Trên thực tế anh vẫn chưa nhìn thấy rõ, những cơn đau ốm liên miên đã khiến anh trở nên suy nhược, chưa kể suốt mấy ngày hôn mê không có thứ gì bỏ bụng, tuy rằng đã truyền dịch dinh dưỡng, nhưng dù sao cũng là lựa chọn cực chẳng đã, chỉ có thể tạo được hiệu quả hữu hạn.
Lúc này cả người thực sự mềm nhũn, lại có chút nóng, không còn sức, mơ màng nhìn người.
Chẳng qua bóng hình mờ nhạt ấy là của Tư Tuyên Dương, cho dù nhắm mắt anh vẫn sẽ nhận ra.
Nghe thấy những lời anh nói, giọng nói của bạn trai nhỏ bé của anh càng thêm khàn, dường như đang cật lực kiềm nén loại cảm xúc nào đó, ngữ điệu dịu dàng bình tĩnh lại mang theo một chút run rẩy khó phát hiện.
"Ừ, giấc mơ rất đúng, mỗi giây đều muốn anh."
Bác sĩ y tá nối đuôi đi vào, đẩy Tư Tuyên Dương sang một bên, bắt đầu từng bước kiểm tra thân thể của Úc Sâm.
Toàn bộ quá trình vừa yên tĩnh vừa nghiêm túc, tiếng của y tá khi báo cáo dữ liệu thân thể cực kỳ nhỏ, động tác cũng vô cùng thận trọng.
Thân thể của Úc Sâm quá yếu, giờ phút này còn có chút hoa mắt, nhưng lại có thể thấy rõ là hô hấp sau khi bị thương gian nan hơn rất nhiều so với trước đó.
Anh mở mắt nhẹ giọng hỏi: "Tôi ngủ bao lâu rồi?"
Y tá kế bên sửng sốt, thấp giọng nói: "Hai ngày hơn, ngài Úc đói bụng sao? Có thể ăn một ít thức ăn bổ phổi."
Cho dù mới tỉnh, thế nhưng một lúc sau, lại bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Úc Sâm không đáp, nhớ đến hình ảnh cuối cùng trên con thuyền, đoán chừng bản thân có lẽ vào giây phút cuối cùng lúc rơi xuống nước, vừa kịp lúc trở về thế giới hiện thực, vì thế mới giữ được mạng.
Chỉ là lúc ấy phổi của anh bị nước tràn vào khá nhiều, thế nên sau khi trở về liền chuyển hóa thành bệnh hiện tại.
Dừng giây lát, anh phút chốc chợt ngẩn ra, hô hấp dần trở nên dồn dập lên -- anh nhớ rõ hình như Tư Tuyên Dương cũng nhảy theo, có bị thương hay không?
Hô hấp rối loạn, phổi bắt đầu trướng đau không báo trước, tầm nhìn biến thành màu đen, anh kịch liệt ho, tê tâm liệt phế như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng, kèm theo đó chính là hô hấp không thông nghẹn ngào, dòng khí chạy loạn ở khí quản, sặc đến trời đất tối sầm.
"Khụ khụ khụ! Khụ khụ khụ...... Khụ ọe --!"
Trời đất quay cuồng, anh cảm thấy bốn phía hoảng lồng lên, trên mặt lần nữa đeo lên mask thở oxy trong vội vàng, bác sĩ làm thao tác gì đó trên người anh....
Tinh thần đang cố chống đỡ lại lần nữa kiệt sức, giọng nói hoảng loạn của Tư Tuyên Dương dường như cách một lớp kính vừa dày vừa mờ, cảm giác mỏi mệt ập đến như sóng triều, khống chế cơ thể anh.
Ý thức trở về bóng đêm.
......
Trong phòng người tới tới lui lui, không làm ra tiếng động quá lớn, tà tà bóng ngả về tây, đêm lập đông đến sớm, nhưng cho dù bên ngoài đang ở thời gian nào, trong nhà vẫn luôn còn đó ánh sáng ấm áp êm dịu, lặng lẽ trông lấy người không biết bao thuở mới tỉnh lại.
Lại lần nữa mở mắt, Úc Sâm cảm thấy tốt hơn một chút, có lẽ ngủ đủ rồi, cơn buồn ngủ không còn nặng nề, ngược lại còn có một chút đói khát.
Trên ngón tay kẹp dụng cụ gì đó, có chút nặng, mới vừa cử động nhè nhẹ, trên đỉnh đầu có một người đi đến, lấy đi chiếc nhiệt kế bên cạnh anh, trầm giọng nói: "Hạ sốt rồi, muốn uống nước không? Người đẹp say ngủ của em?"
Úc Sâm khẽ cười, không nói gì.
Lần tỉnh lại này không có đeo mask thở oxy, chắc hẳn được cẩn thận săn sóc, trên môi không có cảm giác khô nứt, chỉ là ngủ lâu như vậy, thật sự rất muốn uống nước.
Tư Tuyên Dương hiển nhiên cực kỳ hiểu anh, không đợi anh lên tiếng, đã lấy ly nước cạnh giường, cắm ống hút đưa đến miệng của Úc Sâm.
"Anh hút chầm chậm, uống chầm chậm, từ tốn thôi được không? Đừng gấp."
Nhìn dáng vẻ thận trọng lo lắng chẳng khác gì đang dỗ bé con, Úc Sâm có chút muốn cười.
Nước ấm vừa phải làm yết hầu của anh thật sự dễ chịu thoải mái, uống mấy ngụm mới nếm ra được vị nhàn nhạt của nước lê, chắc hẳn trong nước còn chứa thứ khác, chỉ là tạm không có biện pháp nếm ra.
Qua một lát, Úc Sâm gật đầu, ý bảo uống đủ rồi, sau khi Tư Tuyên Dương lấy ly đi, lại dùng ngón tay nhẹ câu lấy hắn.
Bạn trai nho nhỏ cúi người hôn nhẹ lên môi của anh như chuồn chuồn lướt, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Úc Sâm thở gấp, thanh giọng nói: "Em có...... bị thương không? Anh thấy em cũng, cũng nhảy xuống."
Nhắc đến khi ấy, hô hấp của Tư Tuyên Dương hơi nghẹn lại, trầm mặc nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới đáp: "Đương nhiên là không có, em còn chưa kịp rơi xuống nước, đã bị đồng hồ treo tường hút đi."
Tự sự tình huống khi đó cho người trên giường, ngón tay ấn trên đầu giường của Tư Tuyên Dương gần như sắp bị gãy.
Hắn không nói, lúc ấy khi thấy người trước mặt nặng nề ngã vào biển sâu, còn bản thân mình thì bị đồng hồ treo tường hút lấy, cái loại cảm giác sợ hãi vĩnh viễn mất đi người yêu---- sợ đến tim muốn ngừng đập, có lẽ cả đời này hắn sẽ không thể nào quên.
Cũng đồng dạng khó quên như thế, chính là sau khi tỉnh lại người trong ngực không ngừng ho ra máu, nỗi tuyệt vọng như vỡ òa khi những chất lỏng màu đỏ tươi dần dần mất đi độ ấm nhiễm hồng cả người đang phát run của hắn.
Có thể phá hủy hắn.
Úc Sâm không phát hiện ra bất thường của hắn, nhẹ nhàng thở phào khi nghe được sự phủ định trong câu trả lời của hắn: "Vậy là tốt rồi......"
Anh dừng giây lát, đưa mắt nhìn người trước mặt, nụ cười mềm mại như làm nũng, tiếp tục chậm rãi nói: "Lần trước tỉnh lại đột nhiên nhớ đến lúc em nhảy xuống, anh thiếu chút nữa tự mình sặc chết, lần sau đừng làm vậy nữa."
Trái tim của Tư Tuyên Dương chợt siết chặt lại, đau đớn lắt nhắt như vết rạn lan tràn -- khi đó lại là vì lo lắng cho hắn sao?
Mỗi một tế bào trong cơ thể ngập tràn tình cảm và cảm xúc mãnh liệt mạnh mẽ, âm thầm dâng trào, dường như muốn chôn vùi nuốt chửng lấy hắn.
Nhưng hắn đã căng ra sợi dây cuối cùng, giấu kín tất cả những cảm xúc vốn khắc sâu vào xương cốt trước mặt người yêu yếu ớt hư nhược của hắn, hòa vào máu thịt, vùi vào đáy lòng.
Sau đó cúi người nhẹ nhàng ôm lấy anh, không chút đắn đo, ôn hòa nói: "Chẳng qua là anh quan trọng nhất."
Hắn nhắm đôi mắt thâm trầm cố chấp, cẩn thận cảm nhận lấy hơi thở yếu ớt và sự tồn tại của người trong ngực, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Anh quan trọng nhất."
-------------------------------------
Lần này sau khi trở về, đồng hồ treo tường trong phòng khách đã điểm 10 giờ.
Nhưng kỳ lạ thay, sau một đêm nọ quanh đồng hồ treo tường đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, giống như bị ném vỡ, nhưng mặc kệ bọn họ va chạm ra sao, cũng không rơi ra một chút vụn gỗ.
Lúc đầu khi Trương thẩm cùng vài người phát hiện ra còn có chút hoảng sợ, Tư Tuyên Dương nhiều lần biểu thị cũng không có người chạm vào thứ thoạt nhìn vô cùng quý giá này, sợ tội giáng xuống đầu mình.
Tư Tuyên Dương bọn họ tất nhiên biết không ai có thể hủy đi thứ này, lời giải thích hợp tình hợp lý nhất có lẽ là họ còn hai giờ nữa là có thể khiến đồng hồ đi một vòng, nói cách khác, vượt qua hai thế giới nữa, nói không chừng đồng hồ treo tường sẽ trực tiếp tự mình chia năm xẻ bảy.
Bọn họ cũng sẽ không cần trải qua những thế giới yêu ma quỷ quái đó nữa.
Vì thế, Tư Nam xem rất nhiều bài viết trong diễn đàn, nhưng vẫn không tìm được người có thể hoàn toàn thoát khỏi mấy thứ second-hand đó, có lẽ không có người vượt qua, nhưng khả năng lớn hơn, chính là sau khi hoàn toàn khôi phục sinh hoạt bình thường, những thứ liên quan đến dị giới như đồ vật kỳ quái, diễn đàn kỳ quái, liền không thể tìm thấy được nữa, cũng không thể đăng lên.
......
Thời gian trôi qua, thân thể của Úc Sâm được cẩn thận tỉ mỉ an dưỡng, thoáng khôi phục một chút thể lực, đã có thể xuống giường đi lại.
Rốt cuộc thoát khỏi những ngày bị Tư Tuyên Dương thời thời khắc khắc ôm tới ôm lui, Úc Sâm quả thực rất thần thanh khí sảng.
Nhưng hiện tại đã lập đông, nhiệt độ không khí bên ngoài giảm mạnh, mà anh lại bởi vì viêm phổi đứt quãng, thường thường phát sốt, Tư Tuyên Dương không lý nào lại để anh ra cửa.
Thư Ngọc Khanh đến thăm rất nhiều lần, không hiểu sao, Úc Sâm lại cảm thấy thái độ của cô ấy đối với anh vô cùng tốt, thậm chí còn tốt hơn so với con trai ruột, thật không thể tin được.
Cô sợ Úc Sâm ở mãi trong phòng sinh ra nhàm chán, luôn cho anh rất nhiều thứ, lần này còn đem theo lịch trình đi suối nước nóng trước đó cho anh xem, lời thề son sắt sau khi anh khỏe nhất định sẽ dẫn anh đi chơi.
Úc Sâm hào hứng, mấy người rời đi, ngay lập tức dính lên người Tư Tuyên Dương, nhắc mãi chuyện muốn đi ngâm suối nước nóng.
"Bác gái nói suối nước nóng rất thích hợp để dưỡng thân, anh muốn đi....."
"Mẹ bảo khi nào anh hết bệnh mới đi." Tư Tuyên Dương ôm lấy anh đặt vào lòng.
Eo vẫn rất mềm, một tay là có thể vòng lấy, nhưng trọng lượng tổng thể lại nhẹ đi rất nhiều, bệnh tật dễ rớt mấy lạng thịt, mặc kệ nuôi tỉ mỉ ra sao, vẫn gầy đi một vòng.
Nói chuyện suốt mấy giờ với Thư Ngọc Khanh, lúc này môi có chút nhợt nhạt, mềm như bông dính vào người Tư Tuyên Dương, nhỏ giọng làm nũng.
Tư Tuyên Dương có chút bất đắc dĩ, người này quả thật không suy xét góc độ thân thể, lấy tình trạng hiện tại của anh mà đi ngâm suối nước nóng, sợ là ngâm mười phút sẽ ngất xỉu, ngâm hai mươi phút sẽ được hắn ôm đi phòng cấp cứu.
Nhưng thấy anh buồn thiu như vậy, lại có chút đau lòng, trái phải cân nhắc, thương lượng nói: "Nếu không, chúng ta đi ngâm trong bồn tắm đi, cũng không khác nhau mấy."
"......"
Không khí ngưng trệ một cách quái dị, Úc Sâm khó có thể tin được mà lẩm bẩm một câu: "Đệt! Em là trực nam mà phải không Tư Tuyên Dương? Dối trá như thế cũng nói được."
Ngâm bồn tắm không khác mấy so với ngâm suối nước nóng?
Lừa quỷ à!
Tư Tuyên Dương quẫn bách hắng giọng: "Em có phải trực nam hay không chẳng phải anh rõ nhất hay sao!"
"......"
Sau vài câu tán dóc vớ vẩn, Úc Sâm lại kiệt sức, uể oải dựa vào người bên cạnh, hô hấp dần trở nên nặng nhọc.
Tư Tuyên Dương đưa tay sờ trán anh, ánh mắt hiện lên một chút đau xót: Lại bắt đầu phát sốt.
Ra hiệu cho Trương thẩm đem nhiệt kế đến, hắn cuối đầu hôn hôn mặt Úc Sâm: "Có phải lại khó chịu hay không?"
"Muốn ngủ một lát......" Úc Sâm nhắm hai mắt, tay phải đưa lên, vuốt ve lung tung trên mặt của Tư Tuyên Dương để trấn an, lại mất sức, quơ quơ xong rơi xuống, "Đừng lo lắng."
Tư Tuyên Dương tiếp được tay anh, khẽ hôn lên cổ tay trắng muốt kia: "An tâm ngủ đi, mặc kệ lúc nào tỉnh dậy, đều sẽ thấy em đầu tiên."