Đêm đó, Úc Sâm bọn họ rời nhà ăn, trở về ghế lô ngủ sớm, thời gian đau dạ dày của anh rất khó nắm bắt, hiện tại khi có thể ngủ một lát, đương nhiên phải bắt lấy thời cơ dưỡng lại tinh thần.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, nửa đêm, cảm giác thân thể không khỏe khác thường đánh thức anh.
Lúc tỉnh dậy đầu óc còn có chút choáng, Tư Tuyên Dương bên cạnh còn đang say ngủ, dựa rất gần, đầu tóc xù xù làm ổ trên vai anh, môi còn cọ cổ Úc Sâm, ngứa ngứa nhột nhột.
Mấy ngày nay dạ dày không tốt, tiêu hóa xảy ra vấn đề, trong cơ thể hình như có hơi ẩm tích tụ theo vòng tuần hoàn nước, lúc này bị nhóc bự dính như vậy trong ổ chăn, một lúc lâu liền cảm thấy vừa nóng vừa nực, sau khi anh vươn tay chân ra ngoài chăn, nhiệt độ không khí ban đêm nhanh chóng làm lạnh thấu làn da đang lỏa lồ, khí lạnh thấm tiến vào xương cốt.
Úc Sâm bực bội rồi, chợt lạnh chợt nóng, lại không muốn đẩy người ra, tay chân đưa ra ngoài trong chốc lát cho mát, lát sau lại thu vào chăn làm ấm, căn bản không thể nào ngủ lại được nữa.
Không lâu sau, giống như bị cảm, trong cổ họng hơi ngứa, tục ngữ có câu, con người có ba thứ không thể giấu được, một trong số đó là ho.
Anh chôn vào gối đầu nghẹn trong một lát, nhưng ngứa ngáy trong cổ họng lại ngày càng rõ ràng, như có vài con kiến bò tới bò lui bên trong, gãi không được, nghẹn đến hoảng.
Nhẹ nhàng ho hai tiếng, sau đó lại nhịn không được, giống như hồng thủy mở van, một phát không thể vãn hồi.
"Khụ khụ khụ...... Khụ khụ...... Khụ!"
Úc Sâm dùng mu bàn tay che miệng, nhắm hai mắt muốn đè xuống cơn ho, không để ý đến Tư Tuyên Dương khi nghe anh ho đến tiếng thứ hai đã mở to mắt, trong đáy mắt còn phiếm tơ máu, xoay người qua nắm chân anh kéo vào trong chăn, trở người cho anh nằm nghiêng, một bên vỗ lưng giúp anh thuận khí, một bên gỡ cái tay đang che miệng của anh.
"Tại sao lại bị cảm?"
"Quả thực không thể tưởng tượng đúng không?" Úc Sâm thở dài, dùng sức nuốt một cái, uể oải mở nửa mắt, "Anh cảm thấy kết cục của anh trong đây chắc hẳn không phải chết vì bị quỷ giết, mà là chết vì bệnh."
Tư Tuyên Dương nhíu mày, chưa kịp mắng anh miệng quạ đen, Úc Sâm lại nói: "Kỳ thật, anh vẫn nên tự tránh mình, lúc trước tốt đẹp như vậy, tại sao tự nhiên lại đi giả làm bạn trai của Tư Nam làm gì? Em nhìn đống rắc rối hiện tại nè, quả thực chính là hiệu ứng cánh bướm, hoàn toàn là tuần hoàn ác tính, tức chết anh, quả nhiên không tìm đường chết sẽ không phải chết."
Tư Tuyên Dương trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói: "Là do lúc đầu anh bị thương ở bên ngoài, đó cũng tại em uống say làm ra, nếu khi đó em không...."
"Em uống say cũng vì anh! Khụ khụ......" Úc Sâm ngắt lời hắn, sau đó nhéo mặt hắn, vê ngón tay cười tủm tỉm nói: "Lúc đó em yêu thầm anh mà, anh biết."
"...... Cho dù là yêu thầm, thì cũng là vì anh quang minh chính đại câu dẫn em." Tư Tuyên Dương liếc anh, "Một chút cũng không tiết chế, quả thực là kỳ ba (1) cực phẩm."
[(1) Kỳ ba: 1. Đóa hoa xinh đẹp hiếm có. 2. So sánh người nào đó (hoặc chuyện gì đó) thập phần ly kỳ, không giống thế tục, cá tính vô cùng, thế gian hiếm có. 3. Nghĩa xấu. Hình dung một người làm ra hành động phi nhân loại, tư tưởng đặc biệt ấu trĩ, tự phụ, hoặc là quá mức tự đại, lấy mình làm trung tâm, không để ý tới cảm thụ của người khác, não tàn. Ở đây dùng với nghĩa thứ 2.]
"Kỳ ba thì kỳ ba, kỳ ba cũng là hoa (2)." Úc Sâm nói, "Hoa đẹp."
[(2) ở đây dùng với nghĩa thứ 1.]
"Được được được......"
Tư Tuyên Dương vùi đầu vào vai anh cười, một lúc sau mới sờ trán anh, lại xoa bụng anh, hỏi: "Còn khó chịu không? Ngủ không được?"
"Ừm," Tóc của Tư Tuyên Dương quét lên da anh đến phát ngứa, nhưng Úc Sâm vô lực, ngay cả xoay người cũng lười, "Sữa bò vào buổi tối kia có chút lạnh, bây giờ cảm thấy dạ dày vừa lạnh vừa ngạnh, thật khó hầu hạ, không muốn quản, anh quyết định nuôi thả nó."
"Ai bảo anh nhây uống đến nửa ngày mới xong, anh dịch qua đây, em xoa xoa cho."
"Không muốn dịch, mặt đối mặt như vầy không thể xoa sao? Em thật cầu kỳ...."
"Mặt đối mặt thì làm sao xoa bụng! Anh thật là --"
"A a a a a --!!!"
"Bang --!"
Một tiếng gào chói tai trực tiếp đánh gãy lời Tư Tuyên Dương, vang lên theo tiếng thét, là thanh âm vỡ nát của cái gì đó trên mặt đất, phá nát màn đêm yên tĩnh.
Úc Sâm và Tư Tuyên Dương cứng người, bỗng chốc nhảy xuống giường -- tiếng này là của Tư Nam!
"Là anh em!" Tư Tuyên Dương mím môi lộ rõ sự bất an của hắn.
"Mau đi qua!" Úc Sâm xoay người bò dậy đẩy đẩy hắn, lại kéo kéo quần áo của Tư Tuyên Dương, "Xuống giường nhớ xem giày trước!"
Anh tự mình xuống giường, giày phía dưới chính là đôi anh mang vào ban ngày, Tư Tuyên Dương cũng giống vậy, thoạt nhìn cũng không phải bẫy của Hồng Vũ Hài.
Tư Nam và Lạc Vũ ở cách vách với họ, Úc Sâm không khỏi nhớ đến người bị chặt đứt hai chân kia, lại liên tưởng đến tiếng vừa rồi, trước mặt hiện dần những đốm đen, thiếu chút nữa không đứng vững.
Ngàn vạn đừng để xảy ra chuyện......
"Dương Dương, mang theo cành hồng kia!"
Ba thứ nhận được vào đêm đầu tiên, hoa hồng đỏ, gương và ticket (3), trong đó hoa hồng đỏ và ticket ở cùng với bọn họ bên này, còn gương thì để Tư Nam tùy thân mang theo.
[(3) Ticket: vé tiết mục á, tui để ticket cho dễ nhớ nha, tui cũng sửa lại mấy chương trước rồi, sót chỗ nào thì báo nha~.]
Lúc này hai người cũng không rảnh lo nửa đêm mở cửa có thể dẫn đến hậu quả không tốt nào hay không, trực tiếp xông ra, gõ cửa phòng Tư Nam.
Không ít người ở ghế lô khác cũng nghe được tiếng thét đó, rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn trộm xuyên ra từ trong cửa kính, thấy được vẻ sốt ruột gõ cửa của bọn họ, còn mang thêm một tia thương hại vô giá trị.
Tư Tuyên Dương gấp gáp, gõ hai cái liền đổi sắc, lui về sau, chuẩn bị trực tiếp đá văng cửa, lại không nghĩ rằng chân còn chưa nâng lên, cửa đã được mở ra từ bên trong.
Úc Sâm ngẩn ra một lúc, kéo Tư Tuyên Dương về phía mình, khẩn trương nhìn chằm chằm cánh cửa.
"Hu hu hu..... Mẹ nó làm tôi sợ gần chết, thiếu chút nữa đã ướt.... Hai người các người đứng xa như vậy làm gì?"
Giọng nói quen thuộc run rẩy vang lên, Tư Nam với vẻ mặt đưa đám trừng mắt nhìn hai người, hốc mắt ửng đỏ, giống như một con thỏ bị dọa sợ chết khiếp.
Tư Tuyên Dương chần chờ đến gần anh: ".... Anh chưa chết? Cũng không bị thương? Chân không đứt?"
"...... Mẹ nó! Em không có mong đợi nào tốt đẹp về anh sao!?" Tư Nam dỗi.
"...... Cũng không phải, chủ yếu là do tiếng gào của anh khi đó quá thảm thiết," Tư Tuyên Dương thoáng nhìn về phía sau anh, dưới ánh đèn yếu ớt, Lạc Vũ kinh hồn chưa định khoanh chân ngồi trên giường, "Lạc Vũ cũng không sao?"
"Đều không sao," Tư Nam bẹp miệng, "Chỉ có gương là có sao."
Anh nghiêng người, lộ ra mảnh vỡ chia năm xẻ bảy trên sàn nhà.
Tiếng vỡ kia là gương? Úc Sâm nhíu mày, anh biết Tư Nam tuy rằng làm người không đàng hoàng, nhưng cũng không phải là loại người bất cẩn làm vỡ đạo cụ quan trọng: "Tại sao lại vỡ?"
Tư Nam thở dài: "Nguyễn Hân hơn nửa đêm đốt đèn đến tìm tôi đàm đạo nhân sinh, dưới tình huống cấp bách tôi đã dùng gương chắn một cái, tôi và Lạc Vũ sống, nhưng gương lại nát."
"Đúng rồi," Tư Nam lại thần bí hề hề mà đè thấp giọng, "Lúc tôi chắn, gương chiếu đến mặt Nguyễn Hân, trên mặt cô ta -- không ngờ lại có một vết bớt vô cùng lớn!"
Tác giả có lời muốn nói:
Sửa lại vật phẩm, đổi cồng chiêng thành gương, nếu không anh trai sẽ ướt.