Tư Nam chưa từng nghĩ tới, lúc anh còn đang vì hai người ở bệnh viện kia nóng ruột đến nổ phổi, lại bị bán đi bởi em trai ruột qua Wechat.
Xe vừa mới lái ra khỏi bãi đỗ của bệnh viện, đoạt mệnh liên hoàn call liền vang lên, biểu thị mấy ngày kế tiếp của anh, đều sẽ vượt qua trong gà bay chó sủa.
Còn Tư Tuyên Dương sau khi ném cục diện rối rắm cho anh, một chút gánh nặng tâm lý cũng không có mà tắt điện thoại, để Tư Nam bị mẹ giam giữ thẩm vấn tra tấn nghiêm hình, mình thì ăn vạ ở bệnh viện không để ý ngày đêm cũng không muốn đi.
Mỗi ngày lúc Tiểu Trần đến đưa cơm, sẽ mang theo chút tin tức về Tư Nam, nói là ngay cả Tư chủ tịch đang ở nước ngoài nhìn chằm chằm hạng mục cũng ngồi máy bay tư nhân trở về, nhốt Tư Nam ở nhà cũ Tư gia, đồng thời ra trận, thay phiên ép hỏi.
Tư Tuyên Dương không chút để ý gật đầu, hỏi cậu: “Tư Nam có khai ra tôi không?"
Tiểu Trần nhìn Úc Sâm đang tích cực uống canh, lại nhìn vị tiểu thiếu gia âm tình bất định kia, tự ý thức thông qua mấy ngày này, đã không sai biệt lắm thăm dò ra quan hệ giữa mấy người này.
Vị Úc tiên sinh ốm yếu này, đại khái là nói chuyện yêu đương với đại thiếu đầu tiên, sau hai người lại song song ngoại tình, đại thiếu ngoại tình với bạn trai mới hiện tại, Úc tiên sinh ngoại tình với nhị thiếu, sau đó, phỏng chừng nhị thiếu vì yêu sinh hận, oán anh của mình, công phu mấy ngày bán đứng anh ruột.
Cẩn thận ngẫm lại, vẫn là vị Úc tiên sinh này lợi hại nha! Ăn cả hai anh em, còn có thể khiến hai người họ trở mặt thành thù, còn mình thì như không có việc gì ở chỗ này ăn uống thả cửa, quả nhiên là hồ ly tinh lam nhan họa thủy!
Tiểu Trần một bên suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Úc Sâm càng thêm bội phục lại quỷ dị phức tạp.
"Không cần đôi mắt nữa thì có thể đem quyên tặng," Giọng nói kiềm nén lửa giận lạnh lùng vang bên tai, "Dù sao nơi này cũng là bệnh viện."
Tiểu Trần run run, lại bất ngờ đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Tư Tuyên Dương, cười gượng hai tiếng, cũng không dám lại nhìn về phía Úc Sâm một cái.
“Không đâu không đâu...... Đại thiếu làm sao có thể khai ra ngài, ngài ấy ngay cả một chữ cũng chưa đề qua!" Tiểu Trần chém đinh chặt sắt nói.
Cậu trong lòng nghĩ tuyệt không thể làm tiểu nhân châm ngòi ly gián, nhưng Tư Tuyên Dương nghe, lại minh bạch được tâm tình của Tư Nam.
Hiện tại Úc Sâm còn suy yếu, dù Tư Nam biết Tư Tuyên Dương cáo mật, cũng không dám nói thẳng ra hai người bọn họ vào lúc này, nếu không mẹ Tư khí gấp công tâm (1), chạy đến bệnh viện chặn người thì làm sao bây giờ, tổng cũng không thể để Úc Sâm mang bệnh trấn an đi, không chừng Úc Sâm lại choáng vài lần, Tư Tuyên Dương phỏng chừng sẽ biến thành tên điên, đến lúc đó quậy tung lên, tất cả mọi người ai cũng đừng nghĩ đến việc sống tốt.
[(1) Khí gấp công tâm: Tức giận đến khó thở.]
Chỉ có thể chính anh vào địa ngục.
Úc Sâm tất nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, một bên bi ai cho người anh em, một bên vì sinh hoạt về sau của mình mà lo lắng, bạn trai tương lai là kẻ tàn nhẫn cũng khá tốt, nhưng tàn nhẫn đến quá mức.....
Vậy anh cũng chỉ có thể tự nhận lấy hậu quả xấu.
- ------------------------------------
Khi choáng váng đánh úp đến nửa điểm báo hiệu cũng không có.
Úc Sâm ghé bên cửa sổ, đang suy tư làm sao để Tư Tuyên Dương đồng ý đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua chút đồ ăn vặt gì đó, mấy ngày nay ăn canh uống cháo đến sắp thành thần tiên.
Nhưng đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ ra biện pháp, cả người lại đột nhiên cấp tốc mềm xuống, choáng váng đánh úp lại, trong lúc lung lay sắp ngã, nhìn thấy một gương mặt thất kinh, vững vàng nâng lên trước một giây khi đầu anh rơi xuống.
Lúc Úc Sâm mơ mơ màng màng mở mắt, chung quanh đã vây quanh một đoàn bác sĩ, đang làm kiểm tra cho anh, thảo luận mấy ngày sau này phải thêm vào vài loại thuốc khi truyền dịch.
Qua loa nghe xong, Úc Sâm lại đau đầu, mấy ngày nay liên tục truyền dịch, hai mu bàn tay anh đã đọng thành một mảnh xanh tím, tuy rằng không sưng, nhưng da anh trắng, tơ máu mạch máu gì đó lan tràn thành tảng lớn, nhìn rất dọa người, không chỉ dọa người, còn đau, lúc truyền dịch đau, sau khi rút kim vẫn đau.
Đây quả thực không phải sinh hoạt của con người.
“Dương Dương...... Cứu anh......” Sắc mặt anh trắng bệch rên rỉ.
Tư Tuyên Dương nghe thấy thanh âm, vội vàng đẩy bác sĩ ra, ngồi ở mép giường cúi người nhìn anh: “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
“Anh không muốn truyền dịch...... Em xem tay anh này!” Ủy khuất đưa tay đến trước mặt Tư Tuyên Dương, Úc Sâm dịch đầu đến gần đùi hắn, rũ mắt, bộ dáng hơi thở mong manh.
Tư Tuyên Dương cầm lấy nhìn tay xanh tím ghê người, đôi mắt hắc trầm hiện lên một tia lệ khí cùng đau lòng, ngay cả nắm cũng không dám dùng sức, ngón cái nhẹ nhàng cọ cọ khóe mắt Úc Sâm, thanh âm mềm nhẹ: “Nhưng không truyền dịch nữa thì sẽ không tốt lên được, thân thể sẽ tiếp tục khó chịu.”
Nghe giọng nói muốn tích ra nước, nhóm bác sĩ nhìn nhau, không dám nói lời nào.
Úc Sâm đương nhiên cũng biết bịch này nhất định phải treo, nhưng thân thể không khống chế được muốn cọ lên người Tư Tuyên Dương, cái mũi tràn ngập mùi nước sát trùng nghe hương vị tươi mát trên người hắn liền không muốn rời bỏ: "Em ôm anh một cái đi, có chút lạnh.”
Nhóm bác sĩ nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài cửa sổ, lựa chọn im mồm: chắc hẳn não bộ bị thương sẽ cảm thấy lạnh vào mùa hè đi.
Tư Tuyên Dương càng không nghi ngờ anh, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Úc Sâm: “Như vậy có tốt chút nào không?"
“Ừm...... Nếu có thể xóa bỏ toàn bộ chuyện anh gạt em, vậy sẽ càng tốt hơn chút." Úc Sâm rũ mắt, buồn bã ỉu xìu dựa vào người hắn, "Em cũng có thật sự gọi anh là chị dâu đâu, cứ canh cánh trong lòng như vậy làm gì...."
Nhóm bác sĩ tức khắc đại kinh thất sắc: Chết rồi! Xong đời! Nghe được chân tướng bí mật hào môn anh em bất hòa, sẽ bị diệt khẩu đúng không?
“Chậc, không có lương tâm," Tư Tuyên Dương cười như không cười bóp bóp nhéo nhéo thịt hai bên mặt anh, "Một bên câu dẫn em một bên gây họa cho anh trai em, khiến ông đây bị đạo đức khiển trách đến chết đi sống lại, lúc này ngược lại còn ném sạch mấy chuyện tốt đã làm, nhân tài nha!"
Nhóm bác sĩ thoáng chốc hít hà một hơi, cái gì gọi là 'một bên câu dẫn em một bên gây họa cho anh trai em'? Chuyện này cũng quá kích thích đi! Cho nên vị bệnh nhân trên đầu bị thương này còn có địa vị khác à?
“...... Dương Dương, đầu anh thật choáng, trái tim đau quá," Úc Sâm nghe ra dấu vết không đúng trong lời này, lập tức dời trận địa đi, "Tay cũng đau quá, em cứu anh đi....."
Tư Tuyên Dương nghiến răng nghiến lợi, biết rõ người này rất có thể là cố ý nói như vậy, nhưng nghe tiếng rên rỉ mềm mại như mèo kêu này, nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy, lại không thể nói nặng lời, trái tim bị nắm đến đau, cánh tay ôm người cũng đau, lại không muốn buông tay, cũng không dám dùng sức.
Hắn nhìn về phía bác sĩ, trầm giọng hỏi: “Dùng thuốc gì có thể giảm bớt một chút?"
Bác sĩ buồn rầu nhìn bảng phân tích bệnh tình trong tay, nuốt xuống bụng câu 'nhịn xíu là được', mang theo ngữ khí muốn thương lượng mở miệng' "Nếu không...... Tiêm một mũi?”
Úc Sâm: “...... Hu!”
Bác sĩ: Hu cái rắm!
Tư Tuyên Dương nhíu mày: “Tiêm đi, lúc ghim kim nhẹ một chút.”
Nhẹ một chút làm sao có thể ghim vào? Gãi ngứa sao? Có bệnh! Bác sĩ lau lau mồ hôi trên trán, thầm mắng một tiếng, cười mỉa: "...... À, được!"
Úc Sâm ôm eo Tư Tuyên Dương, sâu kín thở dài: Ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo......
- ------------------------------------
Ở bệnh viện nằm vài ngày sau, Úc Sâm liền nháo muốn xuất viện, lại nằm nữa, anh sợ cả người đều sẽ bị phế.
Tư Tuyên Dương không lay chuyển được anh, trước tiên mua dụng cụ chữa bệnh trị giá tám con số an trí đến biệt thự trên núi, bố trí thêm ba người y tá hộ lý nhân viên sẵn sàng đón quân địch, an bài đến giống như bệnh viện loại nhỏ, dọa không nhẹ đối với Úc Sâm vừa vào cửa, nhỏ giọng nói: "Đến vậy sao....."
Tư Tuyên Dương nhìn anh: “Tại sao lại không đến vậy?"
Hắn không nói với Úc Sâm lần đó ngoài cửa phòng cấp cứu hắn có bao nhiêu khủng hoảng, có bao nhiêu hối hận, tư vị như vậy, hắn không muốn lại trải qua lần nữa.
Việc cấp bách, chính là trước khi vào thế giới kế tiếp của đồng hồ treo tường, dưỡng tốt thân thể Úc Sâm.
Nhưng loại động tĩnh này thật sự nhỏ không được, người đầu tiên phát hiện ra không thích hợp, chính là chị họ Vân Đình của hắn, hóng được Tư Tuyên Dương giống như động không đáy mà tìm các loại thảo dược quý báu, sau khi biết hắn thậm chí còn mượn quan hệ đi mua mấy hộp nhân sâm năm ngoái ở chợ đen, cô liền đứng ngồi không yên.
Sau khi nghe ngóng, lại biết không lâu trước còn mua rất nhiều dụng cụ tinh vi chữa bệnh ở nhà, hộ lý nhân viên cùng chuyên gia dinh dưỡng đầy đủ mọi thứ, lập tức lái xe thẳng đến đây.
Tới cửa biệt thự, nước mắt liền ngăn không được: “Dương Dương! Dương Dương có phải em có bệnh nan y gì không!?"
“Chị gào gì vậy?" Tư Tuyên Dương nhíu mày từ lầu thang đi xuống, "Nhỏ giọng chút."
“Ừm? Soái khí không giảm, sắc mặt bình thường, nhìn không giống bị bệnh nan y." Vân Đình ngơ ngác.
“Ai nói cho chị em bị bệnh?”
“Không phải em mua nhiều thứ chữa bệnh vậy sao.... Chị còn tưởng là...."
“À, đó là cho người khác dùng,” Tư Tuyên Dương nói, “Nhưng mà anh ấy cũng không phải bị bệnh nan y, chỉ là đụng đầu bị thương, phải tỉ mỉ dưỡng một đoạn thời gian.”
Người khác dùng? Mắt Vân Đình giật giật, ngửi được một chút mùi thuốc, cẩn thận hỏi: “Người nọ...... Ở chỗ này dưỡng bệnh?”
“Ừm, không được sao?”
“Được! Được! Tại sao lại không được, chị cũng muốn gặp cô ấy."
Trong lòng Vân Đình có chút kích động, em họ này của cô ngày thường cùng phong hoa tuyết nguyệt gì đó một chút quan hệ cũng không có, cũng không có kiên nhẫn với các cô gái, cô chưa từng nghĩ nhanh như vậy lại có thể nhìn thấy bạn gái hắn.
Có thể phí nhiều sức lực như vậy dưỡng bệnh cho cô ấy, tiền đốt đến mấy ngàn vạn, nếu nói không phải bạn gái thì cô chết liền.
Tuy rằng đánh giá thân thể không tốt lắm, đụng vào đầu óc, khả năng đầu óc cũng không tốt lắm, nhưng em trai thích, cô làm chị gái, ít nhiều gì cũng phải giúp hắn làm yên ổn cảm xúc của người ta chứ.
Cô gái bị bệnh, nhất định phải cần chị gái tri tâm tâm sự.
Tư Tuyên Dương nhìn cô, ánh mắt có chút cổ quái: “Em cảm thấy chị vẫn không nên gặp anh ấy thì tốt hơn."
“Vì sao? Chị ——”
“Dương Dương em chạy đi đâu thế? Anh không ôm em ngủ sẽ cảm thấy lạnh....."
Giọng nói của Vân Đình đột nhiên im bặt, há to miệng, nhìn một người mặc áo ngủ rộng thùng thình, có chút bệnh tật, lung lung lay lay xoa mắt đi ra từ phòng Tư Tuyên Dương.....
—— Đàn ông!