật nhịp, thân thể run rẩy nghiêng, dùng chút sức cuối cùng nhấc chân đá về phía Viên Phi, thân thể cũng đồng thời mất sức ngã xuống.
Một cú kia của anh chính là sức lực lớn nhất hiện tại có thể sử dụng, nhưng đối với Viên Phi lại chẳng tạo thành tổn thương gì lớn.
Lúc anh ngã xuống bị Viên Phi đỡ lấy, mềm nhũn sức nâng tay còn không có, ánh mắt rã rượi, vết máu nhiễm đỏ cả cổ trắng nõn, nhìn mà ghê người.
Viên Phi khó có thể tin mà đứng hình vài giây, ngay sau đó hung bạo bóp cổ anh, giọng nói kích động mất khống chế.
“Sao có thể không có! Sao có thể không có! Mày đưa cho tên kia sao? Mày đưa cho tên ác ma kia sao? Sao có thể? Không có khả năng! Mày làm sao có thể tin tưởng tên đó như vậy được? Trong dị giới làm sao có thể tin tưởng người khác, sẽ không thể, sẽ không.......”
Đệt mẹ mày!
Nghẹt thở và cơn đau do miệng vết thương bị rách cùng nhau đánh úp, tay của Úc Sâm yếu ớt phát run đặt trên cánh tay của Viên Phi, lại vô lực rũ xuống, đôi môi trắng bệch chậm rãi mấp máy, miệng muốn phun hương thơm (2) nhưng lại hữu tâm vô lực.
[(2) Miệng phun hương thơm: chửi thề sỉ nhục, xúc phạm người khác.]
Đó là bạn trai của bố mày! Là người xem bố mày quan trọng hơn sinh mạng! Vì sao không thể tin tưởng? Mày cho rằng ai ai cũng giống mày à!?
Mẹ nó thiểu năng trí tuệ!
......
Ý thức hỗn loạn, một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên ở sân sau.
Lực khống chế Úc Sâm chợt buông ra, người trước mặt bị đám dây đằng đen thô cứng như thép đâm vào, lại nặng nề ngã xuống đất.
Thân thể Úc Sâm vô lực trượt xuống, cuối cùng lại ngã vào lòng ngực ấm áp quen thuộc.
Chỉ là anh không biết được, người đang cẩn thận ôm lấy anh, cánh tay lại tràn ngập hoảng sợ luống cuống mãnh liệt, nhịp tim thậm chí còn cao hơn so với anh.
Lòng bàn tay ấm áp phát run phủ lấy cổ đầm đìa máu tươi, thân thể của Úc Sâm co giật thở dốc, miệng vết thương theo động tác của anh, càng không ngừng chảy ra máu.
Khoảng khắc bước vào sân sau kia, Tư Tuyên Dương đã nếm được tư vị của vạn tiễn xuyên tâm, dũng khí gần như bị nứt toác, hối hận cùng hận thù hóa thành vô số đinh thép, hung hăng cắm vào từng tấc thịt của hắn.
Người trong lòng cả người toàn máu là máu, chân lộ ra vốn trắng tuyết lại nhiễm màu đỏ khiến hắn mục sài dục liệt.
“Rất xin lỗi...... Rát xin lỗi...... Bảo bảo anh cố gắng, đừng ngủ......”
Hắn ôm người vội vàng vào nhà, Úc Sâm đã ở trạng thái nửa ngất, ý thức mông lung, anh muốn an ủi đại ma đầu đang thất hồn lạc phách, muốn bảo hắn đừng đau khổ vậy nữa, đừng khiến giọng nói như sắp khóc ra tới nơi.
Nhưng cơ thể như kẹt trong vũng bùn sền sệt, chặt chẽ lún xuống, một ngón tay cũng không thể động.
Trong nhà ấm như mùa xuân, lại không có tác dụng gì đối với anh, vốn là bị gió thổi, thân thể rét run, hơn nữa còn mất máu, càng thêm không cảm nhận được độ ấm.
Anh rung rung mí mắt, không hoàn toàn mất ý thức, cảm nhận được thân thể được đặt lên đệm giường mềm mại, sau tiếng vang đồ đạc bị lục tung, khăn ướt nóng tỉ mỉ lau cổ.
Động tác cực nhẹ, hoàn toàn không chạm đến miệng vết thương khiến anh đau đớn.
Trong ấn tượng của Úc Sâm, dao chắc chắn không cắt đến động mạch, máu chảy ra thoạt nhìn dọa người, nhưng sau khi cầm máu băng bó, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Chẳng qua người đang băng bó vết thương hiển nhiên đã bị dọa sợ, tim nhắc đến cuống họng, bình tĩnh hô hấp, cẩn thận tỉ mỉ xử lí hồi lâu.
May mắn trong nhà này cái gì cũng có, dụng cụ y tế lại càng không thiếu, hoàn toàn có thể xử lý vết thương nhỏ.
Sau khi cổ được băng bó kỹ lưỡng, thân thể lạnh lẽo cũng bắt đầu ấm lên, đốt cháy ý chí còn sót lại của Úc Sâm.
Bên tai anh vẫn còn nghe từng tiếng gọi của Tư Tuyên Dương, kêu tên anh, ý chí yếu ớt trong đầu căng thành sợi dây, nguy ngập.
Tư Tuyên Dương cởi quần áo anh ra, dùng khăn khô lau vết máu trên người anh, sau đó lấy băng gạc chấm cồn, lau khắp cơ thể anh để hạ nhiệt.
Kiểm tra cái nơi khác trên cơ thể của Úc Sâm, ngay cả ngón chân cũng không còn vết thương, đại ma đầu mới nắm chặt băng gạc nhiễm thành màu đỏ sẫm, hôn lên trán của Úc Sâm.
"Ngủ đi, sẽ không có việc gì nữa."
Sợi dây vốn đang căng chặt trong đầu Úc Sâm bởi vì câu nói này của hắn mà buông lỏng, nặng nề chìm vào bóng tối. Hô hấp rất nhẹ rất yếu, cơ thể bao bọc trong chăn bông mềm mại trùng điệp nếp gấp, thoạt nhìn có vẻ vô thanh vô tức, giống như búp bê yếu ớt mỹ lệ.
......
Không biết đã hôn mê bao lâu, khi ý thức lại lần nữa ngọ nguậy, anh đang được người ôm cho uống nước, cổ được nâng một cách cẩn thận, có một ít viên thuốc nhỏ đắng theo uống ấm chảy xuống cổ họng, rất mau đã hóa thành nước thuốc đắng hơn.
Anh nhíu mày, thân thể khẽ động đậy, lại bị ôm chặt trong lòng ngực, lại bị dịu dàng kiềm chế không cho phản kháng, không cho anh lại lộn xộn.
Sau đó hình như được bỏ trở lại vào ổ chăn, ngủ một giấc, sau đó anh mới có sức mở mắt tỉnh lại.
Nhưng bây giờ đã nửa đêm, xung quanh có chút tăm tối, ánh đèn đường ấm áp từ ngoài nhà hắt vào, tạo ra thêm một ít ánh sáng, Úc Sâm thích ứng một lát, đôi mắt mới có thể dần dần nhìn thấy.
Anh muốn nghiêng người, lại bị một người đè lại đầu: "Đừng nhúc nhích."
Tư Tuyên Dương một tay đỡ gáy anh, một tay ôm lấy eo anh, chậm rãi chuyển anh qua, ánh mắt trấn tĩnh, chậm rãi nhếch miệng: "Tỉnh? Có muốn ăn cà ri không? Em bảo Tư Nam mang đến."
Úc Sâm nhìn bầu trời tối thui ngoài cửa sổ, Tư Tuyên Dương nói: "Bây giờ vẫn đang nửa đêm, anh ngủ vài tiếng, một ngày cũng chưa ăn gì."
“Y......” Úc Sâm phát ra một âm tiết, tiếng nói có chút khàn, mặt cọ cọ lòng bàn tay của Tư Tuyên Dương.
"Em không muốn ngủ, em lo cho anh."
Cho dù che giấu rất khá, anh vẫn nhìn ra cảm xúc kinh hồn chưa định trong mắt của Tư Tuyên Dương.
Úc Sâm không tiếng động thở dài, ngón tay chậm rãi chui ra từ ổ chăn, chỉ chỉ cổ, ánh mắt dò hỏi.
Tư Tuyên Dương nghiêng người nhìn băng gạc dày trên cổ anh, một lát sau mới rũ mắt, nói: "Em trói Viên Phi rồi ném ra sân sau."
Giọng nói bình tĩnh không thăng trầm, Úc Sâm lại kỳ lạ mà nghe ra mùi vị của sát phạt hung tợn.
Anh dùng ngón tay viết chữ lên ngực đối phương: Gã ta sẽ bị chết cóng.
"Chết cóng? Tất nhiên không thể," Tư Tuyên Dương dời mắt cười lạnh, nhẹ nhàng khép tay của Úc Sâm, "Gã trân trọng mạng sống như vậy, trân trọng đến mức có thể đánh chủ ý lên người anh, sao có thể tự làm mình chết cóng được. "
Đó là bởi vì gã ta là tên khùng thiểu năng, không đáng để so đo.
Úc Sâm lại thở dài, tiếp tục nhìn hắn.
Ác ma đối diện nhìn anh một lúc lâu, mới nhẹ giọng mở miệng, ngữ khí lạnh như màn đêm hôm nay.
“...... Một đêm tra tấn căn bản không đủ, em phải tự mình giết nó.”