Khi Tư Nam và Lạc Vũ trở về phòng, tùy tiện mở cửa, sợ đến mức thiếu chút nữa tự mình móc hai mắt.
Trong phòng không có bất kỳ vật che chắn nào, vừa mở cửa, mọi thứ trong phòng liền thấy rõ mồn một.
Tác động thị giác lớn nhất, cũng là độ tồn tại mạnh nhất, đó là tấm lưng trắng đến lóa mắt.
Xương bả vai thon gầy, sau khi nghe được tiếng mở cửa, xương bướm nhô lên bất giác động đậy, giống như cánh chim trắng tinh, tựa như giây tiếp theo sẽ tung cánh bay. Chăn tro đen phủ ngang hông, đường cong lưu sướng ẩn trong chăn bông sẫm màu dọc theo xương sống, thấp thoáng còn có chút vết xanh tím, càng làm làn da như tuyết đầu mùa.
Úc Sâm vùi đầu vào gối, tóc đen phân tán quanh cổ, ngón tay trắng nõn thon dài nắm chặt góc gối, dường như có phần siết chặt, đốt ngón tay dùng sức đắc dụng, khiến nhân tâm sợ một khi không chú ý sẽ dễ dàng bẻ gãy.
Tư Tuyên Dương quần áo chỉnh tề cúi người phía trên lưng của Úc Sâm, một chân khuỵu gối, nửa quỳ ở mép giường, một tay chống lên giường, vắt ngang qua vai nơi xương quai xanh của Úc Sâm, ôm nửa người của anh khỏi khăn trải giường, ấn trong lòng ngực, một ty biến mất trong chăn bên hông của Úc Sâm, không biết đang làm gì.
Ánh nến lờ mờ, soi ra bóng đen đan xen ám muội, Tư Nam theo bản năng nuốt nước miếng, ngón tay rũ bên người khẽ run lên.
Má ơi! Quá kích thích!
Em trai phi nhân loại lại lần nữa trình diễn loạt phim bom tấn!
......
Tư Tuyên Dương chỉ cần nghiêng đầu nhìn một phát, liền hiểu rõ trong đầu anh ruột giờ phút này đang suy nghĩ thứ phế liệu màu vàng gì.
Chỉ là trong hình ảnh tưởng tượng này đối tượng nào đó là Úc Sâm, hắn đã không thể vui nổi.
Đáy mắt hiện lên một tia không vui, Tư Tuyên Dương thu hồi tay, giúp Úc Sâm trở mình, vững vàng đặt vào chăn, cẩn thận quấn lại, sau khi người đã nhắm mắt nỉ non hai câu, suy yếu nặng nề ngủ, mới quay đầu vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm hai người ở cửa.
"Ở đó làm gì? Thần giữ cửa à?"
Tư Nam bị ngữ khí nguy hiểm này dọa đến hoảng sợ, vội vàng kéo Lạc Vũ vào nhà, đóng cửa, đặt thịt bò với bánh mì mang cho hai người lên bàn, ánh mắt mơ hồ, cười mỉa hai tiếng: “Các em mới nãy làm gì thế hả Dương Dương?"
Quơ quơ bình rượu bên mép giường, Tư Tuyên Dương vẻ mặt lạnh lẽo liếc xéo anh: "Lau thân hạ nhiệt độ, sao nào? Anh muốn thay em lau?"
“Đương nhiên không muốn!”
Tư Nam giật mình, hận không thể lấy cái chết làm minh chứng, cắn răng, đầu lắc như trống bỏi, vẻ mặt chính trực 'em nhất định phải tin anh': "Anh thề, chưa từng nghĩ đến! Em đừng hãm hại anh!"
“Hơn nữa, Lạc Vũ vẫn còn ở đây!" Tư Nam nắm chặt tấm mộc bên cạnh, thay đổi suy nghĩ biện hộ, "Cậu ấy mới là bạn trai của anh, em đừng ly gián tình cảm của chúng ta!”
Tư Tuyên Dương cười lạnh một tiếng, không nói nhảm cùng anh nữa.
Tư Nam lúc này trấn định xuống, mới ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trong phòng, biết mình hiểu sai, ngậm miệng không lên tiếng nữa.
Tư Tuyên Dương kéo tay áo đã xắn xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời đã gần tối.
Lúc nãy khi hắn cởi quần áo của Úc Sâm, vị đại tổ tông trên giường bất luận lúc nào cũng không rảnh rỗi kia còn có một tý sức lực, khi hắn ngừng lau một chút, khi nóng khi lạnh cọ lên người hắn, trong mắt ngậm hơi nước mềm mại, thân thể mềm nóng như mỡ bạch ngọc sắp tan ra trong rượu.
Tư Tuyên Dương chưa thấy qua hải yêu giao nhân gì đó, nhưng Úc Sâm đối với hắn, tuyệt đối càng có lực hấp dẫn trí mạng hơn rất nhiều so với hải yêu giao nhân thiên tư tuyệt sắc.
Mùi rượu xộc vào mũi, chạm vào bàn tay mềm mại tinh tế, lý trí khi đó thiếu chút nữa bị thiêu đến hôi phi yên diệt.
May mắn là trong lòng hắn còn có thứ khắc sâu hơn cả lý trí —— gần như khắc cả vào trong tiềm thức, an nguy của bạn trai nhà mình.
Chuyện này quan trọng hơn tất cả mọi thứ.
Vì thế Tư Tuyên Dương trở thành Liễu Hạ Huệ chính trực, dễ dàng ấn Úc Sâm đang nóng đến không thanh tỉnh vào ngực, tỉ mỉ lau thân thể của anh.
Chờ đến khi Úc Sâm giãy giụa hao hết thể lực, ngoan ngoãn yên tĩnh mềm nhũn trong ngực hắn, mặc cho hai tay nóng như lửa đốt của Tư Tuyên Dương thông thả xẹt qua các nơi trên cơ thể của anh, thường thường bất giác thở gấp, chọc cho lòng người run rẩy.
Sau khi nín thở dừng động tác, Tư Tuyên Dương mới cảm giác được trán mình đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.
Một người hạ nhiệt, một người tăng nhiệt.
-------------------------------------
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng Úc Sâm vẫn còn hôn mê, sau khi lau rượu hạ nhiệt, sốt cũng giảm bớt, nhưng vẫn còn nóng, nếu đánh thức anh, khẳng định sẽ đau đầu, nhưng nếu không gọi tỉnh, trưa lẫn tối chưa ăn một chút thức ăn, ngày mai mà hạ huyết áp phỏng chừng sẽ lấy nửa cái mạng của anh.
Tư Tuyên Dương do dự một lát, quyết định tạm thời không đánh thức anh, tự chọn vài thứ nuốt xuống, một bên dò hỏi tình huống mà Tư Nam tìm hiểu được vào bữa tối ở nhà ăn.
Cứ nghĩ sẽ không có manh mối quan trọng nào, không ngờ lại có một cái.
Tư Nam khó hiểu hỏi: "Tối hôm qua em giữ chìa khóa đúng không? Không rớt mất?"
Tư Tuyên Dương sờ sờ ngực, khẽ gật đầu.
Tư Nam mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra, giải thích nói: “Có người phát hiện một kho hàng bí mật ở phía dưới cửa sập boong tàu."
“Chìa khóa là dùng để mở cái cửa đó? Vậy đám người kia chắc hẳn cũng có chìa khóa, tại sao một hai phải là chúng ta?” Tư Tuyên Dương nhíu mày.
“Em cho rằng người ta không biết?" Tư Nam trợn mắt, "Cánh cửa đó có đến mấy ổ khóa, mỗi một chìa khóa của chúng ta hẳn là chỉ mở được một cái khóa, nếu muốn cửa hoàn toàn mở ra, không chừng phải dùng tất cả chìa khóa của mọi người."
“Chậc, khóa chặt đến vậy?"
Tư Tuyên Dương trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Sáng mai phải thử?"
“Ừ,” Tư Nam hất cằm về phía cách vách, khẩn trương hề hề nói: “Mấy người này đều biết buổi tối sẽ có hải yêu quấy phá, mặc kệ có tránh được hay không, ngủ thì tương đối an toàn, thức không chừng sẽ dễ bị chọn hơn, đến lúc đó có bị mang vào ảo cảnh hay không cũng không biết, chết cũng không minh bạch."
Tư Tuyên Dương kỳ quái liếc anh, giọng điệu mười phần không tin tưởng: "Ảo giác mê hoặc của hải yêu rất mạnh, Úc Sâm có thể nhận thức thấy không ổn, không có nghĩa là anh cũng nhận thức được, đến lúc đó ngược lại không phân biệt được đông tây, sáng mai nhất định xác sẽ lạnh đi?"
“...... Đến mức đó sao!" Tư Nam khó chịu híp mắt, "Mặc dù luôn luôn bị em chà đạp, nhưng anh trai em tốt xấu gì cũng là người có gia đình hài hòa sự nghiệp thuận lợi tình yêu mỹ mãn! Từ nhỏ đến lớn xuôi gió xuôi nước, muốn cái gì có cái đó, ngay cả điều kiện sinh ra tâm ma cũng không có đúng không? Thứ gì có thể dụ hoặc được anh?”
Tư Tuyên Dương lãnh đạm cười nhạo một tiếng: “Quá đơn giản, lúc năm tuổi, người ta dùng một cây kẹo bông gòn cũng có thể bắt cóc anh."
“......”
Lạc Vũ phụt cười một tiếng, khóe miệng Tư Nam run rẩy, mắt bốc ánh lửa, lại ngại Úc Sâm đang ngủ nên không dám gào lớn tiếng, đè thấp giọng quơ chân múa tay: "Đó đều là chuyện lúc nhỏ! Nhóc con chưa đủ lông đủ cánh! Em đến mức đó sao, nghe mẹ kể chuyện thêm mắm dặm muối lại nhớ lâu như vậy, lúc nào cũng lấy ra tổn thương anh! Anh muốn tạo phản!"
Sau đó lại ngó qua Lạc Vũ, vô cùng đau đớn thấp giọng hò hét: “—— Bạn trai anh còn ở đây!"
Có thể để tý mặt mũi được không!
Tư Nam tức giận đến vò đầu bứt tai, Lạc Vũ nhanh chóng vuốt lông, cười tủm tỉm vỗ nhẹ lên vai anh: "Không sao không sao..... Em cảm thấy rất đáng yêu!”
“...... Nhật (1)!”
[(1) ở đây dùng với nghĩa chửi rủa.]
......
Cẩn thận suy nghĩ, Tư Tuyên Dương bảo hai người họ đặt hộp diêm ở khoảng trống giữa hai gối đầu, đề phòng.
"Thứ mà đồng hồ treo tường cung cấp khẳng định hữu dụng, giả thuyết hải yêu sợ lửa, đèn dầu nhất định sẽ phụt tắt, các anh quẹt diêm, phỏng chừng có thể ngăn nó trong chốc lát."
Dừng một chút, hắn lại nói: “Tiền đề là các anh ý thức được phải quẹt diêm, ảo cảnh của hải yêu có khả năng sẽ không chỉ một loại, thậm chí nó có thể sẽ biến thành một trong số chúng ta, bất kể buổi tối tỉnh ra sau, đối mặt với ai sau khi tỉnh, đều phải quẹt diêm đốt đèn trước rồi nói."
Tư Nam cùng Lạc Vũ gật đầu: “Được.”
“Vậy còn em?”
“Em? Em có cái này.” Tư Tuyên Dương nhìn anh, rút đoản kiếm dưới gối đầu của Úc Sâm, ánh kiếm phản chiếu đôi mắt bén lửa, hiện ra một chút thô bạo hung ác.
Tư Nam rùng mình: “Dùng kiếm? Anh cảm thấy...... Tốt nhất là không nên cứng đối cứng với sinh vật phi nhân loại, đừng nói em thật sự muốn chặt tay người ta nha?"
“Nếu nó tìm đến em." Tư Tuyên Dương rũ mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nhướng mày, cúi người đặt đoản kiếm vào chỗ cũ.
“Mẹ ơi, thật hung tàn.” Lạc Vũ le lưỡi.
Tư Tuyên Dương đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu lại hỏi: “Người phòng bên cạnh đã chết, chỉ có một người, chìa khóa trên người gã đâu?"
“Có người quyết định sáng mai tìm trong phòng gã, dù sao hiện tại trời chưa sáng, đến phòng người chết luôn có chút tâm khiếm khiếm (2)." Tư Nam nhún nhún vai, “Dù sao anh cũng không đi, luôn cảm thấy khiếp sợ."
[(2) Tâm khiếm khiếm: bối rối, bất an.]
......
Sau khi bàn bạc xong, Tư Tuyên Dương tính toán thời gian, Úc Sâm ngủ gần một tiếng rưỡi, nếu tính theo bình thường, hẳn là khoảng tám giờ tối, cần phải ăn gì đó.
Hắn thừa dịp lúc Tư Nam và Lạc Vũ đi rửa mặt ở WC, thân mật ôm lấy chăn lẫn Úc Sâm, bế anh lên hôn hôn, giọng điệu dịu dàng đe dọa: "Mỹ nhân say ngủ dậy ăn chiều, không thức em sẽ hôn anh đến tỉnh."
Lúc này nhiệt độ trên người Úc Sâm của giảm đi không ít, Tư Tuyên Dương cong ngón trỏ, nhẹ nhàng xoa nhẹ vết ửng đỏ trên sườn mặt tái nhợt, phảng phất như thưởng thức một ấm ngọc tốt nhất, khiến người thích đến không buông tay.
Người trong ngực dường như bị giọng nói phiền nhiễu, hơi nhíu mày, lông mi run rẩy, mí mắt trước sau lại che đi đôi mắt như hắc diệu thạch, giật giật, vô pháp mở.
Tư Tuyên Dương cũng không đợi anh trả lời, lẩm bẩm tự nói một câu: “Không tỉnh? Em đây liền bắt đầu.”
Sau đó lấy tư thế hoàn toàn giam cầm, một tay nhét Úc Sâm vào lòng ngực, tay còn lại kín kẽ đỡ lấy gáy mềm ấm của anh, nụ hôn nóng bỏng chặt chẽ đáp lên môi của Úc Sâm, ung dung cạy mở cách môi, không cho phản kháng mà hút đi mỗi một tia dưỡng khí của Úc Sâm.
Một lát sau, người đang thiếu oxy nằm trong lòng ngực rốt cuộc cũng run rẩy mềm nhũn giãy giụa.