Bên tai gào thét tiếng gió, Úc Sâm nỗ lực muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt phảng phất như bị tảng đá đè, nặng tựa ngàn cân.
Sau khi giãy giụa vài cái không có kết quả, anh lười phí thêm sức, tùy ý để ý thức dần dần luân hãm, toàn thân lẫn tâm đều chìm vào bóng tối.
- ------------------------------------
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Úc Sâm cảm thấy thời gian phảng phất như qua một thế kỷ, anh ngủ say đến thân thể cứng còng mới chậm rãi có cảm giác.
Gió lạnh từng luồng từng luồng rơi xuống làn da, trống trải đến lạnh lẽo, anh muốn cuộn thân mình lại để giữ hơi ấm, nhưng mới vừa nhúc nhích, cảm giác đau nhức liền thổi quét toàn thân.
Úc Sâm bị đau đớn kích thích thần kinh, ý thức chợt tỉnh, chậm rãi mở to mắt, ánh sáng chói mắt xuyên qua bức màn vải lanh mờ đục tiến vào, chăn trên người bị đá xuống chân giường, gió lạnh từ điều hòa trung ương đều đều thổi xuống, có chút lạnh, trên cánh tay dựng lên lông tơ nhạt màu.
Lá cây ngoài cửa sổ phóng ra bóng nâu đen trên trần nhà, rậm rạp, giống như quỷ ảnh trong mộng đuổi theo trước sau không tiêu tán.
Bỏ ra nửa phút tiêu hóa xong chuyện 'một lần nữa tỉnh lại trên giường Tư Nam' là sự thật, nhìn vào cảnh tượng 'hiện thế' quen thuộc, Úc Sâm thử giật giật cổ.
Rất tốt, không gãy.
Lại giật giật tứ chi.
Mẹ nó! Thật nhức!
Anh đây là đi đánh nhau một trận sao?
Duỗi tay gian nan sờ đến điện thoại dưới gối đầu, ấn mở lên nhìn, thật sự mới qua một đêm.
Thời gian hai ngày kia không ngờ cô lại thành một đêm?
Chậm rãi hoạt động gân cốt vài cái, sau khi thoáng thư hoãn, Úc Sâm chống đỡ thân thể, liếc mắt nhìn sàn nhà.
Bên trên chăn niệm dưới đất, Tư Nam đang mở to hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, thân thể nằm đến ngay ngắn, bộ dáng linh hồn xuất khiếu dại ra.
“Chết không nhắm mắt?” Úc Sâm lẩm bẩm nói.
“...... Còn cậu chết không toàn thây," Tư Nam chợt mở miệng, đôi mắt lưu chuyển một vòng, rơi xuống người Úc Sâm, "Tối hôm qua tôi có một giấc mộng."
“Vậy sao?” Úc Sâm ngã đầu nằm lên gối, "Mộng gì?"
“Tôi mơ thấy hai chúng ta, còn có em tôi, cùng nhau đến một thành phố tất cả đều là tang thi, hoàn thành nhiệm vụ xong mới có thể trở về, sau đó hai người đều rất sợ hãi, tôi liền một bên tiến hành phụ đạo tâm lý cho hai người, một bên anh dũng chém giết tang thi, cuối cùng kéo hai người con chồng trước các người vọt đến cuối cùng nhiệm vụ, bảo vệ các người đến vành đai....."
“Vân vân và mây mây......” Úc Sâm nhanh chóng ngắt lời anh, "Cậu mẹ nó còn nằm mộng trong mộng, hóa ra cuối cùng chúng ta có thể đến tầng cao nhất của công ty khoa học kĩ thuật Vạn Vật Trường Sinh, đều là được cậu mang bay đến à?"
“Đệt mọe! Tại sao cậu biết.... Thật sự không phải mộng!" Sắc mặt của Tư Nam nháy mắt trở nên trắng bệch.
Úc Sâm dùng ngón tay chống huyệt Thái Dương, hồi tưởng lại bộ dáng suy yếu của Tư Tuyên Dương, cùng vết thương trên tay hắn, nhất thời không rảnh lo cơ bắp đau nhức, xoay người xuống giường đá Tư Nam một cái.
“Đi, đi xem tình huống của em trai cậu trước."
Tư Nam cũng lập tức nhớ đến thương thế của Tư Tuyên Dương, biểu tình nghiêm túc lên, cứng đờ bò dậy theo sau Úc Sâm, xương cốt còn vang lên hai tiếng.
Vài bước đến cửa phòng cách vách, Úc Sâm cong ngón trỏ gõ gõ cửa: "Tư Tuyên Dương? Em có chuyện gì không? Anh mở cửa nha."
Ấn xuống then cửa, may mắn là không khóa, Úc Sâm đem cửa đẩy ra, thấy Tư Tuyên Dương đang ôm chăn ngồi bên mép giường phát ngốc, thấy bọn họ vào mới chậm rãi đem tầm mắt nhìn qua.
Chậc! Đối mắt xinh đẹp cỡ nào, Úc Sâm không tự giác cảm thán ra miệng: "Đáng tiếc nhìn qua như một tên ngốc."
Tư Tuyên Dương: “...... Tại sao anh lớn lên tốt như vậy lại cố tình có thêm một cái miệng nhiều chuyện thế?"
“Nha, biết dỗi người, còn chưa ngốc, thân thể cảm thấy thế nào?" Úc Sâm đi đến mép giường của hắn ngồi xuống.
Tư Tuyên Dương có chút không được tự nhiên mà đem mông dịch xa một chút, dùng mu bàn tay vỗ vỗ mặt: “Cảm giác rất mệt, còn có chút phát sốt.”
“Vậy sao.” Úc Sâm tinh mắt thoáng nhìn qua dấu vết trên mu bàn tay của hắn, một phen bắt lấy.
“Đây là cái gì?”
Người này lại hành động chẳng phân biệt được trường hợp tốt xấu! Tư Tuyên Dương vừa định phát hỏa, khi tầm mắt theo Úc Sâm chuyển về trên mu bàn tay, cũng hơi sửng sốt.
“Ai? Tôi nhớ rõ trước khi tôi ngủ không có.”
Trên mu bàn tay có một vết sẹo xanh tím, giống như bị vật thể bén nhọn nào đó đụng vào, hiện ra máu bầm lớn nhỏ bằng tiền xu.
Mà vị trí này, vừa đúng chỗ khi mà hắn cứu Úc Sâm, bị tang thi cào trúng.
Úc Sâm trầm mặc một lát, đem tay áo hắn cuộn lại, sờ lên cánh tay của Tư Tuyên Dương.
“Anh làm gì......” Tư Tuyên Dương xấu hổ liếc mắt nhìn anh hắn, cũng may biểu tình Tư Nam nhìn qua cũng không có quái dị gì, chỉ là ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay có chút ngưng trọng.
Úc Sâm dừng động tác, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua nơi nào đó trên cánh tay Tư Tuyên Dương, làn da phía dưới theo động tác của anh thoáng run một chút.
Nơi đó, là lúc ở trên sân thượng, anh dùng mũi tên tạo nên vết máu trên cánh tay Tư Tuyên Dương.
Lúc này vết thương chỗ đó ngược lại đã khép miệng, nhưng để lại một vết trắng cùng độ dài, chứng thực vết thương đã từng tồn tại qua.
Xem ra ở dị giới bị thương, sau khi mang về thế giới hiện tại sẽ không nghiêm trọng như vậy, nhưng sẽ lưu lại một ít dấu vết.
Tư Tuyên Dương nhìn đến vệt trắng, hiển nhiên cũng nhớ nơi đó được tạo ra như thế nào, nhỏ giọng phun tào một câu: “Anh thật đúng là người điên.”
Úc Sâm ngẩng đầu hướng hắn cười khẽ: "Cảm ơn đã khích lệ.”
“......”
“Vậy nên những thứ chúng ta trải qua đều không phải là mơ," Tư Nam đặt mông ngồi cạnh Úc Sâm, vô lực nói: "Không nghĩ đến ông đây vậy mà lại trở thành một nam chính trong phim khoa học viễn tưởng."
Úc Sâm nhướng mày: “Cậu nhiều lắm chỉ xem như nam số 3, thỉnh xin tự mình nhận thức đúng vị trí của bản thân."
Tư Nam một phát bật dậy, ánh mắt giận dữ chỉ vào anh: "Cậu cùng em trai của tôi mới quen biết được một thời gian ngắn như vậy, hiện tại lại đem tôi xếp phía sau em ấy? Cậu là một tên tra nam!"
Anh giả vờ trách móc, Úc Sâm còn chưa kịp phản ứng, Tư Tuyên Dương ngược lại run lên ba cái trước: "Không phải! Em không có! Đừng kéo em vào!"
Tư Nam buồn bực: “Em vội như vậy làm gì....."
Úc Sâm giả mô giả thức (1) ho hai tiếng, nhanh chóng ngừng chuyện này lại, cũng đừng hỏi ra chân tướng, anh còn chưa chơi đủ đâu! Khụ xong thuận tay đẩy Tư Nam một cái: "Đừng ở chỗ này bibi điếc tai, xem cái đồng hồ treo tường kia đi."
[(1) Giả mô giả thức (假模假式): làm bộ làm tịch, giả vờ, ra vẻ.]
“Đúng vậy! Thiếu chút nữa quên mất hung thủ giết người!"
- ------------------------------------
Trong phòng khách, đồng hồ treo tường vẫn nhìn giống như lần cuối cùng Úc Sâm thấy vào tối hôm qua, an tĩnh nằm trong rương, không có bất ổn gì.
Tư Nam hung thần ác sát đi đến nơi cách đồng hồ treo tường ba mét, lại cứng rắn dừng bước chân, sau đó lăn long lóc đến phía sau Úc Sâm, nắm góc áo của anh: "Úc ca, hay là cậu xem đi, tôi sợ."
Khuôn mặt của Tư Tuyên Dương cứng đờ, nghiêng đầu, sống không còn gì luyến tiếc thở dài.
“Cậu nói thử xem, cậu muốn dùng gì....." Úc Sâm lắc đầu thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt đồng hồ treo tường.
Nhìn bên ngoài, bộ dáng không khác nhau mấy so với ngày hôm qua, chỉ là.....
“Kim đồng hồ chỉ đến hai giờ,” Úc Sâm bổ sung nói: “Vừa vặn hai giờ.”
Hơn nữa giống như bị đóng băng, kim phút kim giây đều không nhúc nhích.
Tư Tuyên Dương suy nghĩ một lúc, mở miệng nói: “Nhìn qua...... Giống như khi chúng ta vượt qua một nhiệm vụ của trò chơi, đồng hồ sẽ đi hai giờ.”
“Ý là sau này còn nữa hả? Em đừng làm anh sợ!" Tư Nam cắn răng, rốt cuộc hạ quyết tâm, trên mặt hiện lên biểu tình đau như cắt thịt, "Tôi sẽ đập nó, để xem nó làm sao chơi nữa!"
“Thỉnh bắt đầu phần biểu diễn của cậu.” Úc Sâm lui về phía sau một bước.
Tư Nam khóc không ra nước mắt, lưu luyến nhìn đồng hồ treo tường thủ công tinh mỹ, trái phải nhìn một vòng, lấy ra một cây búa nhỏ trong ngăn kéo huyền quan, bi thương ngửa đầu, sau đó không chút do dự, dùng cây búa ra sức nện lên trên đồng hồ treo tường.
“Phanh ——!”
Úc Sâm híp mắt, không xuất hiện tình huống kiên cố không thể phá vỡ như dự đoán, từ trung tâm nơi cây búa nện xuống, nhanh chóng lan tràn ra rất nhiều khe nứt, ngay cả kính trên bề mặt đồng hồ cũng bị vỡ.
"Thật là một người đàn ông nhẫn tâm." Úc Sâm nói.
Tư Tuyên Dương quăng một cái ánh mắt quái dị về phía anh.
Cũng không có cảnh tượng kỳ ảo gì xuất hiện, Tư Nam thở phào nhẹ nhõm: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì......”
“Chỉ mong là vậy.” Úc Sâm rũ mắt, anh nhớ tới lời nói của quái nhân trong nhà xưởng kia, thật sự sẽ đơn giản vậy sao?
Ba phút qua đi, anh liền có đáp án.
Khi anh và Tư Tuyên Dương giúp đỡ Tư Nam đem đồng hồ treo tường vỡ vụn ném vào thùng rác, nháy mắt khi mở cửa vào nhà một lần nữa, Tư Nam phát ra một tiếng than khóc.
—— trên sàn phòng khách, chính l, chiếc đồng hồ treo tường hoàn hảo không hao tổn gì cả.
Phảng phất tràng phá hủy kia chỉ là hình ảnh do bọn họ tưởng tượng ra.
Sau lưng Úc Sâm bị một luồng gió lạnh quét qua: Chuyện này chẳng lẽ là hồn phách của đồng hồ treo tường dõi theo bọn họ? Ám lấy bọn họ?
“Đây thật là âm hồn bất tan! Thế đấy thế đấy! Chúng ta xong rồi!” Tư Nam nhìn đồng hồ treo tường trên mặt đất, nửa chết nửa sống bắt đầu bày hàng rong, "Trái tim chịu không nổi, tôi muốn tự tê dại bản thân rồi, cho tôi một chai rượu, lại cho tôi thêm một điếu thuốc."
Úc Sâm nghiêng đầu trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Cậu có thể nói với cái đồng hồ này, nói đi là đi, vẫn còn thời gian mà? Muốn trực tiếp đi đến nơi tiễn đưa sao?"
“Úc Sâm cậu muốn chết!”
Tư Nam nhào về phía anh, đụng đến Úc Sâm lảo đảo một cái, ngã vào người Tư Tuyên Dương: “Ai da!”
“Em trai trên người em thơm quá, dùng sữa tắm gì thế?" Úc Sâm đỡ lấy Tư Tuyên Dương, còn nhân cơ hội dùng tay cọ cọ giống như cọ lấy nước hoa trên cổ Tư Tuyên Dương.
Tư Tuyên Dương: “!!!”
Cái này mẹ nó chính là trần trụi khiêu khích! Anh ruột của hắn còn ở bên cạnh! Đây là chủng loại chị dâu kỳ ba gì thế! Có thể giữ chút nam đức được không! Lẳng lơ phá chân trời vậy được sao!?
Úc Sâm giảo hoạt lộ ra tươi cười, làm lơ ánh mắt hung ác muốn đem anh thiên đao vạn quả của Tư Tuyên Dương, kéo tóc Tư Nam: "Được rồi đừng làm nũng, nếu tránh không khỏi, vậy trước đi tra tìm mấy người kia vào cùng chúng ta, xem kết cục hiện tại của bọn họ là cái dạng gì, sớm làm chuẩn bị đi.”
“Huhu...... Không sai, cậu quá đáng giận, tôi muốn đi tra phương thức liên hệ với Lạc Vũ, để cậu ấy an ủi tôi.” Tư Nam mang dép lê lộc cộc chạy xa.
Tư Tuyên Dương trợn mắt há hốc mồm: Tìm một người con trai khác an ủi? Cái này mẹ nó là tình thú khi yêu đương sao?