"Ngươi nói cái gì?" Thô bạo trên mặt trưởng khách điếm trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, trở nên mờ mịt cùng hoang mang, "Người hắn muốn cưới là ta? Sao có thể? Hắn không phải..... Muốn ta chết sao...."
Úc Sâm cảm thấy tựa hồ có chỗ nào đó xảy ra vấn đề: "Vì sao cô lại cảm thấy hắn giết cô? Là hắn tự mình động thủ? Là tận mắt cô nhìn thấy?"
Trưởng điếm khách bị anh hỏi đến ngốc lăng vài giây, mờ mịt nhìn chằm chằm mặt đất, lẩm bẩm tự nói: "Hắn thuê người giết ta..... Là hung thủ nói với ta...."
Úc Sâm nhìn Tư Tuyên Dương phía đối diện, thở dài, chậm rãi nói: "Tối hôm qua chúng tôi ở Lý phủ nghe lén Lý đại nhân cùng.... Vị Triệu Nguyệt cô nương kia nói chuyện, chúng tôi cảm thấy, Lý đại nhân là thật sự muốn cưới cô, hơn nữa hắn cũng làm rồi không phải sao? Nhìn dáng vẻ của cô, nếu cô nói cô yêu hắn, vì sao khi đó lại muốn Triệu Nguyệt thay cô gả cho hắn? Là cô để Triệu Nguyệt thế thân?"
“Là ta......” Thần sắc cô mờ mịt, "Khi đó, ta đi du ngoạn ở Giang Nam, từ trên thuyền nhìn thấy hắn, nhất kiến đã quyết định, ta nói về sau ta nhất định phải gả cho người này, nhưng ta không biết thân phận của hắn, cũng chưa kịp tra, sau trong nhà có biến, ta vội vàng chạy về thành Hoài An, lại biết được có tân trạng nguyên Lý Tiêu đến cửa cầu hôn, ba ngày sau ta phải gả vào Lý phủ....."
Úc Sâm rũ mắt: “Cô không biết Lý Tiêu chính là người cô nhất kiến chung tình ở Giang Nam, cho nên cô không muốn gả."
Anh thấy bảng nhỏ trên ngực trưởng điếm khách chậm rãi hiện ra tên —— Tống Ninh Tú.
“Đúng,” Quanh thân cô có một vòng khí đen quấn quanh, khiến cả người cô trông có vẻ tối tăm đáng sợ, biểu tình trên mặt lại chua xót đến đắng chát, "Thứ ta có thể nghĩ chỉ có chạy trốn."
Tống Ninh Tú cười khổ: “Triệu Nguyệt là thị nữ của ta, ả vẫn luôn muốn gả vào gia đình phú quý, ta cũng lo lắng đào hôn sẽ liên lụy đến cha mẹ trong nhà, nghĩ đại hôn sẽ có khăn voan đỏ, mà ta ngày thường đều được nuôi trong khuê phòng chưa nhìn thấy bao người, đại khái sẽ không bị nhìn ra, dù về sau bị cha mẹ phát hiện, biết được chân tướng, nhưng vì an nguy của Tống gia, bọn họ cũng sẽ không vạch trần, cho nên....."
“Cho nên Triệu Nguyệt gả cho Lý Tiêu, còn cô chạy. Vậy khi nào cô biết thân phận Lý Tiêu?" Úc Sâm hỏi.
“Cùng ngày đại hôn," Nhớ lại, hắc khí bên cạnh cô càng ngày càng dày đặc, "Ta thấy được bức họa của trạng nguyên, mừng rỡ như điên, thậm chí còn nghĩ đến hắn có phải cũng khuynh tâm với ta lúc ở Giang Nam hay không, từ xưởng diêm ở Giang Nam biết được thân phận của ta, mới có thể về thành Hòa An cầu hôn ta ở Tống phủ."
“Khi đó cô ở đâu?” Úc Sâm nhẹ giọng hỏi.
“Đã ở ngoài thành, nhưng không đi xa,” Tống Ninh Tú nói, “Ta vui đến hỏng rồi, trong lòng nghĩ muốn trở về ngay lập tức, không nghĩ đến.... Còn chưa vào thành, đã bị một tên nam tử vận hắc y chặn, cắt đứt yết hầu, trước khi gã cắt đứt yết hầu của ta đã nói, là Lý Tiêu, là hắn không muốn để ta trở về, không muốn để ta đoạt lại thân phận thiên kim diêm thương thuộc về Triệu Nguyệt!"
Úc Sâm cạn lời: “Cho nên cô mấy trăm ngàn năm qua, đều tưởng Lý Tiêu vì muốn cùng Triệu Nguyệt bên nhau lâu dài mà thuê người giết cô?"
Đến mức này sao? Với đầu óc của thiên kim tiểu thư này, rốt cuộc làm sao để lớn lên vậy? Cứ thế tra tấn nhau nhiều năm?
Tống Ninh Tú cúi đầu: “Là ta hiểu lầm hắn, khi ta ở vùng hoang vu dã ngoại tỉnh lại, bởi vì oán khí tích tụ, đã hóa thân thành oán quỷ, sau phụ thân Lý Tiêu phạm tội, Lý phủ bị mãn môn sao trảm, ta trộm hết đầu bọn họ, dùng quỷ thuật phong ấn, oán khí của ta, cũng trở thành một lời nguyền rủa, vĩnh viễn vây khốn hồn phách của bọn họ, vô pháp đi vào luân hồi."
“Thật đủ tàn nhẫn,” Úc Sâm hiện tại đã không thể nào sợ cô, nhỏ giọng phun tào: “Lý Tiêu sắp bị tra tấn đến điên rồi, tối ngày đập đồ, giống như táo bạo điên cuồng."
Nói xong còn nội hàm liếc nhìn Tư Tuyên Dương: Ừm, táo bạo điên cuồng giống nhau.
Môi của Tống Ninh Tú hơi run rẩy.
Tư Tuyên Dương vẫn luôn im lặng chợt mở miệng: "Thuê người giết cô, hẳn là Triệu Nguyệt đi, chỉ có cô ta mới có động cơ này, hơn nữa cùng ngày đại hôn, phỏng chừng không đến mấy người biết cô ta thay thế thân phận cô."
"Là ta xem thường ả," Trong giọng nói Tống Ninh Tú đè nén nồng đượm oán hận, "Ả từ nhỏ bị bán vào Tống gia ta, ta đối đãi ả cũng không tệ, nhưng ta nhìn ra được, tâm nhãn ả nhỏ, ghen tị, tâm cơ nặng, chỉ là ta không nghĩ đến, lá gan ả lại lớn đến trình độ này, ngoan độc như vậy, không ngờ dám thuê người giết ta!"
Úc Sâm nhìn oán khí quanh thân cô, nghiêng đầu hỏi: "Vậy hiện tại cô định làm gì? Chúng tôi có thể giúp cô đạt thành nguyện vọng."
Nhiệm vụ bọn họ vốn chính là siêu độ oán khí trên người thiên kim diêm thương Tống Ninh Tú, mà biện pháp trực tiếp nhất, tất nhiên là giúp cô đạt thành suy nghĩ trong lòng.
Mắt Tống Ninh Tú hơi run rẩy: "Rất đơn giản, các ngươi chỉ cần đem thi thể của ta mang về Lý phủ, còn chuyện phía sau, tự ta sẽ giải quyết."
Úc Sâm có chút kinh ngạc: “Còn phải đào thi thể?”
“Bị Lý phủ nguyền rủa nên có một ít hạn chế, ta không thấy được bọn họ, phương pháp duy nhất, chính là đem thi thể ta vào, như vậy hồn phách ta có thể đột phá tầng hạn chế này."
“Vậy đi......” Úc Sâm thở dài, nhiều năm như vậy, thi thể này còn tìm được sao? Hoặc là nói, thi thể tìm ra chính là vài đoạn xương cốt xám xịt?
“Vậy thi thể cô ở đâu?”
Tống Ninh Tú cười như không cười nhìn Lâm Kiến Xuyên, nói: "Đồng bạn ngươi tìm được, bãi tha ma."
- ------------------------------------
Từ nhà kho đi ra, Úc Sâm trông có chút uể oải: "Không nghĩ tới ông đây cũng có một ngày sẽ đến bãi tha ma tìm thi thể, quá ghê tởm, ngẫm lại cũng muốn nôn, cơm chiều vừa lúc không cần ăn."
"Vậy không bằng anh ở trong phòng ngủ một giấc, dù sao nhân thủ chúng ta đủ nhiều, thiếu một người là anh cũng có thể." Tư Tuyên Dương ngữ khí chân thành tha thiết, Úc Sâm ngó trái ngó phải cũng không thấy giống đang trào phúng anh.
“Như vậy sao được?” Anh bước chậm lại, đi phía sau, xem xét hẳn là Tư Nam không nghe được bọn anh nói gì, buồn bã ỉu xìu lắc đầu bĩu môi.
"Nếu anh không đi, hai người các em đều bị đoạt, Lạc Vũ đoạt Tư Nam, Lâm Kiến Xuyên đoạt em, tôi đây thành người cô đơn, rất đáng thương."
“......” Tư Tuyên Dương tức khắc tức giận đến thất khiếu bốc khói, giận tới cực điểm, còn không tự chủ được cười nhạo một tiếng.
“Úc Sâm, mạch não của anh chắc hẳn thật sự có vấn đề! Ông đây với Lâm Kiến Xuyên chỉ nói chuyện với nhau vài phút ngắn ngủi, mẹ nó lập tức liền có một chân!?"
“Em đang nói gì thế? Cái gì có chân không có chân, nhiều người như vậy cũng không cần e lệ," Úc Sâm trừng to đôi mắt vô tội, "Tôi nói chính là bạn tốt bị đoạt, bạn tốt bị đoạt cũng sẽ tức giận sao, em nghĩ gì vậy."
“Ha ha, anh giả vờ tiếp đi!"Tư Tuyên Dương đảo mắt nhìn trời.
Lòng dạ bất bình, cuối cùng ngữ khí còn bất thiện buột miệng thốt ra: "Nếu anh nhìn ra Lạc Vũ với anh tôi có vấn đề, tại sao lại không hành động gì, ở chỗ này vui vẻ thoải mái chi vậy?"
Nhưng nói xong liền có chút hối hận.
Với hắn mà nói, nếu bản thân Úc Sâm không muốn đối mặt với chuyện bạn trai ái muội cùng người con trai khác, hắn càng không thể dùng phương thức cứng ngắc như vậy trực tiếp nhắc nhở anh.
Hắn cảm thấy, giả ngu thì giả ngu đi, vui sướng một chút không có gì không tốt.
Quả nhiên, Úc Sâm hướng hắn triển một gương mặt mang nụ cười, trong ánh mắt lại viết đầy không vui: “Ai cần em lo!”
***
Tuy chưa dùng qua bao lần, nhưng trước kia bọn anh vẫn luôn cho rằng cái cuốc đồng hồ treo tường cấp là công cụ phòng thân, không nghĩ đến cho là để bọn họ đào thi thể.
Trước khi đi, Úc Sâm thừa dịp Tư Nam và Lạc Vũ đi tìm đồ vật trong phòng tạp vật, nhân cơ hội ấn Tư Tuyên Dương trong phòng.
“Anh làm gì?” Tư Tuyên Dương ngồi ở mép giường, cảnh giác nhìn anh.
“Hừ hừ, lại là những lời này, em có thể có câu mới hay không?"
Úc Sâm thở dài, ngồi xổm trước mặt hắn.
“Tôi đệt! Rốt cuộc anh muốn làm gì!?" Tư Tuyên Dương có chút luống cuống, thiếu chút nữa bật lên.
Úc Sâm không thể nhịn được nữa, lấy ra một cuộn băng vải đưa đến trước mặt hắn: "Ông đây muốn thay băng sạch sẽ cho vết thương trên chân em! Tư Tuyên Dương em mẹ nó có thể đừng mỗi lẫn nhìn tôi đều liên tưởng đến một đống lớn phế liệu màu vàng (2) được không?"
[(2) Màu vàng: khiêu dzâm.]
“...... Tôi không có!” Tư Tuyên Dương khô cằn nghẹn ra ba chữ, sắc mặt trướng đến đỏ bừng.
“Được được được, tôi tin em, em đừng đem đống yy phế liệu màu vàng miêu tả cho tôi là được." Úc Sâm bình tĩnh tỉ mỉ cởi bỏ khăn trải giường trên chân hắn.
“...... Tại sao anh lại nói như vậy —— ai!” Tư Tuyên Dương vô lực ngửa mặt lên trời thở dài, cảm giác được cổ chân chợt lạnh, lại nhanh chóng cúi đầu xoay người: “Để tự tôi làm!"
“Động cái rắm! Vừa mới quấn tốt đều tuột, không được nhúc nhích!" Úc Sâm dỗi mắng.
“Còn nữa, tôi nói chuyện thì làm sao? Em trong trường học không cùng bạn nam khác nói như vậy? Các em có phải là đàn ông hay không?"
Tư Tuyên Dương không được tự nhiên nhẹ nhàng giật giật, tầm mắt dừng trên mái tóc đen mềm mại trên đỉnh đầu Úc Sâm.
Hắn nghĩ, giữa nam sinh nói giỡn như vậy thật sự rất nhiều, nhưng vấn đề ở chỗ...... Anh đang yêu đương với Tư Nam.
Cách Úc Sâm quấn vải rất nhẹ nhàng, trước khi quấn còn thoa chút thuốc, hiện tại hoàn toàn không đau chỉ hơi lạnh, Tư Tuyên Dương đột nhiên cảm thấy cảm giác vô lực kia càng ngày càng nặng, còn kèm theo một chút chua xót, giống như thủy triều quét qua toàn thân hắn, sức lực ngẩng đầu cũng không có, chỉ có thể chằm chằm nhìn đỉnh đầu Úc Sâm phát ngốc.
“OK, hoàn mỹ!” Úc Sâm búng tay một cái, ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt có chút mờ mịt của Tuyên Dương.
Ánh mắt kia sạch sẽ thấu triệt, nhìn đến trái tim anh run rẩy.
“...... Em sao thế? Choáng váng?”
“A? Không có.” Ánh mắt của Tư Tuyên Dương rơi xuống chỗ nơ con bướm trên băng vải, nở nụ cười, rất nhẹ, cơ hồ nhìn không thấy.
"Băng bó thức tâm thiếu nữ, lần này không thu tiền của em." Úc Sâm vỗ vỗ bờ vai hắn, đứng dậy.
Ngoài phòng truyền đến tiếng thúc giục của Tư Nam: "Hai người ổn không? Chúng tôi mang đủ hết đồ vật rồi, phải đi liền, chậm sẽ không an toàn."
“Đòi mạng à, đến liền!”