Mợ của Chu Phù Thế đã nhờ hàng xóm dọn dẹp nhà cửa. Nhìn cách bày trí nội thất là biết ngôi nhà này có lẽ còn nhiều tuổi hơn anh nhưng vẫn rất sạch sẽ ngăn nắp.
Chu Phù Thế trực tiếp dẫn Lục Viện lên tầng hai, vào căn phòng anh ở khi còn nhỏ. Bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ đơn giản, một tủ quần áo cũng bằng gỗ và một chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ.
Lục Viện chắp tay sau lưng, nhìn xung quanh như lãnh đạo đi thị sát. Cuối cùng cô nhìn anh rồi chỉ vào chiếc giường gỗ cũ, hỏi: "Có thể sập không?"
Phải mất mấy giây anh mới phản ứng lại, nhanh chóng bước tới ôm lấy eo cô, bế cô đi về phía trước, đè cô xuống giường: "Thử một lần sẽ biết."
Cô sợ đến mức vội vàng vùng vẫy trốn tránh, đặt hai tay lên vai anh, "Không được, không được, em cạn kiệt sức lực rồi."
Đầu ngón tay của anh trượt từ lông mày xuống chóp mũi cô, "Nếu không thử trước, sao biết nó có sập hay không?"
Chỉ cần hai người hơi cử động, chiếc giường gỗ dưới thân sẽ rung nhẹ rồi kêu cọt kẹt.
Lục Viện trợn mắt nhìn anh, không nhịn được hỏi: "Nếu sập, anh định giải thích thế nào?"
Chu Phù Thế nhướng mày nói đùa: "Bọn họ đều là người từng trải, chắc sẽ hiểu thôi." Cô đỏ mặt tía tai, vươn tay bóp mạnh vai anh: "Lưu manh."
Chu Phù Thế mỉm cười xoay người đứng dậy, kéo cô đến phòng tắm: "Em tắm trước đi, anh ra xe lấy vali."
Sợ anh hối hận, cô nhanh chóng lẻn vào phòng tắm, đóng cửa lại: "Anh đi lấy nhanh đi."
Chu Phù Thế xách vali vào nhà, nhưng lại chậm chạp không chịu lấy quần áo cho Lục Viện.
Mãi cho đến khi cô tắm xong, lặng lẽ mở cửa ra, nói: "Chu Phù Thế, mau lấy cho em cái áo ngủ."
Chu Phù Thế đã tắm ở tầng một, nằm trên giường chờ cô gọi mình. Anh nhanh chóng bước tới, đẩy cửa phòng tắm ra, cúi xuống bế người phụ nữ đang khỏa thân vào lòng.
Lục Viện bị anh ném lên giường, chiếc giường gỗ dưới thân kêu cọt kẹt. Cô vô thức kéo chăn đắp lên người: "Chu Phù Thế, anh làm gì vậy?"
Anh kéo chăn bông ra khỏi người cô, phô bày dáng người xinh đẹp duyên dáng, "Làm gì? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa từng thấy."
Lục Viện xoay người ngồi vào lòng Chu Phù Thế, cố ý nhích mông về phía trước, "Anh trai à..."
Một tay anh giữ cằm cô, áp môi mình vào môi cô, đầu lưỡi miêu tả đường viền môi cô, "Hử?"
Cô há miệng cắn đầu lưỡi anh, hơi ngả người ra sau, tựa đầu vào cổ anh, "Anh, em buồn ngủ quá."
Anh đặt cô nằm xuống giường, dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cửa huyệt đã hơi ẩm ướt, "Em ướt rồi, còn ngủ được không?"
Cô vô thức khép hai chân lại, kẹp luôn ngón tay anh, "Em thật sự không còn sức nữa." Chu Phù Thế rút tay ra, cúi người hôn lên má cô: "Nhưng anh không muốn cho em ngủ."
Cơ thể Lục Viện dần dần nóng lên dưới sự của trêu chọc Chu Phù Thế, cô hơi co chân lại cọ vào lòng bàn tay anh, "Vậy thì anh nhanh lên nhé."
Chu Phù Thế nhướng mày, "Anh có nhanh hay không, em còn không biết sao?"
Sức bền của anh rất đáng sợ, cô thực sự lo anh sẽ hành cô đến mức không thể xuống giường được.
Cô từ từ nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, nhưng chờ mãi mà không thấy Chu Phù Thế hôn mình, mà chỉ cảm nhận được sự mát lạnh ở cổ.
Cô chợt mở mắt ra, thấy anh đang cười trêu, ngón tay thô ráp của anh đang bôi thuốc lên cổ cô: "Kiên trì bôi thuốc mấy ngày, vết bầm sẽ nhanh chóng biến mất."
Cô thở dài, nhắm mắt ngẩng đầu lên để anh bôi thuốc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh thật chu đáo."
Chu Phù Thế cười bất đắc dĩ: "Anh coi như em đang khen anh."
"Hứ." Lục Viện hừ nhẹ một tiếng, dịch người vào trong. "Mau nằm xuống ngủ đi."
Chu Phù Thế nằm bên cạnh, luồn hai tay xuống dưới cổ cô, thuận tiện ôm cô vào lòng. Bàn tay to lớn của anh phủ lên bầu ngực mềm mại của cô, nhẹ nhàng xoa bóp, "Ngủ thật à?"
Cô xoay người đưa lưng về phía anh, cúi đầu cắn cánh tay anh, "Bỏ ra."
Anh mặc kệ, ngón tay chơi đùa nhũ hoa của cô, ngực anh áp vào lưng cô, "Không muốn." Côn thịt sưng to của anh áp vào mông cô, cô hơi dịch người về phía trước né tránh.
Cô tiến lên 1cm, anh cũng nhích thêm 1cm. Côn thịt cương cứng nhẹ nhàng chọc vào giữa hai chân cô, cọ vào âm môi ngọt ngào. Tay anh không kiêng nể gì hành tẩu trên cơ thể mướt mát của cô.
Lục Viện bị Chu Phù Thế trêu chọc, dục vọng dần dần bùng lên, mật dịch vô thức chảy ra, cảm giác nhớp nháp giữa hai chân hơi khó chịu, thế này làm sao mà ngủ được?
Cô quay người lại đối mặt với anh, đặt một chân lên eo anh, vặn eo tìm kiếm gậy thịt. Mật huyệt của cô nhắm thẳng vào côn thịt cương cứng, đẩy nhẹ eo về phía trước, hai mảnh mật môi ướt át bị côn thịt tách ra.
Có thể là do tư thế, hoặc do người đàn ông chỉ nằm im bất động, nên côn thịt chỉ vào được một nửa và không thể đi sâu hơn được nữa.
Lục Viện hơi nhíu mày, lè lưỡi liếm cằm Chu Phù Thế như muốn lấy lòng: "Anh, vào đi, được không?"
Giờ phút này, cô như chú mèo con, anh vô cùng thỏa mãn, một tay ôm lấy eo cô, lật người để cô ngồi trên người anh, "Muốn thì tự vận động."
Côn thịt thô dài tiến vào âm đạo chật hẹp, cửa động bị căng ra, sau đó được lấp đầy, cô cắn chặt môi để không phát ra âm thanh.
Khi côn thịt vào đến tận cùng, Lục Viện không còn cách nào đè nén thanh âm của mình nữa, nhỏ giọng: "Ừm..."